Hình Tượng Của Đại Tiểu Thư Sụp Đổ Rồi!

Chương 8: Thẩm Quán Doanh cô hối hận rồi




Thẩm Quán Doanh hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận.

Cô thật có đọc đam mỹ, nhưng cấp 3 việc học cứ đổ hết vào đầu nên đoạn thời gian rất dài gần đây cô không đọc tí nào. Nếu không phải hai ngày này nổi lên CP Lửa nóng Hoắc Thành x Quý Diệu, cô cũng sẽ không đột nhiên nhớ tới quyển sách bị mình nhét dưới đáy hòm này.
Nói đọc là đọc, cô bình thường toàn trốn trong phỏng mình lén đọc. Nhưng hôm qua xem chưa xong, hôm nay cứ bứt rứt nghĩ về tình tiết phía sau, liền đem sách lên trường đọc.
Cô cẩn thận nghĩ, trong giờ học chắc chắn không đọc được, dù sao cũng nhiều người như vậy. Phòng ngủ cũng không tiện, nhỡ có người tới hỏi cô đang đọc sách gì, còn muốn lật xem thì không phải bị lộ tẩy hay sao? Ngược lại, bên ngoài chính xác là an toàn nhất, vì bình thường cô đứng một mình một chỗ, cũng không có ai đến quấy rầy, mọi người sẽ chỉ nhìn cô từ xa.
Cô thật sự không nghĩ tới Hoắc Thành sẽ đến, càng không nghĩ tới trái banh sẽ bay về hướng này.
Cô và Hoắc Thành đồng thời cúi xuống nhìn quyển sách trên đất, quyển sách in hình hai mỹ nam minh họa, dưới ánh mặt trời phảng phát ánh sáng của Đảng.
Thẩm Quán Doanh hận không thể một phát chết luôn tại đây.
Vẫn là Hoắc Thành lấy lại tinh thần trước, thấy các nam sinh trên sân bóng chạy tới, liền nhanh chóng nhặt quyển sách dưới đất lên, lấy bìa sách che lại.
"Đại tiểu thư, cậu có sao không?" Phương Nhất Sưởng cùng đám nam sinh thở hồng hộc hỏi, Thẩm Quán Doanh lúc này vẫn còn mơ mơ màng màng, chỉ yên lặng nhìn bọn họ.
Hoắc Thành cầm quyển sách trong tay, nhìn bọn họ nói: "Cô ấy không sao, nhưng các cậu kỹ thuật yếu kém thì đừng chạy ra đá bóng."
". . . . . ." Hồng Hưng tức giận, "Mày có ý gì đấy?"
Phương Nhất Sưởng giữ cậu ta lại, hỏi Thẩm Quán Doanh: "Cậu có bị thương không?"
Thẩm Quán Doanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn mọi người cười nói: "Mình không sao chỉ hơi giật mình xíu thôi. Về sau mọi người đá bóng chú ý một chút, đừng đá trúng bạn học."
"Vừa rồi là do kỹ thuật thất thường, về sau sẽ không như vậy nữa." Phương Nhất Sưởng sờ ót, hứa với Thẩm Quán Doanh.
"Về lớp thôi." Hoắc Thành nói với Thẩm Quán Doanh một câu, liền đi về phía dãy lớp học.
Hoắc Thành còn giữ sách của cô, cô nhìn chằm chằm quyển sách trên tay anh, không nói một lời đi phía sau.
Hoắc Thành đi trước đột nhiên dừng lại, quay người đem sách đưa cho cô: "Sách của cậu nè."
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh trầm mặc, cầm quyển sách trên tay anh, chạy biến đi, "Cảm ơn!"
Cô thật sự mất mặt muốn chết.
Cô cũng không biết sau này phải đối diện với Hoắc Thành thế nào.
Hay là mình chuyển trường đi.
Thẩm Quán Doanh rơi vào tuyệt vọng.
Sau chuyện này, Thẩm Quán Doanh vẫn né tránh Hoắc Thành, ngay cả tiếp xúc ánh mắt cũng cố gắng tránh bằng được. Hoắc Thành biết cô đang cố ý tránh né mình, liền thuận theo, không chủ động đi tìm cô.
Buổi chiều đi qua, Triệu Nghệ Manh liền phát hiện có điều không thích hợp.
"Cậu cãi nhau với Hoắc Thành à?" Lúc tan học, Triệu Nghệ Manh nhỏ giọng hỏi Thẩm Quán Doanh.
Đang dọn sách vở, Thẩm Quán Doanh trong lòng giật mình: "Đâu có đâu."
"Không có? Mình không tin đâu nha." Triệu Nghệ Manh đánh giá cô, "Hai cậu chắc chắn có vấn đề gì đó, mắt mình trước giờ vẫn tinh như cú."
Thẩm Quán Doanh: "Hi vọng cậu khi nhìn đề vẫn có thể tinh như vậy."
Triệu Nghệ Manh: ". . . . . ."
Đại tiểu thư hôm nay còn cà khịa người khác, chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra!
Nhưng mà cô từ đầu đến cuối vẫn không hỏi ra rốt cuộc là chuyện gì, Thẩm Quán Doanh vậy mà miệng kín như bưng.
Có thể không kín miệng sao? Thẩm Quán Doanh chỉ mong chuyện này sống để bụng chết mang theo.
Về đến nhà, Thẩm Quán Doanh thay quần áo, xuống lầu chuẩn bị ăn cơm. Giang Du và Thẩm Khiêm đều ở phòng khách, Thẩm Quán Doanh thấy hai người, liền đi qua, cả nhà trò chuyện với nhau, chờ ăn cơm.
Đột nhiên Giang Du hỏi: "Đúng rồi, con với Hoắc Thành gần đây thế nào?"
Hiện tại chỉ cần nhắc tới Hoắc Thành, Thẩm Quán Doanh liền tự động nhớ tới chuyện quyển sách nhuốm màu ánh sáng của Đảng. Cô thoáng cứng người, giả bộ trả lời đúng mực: "Rất tốt ạ."
Giang Du gật nhẹ đầu, tiếp tục nói: "Hoắc Thành gia giáo tốt, người cũng thông minh, con cứ tiếp xúc nhiều với cậu ấy, học hỏi nhiều một chút."
"Con hiểu rồi." Thẩm Quán Doanh bằng mặt mà không bằng lòng, đáp ứng.
"Cậu ấy hiện tại đang ở trong nhà ông nội sao?"
"Vâng ạ, chú Hoắc không về nước cùng cậu ấy." Thẩm Quán Doanh nói đến đây, tâm lý dâng lên một tia hiếu kì, "Mẹ nè, Hoắc Thành có kể với con mẹ cậu ấy bị bệnh, cậu ấy cùng bố ra nước ngoài. . . . . ."
Thẩm Quan Doanh còn chưa nói hết, liền thấy sắc mặt Giang Du và Thẩm Khiêm thay đổi. Cô bất giác dừng lại, không nói nữa.
Thẩm Khiêm và Giang Du trao đổi ánh mắt với nhau, mới nói với Thẩm Quán Doanh: "Quán Doanh, mẹ của Hoắc Thành đã qua đời năm thằng bé mười tuổi. Lúc đó chú Hoắc bị đả kích rất mạnh, nên mới quyết định dẫn Hoắc Thành sang nước ngoài."
Thẩm Quán Doanh sững sờ, cô không nghĩ tới chuyện thật ra lại là thế này.
Khi còn bé, cô không hiểu nhiều, ba mẹ cũng không nói với cô chuyện của mẹ Hoắc Thành, cô vẫn luôn không biết.
"Sau này con đừng nhắc chuyện này trước mặt Hoắc Thành."
Thẩm Quán Doanh gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Giang Du nhìn cô nói: "Mẹ trước kia nói con thế nào, không nên tùy ý nghe chuyện nhà người khác, đây là lễ nghi cơ bản."
Thẩm Quán Doanh đáp: "Con biết rồi thưa mẹ."
Không biết tại sao, biết chuyện của mẹ Hoắc Thành, Thẩm Quán Doanh nghĩ lại việc mình né tránh Hoắc Thành lại có chút tự trách và áy náy?
Nghĩ lại thì chuyện buổi trưa người sai cũng là cô, Hoắc Thành chỉ là không cẩn thận bắt gặp, cô lại tính nợ trên đầu Hoắc Thành. Lại nói ngày mai hai người còn muốn đến câu lạc bộ với nhau, cô cũng không có lý nào lại tránh mặt anh.
Thẩm Quán Doanh xoắn xuýt suốt một đêm, một bên cô thấy mình không để tới Hoắc Thành thật sự cũng không hay lắm, một bên lại thấy chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại anh.
Ngày hôm sau vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, thấy đã đến hai tiết cuối, các bạn học đều phấn khích chuẩn bị tham gia hoạt động câu lạc bộ.
Chỉ có Thẩm Quán Doanh mang một bụng lo lắng.
Dần dần, học sinh trong phòng càng ngày càng ít, chỉ còn lại Thẩm Quán Doanh và Hoắc Thành trong phòng. Giằng co suốt hai ba phút, Thẩm Quán Doanh rốt cuộc cũng đứng dậy, chủ động nói với Hoắc Thành: "Bạn học Hoắc Thành, chúng ta đến phòng tập thôi."
"Được." Hoắc Thành đứng dậy theo cô ra ngoài.
Thầy bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, Thẩm Quán Doanh mấp máy môi, cười cười giải thích với Hoắc Thành: "Hôm qua quyển sách cậu nhìn thấy đúng là viết về tình yêu đồng giới, nhưng không phải mấy quyển tiểu thuyết không đứng đắn đâu. Quyển sách đó là do một tác giải người Anh rất nổi tiếng viết, nội dung có chiều sâu, chủ yếu là thảo luận về đề tài LGBT, thể hiện sự quan tâm đến cộng đồng người LGBT, thực sự là một tác phẩm có ý nghĩa đối với xã hội ngày nay."
"Ừ." Hoắc Thành nghe xong cũng như bình thường, gật đầu, nhìn cô, nói: "Mình biết mà."
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Không, cậu thì biết cái gì cơ chứ?
Thẩm Quán Doanh tâm lý hốt hoảng, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: "Cho nên cậu đừng vì bìa sách mà hiểu lầm, mà bìa sách có chút lộ liễu nên mình mới dùng sách khác che lại."
"Ừ."
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Được rồi.
Nhìn Hoắc Thành cũng không phải loại người sẽ đem chuyện người khác ra bêu rếu khắp nơi, Thẩm Quán Doanh vẫn có chút yên tâm.
Chuyện này cứ thế mà bỏ qua.
Cô và Hoắc Thành đến phòng tập của câu lạc bộ, vốn muốn tìm Điền Vũ trước để lấy quần áo cho Hoắc Thành, nhưng ai ngờ Điền Vũ lúc này đang bị Phương Nhất Sưởng quấn lấy, không có thời gian cho bọn cô.
Thẩm Quán Doanh và Hoắc Thành ở bên cạnh nhìn một lúc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra —— Phương Nhất Sưởng không đồng ý cho Hoắc Thành tham gia đội bắn cung.
"Cái tên Phương Nhất Sưởng này đừng náo loạn ở đây nữa, người khác sợ cậu chứ tôi thì không." Điền Vũ vốn tính tình nóng nảy, luyện tập bắn cung nhiều năm như vậy cũng không tu thân dưỡng tính thêm tí nào, "Cậu có câu lạc bộ riêng của mình rồi còn đến đây hóng hớt cái gì?"
Hoắc Thành nhớ trước đó Phương Nhất Sưởng cũng mời anh tham gia câu lạc bộ, liền nghe ngóng với Thẩm Quán Doanh: "Phương Nhất Sưởng có câu lạc bộ gì à?"
Theo anh biết, Phương Nhất Sưởng khiến không ít thầy cô đau đầu, kéo bè kết phái đánh nhau ẩu đả mâm nào cũng có mặt, nghiêm túc mở câu lạc bộ thấy thế nào cũng không giống phong cách của cậu ta. Thẩm Quán Doanh giải thích với Hoắc Thành: "Cậu ấy tập hợp một nhóm nhỏ, cố gắng tẩy trắng, thành lập câu lạc bộ tên là đội võ thuật."
Đúng như tên gọi, không có việc gì liền tìm bạn học "giao lưu võ thuật".
Nhưng Phương Nhất Sưởng đúng là có học qua võ thuật chính quy đàng hoàng, rất được khen ngợi, từng đoạt giải cấp tỉnh. Vậy nên câu lạc bộ này vẫn đứng sừng sững như núi, chưa bị nhà trường dẹp bỏ.
Đối mặt với chất vấn của Điền Vũ, Phương Nhất Sưởng ngang ngược: "Tôi không quan tâm, tại sao tôi không thể tham gia mà cậu ta có thể, cậu dựa vào cái gì mà cho cậu ta lách luật? Nguyên tắc đâu cả rồi?"
"Dựa vào cái gì mà tôi phải giải thích cho cậu? Hiệp hội các câu lạc bộ còn chưa nói gì, cậu cứ lo chuyện của mình đi." Điền Vũ nói, thấy Thẩm Quán Doanh và Hoắc Thành đứng một bên xem trò vui, "Đại tiểu thư, hai người sao không đến đây nói chuyện giúp mình chứ?"
Thẩm Quán Doanh cười cười, cùng Hoắc Thành tiến đến. Phương Nhất Sưởng đứng trước mặt Thẩm Quán Doanh, bộ dáng phách lối thu liễm rất nhiều, nhưng thấy Thẩm Quán Doanh đi cùng với Hoắc Thành, cậu ta càng không vui.
"Bạn học Hoắc Thành học bắn cung nhiều năm, ở lĩnh vực này có thể xem như cao thủ, nên Điền Vũ mới châm chước cho cậu ấy tham gia." Thẩm Quán Doanh giải thích.
Điền Vũ lập tức bổ sung một câu: "Cậu ấy còn đại diện câu lạc bộ thi đấu bên ngoài, đem giải thường về, cậu làm sao so sánh được?"
Phương Nhất Sưởng xùy một tiếng, nhìn Hoắc Thành từ trên xuống dưới: "Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, cậu thật không tầm thường. Còn tập bắn cung cơ à?"
Hoắc Thành không trả lời cậu ta, chỉ nhìn Điền Vũ, nói: "Mình còn chưa đồng ý tham gia thi đấu."
Điền Vũ: ". . . . . ."
Hiện tại bây giờ không phải mọi người đều nên nhất trí đối ngoại sao! Sao lại phá đám như vậy!
Điền Vũ phẫn hận, một bộ ai oán nhìn về phía Thẩm Quán Doanh.
Thẩm Quán Doanh ha ha cười hai tiếng, đứng ra hoà giải: "Chuyện này tạm thời đừng tranh cãi nữa, sau này tính sau."
Có Thẩm Quán Doanh ở đây, Phương Nhất Sưởng cũng không làm loạn nữa, chỉ có thể không cam lòng dẫn người đi.
Trước khi đi vẫn không quên trợn mắt nhìn Hoắc Thành: "Cậu tốt nhất tránh đại tiểu thư ra xa một chút."
Hoắc Thành không nao núng chút nào, nói: "Liên quan gì đến cậu."
"Này, cái tên này. . . . . ." Hồng Hưng lại muốn làm khó dễ, Phương Nhất Sưởng lôi cậu ta đi, một đoàn người ra khỏi phòng tập đội bắn cung.
Hồng Hưng đi sau Phương Nhất Sưởng, không phục hỏi hắn: "Anh Sưởng, sao vừa rồi mày lại kéo tao đi? Phải dạy dỗ tên Hoắc Thành kia một chút, nếu không cậu ta ngồi lên đầu chúng ta ngồi mất."
Phương Nhất Sưởng liếc cậu ta: "Cậu cho rằng hiện tại cậu ta còn chưa leo lên đầu chúng ta ngồi à?"
Hồng Hưng: ". . . . . ."
Phương Nhất Sưởng ôm vai cậu ta, nói: "Tao nói này, tên Hoắc Thành đó tụi mày đừng có mà trêu chọc, nếu muốn đối phó với cậu ta, thì tự tao đi mà đối phó."


Tác giả có lời muốn nói:
LGBT là đồng tính nữ (Lesbians), đồng tính nam (Gays), song tính (Bisexuals) và chuyển giới (Transgender) chỉ lấy mấy chữ cái đầu.
Có thể đem chuyện đọc tiểu thuyết đam mỹ nói đến là thoát tục như thế, đại tiểu thư thật sự nỗ lực đấy [doge]
Thẩm Quán Doanh: Tác giả đại nhân hôm nay lại không làm người à :)