Họ Của Anh, Tên Của Em

Chương 2




Thôi xong, hiểu lầm càng lúc càng lớn rồi.

4

Trường học không hổ là một nơi tốt để lan truyền tin sốt dẻo, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà tất cả nữ sinh trong trường đã biết được tôi là… hàng xóm của Đoàn Dĩ Diễn rồi.

Trong nháy mắt tôi đã được mọi người vô cùng “yêu quý”, ngày nào tôi cũng bị đám con gái vây lấy năn nỉ ỉ ôi nhờ tôi đưa thư tình hộ bọn họ.

Diêu Tiểu Nhan muốn “sửa chữa lỗi lầm” chuyện viết thư tình mà không viết tên, nó đã để lại một nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn đối với tôi, từ đó cậu ấy cứ bám lấy tôi như hình với bóng.

Học xong tiết buổi tối, tôi vội vàng muốn về nhà nhưng Diêu Tiểu Nhan lại không chịu cho tôi đi.

Tôi mất kiên nhẫn nắm lấy bả vai cậu ấy rồi nói: “Có chuyện gì thì cậu nói nhanh đi, tớ còn phải về nhà nữa.”

“Ân Ân này, tớ có một bức ảnh có chữ ký của Trần Dịch Tấn, chẳng phải hôm nay là sinh nhật cậu sao, tặng nó cho cậu đấy.”

Đợi đến khi tôi vui vẻ nhận lấy quà thì lại sờ thấy bức thư tình ở đằng sau bức ảnh có chữ ký.

Tôi còn chưa quên chuyện xấu hổ mới xảy ra mấy ngày trước đâu nhé, sao cậu ấy còn dám làm như thế nữa nhỉ.

Tôi xoa xoa thái dương, cắn răng lên tiếng: “Chuyện này thì thôi đi.”

Diêu Tiểu Nhan nắm lấy tay tôi không chịu buông.

Lúc này vừa hay Đoàn Dĩ Diễn đi ngang qua, anh lạnh lùng nhìn chúng tôi đang lôi lôi kéo kéo.

“Đoàn Ân Ân, em không về nhà đi còn đứng đây làm gì?”

Tôi mím môi, suy nghĩ một chút rồi chỉ vào Diêu Tiểu Nhan đang đứng bên cạnh mình nói: “Cậu ấy tìm anh.”

Diêu Tiểu Nhan véo tay tôi: “Đoàn Ân Ân, trông anh ấy dữ quá.”

Thật đúng là có suy nghĩ “xấu” nhưng lại có gan thỏ đế, tôi vừa định lên tiếng an ủi cậu ấy thì lại trông thấy Đoàn Dĩ Diên đi tới.

Anh nhìn chằm chằm bức thư tình trong tay Diêu Tiểu Nhan, giống như đã hiểu ra mọi chuyện.

Sau đó anh lạnh lùng nhìn Diêu Tiểu Nhan rồi trịnh trọng nói: “Đoàn Ân Ân sẽ không đưa thư tình giúp cô đâu.” Anh nhướng mày lên rồi nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Bởi vì cô chính là tình địch của cô ấy.”

Đợi đến khi anh nói xong, tôi đờ người ra luôn.

Chuyện quái quỷ gì đây, sao tôi lại là tình địch được chứ.

Hai mắt Diêu Tiểu Nhan đỏ hoe, cậu ấy quay sang nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng quay người chạy đi.

Để lại một mình tôi đứng ngây như phỗng trong gió.

Đoàn Dĩ Diễn thấy tôi còn đứng ngây như phỗng ở đó thì cất cao giọng nói: “Em còn không chịu về nữa à?”

Tôi đáng thương, cun cút theo sau lưng Đoàn Dĩ Diễn. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy của anh như muốn đục một cái lỗ trên đó vậy.

Nào ngờ Đoàn Dĩ Diễn lại đột nhiên quay người lại, anh sáp lại gần rồi nói bên tai tôi bằng giọng điệu thản nhiên: “Anh không ngờ em lại thích anh như thế đấy.”

Không lẽ anh đã hiểu lầm chuyện tôi không chịu đưa thư tình giúp Diêu Tiểu Nhan là vì tôi thích anh ư?

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận.

Tôi đang định lên tiếng giải thích nhưng lúc ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh đang nhìn tôi mỉm cười của anh. Trong đôi mắt đen nhánh ấy như chứa tất cả vì sao trên trời vậy, khiến anh thêm phần rực rỡ.

Tôi không chịu được ánh mắt này của anh, nó giống như hố đen “nuốt chửng” tôi vào trong vậy. Lúc này tôi không tài nào suy nghĩ được gì nữa.

Sau đó Đoàn Dĩ Diễn nhướng mày lên nói với tôi: “Nhưng làm sao bây giờ, anh không thích em.”

Tôi cảm thấy nực cười, dù cho có mím môi thì tôi cũng bật cười thành tiếng được.

Sống bao nhiêu năm trên đời tôi chưa từng cạn lời đến thế.

Tôi thật sự không chịu nổi nữa: “Đoàn Dĩ Diễn, anh là anh của em.”

Đột nhiên anh ho lên một tiếng cắt ngang lời tôi nói: “Anh là con một.”

Tôi cứng họng rồi hậm hực cúi đầu xuống, thôi bỏ đi phia công giải thích với anh làm gì cơ chứ.

Về đến nhà tôi đẩy cửa bước vào, bên trong tối đen như hũ nút.

Tôi vô thức xắn ống tay áo lên, vui vẻ chờ đợi điều bất ngờ dành cho mình.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, ngay cả Diêu Tiểu Nhan cũng biết được chuyện này chắc là mẹ tôi sẽ không quên đâu nhỉ.

Mẹ nhất định sẽ đón sinh nhật cùng tôi hoặc là nấu cho tôi món canh rong biển mà tôi thích nhất.

Năm, bốn, ba, hai, một…

Tôi ngốc nghếch đếm ngược năm giây.

“Cạch.” Đoàn Dĩ Diễn nhíu mày rồi bật điện lên.

Bên trong phòng khách rộng lớn trống huơ trống hoác, rất lạnh lẽo.

Tôi không biết phải làm sao nên cứ đứng im tại chỗ, có chút tủi thân.

Sau khi Đoàn Dĩ Diễn đóng cửa lại, xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng chúng tôi hô hấp.

“Đoàn Dĩ Diễn, mẹ em đi đâu rồi.”

Tôi vừa lên tiếng thì đã tủi thân nức nở rồi.

Lần đầu tiên Đoàn Dĩ Diễn đứng gần tôi đến thế, hàng mày sắc nét và cặp lông mi dài của anh hiện rõ mồn một ngay trước mắt tôi.

Đoàn Dĩ Diễn muốn giơ tay lên chạm vào người tôi nhưng sau đó anh lại mặt không cảm xúc buông tay xuống: “Cô đi công tác với bố anh rồi.”

“Hôm nay là sinh nhật em, sao mẹ lại quên mất chứ.”

Đoàn Dĩ Diễn trông thấy tôi khóc, khí thế trong anh giảm đi một nửa, anh chủ động ngồi bên cạnh tôi để tôi dựa vào.

Tôi miễn cưỡng dựa vào người anh, hơn nữa tôi còn cố tình lau hết nước mũi, nước mắt lên quần áo của anh nữa. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể của anh cứng lại, cánh tay đẩy tôi ra lặng lẽ buông xuống.

Sau khi trút hết được nỗi lòng một hồi, tâm trạng của tôi cũng dần ổn định hơn.

“Cộc, cộc, cộc.” Có người tới gõ cửa: “Diễn ơi, mở cửa.”

Là tiếng Kỳ Xuyên.

Tôi vội vàng đẩy Đoàn Dĩ Diễn ra rồi lại túm lấy anh hỏi: “Tóc của em có rối không? Mắt có đỏ không? Trông em vẫn xinh chứ?”

Đoàn Dĩ Diễn thản nhiên nhìn tôi một cái rồi nói: “Xấu ch.ết đi được.”

Tôi không thèm so đo với anh đâu nhé.

Đoàn Dĩ Diễn mở cửa ra, anh lạnh lùng hỏi Kỳ Xuyên: “Cậu tới đây làm gì?”

Kỳ Xuyên nhìn tôi rồi nói: “Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của Ân Ân sao, tớ mang bánh ngọt tới cho em ấy.”

Tôi kích động, cứ nhìn Kỳ Xuyên như thế đến mất hồn.

Kỳ Xuyên thật đẹp trai.

Ngay cả lúc cắt bánh kem anh ấy cũng rất đẹp trai.

Kỳ Xuyên làm gì cũng đẹp trai hết.

Ở Kỳ Xuyên có sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ thấy được ở Đoàn Dĩ Diễn, nhìn thấy anh ấy là tôi có thể liên tưởng ngay đến ánh mặt trời xuất hiện trong ngày đông.

Lúc tôi còn đang đứng cười ngốc nghếch thì lại nghe thấy Kỳ Xuyên hỏi Đoàn Dĩ Diễn: “Diễn này, cậu không ăn à.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì Đoàn Dĩ Diễn đã lên tầng hai rồi.

Đoàn Dĩ Diễn hừ một tiếng, sự lạnh lùng trong đôi mắt anh càng đậm hơn: “Tôi giảm cân, Đoàn Ân Ân béo, ăn nhiều một chút.”

“Anh mới béo ý.” Tôi trợn mắt lườm anh.

Kỳ Xuyên vuốt tóc tôi rồi nói: “Diễn nó không biết ăn nói đấy, Ân Ân rất gầy, em ăn nhiều lên.”

Kỳ Xuyên dịu dàng vén sợi tóc vương trên khóe môi tôi, vẻ mặt chăm chú, khi đầu ngón tay anh ấy chạm vào tôi tôi không khỏi cảm thấy tê dại.

Tôi mỉm cười với anh, vô cùng xán lạn.

Tôi rất thích sự dịu dàng của Kỳ Xuyên, lúc ở bên anh thời gian như kéo dài rất lâu vậy.

Đợi sau khi Kỳ Xuyên đi rồi, tôi vui vẻ đi lên tầng, hoàn toàn quên mất cảm xúc tồi tệ khi nãy.

“Anh đứng đây làm gì?” Tôi ngơ ngác nhìn Đoàn Dĩ Diễn đang nghiêng người dựa vào tay nắm cửa.

Anh bình tĩnh đứng sang một bên rồi nói: “Mở cửa đi.”

Anh muốn làm gì.

Chắc bệnh của anh nặng lắm rồi.

Tôi hít thở thật sâu một cái, cũng không nhìn anh nữa.

Tôi mở cửa bật đèn lên. Đột nhiên Đoàn Dĩ Diễn tới gần tôi, anh nắm chặt lấy cổ tay tôi không cho tôi giãy giụa.

Lòng bàn tay anh rất lạnh còn người tôi lại rất nóng, bốn mắt nhìn nhau đến đờ người ra.

Đoàn Dĩ Diễn tắt điện đi, trước mắt tôi tối đen lại. Tôi ôm chầm lấy eo anh theo phản xạ có điều kiện.

Anh nghiêng người sáp lại gần nhưng sau đó lại hung dữ nói: “Em sợ gì chứ.”

Tôi ngượng ngùng hồi lâu rồi mới vội vàng buông tay ra: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cạch.” Ngọn lửa màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngẩn người ra, chớp chớp mắt thì nhìn thấy Đoàn Dĩ Diễn đang cầm bật lửa trong tay.

Ngọn lửa lập lòe hắt lên gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc của anh khiến nó trở nên dịu dàng đến lạ. Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, nụ cười trên gương mặt anh bớt đi một chút cà lơ cà phất thường ngày mà thay vào đó là sự nghiêm túc: “Em ước đi.”

Không ngờ Đoàn Dĩ Diễn lại để ý đến chuyện trên chiếc bánh kem của Kỳ Xuyên không có nến.

Tôi ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực của mình rồi ngượng ngùng quay người đi không nhìn anh nữa.

Sau khi tôi ước xong, vào lúc thổi tắt ngọn lửa ấy tôi đã nhìn thấy Đoàn Dĩ Diễn mỉm cười.

Tính anh xấu xa như thế, có cười đẹp hơn nữa cũng vô dụng thôi, tôi không dính chiêu đâu nhé.

Tôi giả vờ bình tĩnh chỉ ra ngoài cửa rồi nói: “Em ước xong rồi, anh ra ngoài đi.”

Anh khẽ hừ một tiếng, giơ tay gõ lên trán tôi một cái rồi oán giận nói: “Không có lương tâm.”

Đợi sau khi anh ra ngoài, tôi nằm ở trên giường như người mất hồn ý, trằn trọc suốt một đêm dài, đến khi ánh mặt trời ló dạng tôi mới ngộ ra được một điều: "Chắc chắn Đoàn Dĩ Diễn đang muốn hại tôi."

5

Thật ra tôi biết tại sao Đoàn Dĩ Diễn lại ghét tôi đến thế.

Hàng xóm đều nói mẹ tôi là hồ ly tinh quyến rũ chú Đoàn để ông lấy bà về.

Bà dẫn theo đứa con với chồng trước huênh hoang bước chân vào cửa lớn của một gia đình dòng dõi nhà nho. Luôn luôn có người đứng dưới góc nhìn của thượng đế để chỉ chỉ chỏ chỏ.

Cho dù trước giờ chú Đoàn vẫn luôn giữ mình trong sạch nhưng khi ông lấy mẹ tôi thì ông cũng trở thành một kẻ đ.ê hèn trong miệng lưỡi thiên hạ.

Những lời bàn ra tán vào xung quanh chính là nguyên nhân Đoàn Dĩ Diễn căm ghét chúng tôi.

Cũng đúng thôi, có một ông bố làm giáo sư với tấm lòng rộng mở nhưng lại luôn bị người đời chỉ chỏ, đổi lại là ai thì cũng khó mà chấp nhận được.

Thế nhưng tội nghiệt mà mẹ tôi gây ra tôi phải gánh chịu hết.

Trong suốt mấy năm ở nhà họ Đoàn, hàng xóm xung quanh vẫn luôn không chút kiêng dè mà chỉ chỏ tôi suốt, Đoàn Dĩ Diễn cũng ước gì chúng tôi có thể biến ra khỏi nhà.

Nhưng những chuyện này đâu phải là những chuyện tôi có thể nhúng tay vào được.

Thế nên đến bao giờ Đoàn Dĩ Diễn mới từ bỏ ý định bắt nạt tôi đây.

Trong khoảng thời gian này, rõ ràng là anh có điều gì đó bất thường.

Một người có bệnh thích sạch sẽ nặng, từ trước đến nay không bao giờ cho tôi tới gần mình như Đoàn Dĩ Diễn, thế mà giờ đây cho dù tôi có mặt mày lấm lem ôm lấy anh khóc lóc thì anh cũng chỉ khẽ nhíu mày lại chứ không hề từ chối tôi.

Trước giờ anh vẫn cấm không cho tôi vào phòng của mình nhưng tối qua khi tôi chỉ tùy tiện nói muốn đọc một quyển sách nổi tiếng nào đó, anh lại nhướng mày nói với tôi: “Trong phòng anh có đấy, em tự vào lấy đi.”

Điều kỳ lạ nhất chính là, anh còn dạy tôi tập đi xe đạp nữa.

Trường học tổ chức trại đông, có một hoạt động là đạp xe quanh hồ Thiên Đảo.

Tôi trời sinh tiểu não không phát triển, tôi cũng không hề biết đạp xe nhưng Đoàn Dĩ Diễn lại đuổi theo nói muốn dạy tôi.

Nghĩ tới đây, tôi vỗ bàn cái đẹt rồi hùng hồn nói: “Âm mưu, chắc chắn là có âm mưu.”

Thầy dạy toán ngượng ngùng vứt viên phấn lên trên bàn, thầy nói: “Thầy chỉ xin mấy phút của các em thôi, sao lại biến thành âm mưu rồi?”

Thầy ấy lườm tôi một cái, mất tự nhiên kẹp sách giáo khoa vào nách rồi nói: “Tan học đi.”

Tôi ngớ người ra.

Các bạn xung quanh hô lên, ai cũng giơ ngón tay cái lên với tôi: “Dũng sĩ.”

Tôi chán nản đến nỗi muốn cắn lưỡi ch.ết luôn cho rồi. Ông trời ơi, rốt cuộc con đã tạo nghiệp gì vậy?

Tất cả là tại tên Đoàn Dĩ Diễn xui xẻo kia.

Cuối cùng thì một ngày thê thảm cũng chấm dứt, tôi buồn bã đi ra khỏi phòng học thì lại nhìn thấy Đoàn Dĩ Diễn đang đi tới.

Tôi vờ như không nhìn thấy anh rồi đi lướt qua người anh.

Nào ngờ anh dừng bước lại, nắm lấy cánh tay tôi rồi hỏi: “Em đang vờ như không quen anh đấy à?”

Anh có vẻ ngạc nhiên lắm.

Tôi nhíu mày lên tiếng nhắc nhở anh: “Không phải anh đã cảnh cáo em, ở trường phải coi anh như người lạ, đừng cố tới gần anh đó sao?”

Đoàn Dĩ Diễn nghe xong cũng không tức giận, thậm chí anh còn mỉm cười nói: “Hóa ra em vì câu nói này mà tức giận thành thế này hả.”

Tôi: “?”

Anh ôm lấy bả vai tôi rồi thân mật nói: “Thôi được rồi, sau này em không cần để ý đến nó nữa, xí xóa.”

Tôi cứ nhìn anh chằm chằm như thế, cũng không nói gì cả.

Tôi đang nghĩ, không biết anh đã mắc phải bệnh nặng gì rồi.

“Đi thôi, anh dạy em đạp xe.”

Để xem hôm nay anh còn định giở trò quỷ gì nữa.

“Đi thì đi.”

Tôi vừa mới nói xong, nụ cười trên môi anh càng tươi hơn.

Đúng là kỳ lạ, một người thông minh như anh sao lại “ngớ ngẩn” thế chứ.

Tôi hừ một tiếng rồi tiến lên phía trước, anh cũng tự giác đi theo sau.

Chúng tôi đi đến con đường trồng cây hai bên ít người qua lại, Đoàn Dĩ Diễn thuê một chiếc xe đạp cho tôi.

Thấy dáng vẻ chăm chú đó của Đoàn Dĩ Diễn trông giống như anh đang rất thành tâm muốn dạy cho tôi vậy.

Nhưng anh thích làm thầy thiên hạ từ khi nào vậy?

Cứ có gì đó sai sai.

Không được, tôi phải đề phòng anh mới được.

Tôi vờ như lơ đãng hỏi: “Anh Kỳ Xuyên đâu rồi, hôm nay anh ấy không đi cùng anh hả?”

Tại sao không để Kỳ Xuyên dạy tôi chứ?

Đây mới là cảnh tượng đẹp đẽ, Kỳ Xuyên đỡ lấy tôi và tay lái, còn tôi thì tựa vào lồng ngực của anh ấy, cơn gió mát lạnh thổi qua chúng tôi ôm lấy nhau trao nhau hơi ấm…

“Em đang cười nham nhở cái gì đấy?” Đoàn Dĩ Diễn đáng ghét búng lên trán tôi một cái.

“Đau.” Tôi nắm lấy tay anh há miệng định cắn.

Tôi nghĩ anh muốn tránh đi nhưng anh lại nắm chặt lấy tay tôi kéo tôi tới trước mặt anh, dáng hình cao lớn che khuất tôi, anh nhướng mày lên lạnh lùng nói: “Có anh ở bên em rồi, em vẫn thấy chưa đủ hả?”

Tôi nuốt nước miếng, đột nhiên không dám lên tiếng nữa.

Cũng không biết câu nói nào của tôi đã chọc tức Đoàn Dĩ Diễn, anh bảo sẽ dạy tôi tử tế mà suốt cả quá trình anh toàn mặt lạnh không.

Nhưng đúng là anh nghiêm túc và thông minh hơn tôi nghĩ nhiều, không bao lâu sau tôi đã có thể “tốt nghiệp” được rồi.

“Không ngờ luôn đấy.”

Tôi đạp xe, lẩm bẩm một câu rồi sau đó nhanh chóng tăng tốc.

“Em đi chậm thôi, con đường phía trước khó đi lắm đấy.”

Giọng nói của anh rất trầm.

Lúc này, không biết có một con mèo hoang nhỏ từ đâu đột nhiên nhảy ra, tôi nhanh chóng phanh xe lại. Bởi vì trọng tâm không vững nên rầm một tiếng, cả tôi và xe lao xuống rãnh.

“Đoàn Ân Ân.”

Dường như tôi nghe thấy có người nào đó điên cuồng gọi tên tôi nhưng đầu óc tôi choáng váng, trong mắt như có rất nhiều máu, tôi không tài nào mở nổi mắt, bên tai cũng ong ong.

Ù ù, tôi chỉ nghe thấy tiếng vọng nơi xa xôi.

Đoàn Dĩ Diễn còn run rẩy hơn cả tôi, anh cẩn thận bế tôi lên rồi nói: “Đoàn Ân Ân, em đừng sợ đã có anh đây rồi.”

Tôi tựa người vào lòng Đoàn Dĩ Diễn, yên tâm hơn rất nhiều. Tôi thở hổn hển rất muốn trả lời lại anh nhưng lại không có sức để lên tiếng.

Trong chớp mắt ngã xuống, cuối cùng thì tôi cũng hiểu: “Thì ra đây là âm mưu của Đoàn Dĩ Diễn.”

“Đoàn Ân Ân.”

Những lời anh nói bị gió thổi bay, anh nói gì tôi cũng không nghe rõ nữa.