Hình Tượng Của Đại Tiểu Thư Sụp Đổ Rồi!

Chương 22: Mình ôm cậu một chút được không, chỉ một chút thôi




Trước giờ Hoắc Thành vẫn không nghĩ tới việc mẹ mình sẽ ngoại tình.

Trong trí nhờ của anh, Phương Kha vẫn luôn là một người phụ nữ xinh đẹp lại dịu dàng, bà là một người mẹ tốt, một người vợ hiền, sao có thể hồng hạnh vượt tường?
Sau khi rời khỏi nông trại Tinh Quang, Hoắc Thành vẫn trầm mặc không nói gì. Thẩm Quán Doanh đi bên cạnh Hoắc Thành, trong lòng cũng không mấy dễ chịu. Cô chỉ là người ngoài, mới nghe được chuyện vừa rồi mà đã bị đả kích không nhỏ, chắc hẳn Hoắc Thành còn chấn động hơn.
Cô nhìn Hoắc Thành ngồi bên cạnh mình một chút, gọi: "Hoắc Thành."
"Sao?" Hoắc Thành lấy lại tinh thần, ngước đôi mắt mị hoặc nhìn cô.
Thẩm Quán Doanh hỏi: "Chút nữa cậu có đi đâu không? Hay định về nhà?"
Hoắc Thành trầm mặc một chút, nói: "Mình muốn đến biệt thự Bán Sơn, để mình nhờ tài xế đưa cậu về trước."
"Mình đi cùng với cậu nha." Hoắc Thành không yên lòng khi để Hoắc Thành ở một mình.
Hoắc Thành nói: "Không phải chiều nay cậu có lớp Speaking sao?"
"Mình nói mẹ dời lịch học sang ngày mai rồi." Thẩm Quán Doanh cười với anh, "Mình đến biệt thự cùng cậu được không?"
"Ừ." Hoắc Thành gật đầu, lại lâm vào trầm mặc, nhìn chằm chằm phía ngoài cửa sổ.
Nông trại Tinh Quang cùng hướng với biệt thự Bán Sơn nhà Hoắc Thành, nên lúc này thời gian đi từ nông trại đến biệt thự còn ngắn hơn khi đi từ nhà đến. Đến lúc xe đã đến nơi, Hoắc Thành vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Hoắc Thành, đến nơi rồi." Thẩm Quán Doanh hơi lo lắng, nhìn anh, "Cậu có sao không?"
Hoắc Thành lắc đầu, xuống xe, "Mình không sao."
Hôm nay bọn họ đến đây mà không thông báo trước với quản gia, lúc quản gia thấy bọn họ cũng có hơi bất ngờ: "Thiếu gia Hoắc Thành, Thẩm tiểu thư."
"Cháu chào bác." Thẩm Quán Doanh chào hỏi quản gia, cùng vào nhà với Hoắc Thành. Quản gia thấy tâm trạng Hoắc Thành không tốt nhưng cũng không hỏi gì, đến phòng bếp chuẩn bị trà bánh cho bọn họ.
Hoắc Thành vẫn dẫn Thẩm Quán Doanh vào phòng mẹ mình, trên mặt đất đặt một bức tranh đem từ nông trại Tinh Quang về và chiếc bật lửa rẻ tiền hôm trước.
Thẩm Quán Doanh nhìn bật lửa trên mặt đất, có hơi kì lạ: "Cái bật lửa này cũng là của mẹ cậu à?"
Hoắc Thành lắc đầu: "Không phải, mẹ mình không hút thuốc lá. Mình vô tình phát hiện được nó hôm mình dẫn cậu đến."
Thẩm Quán Doanh không nói gì nữa, cái bật lửa này cũng không phải của chú Hoắc, ông ấy sẽ không dùng bật lửa giá rẻ như vậy.
Vậy chỉ có thể là đối tượng ngoại tình với mẹ Hoắc Thành.
Bà ấy vậy mà còn giữ lại?
Thế nhưng, Thẩm Quán Doanh vẫn cảm thấy rất khó tưởng tượng, người sử dụng bật lửa như thế này chắc chắn không phải người có thân phận địa vị gì, mẹ Hoắc Thành, sẽ ngoại tình với người như vậy sao?
Quản gia đẩy xe thức ăn đến, bên trên bày một chút điểm tâm và nước trái cây. Cả tháng qua, tuần nào Hoắc Thành và Thẩm Quán Doanh cũng đến, nên quản gia cũng tìm hiểu được khẩu vị của hai người bọn họ ―― chủ yếu vẫn là khẩu vị của Thẩm Quán Doanh.
Biệt thự nằm giữa sườn núi, lúc muốn mua đồ lại không được thuận tiện, thêm vào đó, bình thường trong nhà cũng chỉ có quản gia và một số người giúp việc nên mỗi tuần quản gia chỉ xuống núi mua đồ ăn, vật dụng một lần. Những tháng gần đây, có người đem nguyên liệu nấu ăn lên núi, đều là nguyên liệu tự tay quản gia lựa chọn, là những món mà Thẩm Quán Doanh thích ăn.
Thiếu gia Hoắc Thành không ăn được cũng không sao, nhưng nếu Thẩm tiểu thư không ăn được thì thiếu gia Hoắc Thành sẽ tức giận.
Quản gia đẩy xe đồ ăn vào phòng, tìm vị trí thích hợp để dừng lại: "Làm phiền hai người."
Thẩm Quán Doanh ngẩng đầu nhìn, cảm ơn quản gia: "Cháu cảm ơn ạ."
"Đừng khách sáo, nếu hai cô cậu có việc gì muốn phân phó thì cứ gọi tôi." Ánh mắt quản gia đảo qua bức tranh và chiếc bật lửa đặt dưới đất, sau đó trầm mặc bước ra khỏi căn phòng.
"Hoắc Thành, cậu có muốn ăn chút gì đó không? Quản gia có nướng bánh bích quy nè." Hoắc Thành bình thường không ăn đồ ngọt, nhưng Thẩm Quán Doanh phát hiện anh đặc biệt ưa thích món bánh bích quy này.
Hoắc Thành ngước mắt nhìn, đôi mắt sắc lạnh khẽ trầm xuống: "Trước kia mẹ mình hay nướng bánh bích quy cho mình ăn."
Thẩm Quán Doanh: ". . . . . ."
Sao cô lúc nào cũng có thể vô tình mà đạp trúng mìn vậy? ? ?
"À. . . . . ." Thẩm Quán Doanh cẩn thận từng li từng tí chọn một chiếc bánh flan, "Có bánh flan nè, cậu có muốn ăn thử không?"
Hoắc Thành nhìn cô, sau đó cong cong khóe môi: "Thôi, ăn bánh bích quy đi."
"Được." Thẩm Quán Doanh cầm bánh bích quy sang, bẻ một miếng cho Hoắc Thành. Mái tóc dài cô rũ xuống trước ngực, ánh sáng dìu dịu khẽ đậu trên khóe môi cong cong nhẹ cười cửa cô.
Hoắc Thành ngước mắt nhìn cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Cả người Thẩm Quán Doanh cứng đờ.
"A Quán." Thanh âm trầm thấp của Hoắc Thành vang lên bên tai cô, "Mình ôm cậu một chút được không, chỉ một chút thôi."
Ánh mắt Thẩm Quán Doanh khẽ động, lẳng lặng đứng yên cho Hoắc Thành ôm.
Nhịp thở từ tốn của Hoắc Thành phả vào gáy cô, giống như anh đang hôn vào đó, cũng giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua trái tim.
Thẩm Quán Doanh cảm thấy rất lâu sau đó, hoặc cũng chỉ trong chốc lát, Hoắc Thành liền buông cô ra.
Thẩm Quán Doanh cầm bánh bích quy trong tay, ngồi cạnh Hoắc Thành, nhẹ nhàng hỏi anh: "Mẹ cậu là người như thế nào?"
Hoắc Thành trầm ngâm một lúc, mới nói: "Mẹ mình là một người phụ nữ rất dịu dàng, ngoại hình bà ấy vô cùng xinh đẹp, luôn luôn tươi cười. Bà ấy biết vẽ, cũng biết làm bánh, bà ấy đối xử với mình rất tốt."
Thẩm Quán Doanh nói: "Mặc dù mình chưa gặp mẹ cậu bao giờ, nhưng mình tin mẹ cậu là một người mẹ rất tuyệt vời."
"Ừm." Hoắc Thành gật đầu, cười với cô, "Cậu muốn xem ảnh mẹ mình không?"
"Xem được không?"
"Được." Hoắc Thành đứng dậy, lấy một cuốn album ảnh từ trong tủ đầu giường, sau đó ngồi lại bên cạnh Thẩm Quán Doanh, "Đây là ảnh mình hồi còn nhỏ, lúc mẹ mình ngã bệnh, mỗi tuần mình chỉ có thể đến đây một lần nên mình đem album ảnh tới cho mẹ."
Anh vừa nói, vừa lật album ảnh trong tay, trang đầu tiên chính là ảnh chụp anh với mẹ.
Trên tấm ảnh là một người phụ nữ tóc đen dài, ngồi trước giá vẽ, một tay cầm cọ vẽ, một tay dịu dàng xoa đầu Hoắc Thành. Nụ cười trên khuôn mặt bà còn ấm áp hơn ánh mặt trời ngoài kia.
Khuôn mặt tiểu Hoắc Thành đứng cạnh bà cũng mang theo nét cười. Thẩm Quán Doanh nhìn ra được, anh rất yêu mẹ mình.
"Mẹ cậu thật sự rất xinh đẹp." Thẩm Quán Doanh quay đầu, nhìn Hoắc Thành, "Cậu rất giống bà ấy."
Hoắc Thành cũng nghiêng đầu, mang theo ý cười nhìn cô: "Cậu đang khen mình đấy à?"
"Đúng vậy." Thẩm Quán Doanh thẳng thắn thừa nhận, cô lật sang trang khác, thấy Hoắc Thành đứng trong vườn hoa, ôm một bó hồng Champagne rất lớn.
Hoắc Thành nói với cô: "Đây là hôm sinh nhật mẹ mình, mình tặng bà hoa hồng Champagne. Bà ấy thích nhất là hoa này."
Thẩm Quán Doanh gật đầu: "Quả thật nhìn rất đẹp."
Ánh mắt Hoắc Thành lại rơi trên mặt đất, anh cầm chiếc bật lửa lên, nhìn bông hoa cúc in trên thân bật lửa: "Đây là hoa cúc, lần trước mình đi thăm mộ mẹ cũng thấy hoa này."
Thẩm Quán Doanh nhìn chiếc bật lửa trong tay anh, trên thân quả thật có in hình một bông hoa cúc, vì đã cũ nên hình in có hơi phai nhạt.
Cô rủ mắt xuống, nói: "Ý nghĩa của hoa cúc là tình yêu thầm kín."
Hoắc Thành trầm mặc một lúc, hỏi cô: "Cậu nói xem, có khi nào chiếc bật lửa này và bó cúc trước mộ mẹ là của người đàn ông kia tặng không?"
"Mình không biết, cậu. . . . . . có muốn hỏi ba cậu không?"
Chân tướng là gì, chú Hoắc nhất định sẽ biết.
Hoắc Thành lắc đầu, đời trước, đến khi anh chết, bố anh cũng chưa từng tiết lộ với anh. Dù cho anh có đến hỏi, ông chắc chắn sẽ không nói thật.
"Mình sẽ điều tra rõ ràng." Anh nhìn bật lửa trên tay, nói với Thẩm Quán Doanh.
Trước khi trời tối, Hoắc Thành đưa Thẩm Quán Doanh về nhà.
Hôm nay, Thẩm Quán Doanh nói với Giang Du thân thể Hoắc Thành không thoải mái, nên lúc trưa mới phải ở bên ngoài, lúc này Giang Du thấy Thẩm Quán Doanh quay về, liền hỏi thăm: "Thân thể Hoắc Thành thế nào rồi?"
Thẩm Quán Doanh vô cùng bình tĩnh trả lời: "Đã khá hơn một chút."
Giang Du hỏi: "Có ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai không?"
"Chắc không đâu ạ."
Lúc đầu, Thẩm Quán Doanh cũng chỉ thuận miệng bịa chuyện, không ngờ hôm sau, thân thể Hoắc Thành thật sự không thoải mái, ngay cả thi đấu cũng không thi.
Thân thể Điền Vũ cũng không tốt.
Bỏ quyền tham gia thi đấu, khác nào trực tiếp bị loại, đối thủ không chiến mà thắng. Chẳng lẽ số phận không cho cậu thắng Trần Cảnh Minh sao trời? ?
Hoắc Thành bị ốm, dù có gửi tin nhắn thế nào cũng như đá chìm đáy biển, cậu ta đành phải đi quấy rối Thẩm Quán Doanh. Thẩm Quán Doanh học xong thấy cậu ta gửi mình cả chục tin nhắn, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Đội trưởng nhà, trận đấu vẫn phải là dựa vào chính mình mới là tốt nhất ^_^"
Điền Vũ: ". . . . . ."
Quá khó khăn, cuộc đời thật sự quá khó khăn mà.
Hoắc Thành bị ốm lần này, không chỉ không tham gia thi đấu, ngay cả Thứ Hai đi học cũng không đi.
Thẩm Quán Doanh nhìn chỗ ngồi trống không của anh, có hơi lo lắng.
"Thẩm Quán Doanh, em theo thầy đến văn phòng một chút." Thầy Tống dạy hết tiết, gọi Thẩm Quán Doanh vào văn phòng. Thẩm Quán Doanh thân là lớp trường, bình thường thầy chủ nhiệm cũng có rất nhiều việc giao phó cho cô, nên bị gọi vào văn phòng cũng là chuyện bình thường.
"Chuyện là vầy." Thầy Tống rót ly nước, ngồi xuống trước bàn làm việc, "Em có biết chuyện Hoắc Thành bị ốm không?"
Thẩm Quán Doanh gật đầu: "Dạ biết."
Thầy Tống nói: "Bệnh tình thằng bé hình như có hơi nghiêm trọng, hôm nay còn lên cơn sốt. Lúc sáng, gia đình em ấy có gọi cho thầy, xin nghỉ thêm 2 ngày. Thầy nghĩ, em là lớp trưởng, bình thường cũng có quan hệ tương đối tốt với Hoắc Thành, nên định nhờ em đi thăm bạn ấy một chút, sẵn mang theo những tài liệu này đưa cho bạn ấy luôn."
Hôm nay trường học phát rất nhiều tài liệu học tập và đề thi, xây dựng dựa trên đề thi giữa kì, vô cùng quan trọng. Thẩm Quán Doanh gật đầu, đồng ý: "Dạ được, thưa thầy Tống, giờ nghỉ trưa em sẽ sang nhà cậu ấy."
"Vậy cũng được, để thầy kí giấy xin phép nghỉ cho em." Nhà trường quản lí học sinh tương đối nghiêm khắc, giữa trưa không có giấy xin phép thì không được ra ngoài.
"Vâng ạ, em cảm ơn thầy."
"Không có gì. Em đón taxi đi đi, tiền xe tính vào quỹ lớp, em xem có cần mua thêm trái cây gì không thì mua." Thầy Tống nói đến đây, lại cảm thấy Thẩm Quán Doanh một thân một mình, sao có thể cầm hết nhiều đồ như vậy, "Hay em đi cùng với Triệu Nghệ Manh đi?"
"Không sao đâu ạ, dù sao cũng đón taxi, em đi một mình cũng được."
"Vậy cũng được, em đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm."
"Vâng ạ."
Buổi trưa, sau khi tan học, Thẩm Quán Doanh cũng không đi ăn trưa ở căn tin, cầm xấp tài liệu ra khỏi trường. Trước cửa trường học có siêu thị và cửa hàng tạp hóa, Thẩm Quán Doanh mua một lốc sữa tươi ở tiệm tạp hóa, sau đó gọi xe đến nhà Hoắc Thành.
Cô mặc dù đến biệt thự nhà Hoắc Thành rất nhiều lần, nhưng đến nhà ông Hoắc thì vẫn là lần đầu tiên.
Địa chỉ là do thầy Tống đưa, xe dừng trước cổng, cô đeo cặp trên lưng, mang lốc sữa tươi xuống xe. Cửa chính biệt thự đang mở, có người giúp việc đang tỉa cành lá, thấy Thẩm Quán Doanh đến, đứng trước cổng nói: "Xin chào."
Cô mặc đồng phục giống Hoắc Thành, khí chất lại ưu nhã xuất chúng, người giúp việc thấy cô liền cảm thấy cô là thiên kim nhà nào đó, lễ phép nói chuyện với cô: "Chào cô, xin hỏi cô đến tìm ai?"
Thẩm Quán Doanh duy trì nụ cười trên mặt, nói với nhân viên trong vườn hoa: "Cháu là bạn học của Hoắc Thành, nghe nói cậu ấy bị bệnh nên đến đây thăm cậu ấy."
"À, vậy cô chờ một lát." Người giúp việc đặt vật dụng trong tay xuống, đi vào gọi người. Ngay sao đó, cô của Hoắc Thành, Hoắc Yên từ bên trong đi ra. Cô ta nhận ra Thẩm Quán Doanh, thấy cô liền cười nói, dẫn cô vào trong: "Là Thẩm Quán Doanh à, không ngờ cháu còn đặc biệt đến đây thăm."
Thẩm Quán Doanh cười nói: "Vâng ạ, là thấy giáo nhờ cháu đem tài liệu ở trường đến cho Hoắc Thành."
"Hoắc Thành đang ở trong phòng, để cô dẫn cháu lên."
"Vâng ạ, cháu cảm ơn cô."
Hoắc Yên không thể không thừa nhận, mặc dù cô không hi vọng Hoắc gia liên hôn với Thẩm gia, nhưng Thẩm Quán Doanh này thật sự làm người ta yêu thích. Dung mạo xinh đẹp, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, chắc chắn ông cụ trong nhà sẽ rất thích.
"Cô Hoắc ơi, Hoắc Thành sao vậy ạ?"
Hoắc Yên nói: "Cũng không biết thằng bé bị làm sao, hôm trước vừa đi thi đấu về, sắc mặt liền không tốt, cơm tối cũng không ăn. Nửa đêm đột nhiên lên cơn sốt, may mà phát hiện sớm, nếu không không biết sẽ còn cháy thành cái dạng gì."
Thẩm Quán Doanh trước đó cũng có gọi hỏi Hoắc Thành, Hoắc Thành nói với cô chỉ là cảm cúm bình thường, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Hoắc Yên nói xong, Thẩm Quán Doanh càng lo lắng hơn: "Vậy hiện tại cậu ấy đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
"Bác sĩ đến xem mấy lần, bệnh tình vẫn như cũ." Hoắc Yên lắc đầu, "Thân thể lúc trước rõ ràng vẫn còn khỏe mạnh, bình thường, sao tự nhiên lại ốm đến thế này? Có phải dính phải thứ gì không sạch sẽ rồi không?"
Hoắc Yên suy nghĩ, có lẽ hôm nào nên mời đại sư đến xem thử.
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh không quá tin những chuyện huyễn hoặc này, cô cảm thấy Hoắc Thành đổ bệnh có thể là do tâm lý.
Chuyện mẹ cậu ấy, có lẽ đã ảnh hưởng không nhỏ đến cậu ấy.
"Đến rồi, vậy cháu vào đi, cô không quấy rầy hai đứa nữa." Hoắc Yên đưa Thẩm Quán Doanh đến trước phòng Hoắc Thành, liền xuống lầu. Thẩm Quán Doanh nói cảm ơn với cô ấy, gõ cửa phòng Hoắc Thành: "Hoắc Thành, cậu có ở trong không?"
Hoắc Thành vừa mới uống thuốc, có chút có chút mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng Thẩm Quán Doanh, còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng tiếng gõ cửa vẫng vang lên đều đặn, anh mở mắt, đứng dậy, đi ra mở cửa.
Hoắc Thành mặc áo ngủ, chân mang dép lê, mái tóc vì mới ngủ dậy cũng còn hơi bù xù. Đây là lần đầu tiên Thẩm Quán Doanh thấy Hoắc Thành lôi thôi lếch thếch như vậy.
Cô mất mặt trước mặt anh nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng thấy được bộ dạng này của anh, cũng coi như là lấy lại mặt rồi đúng không?
Dù sao, thấy Hoắc Thành mở cửa, Thẩm Quán Doanh cũng không khỏi thở dài một hơi: "Cuối cùng cậu cũng mở cửa, cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ."
"Mình lúc nãy mới ngủ thiếp đi." Anh hơi bất ngờ nhìn cô, giải thích, "Sao cậu lại đến đây?"
Thẩm Quán Doanh cười cười: "Mình đại diện cho cả lớp đến thăm cậu, sẵn tiện, thầy Tống đem đặc sản đến cho cậu nè."
". . . . . . Cậu vào trước đi." Hoắc Thành tránh sang bên cạnh, để Thẩm Quán Doanh tiến vào. Trên tay Thẩm Quán Doanh còn mang sữa tươi cho anh, Hoắc Thành nhìn thấy, định nhận lấy thì bị Thẩm Quán Doanh tránh ra: "Cậu suy yếu như vậy, để mình mang vào cho."
Hoắc Thành cũng không giành lại, chỉ nói với cô: "Vậy cậu cứ để dưới đất cũng được."
"Để mình để trên bàn." Thẩm Quán Doanh đặt sữa tươi lên bàn Hoắc Thành, dựa vào một bên tường, "Cậu đừng đứng như vậy, nằm xuống đi."
"Ừm . . . . . ." Hoắc Thành quay lại giường, đắp chăn lên người, dựa người vào đầu giường, "Cậu ăn trưa chưa?"
"Trên đường đi có ăn một chút bánh mì rồi."
Hoắc Thành nhíu mày: "Vậy cậu có muốn ăn thêm không?"
"Không cần đâu."
Hoắc Thành dừng một chút, lấy điện thoại gọi bà vú trong nhà: "Dì Lưu, bác đưa đồ ăn lên giúp cháu nhé."
"Được, thiếu gia Hoắc Thành chờ một lát."
Thẩm Quán Doanh đến thăm bệnh mà lại ăn chực một bữa nhà người ta cũng có chút xấu hổ. Cô vuốt mũi, hỏi Hoắc Thành: "Cậu có đỡ hơn chưa?"
Hoắc Thành gật đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Thẩm Quán Doanh không thể đơn giản như vậy mà tin tưởng anh: "Cậu đừng hòng gạt mình, lúc trước cậu cũng nói với mình chỉ là, kết quả lại nghiêm trọng thế này."
"Không nghiêm trong, mình vừa uống thuốc nên hơi mệt thôi."
"Nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến mình."
Hoắc Thành nói: "Minh không sao, nhìn thấy cậu thì thấy khỏe hơn nhiều."
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh bị nói đến xấu hổ, Hoắc Thành lúc nào cũng vô tình nói những lời làm cô mặt đỏ tim đập.
"À đúng rồi." Cô mở cặp sách, lấy tài liệu học tập ra, "Đây là tài liệu trường mới phát hôm nay, xây dựng dựa trên đề thi giữa kì, thầy Tống nhờ mình mang đến cho cậu."
"Ừm . . . . . ." Đặc sản của thầy Tống, quả nhiên là đề thi.
"Để mình đặt trên bàn giúp cậu."
"Được."
"Cậu muốn uống sữa không?" Thẩm Quán Doanh chỉ chỉ lốc sữa tươi cô mang đến, "Loại này uống ngon lắm, mình đặc biệt lựa chọn loại tốt nhất đó nha."
Hoắc Thành cười một tiếng: "Cảm ơn cậu. Cậu chưa ăn cơm thì uống sữa trước đi."
Thẩm Quán Doanh cũng có hơi thèm, nhưng vẫn dối lòng: "Thế thì không được, cái này là để thăm bệnh, sao mình uống được?"
Hoắc Thành biết tỏng tâm tư của cô, "Vậy cậu lấy một hộp giúp mình đi."
"Được thôi." Thẩm Quán Doanh xé lốc sữa, lấy một hộp đưa cho Hoắc Thành. Hoắc Thành cắm ống hút vào, đưa cho Thẩm Quán Doanh đứng trước mặt: "Uống đi."
". . . . . ." Thẩm Quán Doanh ngại đến nóng cả mặt, tim đập bình bịch không ngừng.
Hoắc Thành thấy cô uống, liền thoáng an tâm.
Bà vú rất nhanh đưa đồ ăn đến, Hoắc Thành vừa mới ăn, nên bà đoán đồ ăn này là chuẩn bị cho Thẩm tiểu thư đến thăm bệnh.
Thẩm Quán Doanh không ngờ bà vú lại đem lên đồ ăn thịnh soạn như vậy, càng ngượng ngùng: "Mình đến thăm bệnh vậy mà còn làm phiền mọi người."
Hoắc Thành nói: "Mình nói rồi, không cần khách sáo như vậy."
Thẩm Quán Doanh không nói gì, cầm đũa cúi đầu ăn. Hoắc Thành ngồi một bên nhìn cô ăn, dáng vẻ cô yên tĩnh ăn vẫn cứ đẹp như vậy.
Bình thường, Thẩm Quán Doanh ở nhà ăn cơm đều không được nói chuyện, nhưng mẹ cô không có ở đây, cô liền tán dóc với Hoắc Thành: "Mình đem tài liệu đến cho cậu, có mấy bài tụi mình làm rồi, mình có đánh dấu trong đó. Khi nào cậu có sức làm bài thì làm, rồi mình về báo lại với lớp."
"Được."
"Nhưng mà với thành tích của cậu, chỉ cần phát huy ổn định, thi đại học chắc chắn không có vấn đề gì." Nói đến đây, Thẩm Quán Doanh bỗng nhiên có chút tò mò, "Hoắc Thành, cậu định học ngành gì?"
Hoắc Thành nói: "Tài chính."
Câu trả lời này cũng không hề bất ngờ, con cái gia đình như bọn họ, hơn một nửa đều phải tài chính: "Đúng vậy, dù sao sau này cậu cũng phải giúp đỡ chuyện làm ăn trong nhà."
Hoắc Thành nói: "Cũng không chỉ có nhà mình."
"Hả?" Thẩm Quán Doanh nghi hoặc.
Hoắc Thành nhìn cô không nói, chỉ cười cười. Chuyện làm ăn sau này của nhà họ Thẩm, anh cũng giúp một tay.
"Còn cậu, cậu tính học gì?" Hoắc Thành hỏi.
Thẩm Quán Doanh nói: "Ừm. . . . . . Lén nói cho cậu biết, thực ra mình muốn học điều chế nước hoa."
Dáng vẻ Hoắc Thành cũng không hề bất ngờ, anh gật đầu, nói với Thẩm Quán Doanh: "Ừm, rất tốt. Nước hoa cũng là một chủ đề rất lãng mạn."
Thẩm Quán Doanh một bên không ngờ anh sẽ nói như vậy, một bên lại có hơi nhụt chí: "Cũng không biết mẹ mình có đồng ý cho mình học không nữa."
Cô nghĩ chắc hơn một nửa là mẹ cô sẽ không đồng ý.
Hoắc Thành nói: "Cậu có thể học song ngành."
"Hả?" Thẩm Quán Doanh nhìn anh.
Hoắc Thành nói: "Ngành mẹ cậu muốn cậu học, ngành cậu muốn học, cậu hoàn toàn có thể học cả hai."
Có không ít người học song ngành ở Đại học, thông minh như Thẩm Quán Doanh, dù có cùng một lúc học hai ngành cũng không phải việc gì khó.
"Thế cũng được." Thẩm Quán Doanh nghĩ nghĩ, lại thở dài, "Nhưng có học cũng vô dụng, ba mẹ mình chỉ có một đứa con gái là mình, sau này, chuyện của công ty vẫn phải rơi vào trên người mình."
Cô biết mẹ mình đã sớm quyết định chuyện này, nên cô chưa từng nói với bà mình muốn học điều chế nước hoa.
Hoắc Thành nhìn cô một lúc, nói: "Cũng không nhất định là như vậy, sau này cậu trở thành nhà điều chế nước hoa nổi tiếng, còn chuyện kinh doanh của nhà họ Thẩm thì có chồng cậu lo."
Thẩm Quán Doanh sững sờ, chồng tương lai của cô á?
Lạ à nha, Hoắc Thành chỉ nói là chồng mình, chứ đâu có nói cậu ấy sẽ là chồng mình, mày đập nhanh cái gì đấy hả tim!
Cô che đậy cảm xúc bằng cách vùi đầu vào đống đồ ăn, đợi đến khi có thể dùng vẻ mặt bình thản nhìn Hoắc Thành, mới nhìn về phía anh.
Có lẽ là vì tác dụng của thuốc nên Hoắc Thành thật sự có hơi buồn ngủ, Thẩm Quán Doanh thấy anh mệt mỏi như vậy, liền nói: "Cậu đi ngủ đi."
Hoắc Thành nhìn cô: "Còn cậu thì sao?"
"Mình ở đây với cậu."
"Chiều nay cậu không đi học à?"
"Mình xin nghỉ, tối về cũng được."
"Ừm, rất tốt." Hoắc Thành ngoan ngoãn nằm xuống, quay đầu nhìn Thẩm Quán Doanh. Thẩm Quán Doanh trừng mắt: "Ngủ thì phải nhắm mắt lại."
Khóe miệng Hoắc Thành lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, giống như đang làm nũng với cô: "Vậy cậu kể chuyện trước khi ngủ cho mình được không?"
". . . . . . Được." Thẩm Quán Doanh hào

1 2 »