Hình Như Tôi Phải Lòng Một Thợ Săn Tiền Thưởng

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

№1939 ☆☆☆Yang 11/11/2014 20:17:28 reply ☆☆☆

J nghiện thuốc lá chủ thớt biết hong dạ? Cảm giác méo thể nào ở chung với lão được á.
№1940 ☆☆☆ Quăng ngã ly vì hào 11/11/2014 20:25:33 reply ☆☆☆

Đúng rồi, tôi cũng từng thấy J hút thuốc. Chủ thớt chưa thấy hả?
№1941 ☆☆☆MR 11/11/2014 20:31:48 reply ☆☆☆

Chủ thớt đừng khóc, khóc là có người đau lòng á _(:з” ∠)_
№1942 ☆☆☆ Canh ngó sen hầm thịt 11/11/2014 20:36:13 reply ☆☆☆




J từ trước tới nay chưa từng lôi điếu thuốc nào trước mặt tôi, tôi cũng không nghĩ anh là người hút thuốc.

Xém quên, khi nhận được hồ sơ các thợ săn từ Bộ trưởng, tôi đã xem qua lý lịch của J.

Ảnh trên giấy chứng nhận của người này… Ha ha ha, nhìn như diễn viên hài làm trò ấy =)))))))))

Ừm, trên tư liệu ghi rõ quốc tịch, xuất thân cùng gia tộc của J, ngày thường thì tôi chẳng quan tâm tới dăm ba thứ này đâu…Nhưng giờ tôi y như một đứa stalker sắp xếp tư liệu, sau đó đối với trường học cũ của J sinh ra hảo cảm.

Nhất định trường học kia rất tốt, mặc kệ việc tôi chưa biết gì về nó.
№1963 ☆☆☆Yang 11/11/2014 21:23:48 reply ☆☆☆

Một cỗ hơi thở mê zai ụp tới!

64565846_459384458172095_8834729916642623488_n


№1964 ☆☆☆YO 11/11/2014 21:23:48 reply ☆☆☆

Nhìn ảnh thẻ của ai đều cũng xấu như nhau tôi liền an tâm.
№1965 ☆☆☆king 11/11/2014 21:25:18 reply ☆☆☆

….


Hôm nay là thứ 4, J sẽ tới vào buổi chiều.

Nghĩ rằng J đối với bánh kem có chấp niệm, tôi bớt chút thời gian nghỉ trưa đi nướng một mẻ vậy.

Không biết sau khi anh thấy tôi lựa chọn vị trí này sẽ bày ra vẻ mặt gì nhỉ?
№12001 ☆☆☆Yang 12/11/2014 09:47:22 reply ☆☆☆

Mùi khó ngửi vl….

64641275_322543005320122_6945364624787111936_n
№2002 ☆☆☆king 12/11/2014 09:49:48 reply ☆☆☆

Iem cũng muốn ăn!!!!!!!!
№2003 ☆☆☆ thỏ kỉ 13/11/2014 09:53:11 reply ☆☆☆




Chuông báo buổi chiều điểm tới hồi thứ hai, một đồng nghiệp dẫn J vào văn phòng của tôi, cũng thông báo việc tiếp xúc với thợ săn từ nay về sau sẽ do tôi đảm nhận.

J cực kì kinh ngạc: “Tôi nghĩ em sẽ lựa chọn trở thành nhân viên nghiên cứu.”

Tôi đương nhiên không thể nói tôi vì anh mà nhận công việc này, chỉ có thể luận miệng trả lời: “So với làm nghiên cứu thì tôi thích thực tiễn hơn.”

Nói ra câu này chính tôi còn không tin.

Từ nhỏ tới lớn tôi chính là cái dạng người lý thuyết thì vững, thực hành như hạch trong truyền thuyết.

J cười cười, đổi đề tài: “Có bánh kem không?”

May mắn tôi sớm đã có sự chuẩn bị.

Gần đây cũng không có ủy thác gì, cùng người mình thích ăn bánh uống trà chiều quả là hành động tiêu khiển tuyệt vời.

Lambert ngậm thuốc lá say khướt tiến vào.

Mấy người biết rồi đấy, ấn tượng đầu của tôi về Lambert không tốt thì hẳn là lần thứ hai cũng sẽ như vậy, tôi cứng rắn gồng lên nói: “Xin hãy gõ cửa, cảm ơn.”

Lambert: “Các bà các chị mới thích cái thứ này.”

Tôi: “…..”

Hắn ta thế mà lại đi vũ nhục bánh kem!!!!! Vũ nhục đồ ngọt!!!!

J ngẩng đầu nhìn một cái: “Nhân tài thô lậu thì thích xài cái mồm.”

Hic, tôi không nghĩ J sẽ vứt hết mặt mũi ra tay đánh người, lúc ấy tôi chỉ sợ họ sẽ vì một câu này mà lao lên đánh nhau. Cũng may Lambert chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn J trong chốc lát, lỗ mũi phun khói thuốc nhìn cực kì giống một con rồng muốn phun lửa.

J bưng đĩa bánh ngọt ngồi thẳng, một chân duỗi một chân gác, đường may tây trang thẳng tắp lộ ra. Anh khẽ mỉm cười “Xin lỗi ngài Lambert, nơi này cấm hút thuốc.”

Lambert tràn đầy khiêu khích hừ một tiếng, tựa như không thèm tính tới chuyện dập thuốc.

Lúc này chị Arlene xuất hiện.

Chị gõ cửa, kinh ngạc vì trong phòng có nhiều người như vậy, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở điếu thuốc trong miệng Lambert.

“Nếu anh muốn chết vào ngày mai, cứ việc tiếp tục hưởng thụ nó đi.” Arlene ánh mắt lạnh bang nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.

Lambert lẩm bẩm chửi thề, thế nhưng vẫn lấy đầu ngón tay dập nửa điếu thuốc còn lại.

Arlene hiền hòa chào hỏi tôi, cuối cùng quay đầu nhìn J.

J nâng đĩa trong tay, lộ vẻ thân thiện hiếm hoi: “Muốn một miếng bánh không?”

Thuận tiện nói thêm một câu, chị Arlene khen bánh của tôi đó.

(Rốt cuộc tôi cũng có số điện thoại của J rồi.)

Ngủ ngon!
№2033 ☆☆☆Yang 13/11/2014 23:11:02 reply ☆☆☆

J cũng hút thuốc, thế nhưng vì sao lại để ý việc Lambert hút thuốc? Hmmm, đáng suy ngẫm…

0e9
№2034 ☆☆☆ Cười nửa miệng 13/11/2014 23:14:37 reply ☆☆☆

Đại khái chắc là biết chủ thớt dị ứng thuốc lá.
№2035 ☆☆☆ bơ bạc hà xanh 13/11/2014 23:16:41 reply ☆☆☆

Chủ thớt u mê đồ ngọt tới mức độ nào rồi… Có số điện thoại chắc cũng méo dám gọi nhỉ…
№2036 ☆☆☆MR 13/11/2014 23:19:23 reply ☆☆☆




Thú thật tôi không dám gọi cho J….

Tôi nghĩ quan hệ của chúng tôi cùng lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường, là loại bạn đồng nghiệp thôi chứ chưa thân tới mức làm bạn bên ngoài… Hmmm, tôi cũng chẳng biết nên giải thích ra sao.

Trong suy nghĩ của tôi, bạn bè hẳn nên chia ra thành bạn bè trong cuộc sống và bạn bè trong công việc. Bạn bè trong cuộc sống biết mọi thứ về sở thích cũng như sinh hoạt, mà con người luôn gia tăng tình cảm bằng cách chia sẻ cho nhau không gian riêng tư của mình. Mà bạn đồng nghiệp như tôi và J là loại dựa vào công việc duy trì mối quan hệ, tôi chẳng biết gì về việc tư của J ngoại trừ chuyện công việc, đoán ra thói quen yêu thích của J cũng chỉ dựa vào số liệu ở trường học cũ… Tôi toàn bộ đều nhìn lén từ tư liệu.

Cái này làm cho tôi giống y như một thằng stalker.

Đây cũng là nguyên nhân tôi không dám gọi điện cho J, tôi lấy đâu ra lý do chiếm dụng thời gian riêng tư của anh ấy?

… Hôm qua tôi lại quên không trả ô cho J rồi.

Hôm nay J sẽ không tới.

Tôi trong tay có lí lịch của các thợ săn, bởi vì số lượng rất nhiều nên tôi chỉ xem kỹ lưỡng tư liệu về vài người mình bị thu hút (giống như J), mà nội dung công việc của tôi là xem xong hết chỗ này.

Tôi thấy Lambert.

Tôi nói thật, nếu không phải khuôn mặt có nét giống cùng cái tên không lẫn đi đâu được, tôi thật sự không thể tin nổi cái người ôn hòa kia là anh ta.

Quý ngài Lambert trong mắt tôi là một người lôi thôi, ánh mắt hung ác nham hiểm, làm người dễ dàng liên tưởng tới một người bạo lực thô lỗ. Mà Lambert trong ảnh chụp kia lại trẻ hơn không ít, tuy rằng vẫn nuôi râu quai nón nhưng ánh mắt lại sạch sẽ đầy ý cười.

Đây nhất định không phải Lambert tôi biết!
№2077☆☆☆Yang 14/11/2014 09:21:23 reply ☆☆☆

Ở trong mắt J chủ thớt nhất định không phải bạn bè bình thường!
№2078☆☆☆ cừu cù tù 14/11/2014 09:27:21 reply ☆☆☆

Ngài Lambert chính là minh chứng cho câu thời gian là con dao giết heo…
№2079☆☆☆king 14/11/2014 09:31:02 reply ☆☆☆




Tôi nghĩ những người bên ngành khác, thậm chí là những đồng nghiệp trong Viện nghiên cứu cũng không thể hiểu hết cơ chế ủy thác, bao gồm cả tôi trước đó chưa từng tiếp xúc với công việc này. Có lẽ mọi người đều nghĩ thợ săn là những người anh dũng bán mạng không sợ hãi đấu tranh cùng đám săn trộm, nhưng sự thật không phải như vậy.

Ủy thác dành cho thợ săn đại khái chia làm ba loại: Một là dựa vào tình báo của bản thân thu thập thông tin báo cáo về nơi sinh vật ma pháp lui tới cho Viện nghiên cứu, hai là giải quyết sự việc con người bị sinh vật ma pháp quấy rầy, ba mới là công việc đấu tranh cùng bè lũ săn trộm mà ai cũng biết.

Cái thứ nhất và thứ hai đều yêu cầu kiến thức nhất định về sinh vật ma pháp, bởi vậy thợ săn mới được xưng là bán chuyên gia ma pháp sinh vật học. Hai loại ủy thác này thù lao không cao, cho nên J vẫn độc chỉ ưu ái loại ủy thác thứ ba… Loại ủy thác nguy hiểm nhất nhưng cũng mang lại tiền thưởng cao nhất.

Thông tin về nhiệm vụ ủy thác sẽ do nhân viên chuyên trách tuyên bố (hiện tại chính là tôi), cũng có thể sẽ do thợ săn tự mình thực hiện sau đó giao lại kết quả cho Viện nghiên cứu (con kỳ lân của J). Tôi đảm bảo trong đầu mấy người sẽ mường tượng ra hình ảnh quán rượu thời Trung cổ dán đầy mấy tờ giấy công bố nhiệm vụ các thứ các thứ… Hiện tại việc công bố ủy thác đều tiến hành trên internet, internet quả nhiên là thứ tốt.

Nói nhiều như vậy chẳng để làm gì nhỉ, thật ra tôi chỉ muốn nhắc tới chuyện này thôi…

Hôm nay tôi nhận được vài ủy thác từ Viện nghiên cứu.

Tất cả đều là loại thứ hai, tôi đem nội dung soạn lại một lượt rồi công bố ra ngoài, một bên trong lòng lại nghĩ nghĩ: J nhất định sẽ không hứng thú với mấy nhiệm vụ này đâu.

Buổi chiều tôi đột nhiên nhận được điện thoại từ J.

“Tôi thấy em vừa update thêm mấy nhiệm vụ mới.” J nói. “Trông có vẻ khá thú vị.”

Tôi theo bản năng trả lời: “Tôi không thấy chúng nó thích hợp với anh…”

J có chút kinh ngạc: “Cái gì thích hợp với tôi cơ?”

Anh đột nhiên hoàn hồn hiểu được, cười cười như cảm thấy ý nghĩ của tôi rất thú vị: “Ý em phải giống như vụ kỳ lân lần trước à?”

Tôi gật gật đầu, chợt nhận ra J căn bản chẳng thể nhìn được, vội vàng nói: “Đúng vậy, tiền thù lao rất nhiều.”

J cười: “Loại ủy thác này một năm làm một vụ là đủ rồi, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Tôi đột nhiên nhớ tới bộ dáng chật vật của J vào ngày hôm ấy.

Loại ủy thác này một năm một lần là quá đủ rồi.

J nói với tôi anh nhìn trúng một nhiệm vụ.

Tôi nhanh chóng phân loại tìm ra tư liệu, thoạt nhìn có chút giật mình. Nhiệm vụ này thù lao thấp, hơn nữa tôi không nghĩ tôi sẽ thích công việc này.

Nội dung ủy thác: Giúp đỡ một bà lão đuổi một tinh linh thích đùa dai khỏi nhà tại thị trấn Tường Vi.

(TBC)