Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 124: Trời đánh tránh bữa ăn




Trong “Tứ Khoái”, ăn nằm ở vị trí đứng đầu cũng có cái lý của nó.

Hương vị của món Ngọa Long Vệ Châu tràn ngập trong thế giới tinh thần của A Nhất. Hắn nhai ngấu nghiến tựa như người bị bỏ đói lâu ngày.

Lớp thịt heo xông khói mỏng manh được nướng giòn tựa như tan chảy, nhả ra nước mỡ mặn mà. Mặn đến độ nhất định thì miếng thịt hào thơm dai, tươi ngọt bên trong đã nhanh chóng nhả nước hòa lẫn vị mặn kia, chùi cọ khoang miệng của hắn.

- Ngon hơn tiên trù của lão già Thanh Hư môn!

- Hẳn là ngon hơn.

- Nhất định là ngon hơn rồi. Lúc đó hắn không có lưỡi.

A Nhất vẫn mặc kệ những tiếng cười cợt ma mị ở bên tai, hắn nhặt miếng chanh tươi, vắt đúng hai giọt lên miếng Ngọa Long Vệ Châu thứ hai rồi ngẩng đầu hỏi Kim Mạc.

- Sư điệt không ăn sao?

Kim Mạc giật mình, nhìn chăm chú chiếc mặt nạ gỗ. Chiếc mặt nạ vẫn không thay đổi gì, vẫn không có mắt mũi miệng hay bất cứ biểu tình nào, cảnh tượng rợn người khi nó há miệng ban nãy dường như chỉ là một trận ảo giác của Kim Mạc mà thôi.

- Sư điệt ăn thử một miếng đi! Ngon lắm đó!

A Nhất lại hối thúc, còn vui vẻ gắp một miếng bỏ vào cái chén nhỏ trước mặt Kim Mạc. Chia sẻ niềm vui nâng cao hạnh phúc!

- Hắn ta là tiên nhân!

- Tiên nhân! Tiên nhân!

Tiếng khóc than thê lương:

- Tiên nhân chỉ biết ăn tươi uống sống!

Giọng cười khằn khặc khoái chí:

- Tiên nhân có thích tiên nhân há cảo?

Kim Mạc sinh ra và lớn lên bên trong Âm Ảnh tông, từ nhỏ đến lớn chỉ ăn tiên trù, bế quan thì ngậm tích cốc đan, mấy món ăn của phàm phu tục tử này hắn chưa bao giờ nếm thử nên có chút chần chờ.

A Nhất mù màu nhờ cậy:

- Sư điệt chỉ dẫn giúp ta những chén gia vị được không?

Nhìn năm chén gia vị, nước chấm, nước tương đủ màu, đỏ, đen, xanh, vàng, Kim Mạc xấu hổ nói:

- Sư thúc thứ lỗi! Những món này, đệ tử chưa từng dùng qua.

- Vậy để sư thúc nếm thử!

A Nhất lấy một chiếc đũa chấm mỗi vị một chút vào chén của mình rồi thử từng thứ một.

Đôi mắt của Kim Mạc tập trung chú ý đến chiếc mặt nạ gỗ, thế nhưng hắn chỉ có thể thấy chiếc đũa đâm xuyên qua lớp mặt nạ, tựa như xuyên qua ảo ảnh vậy.

- Vị này mặn và tanh. Vị này mặn và ngọt. Vị này thì chua và ngọt. Vị này cay…

A Nhất tự mình lẩm bẩm hồi lâu rồi gắp một ít mù tạt bỏ lên miếng Ngọa Long Vệ Châu đã được nếm chanh.

Miếng thịt được đưa lên miệng, kéo theo cả ánh mắt của Kim Mạc.

- Tiên nhân muốn xem há miệng kìa!

- Những thứ càng đáng sợ lại càng dễ khiến ngươi không thể dời mắt.

- Há miệng! Há miệng!

- …

- Có người tới!

- Tiên nhân tới? Phàm nhân tới?

- Sát ý? Sát ý! A Nhất! Có sát ý!

- Ngừng ăn! Chạy mau! Chạy mau!

A Nhất đưa miếng ngon xuyên qua mặt nạ gỗ hư ảo.

Không thấy cái miệng máu như lúc nãy, Kim Mạc lúc này mới an tâm hơn, thầm nghĩ:

- Thì ra chỉ là ảo giác!

Kim Mạc ăn thử một miếng, cảm thấy hương vị không tệ nên đôi đũa cũng không ngừng làm việc. Cũng không phải là do món ăn quá đặc sắc, chỉ là đã lâu không ăn gì nên hắn mới không kìm lòng nổi mà thôi.

Sư thúc sư điệt ăn uống no nê. A Nhất còn mở miệng nói câu đùa giỡn:

- Trước khi chết có thể thoải mái uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to, cuộc đời này ta đã sống đủ rồi!

Hào khí vạn trượng toát ra làm Kim Mạc bất ngờ. Hắn khẽ cười bởi câu nói đùa của sư thúc, cầm bình rượu rót cho A Nhất một bát lớn.

- Đệ tử kính sư thúc!



Nắng chiều chợt tắt!

Vương Cẩn Chi hiện là quốc vương Đại Tề đích thân đem Bàn Cổ đời thứ ba đến tấn công Mộc Dương thành.

Khi con rùa đá khổng lồ xuất hiện trên không trung, bao phủ một tầng bóng ma xuống tòa thành thị phồn vinh, đám người ở đấu trường và trên đường phố còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cảnh tượng cả tòa thành cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời có vẻ hài hước lại ngu đần.

Binh lính dần dần xuất hiện bày trận, các loại pháp bảo bay đầy trời.

Phàm nhân không thể cưỡi mây đạp gió thế nhưng nhờ sự trợ giúp của ngoại đan, đám binh lính này có thể khống chế pháp bảo bay lượn.

Binh lực ước chừng có vạn người.

Đặt ở ngày thường, một đội quân vạn người muốn tấn công Mộc Dương thành chỉ sợ sẽ khiến cho người trong thành cười ầm lên, trực tiếp đem món ngon ra ngồi tụ tập, vừa ăn vừa xem kịch vui. Đối với những người nhàn rỗi đến nhàm chán không có việc gì làm kia, cơ hội xem người khác kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng không nhiều.

Thế nhưng lần này họ lại cười không nổi.

Nhìn từng đám từng đám binh lính cưỡi pháp bảo xuất hiện trên đầu mình, nhìn đủ loại binh khí kì lạ trên tay họ, dân chúng bắt đầu hoảng sợ.

Một đám chạy tán loạn muốn tìm cơ hội trốn khỏi thành, một đám lại trốn vào nhà đóng kín cửa cầu nguyện tổ tiên thần phật phụ hộ, một đám khác lại quỳ xuống lạy con rùa đá trên cao.

Trên đỉnh đầu của con rùa đá Bàn Cổ đời thứ ba, một lão già hưng phấn liếm môi, thèm thuồng nhìn đám người bé li ti như đàn kiến bên dưới.

Người này không ai khác chính là Vương Cẩn Chi. Dù chỉ là một phàm nhân nhưng tên của lão lại được lưu danh trong "Tân Huyền Không", phàm nhân cải thiên mệnh, tự tạo song linh căn.

Trên hai vai lão là hai cái túi đen lớn đang trùm kín thứ gì tròn tròn, trông có vẻ là đầu người. Bởi hai thứ đó cũng đang chậm rãi quay trái quay phải như cùng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh với chủ nhân của chúng.

Lần này Vương Cẩn Chi đích thân mang quân muốn tuyên cáo cho thiên hạ dã tâm của mình bằng một trận đánh thật xinh đẹp.

Lưu Ly quốc đã đến lúc phải trả lại cho họ Vương.

Kỳ thật, diệt Lãnh gia thật ra cũng chỉ là mục đích phụ mà thôi, mục đích chính của lão là muốn đoạt linh căn, linh căn của người tu luyện Tán Linh quyết.

Ánh mắt của Vương Cẩn Chi rà quét khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên tường thành trước Phủ Thành Chủ.

Một người đàn ông đang đứng đó, nhã nhặn chắp tay cúi chào:

- Tại hạ Đường Thế, thành chủ Mộc Dương thành. Không biết khách đến là ai? Có chăng hân hạnh được mời vào thành nhất tọa?