Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 35: Gánh nặng




19h30’ – Hắn vẫn chưa về.Tôi gọi cho hắn mấy lần nhưng hắn tắt máy.Có chuyện gì xảy ra rồi?Hắn đã nhận được cuộc gọi của tôi nhưng hắn lại không trả lời.Tên ngốc đó đang làm gì không biết.Hay là vẫn đang ở với Nguyên?Tôi thử gọi cho Nguyên nhưng Nguyên không bắt máy.Chắc họ đang chơi vui lắm,có lẽ mình đang làm phiền họ.Tôi không gọi cho ai nữa mà ngồi đợi bằng cách học bài

21h17’ – Hắn vẫn chưa về.

22h – Hắn cũng vẫn chưa về.Sao Nguyên ở lại với hắn lâu vậy,đã gần khuya rồi mà.Tôi trở nên lo lắng,chẳng lẽ họ đã đi hơi quá.Không..không >//__//<.Mình…có nên gọi nữa không?Nếu hắn vẫn tắt máy thì mình sẽ là kì đà cản mũi.Nhưng mà lo lắm…Mong hai người hiểu cho,tôi thật sự đang rất lo lắng.Tôi nhắm chặt mắt vào rồi ấn nút gọi.Tút…tút…

“Alo?”

“C..cậu làm gì thế?Mau về nhà đi!!”

“Ah!Chị có phải là người quen của anh ấy không?”

“Ai thế?”

“Anh ấy uống hơi quá chén nên nằm ngủ ở đây mất rồi.Chị đưa anh ấy về được không ạ?”

“Cho tôi địa chỉ!!”

Tên Thiện Ân đó làm gì vậy?Gì mà uống quá chén,mới bé tý mà đã như vậy rồi.Trước giờ hắn có bao giờ đụng vào giọt nào.Tôi vội vàng chạy tới nhờ ông tài xế chở tới quán rượu đó.Cậu ta đang nằm rạp ở trên bàn,tôi với ông tài xế vội vàng chạy tới đỡ cậu ta dậy.

“Ê Thiện Ân!Thiện Ân!!”

Gọi thế nào thì hắn cũng không chịu mở mắt.Ngủ do rượu thì không dậy được sao?Tên ngốc,về nhà tôi sẽ xử cậu.

“Ah chị ơi thanh toán…”

“Hết bao nhiêu?”

“Cháu để tôi trả!!”

“Hết 2 triệu bốn ạ…”

“…Ặc Ô^Ô..Tôi có mỗi triệu rưỡi.”

“Đây!!”

“Cảm ơn chị.Hẹn gặp lại.”

Tôi mau đưa tiền cho cậu nhân viên rồi bê hắn đi.Muốn dần cho hắn một trận lắm rồi.

“Cháu giàu thế?”

“Tiền lương cháu cao hơn ông mà.Với lại cháu cũng chưa dùng đến nhiều.”

“Hmm….trẻ con ngày nay giỏi nhỉ?”

Tôi không nói gì cả.May là tôi vẫn chưa bước vào cuộc sống của người lớn.Bởi nó rất phức tạp,nhưng chỉ còn một tháng nữa là bước vào rồi vậy mà hắn không đợi được sao?Chưa gì đã nốc như này vào người rồi.Về đến nhà,tôi ném hắn lên giường rồi đắp chăn cho hắn.Xem nào,mỗi khi bố say rượu thì mẹ lại pha trà gừng cho bố uống.Tôi lục lọi nhà bếp để tìm thứ trà đó.Tìm hoài không thấy,tưởng nhà hắn không thiếu thứ gì.Tôi tìm đến cái tủ cuối cùng,có đi mà…Một hộp trà xuất hiện trước mặt tôi,tôi đọc dòng chữ trên hộp – Trà gừng.Đây rồi,đây rồi.Tôi lấy nước và pha nó lên rồi bê lên phòng hắn.Mở cửa ra,tôi đã thấy hắn ngồi cạnh giường với một khuôn mặt mệt mỏi và đậm buồn.

“Cậu còn vào đây để cười tôi đấy à?Đấy!Cười đi!!Cười đi!!”

“…Cậu…sao thế?”

“Tôi thừa biết cậu ghét tôi nên cậu vào đây chế giễu tôi!Cứ thoải mái!!”

“Cậu say rượu nên nói linh tinh đấy à?Tôi ghét cậu lúc nào chứ?”

“Lúc nào cũng thế!!”

“Ngược lại đấy…Tôi ghét cậu thì tôi làm bạn với cậu làm gì?”

“Cậu có nghĩ tôi là bạn cậu?”

“Có!!”

“Vậy thử giải thích đi!!Sao Nguyên lại nói chia tay với tôi??”

Tôi giật mình trước câu nói của hắn.Nguyên nói chia tay sao?? – “Nguyên…không muốn làm tổn thương Ân…Không muốn đâu…” - .Nguyên đã từng vừa khóc vừa nói.Vậy “làm tổn thương” hắn,tức là “chia tay”…Không,không…Hai người không được chia tay,rốt cuộc thì tôi cũng đã rũ bỏ đau khổ,làm hai người chìm trong hạnh phúc.Tôi muốn thấy hai người cười,vì lúc đó tôi sẽ cũng rất vui.Rồi giờ nói chia tay,tại sao vậy chứ?

“Tôi cứ nghĩ Nguyên khác với những người kia nhưng cô ta cũng vậy thôi.Yêu chán rồi bỏ…”

Hắn nói trong một khuôn mặt và nụ cười khinh bỉ.Tôi siết chặt cốc trà lại.Cậu chủ,xin cậu.Nếu cậu không biết gì thì đừng nói Nguyên như vậy.Cô ta ư?Nguyên không phải là người để cậu xưng hô như thế.Tên ngốc!!

“Cậu…không được nói Nguyên như vậy!!”

“Cậu không có quyền cấm tôi!!”

“Nguyên đã khóc….”

“Tôi…chẳng quan tâm…”

Cậu ta thoáng ngạc nhiên nhưng lại cố tỏ ra kiêu ngạo.Chẳng giúp ích được gì đâu,cậu cứ ngạo mạn như vậy đi.Đáng lẽ ra cậu phải vồ lấy tôi mà tới tấp hỏi sao Nguyên khóc.Đó mới là tình cảm của cậu đối với Nguyên.Chẳng lẽ chỉ vì câu nói “chia tay đi” mà cậu gục ngã như thế này.Phải rồi,cậu ta đang có chút men trong người nên không được tỉnh táo.Vậy tôi sẽ để cậu ta một mình,chờ đến khi cậu ta thức tỉnh.

Tôi chẳng nói gì nữa và lại gần cậu ta đặt cốc trà xuống đất.

“Uống rồi bình tĩnh lại…”

“Tôi không cần!!”

Hắn ta định gạt cốc nước đi nhưng bị tôi ngăn lại.Tay của hắn yếu lắm rồi.Cậu ta nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt ướt đẫm đó.

“Tôi…ghét cậu…”

“Ừ,tôi biết rồi.Nhưng ít ra cậu cũng phải..”

“Vậy nên tôi sẽ đè lên cậu một gánh nặng…”

“Hả?”

Hắn gục đầu vào vai tôi rồi run lên.Tôi cảm thấy lạnh ở vai,rồi cả tiếng cậu ta rên.Cậu ta khóc rồi.Sự ngạo mạn đã thua sự yếu đuối của cậu ta.Cậu ta đã gục ngã.Cậu nói đúng đó nhỉ,rằng đây là một gánh nặng.Mấy người ác thật đấy,đè hết mọi gánh nặng lên tôi.Nguyên khóc ở trên vai trái,còn cậu bên phải.Nặng lắm đấy hai người biết không?Nhưng tôi ổn…TvT

Hồi sau,hắn cũng không khóc nữa,người hắn được thả lỏng.Tôi ném hắn lên giường rồi đắp chăn cho hắn.Hai người giống nhau thật đấy,khóc xong rồi ngủ vậy thôi hả?Tôi đặt cốc trà lên bàn rồi xách cặp đi về.Mà khoan,hắn có định làm gì dại dột không thế?Làm sao bây giờ…Chắc không sao đâu nhỉ…Ahuhu.Thôi thì,khóa hết cửa lại,dán băng dính tùm lum,cất hết dao,kéo,dây thừng đi.Rồi,nhỡ hắn đập đầu vô tường thì sao?Chắc phải xin mẹ ở lại rồi…hiuhiu.Tút…tút…

#Alo mẹ ạ?Hôm nay con ngủ ở nhà bạn nhé?Bạn con nó có chuyện buồn…

#Không chỉ bạn con đâu,thằng Hải nó cũng bị làm sao kìa!!

#Dạ?!!

Tôi cúp máy và không nghĩ ngợi gì mà lao thẳng về nhà.Nguyên cũng nói gì với anh Hải sao?Tôi chạy tót lên phòng anh Hải và đã thấy khuôn mặt lo lắng của mọi người trong nhà.

“Nó không chịu ra ăn cơm con à…”

“Anh Hải?Có chuyện gì thế?Mở cửa ra nói chuyện chút đi….”

Tôi đập cánh cửa phòng thật mạnh.Được một lúc thì anh ta vọng ra với giọng ỉu xìu.

“Em với mọi người ăn trước đi…”

“Anh không mở là em phá cửa đấy!!”

“Tùy!!”

Tôi bảo mọi người tránh xa ra rồi đưa chân lên đạp cửa thật mạnh.Cánh cửa mở toang ra và anh ta đang chui trong chăn thò đầu ra.

“Em..đạp thật hả?!!”

“Con…nói chuyện với anh Hải một chút được không ạ??”

“Ừ…ừ…t..tùy con..”

Mẹ tôi bị cà lăm,bố tôi thì trơ mắt ra nhìn.Chắc làm mọi người giật mình rồi..ahaha.Tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại và cố chốt nó nhưng bị hỏng rồi ;;^;;

“Sợ em quá đấy…”

“Hừm…”

Tôi ngồi lên giường anh ta và nhìn anh ta chằm chằm.

“…Đ…đừng có nhìn anh kiểu thế…>^<..Anh không nói chuyện với em đâu..”

“Tại Nguyên đúng không?”

“K…không.Làm gì có…”

“Hửm?”

“Ư…ừm…Sao em biết?”

“Anh Hải…Không có người này thì sẽ có người khác.Trong hàng tỉ người con gái,chắc chắn sẽ có một người thuộc về anh…Anh đừng buồn.”

“..T..Tú..”

Tôi ôm anh ấy vào lòng.Anh ta không khóc bởi điều này chưa đủ để khiến anh ta khóc,mặt anh ta dày lắm.Tuy nhiên nó lại đủ để khiến anh ta suy sụp.

“Rồi.Xuống ăn cơm đi,tôi qua nhà bạn.”

“Được gái ôm là anh khỏe hẳn!!Ahahaha ^V^”

Tôi cầm nguyên quyển sách ném vô mặt anh ta.Nhây dễ sợ…

“Ah!Tú ngại kìa…^0^’’

Vâng,thêm hai quyển sách nữa.Tôi vùng vằng đi ra khỏi phòng và xin phép mẹ cho qua nhà hắn.Phải xin mãi mới được vì mẹ đang có rất nhiều thứ muốn hỏi.Con cũng thế mẹ ạ,nhiều điều muốn hỏi Nguyên lắm.Nguyên đang gặp phải chuyện gì?Và có lẽ,sắp đến lượt tôi chăng?Nguyên ác thật đấy,cậu đang làm rất nhiều người đau.Tú sẽ không để yên chuyện này đâu…