Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 59: Mất




Anh Minh cứ quanh quẩn ở một chỗ giá sách để làm gì đấy.Ngồi một chỗ không yên,cuối cùng tôi đứng dậy và cũng vào chỗ những giá sách tìm xem có quyển gì hay không.Lướt lướt một hồi thì tôi thấy có một quyển album,tôi lấy ra và giở từng trang ngắm nghía.Trong đây có ảnh của tất cả mọi người trong nhà hắn,từ hồi chị Mỹ Anh và hắn còn nhỏ xíu.Hồi đó hai người họ đã cực dễ thương.Có vài bức ảnh của anh Minh với chị hắn,với cả hắn nữa.Chắc đó là lúc mà hắn chưa ghét anh Minh như bây giờ,những kỷ niệm đẹp khi chưa có nhiều chuyện xấu xảy ra,hmm…Trong đây cũng có ảnh kỷ yếu của anh Minh nữa,tôi đưa tay dò tìm xem anh ấy ở đâu nhưng mãi không thấy,lớp anh ấy đông thấy mồ.

“Ồ!Nhớ lại hồi đấy quá!!”

Tôi giật mình khi giọng nói của anh Minh cất lên,anh ấy đã đứng sau tôi từ lúc nào.Anh Minh cúi gần xuống quyến sách và xem kỹ càng.Khuôn mặt của hai chúng tôi đang rất sát nhau,má của anh ấy đang chạm vào má tôi.Nhưng thật quái lạ,tôi cảm thấy rất tự nhiên,không ngại ngùng hay gì cả.Những cảm xúc ấy đã biến đi đâu mất rồi, đi đâu được chứ?

“Đố em biết tôi đâu?”

“Dạ..em cũng đang tìm đây…mà không thấy…”

Tôi lại cố dò xét một lần nữa,chăm chú từng người con trai một.Sao cái lớp gì mà ai cũng cận mà đẹp trai xinh gái vậy trời,lớp cực hiếm,rất hiếm.Thầy cô mà vào lớp thì thấy toàn bốn mắt,mọt sách không, ánh sáng chiếu vào kính chẳng biết học sinh đang nhìn cái gì,haha…Sau một hồi,tôi thấy có ai đó cực giống anh ấy, đúng là anh Minh rồi.Tôi “Ah” lên một tiếng rồi quay sang anh ấy,không may,anh ấy cũng quay sang tôi và…môi của chúng tôi chạm nhau. Ặc ặc…chuyện quái gì xảy ra đây!!!!!!!!Cái khỉ gió gì vậy…nụ hôn đầu đời của tôi,anh ấy…anh ấy…Tôi ngại ngùng đẩy anh ấy ra và ngồi phụp xuống,che hết cả đầu đi.Chôn tôi đi,chôn tôi đi,ngại chết,giờ sao nói chuyện được với anh ấy đây.Muốn độn thổ, độn thổ…Dù sao thì,cứ kệ chuyện này đi,cứ nghĩ rằng đây chỉ là do hai người vô tình quay ra cùng một lúc rồi chạm môi nhau.Nhưng mà chạm môi nhau thì là hôn rồi,nhưng rõ ràng đây là vô tình mà…@#$%^&%^*.Cái đầu như muốn nổ banh ra vậy đấy,muốn lật bàn!!!!!

“T..tôi xin lỗi..”

“K…K…Không phải tại anh,tại em bất ngờ quay ra ý chứ…ugh!”

Dafug?Giờ còn bị nấc nữa hả?@@...Lại còn nấc cục,giống như cái hồi ở quê mà bị hắn hù.Phải chăng những lúc giật mình và cực kỳ ngại ngùng thì cơn nấc cục mới nổi lên.Ugh…ugh…không thở nổi.Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm anh Minh.Anh ấy cũng lặng im nhìn tôi một lúc rồi bỗng buột miệng cười.Anh ấy cười tôi kìa,xấu xa thật đấy…>///^///<

“Anh…anh đừng cười…”

“X..xin lỗi.Trông mặt em…thấy tức cười quá…Hahaha!!”

“Ugh…ugh…Ó///^///Ò”

Tôi càng nấc,anh ấy càng cười.Hết ôm bụng rồi ngã gục xuống chống tay xuống đất,cái mặt tôi hiện giờ trông buồn cười lắm sao?Nó khiến một người vốn trầm tính như anh ấy cười nắc cười nẻ vậy cơ mà.Tôi ngại quá nên che mặt đi chạy mất,mặc dù cái chân nó đau. Chạy ra khỏi thư viện được vài bước đã thấy nản hẳn đi,không muốn chạy nữa,mệt chết.Mà tôi có chạy đâu,nhảy lò cò ấy chứ,công nhận tôi nhảy cũng nhanh thật.Giờ muốn nhìn cái bản mặt xấu xí của tôi nó như thế nào mà khiến anh ấy cười điên dại như vậy.Với ý nghĩ đó tôi đã rón rén bước vào phòng tắm.Nhìn thấy cái mặt mình trên cái gương,trông nó ngu thực sự là ngu, đỏ ửng như quần chíp superman. Ặc ặc…tôi vội xả nước và hất lên mặt mình mấy lần.Tưởng làm như vậy là nó trôi hết đi sao trời,thôi thì dù sao cũng thấy khá hơn một chút…Một chút thì nhằm nhò gì.Xấu hổ thật đấy!!Nụ hôn đầu của tôi!!!Sao lại thấy khó chịu vậy?Tại sao tôi lại cảm thấy bực tức chứ? Đáng lẽ phải là một niềm vui sướng tột cùng,không còn gì hạnh phúc hơn khi được chạm đến môi của anh ấy.Tôi đã thích anh ấy mà,vậy thì tại sao?Cứ như,tôi đã để dành nụ hôn đầu này cho một người khác,chỉ một người duy nhất mà tôi yêu,rất yêu.Nhưng đó lại không phải anh Minh sao?Kỳ lạ,kỳ lạ.Không thể hiểu nổi bản thân, bực thật…

Cơn nấc của tôi vẫn đang kéo dài khiến tôi thêm khó chịu,chắc phải đi tu cả bình nước, đến khi nào hết thì mới thôi.Tự dưng,cánh cửa nhà tắm mở từ từ ra.Một cậu con trai ló đầu vào với một khuôn mặt mệt mỏi,thất thần lắm.Cửa càng mở to càng thấy rõ khuôn mặt ấy,là hắn.Lại chuyện gì nữa đây!!!??

“Này!Trong này có người rồi!!Bộ không biết gõ cửa hả?”

Tôi bất ngờ hét lên,hắn cũng giật mình và ngẩng mặt dậy.Hắn mở tròn con mắt ra nhìn ngạc nhiên một vài giây rồi mới bắt đầu thức tỉnh.

“Gõ con khỉ!!Cửa có khoá đâu!!Mà ai cho cậu sử dụng phòng tắm này?Cậu phải dùng ở tầng dưới chứ?”

“…Bẫy everywhere!”

“Mau đi ra ngoài đi,phiền phức!”

Hắn đuổi tôi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.Chắc vẫn đang khó chịu cái chuyện bị dính bẫy của nhỏ Linh.Thấy áo của hắn vẫn ướt sũng mà,nãy giờ hắn làm gì trong phòng mà không thay ra?Vả lại,gì mà trông mệt mỏi khiếp thế,nãy còn bật tường nhảy như đúng rồi kia mà…??Tự dưng tôi cảm thấy lo lo,lo cho hắn ư?Chắc không đâu...Lại mấy cảm xúc vớ vẩn đây.Tôi lại rón rén đi xuống bếp.Tại sao tôi lại phải rón rén như thế?Vì tôi nghĩ chỗ nào cũng có bẫy dành riêng cho tôi,nên tôi cảm thấy rất “vinh dự”. Đi qua bao nhiêu người hầu và vẫn cái ánh mắt sắp quen thuộc ấy,những ánh mắt khinh bỉ.Nếu như bây giờ mấy người biết ai đúng ai sai,thì các người sẽ làm gì?Chắc các người sẽ lại theo người đúng thôi.Mở tủ lạnh ra tôi lấy một chai nước và nhẹ nhàng rót ra cốc.Xem qua xem lại,nhìn thật kỹ xem thứ nước ấy là cái gì.Sau một hồi xem xét,cuối cùng mới thấy nó an toàn.Uống bao nhiêu cốc nhưng tôi vẫn cứ bị nấc,sao lại có người không giống ai như tôi vậy đây?Tôi chống tay lên bàn và nghĩ linh tinh, đâm ra bị “tâm hồn treo ngoài cành cây”.Chỉ nhìn một chỗ mà nghĩ về cái gì đó,hoặc là không nghĩ,hoặc là nghĩ cơ mà quên.Haha…Và tôi cũng đã quên hoàn toàn những cái ý nghĩ linh tinh bởi giọng nói của hắn.

“Làm gì đây thế?”

“Ờ…uống nước…ugh!!”

“Lại bị nấc à?”

“Ừ…vẫn vô phương cứu chữa…”

“Để yên vậy chốc nó hết. À!Pha tôi cốc cà phê!!”

Nghe hắn sai vậy tôi liền làm theo mà chẳng suy nghĩ gì nữa cả.Hình như việc này đã trở thành thói quen mặc dù công việc tôi đã thay đổi.Dù sao cũng chỉ là một cốc cà phê,pha một chút thì cũng đâu có ảnh hưởng gì.Nhưng tại sao hôm nay hắn dở chứng muốn uống cà phê nhỉ?Nhìn hắn cũng có vẻ mệt mỏi,có lẽ hắn muốn tỉnh ngủ.Chẳng biết hắn ta làm gì mà ra nông nỗi vậy.Tôi đổ một gói cà phê vào một cốc nước nóng,quấy đều lên, tính mang cho hắn nhưng không biết mang ra thế nào.Nhảy lò cò thì nó rơi tung toé ra mất, mà nó còn đang nóng nữa.Chậc…phiền thật.

“Cà phê được rồi này!Ra lấy đi!!”

“Mang ra đây…~”

“Không đi được.”

Hắn thở phì một cái rồi đứng dậy,kiểu như đang khó chịu lắm.Có gì thì trách nhỏ Linh để mấy cái mảnh chai linh tinh nhé,tôi không may dẫm phải thôi.Hắn lại gần lấy cốc cà phê,hắn còn liếc qua tôi một chút.

“Này,sao mặt đỏ vậy? Ốm à?”

Hả??Vẫn chưa hết sao?Hắn ta hỏi vậy làm tôi nhớ lại cái chuyện vừa nãy nên càng thấy xấu hổ hơn,mặt tôi lại nóng bừng lên.Tôi lắc đầu mạnh để phủ định câu nói của hắn.Nhìn kỹ thì mặt của hắn cũng đỏ có kém gì tôi đâu,chỉ là mặt hắn trông hơi mất hồn và mệt mỏi hơn nhiều.

“Mặt cậu…cũng đỏ…”

Hắn ta mở to đôi mắt ra,bất ngờ trước câu nói của tôi.Hắn bỗng quay phắt đi và gãi đầu.Nhìn hắn giống như cái lúc nhảy tường ở trường,lẽ nào mặt của hắn đỏ là do ngại ngùng điều gì không nhỉ.Nhưng ngại gì mà trông như xác chết thế kia không biết?Thấy thương hắn,tôi bèn gặng hỏi xem hắn có muốn ăn gì cho tỉnh người không,hoa quả chẳng hạn.
“Ăn táo không?Tôi gọt cho.”

“K..không cần!Thôi cậu lên thư viện đi,Linh về rồi đấy.”

“Ư.. ừm…”

Giữa hắn ta với tôi đang dần có khoảng cách,nó càng ngày càng rộng ra. Ở giữa đó có hai người,anh Minh và nhỏ Linh.Có bao giờ nhỏ Linh sẽ không chịu về Nhật mà cứ ở mãi đây,hắn và tôi sẽ trở nên xa cách hơn nữa.Gặp được nhau,nhìn thấy nhau,nhưng không dám nói gì cả.Thật sự,tôi đã rất vui khi được làm bạn với hắn cơ mà.Tôi lóc cóc đi về lại thư viện,chỉ biết cúi gằm xuống và bám lấy tường mà mon men đi.Thật buồn chán…Thiện Ân…tôi muốn nói chuyện với cậu.

“Này!!Con nhỏ xấu xí!!”

Tôi giật mình,có nghe cái giọng con gái đanh đá,chua chát,nghe vậy cũng đủ biết là ai.Tôi lại đang không muốn nói chuyện với cô ta một chút nào nữa cả.Tôi không còn gì để nói với cô ta hết, đã giải thích vậy rồi mà.Tôi vẫn cứ đi tiếp.

“Mau đứng lại cho tôi!!”

Tôi vẫn cứ tiếp tục đi.

“Cô…nói là không thích Ân.Phải không?”

“…”

“Vậy..tại sao lúc đó cô lại cố giành Ân với tôi?”

“Lúc nào?”

“Hứm…cô quả là trơ trẽn!!!Lúc cô đã nhìn thấy tôi và Ân đang làm “chuyện đó” đó!!Haha!”

Giọng của cô ta thật chua chát với nụ cười khinh bỉ đi kèm cuối câu nói.Nhưng tôi cũng chẳng để tâm đến chuyện cô ta ăn nói thế nào,tôi chỉ nhớ lại cái vụ đó.Tôi và cô ta đã có một trận giằng co hắn mà trước đó,tôi có cảm nhận được cái cảm giác khó chịu lúc đó.Nhớ lại thì tại sao tôi lại làm thế chứ,cố kéo hắn lại về phía mình ư?Hành động đó quả thật ngu xuẩn,nếu cô ta đã hỏi tại sao tôi lại làm vậy thì chắc chắn hành động đó chính là nguyên nhân của bao nhiêu rắc rối cô ta dành cho tôi.Vậy ra là nó.

“Hay tại cô ghen?”

“Ghen?”

“Chưa nghe bao giờ hả, ngu thật đấy!Haha!!”

Ghen?Phải chăng cái cảm giác khó chịu ấy chính là ghen?Tại sao lại ghen?Từ lúc cô ta tới đây,mỗi khi thấy cô ta cứ chạy tới ôm chầm lấy hắn là tôi lại khó chịu. Đó là ghen,tôi đã ghen tỵ với cô ta hả,khi cô ta chạm vào Thiện Ân?Cô ta thích hắn,chứ tôi không thích hắn ta vậy tại sao tôi có thể ghen tỵ với cô ta.Là do tôi thích hắn ư?Không thể nào,thích hắn là điều tôi không bao giờ có thể.Hắn ta là bạn tôi,vậy chắc chắn chỉ là do tình cảm bạn bè thôi.Thấy đứa bạn thân của mình chơi với đứa khác thì quả thật mình thấy rất khó chịu,có cái cảm giác y như vậy đấy.Phải,chắc chắn là do tình bạn của tôi với hắn thôi.Hẳn là cô ta đã nghĩ tôi ghen tỵ với cô ta do tôi thích hắn,phải làm rõ một lần nữa cho cô ta hiểu.Không muốn có thêm một chút rắc rối nào nữa.

“Tình bạn,còn có nhiều cái để ghen tỵ hơn tình yêu,cô hiểu chứ?”

“Há,xàm.”

“Đúng rồi nhỉ,người như cô làm gì có một người bạn chân thành để có được cái cảm giác ghen tỵ chứ?”

Nói xong,tôi bước qua cô ta trong khi cô ta đang nhìn tôi với sự khó chịu,tức tối đến cực độ nhưng không dám làm gì cả.Câu nói đó của tôi đã đủ để chơi xỏ lại những câu mà cô ta nói với tôi chưa nhỉ?Cảm thấy thoải mái quá…hiuhiu.Nhưng chỉ là thoải mái một chút thôi,vẫn còn có rất nhiều thứ khiến tôi cảm thấy khó chịu nữa.Như những câu hỏi ùa đến đầu tôi như ban nãy khi tôi nghe đến từ “ghen”.Ghen do tình cảm tình bạn ấy,tôi thấy còn thiếu,vậy liệu đã đủ.Ghen…ghen…ghen…Ageezzz…Tại sao?Hãy trả lời hết mọi câu hỏi của tôi đi,làm ơn…

Tôi quay lại thư viện.

“Tú!Em quay lại rồi hả?Tôi tưởng em giận tôi rồi cơ!Haha!”

“Anh vẫn còn cười hả?”

“Xin lỗi xin lỗi!Mà hình như mặt em buồn đi thì phải?”

“L..làm gì có!!Anh đang làm gì thế?”

“Đọc sách.”

Tôi nhìn lên bàn của anh ấy,ngay gần đó có cả một quyển sách dày cộp,khoảng một nghìn trang hay sao đấy.Khiếp thế…đọc đến bao giờ mới hết được chứ.Anh Minh quả là một người thích đọc sách.Con trai đọc sách thì nhìn ngầu lắm,phải không?Haha…Thật ra,tôi biết là anh ấy đang đọc sách nhưng vẫn cứ hỏi vậy.Tôi đã muốn đánh trống lảng,tôi không muốn anh ấy lại trông thấy tôi buồn hay lo lắng vì một cái gì đó nữa.

“Vậy hả?”

Tôi lại gần anh ấy để nhìn xem anh ấy đang đọc sách gì mà dày tới nghìn trang vậy.Tôi cầm quyển sách lên để ngắm nghía cái bìa.Nó có màu xanh lá và được pha loãng một chút xanh biển xung quanh tên sách.Bìa truyện này,tôi nhìn nó lại cảm thấy được yên bình và thanh thản biết chừng nào.Tôi giở từng trang một, để xem qua thôi chứ sao tôi đọc được chứ.Nhìn thấy chữ đã thấy nản rồi.Bỗng có một mảnh giấy trắng rơi xuống,nó rơi không được uyển chuyển mà lại cứng cáp,không phải giấy?Tôi cúi xuống nhặt lên, đúng là nó không phải là giấy mà là một bức ảnh.Một bức ảnh chụp chung của anh Minh và hắn mà tôi vừa được xem qua trong album.Anh ấy đang đọc sách hay nhìn tấm ảnh này để nhớ lại những kỷ niệm cũ?Bị hắn ghét,anh ấy hẳn là buồn,rất buồn.Anh ấy biết bị tôi phát hiện nên chẳng nói năng gì cả,và anh ấy để lộ một ánh mắt buồn.Tôi nghĩ mình cũng không nên nói gì nữa cả,cũng đâu thay đổi được gì.

Tôi…quý hai người trong bức ảnh này.

“Cho em tấm ảnh này được không?”

“H..hả?Cho á?”

“Vâng!Không ai biết đâu mà.Hihi!”

“Em lấy làm gì,lạ thật đấy!”

Tôi không trả lời anh ấy mà chỉ nở một nụ cười.Tôi thích tấm ảnh này,không phải là không có lý do,chỉ đơn giản là do nhân vật chính trong bức ảnh này thôi.Anh em nhà họ Trương,ahaha!!

“Vậy em lấy đi.”

“Yeah!”

Tôi kêu lên.Tiếng kêu đó của tôi khiến anh Minh cười,chắc trông lúc đó tôi ngộ lắm.Tôi với anh Minh ngồi nói chuyện với nhau cả buổi tối.Anh ấy còn làm bánh cho tôi,tài năng nấu ăn của anh ấy quả là tuyệt.Chiếc bánh rán ròn rụm,cháy đều đều một màu vàng nhạt.Cắn một miếng chỉ muốn cắn miếng thứ hai,rất ngon.Ai mà lấy được anh ấy thì rất là may mắn rồi.Và anh ấy còn giúp tôi làm bài tập về nhà nữa.Chẳng hiểu sao chúng tôi lại có nhiều chuyện để nói vậy.Tôi tự nhiên với anh ấy hơn là có cảm giác ngại ngùng như những ngày trước.Chúng tôi có vẻ như đã rất thân nhau rồi.Hay nhiều cảm giác đối với anh ấy của tôi hình như đã biến đi đâu mất? Đồng hồ chỉ điểm 23h,tôi đứng dậy tính thu dọn đồ rồi chào anh Minh để đi về.Dĩ nhiên anh ấy đâu để tôi đi một mình mà không có anh ấy.Một lần nữa tôi được anh ấy chở trên chiếc xe moto của anh ấy.Nhưng lần này không giống như lần trước,trái tim tôi nó chỉ đập nhẹ nhàng,không một chút hồi hộp.Chuyện gì đang xảy ra trong tôi đây?

Về đến nhà,khi mẹ tôi mở cửa ra,tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt bất ngờ của mẹ khi nhìn thấy anh Minh.

“Cháu chào cô!”

“Ừ!Chào cháu!Cảm ơn cháu đã đưa con nhà cô về!!”

“Dạ không có gì!”

Mẹ đỡ tôi từ tay anh ấy.Anh ấy cúi chào và xin phép mẹ tôi về.Mẹ tôi nhìn theo anh ấy,nhìn từng cử động một ấy.Tôi tựa vào mẹ tôi nhưng mẹ tôi cứ thả lỏng người làm tôi chẳng có chỗ để tựa nên cứ thế đứng bằng một chân mỏi chết.Mẹ lại rơi vào trạng thái nhìn những đứa con trai đưa tôi về nhà rồi.Chắc hẳn trong đầu mẹ có rất nhiều những nhận xét của riêng mẹ về anh Minh.Cứ thế này sao tôi dám đưa người yêu về để ra mắt cơ chứ,còn cả được bố tôi nữa.Hai người họ cứ để tôi đứng trước cửa và nhìn anh Minh chằm chằm,cho đến khi anh ấy phóng xe đi hẳn thì mẹ tôi mới chịu đưa tôi vào.

“Thằng bé này con nhà nào đấy?”

“Là anh họ của Thiện Ân mẹ ạ!”

“Hừm…khuôn mặt thì trông cũng bảnh,cũng rất giống Thiện Ân nhưng mẹ thích Thiện Ân hơn.”

Mẹ thích hắn ta hơn á?Hơ…Tự dưng,tôi cảm thấy rất nhẹ lòng.Như kiểu vừa được giảm được gánh nặng sau câu nói của mẹ đấy.Bình thường mẹ tôi cũng nói vậy nhưng tôi lại chẳng cảm thấy như thế này.Mặt khác tôi đã tỏ ra khó chịu

“Anh thấy nó chẳng giống thằng nhóc kia chút nào.Thằng bé này nó nhìn hiền hiền,trông rất thông minh,sáng dạ.Anh thích thằng bé này hơn!”

“Hả?Anh dám tranh cãi với em về con rể hả?Rõ ràng là Tú nhà mình hợp với Thiện Ân hơn!”

“Quan trọng không phải là hợp,vấn đề là ai yêu nó hơn.”

“Tú!Con thích ai?”

Bố tôi lên tiếng,bố thích anh Minh hơn.Nhưng mẹ tôi lại thích Thiện Ân hơn.Bố tôi có vẻ như không ưa hắn ta cho lắm vì trông hắn có chất dân chơi,nhà giàu.Tuy nhiên,mẹ tôi sẽ thắng thôi.Bởi theo như tôi biết mẹ tôi đáng sợ hơn bố tôi nhiều,rất nhiều.Cuối cùng,mẹ tôi quay ra hỏi tôi.Hai người họ hả?Tôi biết trả lời như thế nào? Lại một đống câu hỏi ùa về đầu tôi, đau đầu quá đi trời ạ!!!

“Bạn hết thôi ạ!Thôi con về phòng đây,khổ quá! -.-“

“Khổ cái gì mà khổ!Số con sướng nhất rồi đấy,hai thằng con trai lận đấy!Ngày xưa mẹ có mỗi bố con thôi!!”

“Mỗi cái gì mà mỗi.Bà lấy được tôi là may mắn rồi nhá,lại còn đòi à?”

“Ông thích khơi dậy chuyện quá khứ hả?”

“Bà moi hết lên xem nào?”

Và,hai người họ lại cãi nhau. Đấy,có khổ không ý chứ lại.Chân tôi rõ đau mà không ai chịu đưa tôi lên hết,làm tôi lại phải lóc cóc lên một mình.Hm…Anh Minh và Thiện Ân,con quý cả hai người họ.