Hình Tượng Của Đại Tiểu Thư Sụp Đổ Rồi!

Chương 56: Chương 56





Sau khi Hoắc Thành ra khỏi nhà tổ liền về nhà tân hôn của anh và Thẩm Oản Doanh.
Hôm nay Thẩm Oản Doanh về sớm hơn Hoắc Thành, cô vào bếp nấu cơm tối trước.

Nghe thấy tiếng Hoắc Thành mở cửa, cô liền vặn bếp nhỏ lại, ló đầu nhìn ra phòng khách hỏi: “Hoắc Thành, anh về rồi à?”
“Ừ.” Hoắc Thành cởi áo khoác âu phục ra, treo lên bên cạnh, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi vào bếp, “Em đang nấu cơm à? Để anh nấu cho.”
“Không sao, em cũng không nấu nhiều lắm.” Thẩm Oản Doanh đứng trước cửa phòng bếp, thấy anh đi đến liền cười với anh, “Hôm nay ông nội đột nhiên gọi anh về nhà làm gì thế?”
Buổi chiều Hoắc Thành đột nhiên bị Hoắc Khải Minh gọi sang, anh cũng không biết Hoắc Khải Minh tìm anh có chuyện gì nên gọi cho Thẩm Oản Doanh bảo anh có thể về nhà muộn một chút.
Bây giờ nghe thấy Thẩm Oản Doanh hỏi mình như thế, Hoắc Thành bất giác nhíu mày.

Anh không đáp, chỉ đưa tay ôm cô vào lòng.
Thẩm Oản Doanh ngây người, cũng vòng tay ôm lấy eo anh, thì thầm bên tai anh: “Sao vậy? Ông nội mắng anh hả?”
Hoắc Thành lắc đầu, hai tay càng ôm chặt anh hơn: “Chỉ là muốn ôm em một chút.”
Từ khi Thẩm Oản Doanh quen biết Hoắc Thành, anh vẫn luôn tỏ ra anh chững chạc hơn những bạn cùng lứa, đương nhiên, anh cũng chững chạc hơn cô.

Chỉ là khi hai người càng thân nhau hơn, thỉnh thoảng Hoắc Thành cũng sẽ ở trước mặt cô lộ ra một mặt trẻ con, thậm chí anh còn làm nũng với cô.
Giống như giờ đây vậy.
Thẩm Oản Doanh mặc anh ôm mình, cô còn vỗ lưng anh như dỗ dành con nít.

Một lúc sau, Hoắc Thành mới buông cô ra, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của cô bảo: “Hôm nay Hoắc Mỹ Kỳ lấy tấm ảnh em ở KTV trước đây, đưa cho ông nội xem.”
Thẩm Oản Doanh ngây người, Hoắc Thành lo lắng cô sợ, vội nói: “Chỉ là anh đã giải thích rõ với ông nội rồi, em đừng lo lắng.”
Thẩm Oản Doanh tiêu hóa một lúc, mới hỏi anh: “Ông nội nói thế nào? Ông ấy có mách mẹ em không?”
“Không đâu.” Hoắc Thành xoa đầu cô, “Ý của ông nội, chỉ là ngừng ở đó thôi, không nói gì thêm.”

Thẩm Oản Doanh biết chuyện này nhất định đã được giải quyết rồi nhưng bị Hoắc Khải Minh nhìn thấy ảnh trước đây của cô, cô vẫn cảm thấy không yên tâm: “Sao Hoắc Mỹ Kỳ lại có tấm ảnh như thế?”
Hoắc Thành đáp: “Cô ta bảo nhìn thấy ở KTV, anh đã cho người đi tra rồi, em không cần lo lắng.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh gật đầu, lại nghĩ đến hôm nay Hoắc Thành nhất định cũng lo lắng chuyện này, cô liền nhìn anh cười an ủi, “Chỉ là Hoắc Mỹ Đình cũng ghê gớm lắm, em ăn bận thành như thế mà cô ta còn có thể nhận ra em, bạn học cùng trường trước đây em gặp, họ đều không nhận ra đâu.”
Hoắc Thành chỉ khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Kiếp trước anh và Thẩm Oản Doanh sau khi tốt nghiệp đại học mới chính thức gặp nhau, Hoắc Mỹ Kỳ cũng chỉ gặp qua cô vài lần, không nhận ra cô cũng không có gì kì lạ.

Nhưng kiếp này vì Hoắc Thành chuyển trường, Hoắc Mỹ Kỳ và Thẩm Oản Doanh từng gặp nhau thời cấp ba, quen biết nhiều năm, nên xác suất cô ta nhận ra Thẩm Oản Doanh cũng cao hơn.
Hai người ôm nhau một lúc, Hoắc Thành bỗng ngửi thấy mùi gì: “Em đang nấu gì trong bếp thế?”
Thẩm Oản Doanh giật mình: “Em đang kho đậu hũ!”
Cô vội vàng chạy vào trong bếp, cứu đậu hũ của mình.
Lúc Thẩm Oản Doanh đi tắm, Hoắc Thành đứng ngoài lan can nhận được một cuộc gọi: “Chuyện này đã tra rõ chưa?”
“Tra rõ rồi Hoắc tổng, ông chủ KTV bảo ban đầu là có khách chụp lén, sau đó họ dứt khoát tổ chức hoạt động giảm giá khi khách chụp ảnh ở đây.

Những bức ảnh đẹp đều sẽ dán ở trên tường.” Người ở đầu dây bên kia báo cáo kết quả tra được cho Hoắc Thành, “Ảnh của phu nhân chỉ có một tấm ấy, chúng tôi đã lấy về rồi.”
“Họ có bản sao không?”
“Không có ạ, file gốc cũng không tìm thấy.”
Hoắc Thành không đám, đây chỉ là cái cớ của KTV, rốt cuộc có bản sao hay không, chỉ có ông chủ KTV mới rõ nhất.

Anh im lặng một lúc, mở miệng nói với người ở đầu dây bên kia: “Loại ảnh chưa được sự cho phép của khách mà đã tự ý dán lên, có phải là phạm vào quyền riêng tư của khách hàng không?”
Người nọ lập tức hiểu ý của anh: “Rõ rồi Hoắc tổng, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý tiếp, ngài yên tâm.”
“Được, cứ thế đi.”
Hoắc Thành gác máy xong đi về phòng, thấy Thẩm Oản Doanh từ phòng tắm bước ra.


Cô gỡ khăn quấn tóc xuống, nhìn Hoắc Thành vừa bước vào phòng: “Anh gọi ai thế?’
“Bàn chuyện công việc, đã xử lý xong rồi.”
“Ừa.” Thẩm Oản Doanh cầm máy sấy sấy tóc, Hoắc Thành đi đến, nhìn cô cười.
“Cần anh giúp em sấy tóc không?”
Thẩm Oản Doanh nhướng mày, đưa máy sấy cho anh: “Được.”
Hoắc Thành nhận lấy máy sấy, giúp Thẩm Oản Doanh sấy tóc.

Ban đầu anh vẫn rất nghiêm túc sấy tóc, sấy mãi sấy mãi, không biết từ khi nào lại biến thành hôn lên vùng sau cổ trắng nõn của cô.
Nụ hôn của anh rất nhẹ, Thẩm Oản Doanh cười tránh đi tránh lại: “Nhột.”
Hoắc Thành cũng cong môi, dứt khoát tắt máy sấy, ôm lấy eo cô, cắn lên tai cô một cái: “Thế này sao?”
“Vẫn nhột.” Thẩm Oản Doanh theo bản năng lùi về sau, tai cô bị Hoắc Thành kích thích đến đỏ lên.
Màu mắt Hoắc Thành trầm xuống, anh bế cô đặt lên chiếc giường to trong phòng.
Chuyện bức ảnh, về sau Hoắc Khải Minh cũng không đề cập đến, mẹ của Thẩm Oản Doanh cũng không biết tin gì.

Chuyện này cứ thế mà đóng lại.
Bây giờ điều Hoắc Thành lo lắng nhất chính là một loạt tình huống xấu mà Thẩm gia gặp phải.

Mà nguyên nhân của một loạt chuyện này đều là do Đổng Tề Uy gây ra.
Thời điểm chuyện này xảy ra vào kiếp trước, Đổng Tề Uy đã có kế hoạch rồi, chỉ là cố tình để cho Giang Cẩn đổ vỏ.

Tuy Hoắc Thành không biết Đổng Tề Uy có kế hoạch này từ khi nào, tiến hành ra sao nhưng dù gì thì anh cũng biết trước chuyện này, cho nên từ sớm anh đã đặc biệt chú ý đến hắn ta, sẵn tiện điều tra hắn ta.
Không tra không biết, sau khi tra rồi mới biết rằng Đổng Tề Uy có rất nhiều thứ.

Trong tay Hoắc Thành cầm tài liệu về Đổng Tề uy, nhưng không tiện trực tiếp nói với Giang Cẩn, với mối quan hệ hiện tại giữa Giang Cẩn và Đổng Tề Uy, nói không chừng Đổng Tề Uy chỉ cần nói vài câu liền có thể khiến cho Giang Cẩn xoay vòng vòng rồi.
Sau khi suy nghĩ xong mọi chuyện, Hoắc Thành quyết định sẽ nói chuyện này với Thẩm Oản Doanh trước.
Lúc Giang Cẩn và Đổng Tề Uy bên nhau, khi đó Thẩm Oản Doanh còn nhỏ, lúc ấy cô cũng không biết quá nhiều chuyện, nhưng bây giờ cô có thể chắc chắn rằng gã họ Đổng kia không phải là người tốt.

Giang Du cũng một mực phản đối Giang Cẩn gả cho Đổng Tề Uy nhưng bà phải đối không có tác dụng gì cả, Giang Cẩn trước giờ đều không nghe lời bà.
Thông thường thì gặp phải chuyện này, người khác khuyên đều không có tác dụng, chỉ có đương sự từ mình nếm trải, mới biết hối hận.
Lúc Thẩm Oản Doanh nhìn thấy tài liệu mà Hoắc Thành đưa cho cô xem, nói thật thì cô cũng chẳng bất ngờ là bao.

Đổng Tề Uy có thể làm ra loại chuyện này, cô cũng không quá ngỡ ngàng.
“Bây giờ nếu em đi tìm dì nhỏ, dì ấy chắc chắn sẽ chất vấn Đổng Tề Uy.” Thẩm Oản Doanh nói với Hoắc Thành, “Gã Đổng Tề Uy này là người biết ăn nói nhất, nếu không dì nhỏ của em cũng không quấn lấy gã lâu như vậy.

Đến lúc đó nói không chừng dì nhỏ không hỏi ra gì còn đánh rắn động cỏ.”
Hoắc Thành gật đầu nhìn cô: “Anh cũng nghĩ như vậy cho nên mới nói chuyện này với em trước.”
Thẩm Oản Doanh nghĩ ngợi, nói với anh: “Ngày mai em đi tìm mẹ, để bà ấy biết trước, có thể đề phòng.

Còn việc làm thế nào thì cứ để mẹ quyết định.”
“Được.” Hoắc Thành nghĩ lại chi tiết kiếp trước, nhắc nhở Thẩm Oản Doanh, “Trước đây mẹ em đã tặng một chiếc xe cho dì nhỏ em không?”
“Đúng vậy.”
Hoắc Thành nói: “Anh nghe ngóng được vốn trong công ty dì nhỏ em, có một phần là tiền bán xe.”
Bây giờ Thẩm Oản Doanh cũng đang kinh doanh, biết rõ liên hệ quan trọng trong đó: “Em sẽ nhắc mẹ chú ý.”
“Ừ, thế thì tốt.”
Thẩm Oản Doanh gật đầu, lại có chút tò mò hỏi Hoắc Thành: “Sao anh lại nghĩ đến việc đi điều tra Đổng Tề Uy vậy?’
Hoắc Thành đáp: “Anh có bạn từng hợp tác với gã, nói gã không ổn lắm.

Hơn nữa chuyện của dì nhỏ em và gã, anh cũng có nghe sơ qua, muốn tra thử gã xem sao.”
Thẩm Oản Doanh nói: “May mà anh điều tra, nếu không dì nhỏ em không biết gì hết, chuyện này bị lôi ra thì dì ấy gánh, nói không chừng mẹ em cũng sẽ bị điều tra.”

Hoắc Thành nắm tay cô, an ủi: “Bây giờ tra ra rồi, Đổng Tề Uy đừng hòng trốn được, mẹ em biết phải nên xử lý thế nào mà.”
“Ừ.” Điểm này Thẩm Oản Doanh lại không lo lắng, mẹ cô lăn lộn trên thương trường nhiều năm, vẫn là có chút ít thủ đoạn.
“Ngày mai có cần anh đi cùng em không?”
“Được.” Thẩm Oản Doanh gật đầu, có Hoắc Thành ở bên cạnh, cô làm gì cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hai người hẹn với Giang Du, Giang Du sau khi biết Đổng Tề Uy dùng công ty điện ảnh của Giang Cẩn để rửa tiền đen, liền giận đến suýt nữa hẹn Đổng Tề Uy ra tẩn cho một trận bầm dập.
“Mẹ sớm đã nói Đổng Tề Uy chẳng phải thứ tốt đẹp gì mà, nhưng dì nhỏ của con không nghe!” Giang Du giận đến đi tới đi lui trong phòng làm việc, Thẩm Oản Doanh khuyên bà vài câu, bảo bà đừng giận, Giang Du lấy điện thoại ra.
“Mẹ gọi cho Đổng Tề Uy sao?” Thẩm Oản Doanh hỏi.
Giang Du đáp: “Mẹ báo cảnh sát!”
Sau khi Giang Du báo cảnh sát mới biết bên cảnh sát sớm đã có người đang điều tra chuyện này.

Bây giờ bà chỉ may mắn biết sớm hơn họ, nếu không đợi cảnh sát tìm đến cửa, chuyện này sẽ không dễ nói rõ như thế này.
Đổng Tề Uy bên kia thật sự bị đánh đến trở không kịp tay, trực tiếp ở trong nhà bị cảnh sát đưa đi.

Giang Cẩn thân là chủ tịch của công ty, cũng bị đưa đi hỗ trợ điều tra, nghe nói ngày hai người không hẹn mà gặp ở cảnh sát, còn ở trước mặt cảnh sát đánh nhau.
Giang Du lại cảm thấy chuyện này là chuyện tốt, lần này Giang Cẩn chắc chắn đã nhìn rõ bộ mặt thật tra nam của Đổng Tề Uy.

Thẩm Oản Doanh từ bé đã có quan hệ rất tốt với Giang Cẩn, vì chuyện này mà mấy ngày nay cô cũng rất tất bật.
Công ty cô đợt này đang nghiên cứu một loại nước hoa mới, vốn đã rất bận, giờ lại thêm chuyện lo lắng cho Giang Cẩn nên cô trực tiếp ngất xỉu trong phòng làm việc.
Sau khi Hoắc Thành nhận được điện thoại, bị dọa đến hồn suýt bay mất, vội vã từ trong phòng họp xông ra, để lại các quản lý cấp cao đưa mắt nhìn nhau.
Lúc anh đến bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra xong cho Thẩm Oản Doanh, đồng nghiệp đưa Thẩm Oản Doanh đến nhìn thấy anh, cũng quay về công ty trước.
“A Oản.” Hoắc Thành đi vào, vội vã nắm lấy tay cô, “Em sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?”
Thẩm Oản Doanh nhìn anh, vẻ mặt có chút khác thường, Hoắc Thành thấy cô không trả lời, trong lòng càng thêm sốt ruột: “Anh đi tìm bác sĩ.”
Anh dứt lời liền lập tức đứng dậy định bước ra ngoài, Thẩm Oản Doanh kéo tay anh, gọi anh một tiếng: “Haiz, không sao, bác sĩ chỉ nói dạo này em quá mệt mỏi rồi, cần chú ý sức khỏe là được.”
“Thật không?” Hoắc Thành nhìn cô một lúc, vẫn là cảm thấy nên đi tìm bác sĩ hỏi chuyện anh mới có thể yên tâm, “Anh đi tìm bác sĩ hỏi một chút mới được.”
Thẩm Oản Doanh giữ lấy tay anh, trông có hơi xấu hổ: “Bác sĩ còn nói, em có em bé rồi.”