Hình Xăm

Chương 19: “Chu tiên sinh, Giáng Sinh vui vẻ, sinh nhật vui vẻ.”




Tiêu Khắc ngồi họp gần ba tiếng đồng hồ, lúc ra khỏi phòng họp cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, hôm nay ngoài trời nhiều mây, phòng họp bật đèn sáng trưng, chiếu đau cả mắt. Điện thoại anh vẫn để ở chế độ yên lặng, giữa cuộc họp rung lên mấy lần, về văn phòng Tiêu Khắc mở từng cái ra xem, lúc thấy tin nhắn Lục Tiểu Bắc gửi tới liền buồn cười.

Anh trả lời Lục Tiểu Bắc: Mới họp. Hừ, mới mấy ngày Tiêu gia không tới đã có người nhòm ngó tới idol của anh à?

Lúc anh nhắn tin lại Lục Tiểu Bắc đã vào xăm hình cho khách rồi, không đọc được tin nhắn. Chu Tội bỏ bọc hoa ra chuẩn bị thả vào thùng nước, chỉ là trước khi bỏ xuống còn ngắt mấy cái lá héo đi. Lục Tiểu Bắc nhìn thấy, bật cười “hé hé”. Tự nhiên cậu bật cười làm em gái sợ đến run lên, vai căng ra.

“Không sao đâu, đừng lo.” Lục Tiểu Bắc lên tiếng an ủi, “Anh mới cười có tí mà, cô sợ cái gì.”

“Anh cười đột ngột quá làm em không chuẩn bị tinh thần.” Em gái cũng hơi lúng túng, nằm ở đó xem điện thoại.

“Thế phải làm thế nào đây, trước khi cười anh phải xin phép cô à?” Lục Tiểu Bắc đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt, phía trên là cái đầu trọc lốc, nhưng không khó coi, thoạt nhìn cả người còn rất ngầu. Em gái xăm hình ở chân, là một bức hình nhỏ rất đơn giản, hình chú mèo con nằm ngủ, có đôi cánh thiên sứ và vòng sáng trên đầu. Bức hình nhỏ này với Lục Tiểu Bắc mà nói chẳng cần phải in ấn, bắt đầu xăm một giờ là xong.

Em gái nói: “Không cần, em bình tĩnh lại là được.”

Lục Tiểu Bắc vừa cúi đầu làm việc vừa nói với Chu Tội: “Anh à anh có thể thu dọn chỗ hoa kia không, hoa ở mấy thùng trên đều héo rũ cả rồi, không thì anh vứt đi.”

Chu Tội không để ý tới cậu ta, đi qua nhìn mấy thùng hoa kia. Đúng là hoa để lâu rồi, có bông héo đến mức không nhìn ra được hình thù gì. Chu Tội thu dọn mấy thùng này, nhưng cuối cùng vẫn nhặt mấy bông hoa vẫn còn chưa héo hẳn lại. Lục Tiểu Bắc lén lút nhìn, nhìn hắn lấy bông hoa kia ra còn để sang một bên, cười hừ hai tiếng.

Tiếc là Tiêu Khắc không ở đây, Tiêu Khắc mà thấy được cảnh này sẽ cảm động lắm cho coi. Nhưng nếu anh ở đây cũng chẳng nhìn thấy được, sao Chu Tội có thể xử lý chỗ hoa kia trước mặt anh được.

“Anh rút ra một ngày rồi làm nốt cho anh Lâm kia đi, lần trước vẫn chưa xong.” Hình chú mèo con thực sự không tốn công, Lục Tiểu Bắc vừa làm vừa nói chuyện với Chu Tội, “Cuối tuần sau anh còn có lịch xăm nguyên cánh tay nữa, xăm che sẹo ấy, em với cậu ấy đã quyết định hình rồi, không thành vấn đề. Vốn là có thể chuyển sang ngày khác, trước anh Tiêu tới anh vẫn cứ chăm chăm xăm hình chẳng đếm xỉa gì cơ. Giờ thì hay rồi, anh Tiêu của anh không đoái hoài tới anh nữa rồi, anh đi làm việc đi, em hẹn xong rồi.”

Lắm lúc cậu nhóc Lục Tiểu Bắc này nói chuyện rất ngứa đòn, Chu Tội mặc kệ cậu. Hắn dọn hai thùng hoa héo, xách ra ngoài đổ.

Lúc Chu Tội đi ra em gái ngước mắt ra khỏi màn hình di động, nhỏ giọng hỏi Lục Tiểu Bắc: “Đấy là anh chủ chỗ các anh à?”

“Ừa, chủ đó.” Lục Tiểu Bắc hỏi cô bé: “Sao vậy?”

“Anh nói vậy không sợ đắc tội chủ à?” Cô bé nhìn về phía cửa, cười hỏi, “Tức rồi trừ tiền lương của anh thì sao?”

“Trừ hộ cái,” Lục Tiểu Bắc đổi tay cầm máy, kéo khẩu trang ra, đeo khẩu trang lâu hơi bị bí, “Cho anh ấy hết cũng không sao, của anh là của anh ấy.”

Nhất thời cô bé nở nụ cười, còn khẽ nhướn mày lên. Lục Tiểu Bắc biết cô bé đang nghĩ gì, mấy em gái tới đây xăm đều rất hợp thời, chẳng ai là không biết mấy chuyện gay lọ kia, không một trăm thì cũng chín mươi người ủng hộ, mười người còn lại đều biết, đều hiểu, thế nhưng không có cảm giác gì, mấy anh thích yêu đương gay lọ thế nào cũng được, không liên quan gì tới tôi.

“Đừng bổ não lung tung em gái à.” Lục Tiểu Bắc ra sức lắc đầu mấy cái, “Leo nhầm thuyền rồi.”

Chu Tội đi vứt rác về, Lục Tiểu Bắc nói: “Vớ phải cái tên lầm lì như này ngột ngạt chết anh mất.”

Cô bé hé miệng cười, Chu Tội nhìn họ một chút, rồi đi lên lầu vẽ.

Thực ra Chu Tội rất muốn nói gì đó với Tiêu Khắc, lần trước Thang Á Duy làm loạn trước mặt Tiêu Khắc như vậy rất khó coi, cũng không được lịch sự. Thế nhưng hắn không biết mình mở miệng ra thì có thể nói gì, xin lỗi rồi không nói được gì nữa. Thầy Tiêu là một người rất tốt, mọi mặt đều tốt cả. Nếu là trước kia, đáng lẽ Chu Tội đã từ chối lưu loát lâu rồi, nhưng lần này làm thế nào cũng không nói được, cũng không còn cảm giác muốn từ chối một người mãnh liệt như trước kia.

Có những lúc Tiêu Khắc rất gần với thân phận giảng viên đại học của mình, biết tính hiểu lễ, có trái tim đồng cảm, không bao giờ khiến người ta phải lúng túng, lúc ở chung rất thoải mái. Nhưng cũng có những lúc anh như một đứa trẻ to xác, lắm khi xung động và nhiệt tình, đôi mắt trong trẻo sôi nổi. Một cái đầu thành thục kết hợp với trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ, tạo thành một tổ hợp rất kỳ diệu, cũng vô cùng hoàn mỹ.

Một người tốt như vậy khiến người ta không thể đối phó qua loa, hơn nữa Tiêu Khắc ứng xử linh hoạt cũng không cho người ta đối phó với mình cho xong chuyện. Chu Tội cứ lùi hoài lùi mãi, lùi thêm chút nữa sắp mất phòng tuyến rồi.

Chu Tội cầm điện thoại lên, mở cuộc trò chuyện với Tiêu Khắc ra, gõ phím nửa buổi rồi xóa đi, do dự lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống. Hắn ném điện thoại sang bên cạnh, cầm cọ vẽ lên.

—— Thôi bỏ đi. Có những người chỉ nên sống dưới ánh hào quang rực rỡ.

Đảo mắt đã đến lễ Giáng Sinh, không phải Tiêu Khắc không muốn tới cửa hàng, tháng mười hai, hai môn anh dạy đều thi cuối kỳ, thi xong phải chấm bài gửi điểm, lại thêm một số việc vặt vãnh trong trường, khiến khoảng thời gian này anh vô cùng bận bịu. Nhưng bận nốt đợt này anh sẽ rảnh, bởi vậy nên vẫn còn sức để làm việc mỗi ngày.

Nhưng không tới cửa hàng không chỉ vì bận, mà Tiêu Khắc cũng có chút ý đồ trong đó. Trước đây Tiêu Khắc theo đuổi không ít người, anh biết rõ lúc nào nên thả lúc nào nên giữ. Cứ bám lấy người ta như vậy cũng rất phiền, thi thoảng nới lỏng một chút, để đối phương cũng được lấy hơi.

Lễ Giáng Sinh nhất định anh phải tới tìm Chu Tội, anh cũng đã chuẩn bị quà từ trước rồi. Anh đặt làm cho Chu Tội một chiếc thắt lưng, đặt ở chỗ thợ thuộc da thủ công, rất đắt, cũng rất khó đặt. Tiêu Khắc cũng phải mượn quan hệ của lão Tiêu ra dùng một chút, đi cửa sau nhờ người ta làm xong từ trước rồi, chỉ đợi Giáng Sinh tới để tặng thôi. Lễ Giáng Sinh rất quan trọng, không chỉ vì đó là một ngày lễ, mà còn bởi đó là sinh nhật của Chu Tội.

Hai tháng trước Lục Tiểu Bắc nói hai tháng sau Chu Tội được ba mươi sáu tuổi, Tiêu Khắc nhớ trong lòng, sau đó hỏi Từ Lâm. Cô bé nói sinh nhật của lão đại rất dễ nhớ, chính là lễ Giáng Sinh.

Từ lần gặp phải người kia ở cửa tiệm tới bây giờ, Tiêu Khắc không liên lạc gì với Chu Tội, chỉ có một hôm Chu Tội đăng tin lên trang cá nhân, anh vào like một cái. Vẫn là đăng hình mới, rất trừu tượng, nhưng cũng rất ngầu. Tiêu Khắc không nhịn được mà like một cái.

Buông lỏng nhiều ngày như vậy cũng đủ rồi, nên thu tay thôi.

Vốn là trước đó anh định gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật vào rạng sáng, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không gửi đi, cảm thấy không nhắn mà qua thẳng cửa tiệm sẽ hay hơn. Chỉ có điều Tiêu Khắc không ngờ mình bắt hụt, buổi chiều lúc anh qua, Chu Tội không ở đó.

Từ Lâm thấy anh đi tới rất kích động, chào hỏi anh: “Lâu lắm rồi anh Tiêu không tới đấy nhé.”

“Ừm, dạo này anh bận quá, ở trường nhiều việc.” Tiêu Khắc mỉm cười, đưa cho cô bé một chiếc hộp, bên trong chính là một miếng bánh gato, anh mua bánh Giáng Sinh ở cửa hàng cạnh trường học.

“Ôi trời, cho em ạ?” Cô bé không từ chối được đồ ăn ngọt đẹp mắt, độ hảo cảm với Tiêu Khắc vốn đã cao rồi, lúc này lại tăng thêm hai bậc.

“Không thì còn ai nữa? Ở đây chỉ có mỗi em là con gái thôi.” Tiêu Khắc cười cười, “Chu Tội có ở đây không?”

“Ơ lão đại không ở đây,” Từ Lâm nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Đã đi một tiếng rồi, hình như ra ngoài ăn với bạn.”

Tiêu Khắc trợn mắt nhìn, nhất thời không biết nên nói gì.

“Móa ơi anh Tiêu của em đến à?” Lục Tiểu Bắc nghe thấy tiếng từ trong nhà lao ra, bổ nhào tới chỗ Tiêu Khắc, “Bắc Bắc nhớ anh muốn chết.”

“Dở hơi ít thôi.” Trên mặt Tiêu Khắc tỏ vẻ ghét bỏ, đưa hai hộp tôm hùm nước ngọt ra, anh cố ý mua cho cậu, “Cho vào lò quay nóng rồi ăn đi, chắc nguội rồi. Tối nay đại ca cậu có quay lại không?”

“Anh của em có khác.” Lục Tiểu Bắc nhận lấy tôm hùm đất, chạy vào đưa cho một thợ xăm khác trong phòng để anh ta đi quay, sau đó chạy ra, nói với Tiêu Khắc, “Chắc anh ấy không về đâu, anh ấy ra ngoài cùng nhóm Phương Hi, đi uống ấy mà, không biết tới khi nào.”

Tiêu Khắc nở nụ cười bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Thế được rồi, vậy anh đi nhé, Giáng Sinh vui vẻ, mai anh lại qua.”

Lục Tiểu Bắc vốn định kéo lấy tay anh, có vẻ muốn giữ anh lại, nhưng suy nghĩ một chút vẫn thu tay về, nói: “Thế anh đi nhé, mai gặp lại ha.”

Tiêu Khắc vào cửa tiệm chưa tới mười phút đã đi ra rồi.

Anh vừa đi vừa cảm thấy mình chủ quan quá, không nghĩ tới chuyện có thể Chu Tội không ở cửa tiệm, biết vậy tối qua đã nói trước một tiếng, giờ không tặng được quà rồi. Lâu lắm rồi thầy Tiêu không theo đuổi ai, vẫn không quá thông thạo.

Bầu không khí Noel mấy năm nay càng ngày càng náo nhiệt, dọc đường rực rỡ đủ sắc màu, rất đông vui. Tiêu Khắc lái xe từ từ về nhà, hôm qua tuyết rơi, ven đường có những chồng tuyết được quét dồn vào, rất nhiều cửa hàng đặt người tuyết trước cửa, đủ dáng hình, rất đáng yêu.

Tiêu Khắc nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ, lúc đèn đỏ anh liếc mắt nhìn qua, trên đó không nói gì nhiều, chỉ có một câu “Giáng Sinh vui vẻ”.

Tiêu Khắc đóng màn hình, không trả lời.

Vừa mới đặt máy xuống, điện thoại lại đổ chuông. Tiêu Khắc liếc nhìn, trên màn hình hiển thị chữ “Chu”.

Tiêu Khắc không thể không thừa nhận khoảnh khắc ấy trái tim anh đột nhiên trở nên sống động, như nhảy từ mặt đất lên giữa không trung, xoay mấy vòng rồi mới hạ xuống, còn lắc lư mấy nhịp.

Tiêu Khắc cầm điện thoại lên nghe máy.

Đầu dây bên kia rất ầm ĩ, Chu Tội còn chưa lên tiếng, trong giọng Tiêu Khắc mang theo ý cười khiến người ta cảm thấy thật thoải mái: “Chu tiên sinh, Giáng Sinh vui vẻ. Sinh nhật vui vẻ.”

Chu Tội nói cảm ơn. Lúc nghe giọng hắn qua điện thoại Tiêu Khắc thầm cảm thán trong lòng, đúng là lâu lắm rồi không gọi điện thoại, giờ nghe giọng mới nhận ra anh thực sự rất nhớ.

Chu Tội nói cảm ơn xong dừng lại một chút, mới từ từ lên tiếng, thấp giọng hỏi: “Thầy Tiêu, có tới dùng bữa không? Đều là người cậu từng gặp.”