Họ Biến Thân Ta Biến Nhân!

Chương 10: 10: Ngày Huấn Luyện Đầu Tiên





Keng, Keng!!!
Tiếng gõ kẻng vàng dội khắp hành lang trong trường học, làm các học sinh đang say giấc nồng phải oằn mình khó chịu bò dậy.

"Dậy mau! Lũ gà công nghiệp!!! Mau ra ngoài rèn luyện, chúng mày muốn chết trên chiến trường à???"
Một tiếng hét lớn vang vọng trong hành lang, một số vị tiểu đội trưởng đã đứng sẵn ở cửa, chờ học sinh của mình ra tập kết.

Vì là trong trường có khá nhiều người gia nhập nhóm di tản nên được sắp xếp bên bộ hậu cần, tuy nhiên thay chơi bời, chờ chết thì nhóm này cũng phải ra huấn luyện, để đề phòng khi quân chính quy thất thủ, họ còn có sức mà bảo vệ bản thân.

Có một số thành phần gia nhập nhóm di tản là để trốn huấn luyện, khi bị bắt ra thao trường huấn luyện thì kêu gào như bị cắt tiết.

Thời loạn thế, không nghe theo kẻ mạnh là chỉ có chết.

Ngang bướng không chịu phục tùng mệnh lệnh, mấy tên này đã bị quẳng ra khỏi trường, làm thực phẩm cho quái vật, để răn đe, các binh sĩ còn lấy điện thoại quay video, rồi trình chiếu cho các thường dân cùng học sinh khác.

Thấy một màn kinh khủng như vậy, mọi người đành phải im lặng, nghe theo sự sắp xếp của quân đội.

Việc làm này không hoàn toàn sai, nếu không huấn luyện nhóm người này thành một mối, sau này chính những kẻ trái lệnh sẽ trở thành người bóp d@'i đồng đội.


Để tránh điều đó sảy ra, Trần Đình Hùng đành phải đưa ra biện pháp mạnh mà thôi, đằng nào đất nước cũng đã vào thế thất thủ, đạo đức cũng sẽ nhanh chóng suy thoái, lúc đó kẻ mạnh sẽ là người nắm quyền, hiện tại chết đi mấy kẻ vô tính sự cũng không sao, chỉ cần đảm bảo lực lượng, đưa Trần Đình Quang về tổng bộ là được rồi.

Vì hi vọng của cả nhân loại chính là nó! Trần Đình Quang.

Trần Đình Hùng hút điếu thuốc lá, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về nơi sân huấn nhìn lại.

Trường THPT Bắc Minh là ngôi trường danh tiếng, nên có rất nhiều học sinh khắc cả nước xin nhập vào, vì thế số lượng nhân khẩu lên tới chục ngàn người.

Để có được môi trường thoải mái cho học sinh, nhà trường đã nâng cấp, mở rộng diện tích rất lớn cả về phòng học cho đến sân tập thể thao.

Vì là rộng lớn như vậy nên quân đội đã sử dụng chúng làm sân huấn luyện tân binh.

Các học sinh theo sau tiểu đội trưởng của mình, hướng dưới sân tập kết.

Đang đi phía sau tiểu đổi, bỗng Trần Đình Quang nhìn thấy có một thân ảnh quen thuộc đang cùng một tiểu đội khác tập kết, híp mắt nhìn lại thì ra là Đỗ Phong.

Trần Đình Quang tức giận, rời khỏi tiểu đội hướng nơi Đỗ Phong đi đến.

Bụp!
Vừa tới nơi, hắn đã in lên bụng Đỗ Phong một quyền, quyền lực tuy không quá mạnh nhưng đủ để Đỗ Phong phải nhăn nhó mặt mày.

"Mẹ mày! Thằng chó! tao đã cảnh cáo mày rồi! Mày không nghe thấy hả?" Trần Đình Quang túm cổ áo Đỗ Phong, khuôn mặt tràn đầy sự hung giữ.

"Này! Cậu kia! Cậu là ai mà dám động vào lính của tôi?" Một người đàn ông trẻ trung, tuổi tầm 27, 28 khuôn mặt phúc hậu đứng ra ngăn cản, tách hai người ra xa.

"Tiểu đội trưởng, anh có biết cậu ta là một tên phế vật không? Nếu để cậu ta tham gia, chắc chắn sẽ hại chúng ta!" Trần Đình Quang hung thần ác sát, hướng vị tiểu đội trưởng này gắt gỏng.

"Hừ! Tôi không cần biết phế vật hay thiên tài, chỉ cần là người có ý chí, tôi đều tiếp nhận! Cậu là cái thá gì mà tra hỏi tôi, hả?"
Vị tiểu đội trưởng này thấy lính mình bị bắt nạt, liền có chút tức tối rồi, y không cần biết người lính này phế vật như nào, chỉ cần có ý chí thôi là y đều đồng thuận hết, phế có thể sửa, chắc chắn còn tác dụng a!
Đứng bên cạnh, Đỗ Phong thấy vị tiểu đội trưởng mới gặp này vậy mà đứng ra giúp mình, tuy không quen biết nhau nhưng bất giác trong lòng hắn vậy mà trào dâng một loại cảm kích.

"Trần Đình Quang!!!" Một giọng nói từ phía sau cất lên.


Người đến là Nguyễn Mạnh Tường, tiểu đội trưởng của Trần Đình Quang.

"Đồng chí Quang, tất cả đã được đại úy đồng ý.

Cậu quay lại đơn vị ngay cho tôi! Chịu phạt, chạy quanh sân huấn hô thật lớn TÔI XIN LỖI ĐÃ RỜI VỊ TRÍ! Nghe rõ chưa?"
Nguyễn Mạnh Tường hướng Quang quát lớn, khuôn mặt nghiêm nghị không thôi.

"Tên khốn khiếp.

" Trần Đình Quang hướng mắt lên phía gian phòng của hiệu trưởng, nơi đó đang có một thân ảnh đứng nhìn xuống đây.

Tiếp theo đó là cả quá trình chịu phát của Trần Đình Quang.

"TÔI XIN LỖI ĐÃ RỜI VỊ TRÍ!!!
TÔI XIN LỖI ĐÃ RỜI VỊ TRÍ!!!
TÔI XIN LỖI ĐÃ RỜI VỊ TRÍ!!!"
Mọi người thấy vậy nhưng không ai dám cười, bởi vừa rồi có tên cưới lớn thế là bị cho đi hít đât trăm cái đây.

Phía xa, nơi tập kết của tiểu đội Đỗ Phong.

"Hôm qua tôi đang ở ngoài chiến đấu cùng lũ quái vật, thì được cấp trên điều về đây làm tiểu đội trưởng cho các cậu, đào tạo các cậu thành lính chuyên nghiệp!

Vì là hiện tại chúng ta chưa biết rõ về nhau, nên hôm nay chỉ làm quen, ngày mai chúng ta mới đi vào quá trình huấn luyện!
Vậy thì tôi xin giới thiệu qua trước.

Tôi tên là Hoàng, họ tên là gì thì các cậu không cần biết, chỉ cần gọi tiểu đội trưởng là được rồi!"
Hoàng hướng mọi người gật đầu, ra hiệu cho mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân.

"Tôi tên là Phạm Văn Hải! "
"Tôi là Nguyễn Thái Bình! "
Vì một tiểu đội chỉ có 9 đến 10 người, tổng cả tiểu đội trưởng nên chắng mấy chôc mọi người đã giới thiệu.

Là ngày đầu tiên làm quen, tiểu đội trưởng Hoàng chỉ cho bọn họ học chút điều lệnh, sau đó cho nghỉ ngơi, ngồi tám phét với nhau để hiểu rõ về nhau hơn.

Đây cũng là một trong cách thức huấn luyện của Hoàng, để mọi người thấu hiểu nhau, đồng lòng, như vậy trên chiến trường mới có thể nương tựa vào nhau.

Cứ vậy, ngày huấn luyện đầu tiên cũng qua.

.