Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
************************
“Chào thầy, đây là Tiểu Minh.” Mẹ Vương miệng ngậm ý cười giới thiệu.
“Chào chị.” Quý Lẫm gật đầu.
“Tiến vào rồi nói.” Mẹ Vương khái quát tình huống của Tiểu Minh, khuôn mặt ưu sầu hỏi “Thầy à, đứa nhỏ này tôi không quản nổi nên muốn tìm người đến uống nắn nó, xin hỏi thầy cảm thấy thằng bé còn có thể cứu được không ạ?”
Sắc mặt Quý Lẫm như thường, không có bất cứ ý định lùi bước, khẽ gật đầu “Tôi muốn ở riêng với nó.”
“Vâng, tôi sẽ dẫn thầy đến phòng nó, tôi ở phòng khách, có vấn đề gì thầy cứ gọi.”
Mẹ Vương nói xong, dẫn Quý Lẫm tiến vào phòng Vương Tiểu Minh, nhịn không được quau đầu lại nhìn hắn một cái.
Rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy người đẹp hút hồn như vậy. Đẹp đến mức cô không tin vào mắt mình.
Ở thế giới này, phạm vi nổi tiếng của một con quỷ sẽ liên quan đến sức mạnh và mức độ đáng sợ của nó, bề ngoài càng dữ tợn, loài người càng sợ hãi.
Dựa theo khái niệm trên, quỷ được chia thành hai loại, bình hoa di động hoặc mạnh đến vô địch, rốt cuộc hắn thuộc vế trước hay vế sau đây?
Nhưng khi cửa phòng ngủ đóng lại, thế mà cô không nhớ nổi diện mạo của Quý Lẫm.
Quý Lẫm vừa bước vào phòng, Vương Tiểu Minh lập tức rùng mình, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể tràn ngập sự kháng cự, kêu gào hãy chạy ngay đi.
Thời điểm ánh mắt Quý Lẫm dừng trên người Vương Tiểu Minh, nó run bần bật chỉ về phía Quý Lăng Vi đang ló đầu xem náo nhiệt: “Là con gà này ép em đưa bài tập cho nó làm! Em không cho nó làm, nó càng làm, không phải em tự nguyện đâu!Đều tại nó dạy hư em á!”
Quý Lăng Vi ngẩng đầu đối diện với Quý Lẫm.
Mặt mày của đối phương siêu đẹp, toàn thân tỏa khí chất lạnh lẽo người khác chớ gần.
Quý Lẫm duỗi tay, đầu ngón tay tái nhợt hướng về phía gà con.
Trong mắt Vương Tiểu Minh dâng lên vài phần mong đợi, thầy gia sư muốn bóp ch3t gà con sao? Nếu không phải do con gà này nó cũng sẽ không bị đánh!
Quý Lăng Vi không cảm thấy sợ hãi mấy, cậu còn xu hồi sinh mà.
Ngỗng lớn thì lại rất cảnh giác, chắn trước người Quý Lăng Vi.
Quý Lẫm búng tay, dải lụa bùng lửa, cháy đến cả chút tro tàn cũng không chừa. Ngỗng lớn muốn xông lên nhưng lại bị bức tường vô hình cách trở, ánh mắt nhìn Quý Lẫm tràn đầy địch ý.
Quý Lẫm cũng không thích ngỗng lớn, đây là một con quái vật đội lốt động vật, nếu không phải vẫn còn có ích, hắn sẽ không để thứ nguy hiểm như thế ở bên cạnh Quý Lăng Vi.
Gà con bị túm lên, ngã ngồi trong lòng bàn tay to lớn.
Quý Lăng Vi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Quý Lẫm.
Cặp mắt lạnh lùng kia dường như ngưng kết thành băng, lúc này thế mà hiện lên tia cảm xúc ôn hòa mềm mại.
Quý Lẫm lạnh nhạt nói: “Ổn rồi.”
Vương Tiểu Minh: “???”
Nó không hiểu! Mọi chuyện tự dưng chệch sang hướng kì quái gì thế!
Sau khi biết gà con dạy hư học sinh, vậy mà thầy gia sư lại nói ổn rồi? Nó bắt đầu hoài nghi đầu óc của ông thầy gia sư, đừng bảo là bị bi3n thái nha!
Ngón tay Quý Lẫm xoa nhẹ hai vòng trên đỉnh đầu gà con.
Quý Lăng Vi theo bản năng mở miệng: “Anh?”
Quý Lẫm rũ mắt, giọng điệu hơi kinh ngạc: “Còn nhớ anh hai sao?”
Gà con lông xù xù, vàng óng ánh, đầu tròn tròn, đôi mắt cũng tròn xoe, ngồi trong lòng bàn tay hắn, nghiêng đầu tự hỏi, trông vô cùng đáng yêu.
Quý Lăng Vi chớp chớp đôi mắt, cẩn thận nghĩ một hồi, sau đó thành thật khai báo: “Một chút cũng không nhớ.”
Ngón trỏ chọc chọc đầu gà, Quý Lẫm nói: “Vẫn chưa tới lúc, ráng chờ thêm chút nữa.”
Quý Lăng Vi rụt rụt đầu, dùng cánh đỡ công kích từ ngón tay Quý Lẫm: “Em muốn biết mà.”
Loại chuyện quan trọng như ký ức, chẳng ai muốn “Có duyên” thì mới nhớ lại.
Quý Lẫm co ngón tay tránh đôi cánh bé xinh, tiếp tục chọc đầu cậu nói: “Sau khi trở về có lẽ sẽ nhớ được một ít, dù sao cũng không phải ký ức quan trọng gì cả.”
Quý Lăng Vi cảm thấy giữa mày lạnh bất chợt, trong đầu xuất hiện nhiều thứ lộn xộn, những hình ảnh mờ ảo, những giọng nói ầm ĩ vụt qua.
“Các người là một ruột! Các người là đồ lừa đảo ——” Vương Tiểu Minh nổi giận, tròng mắt nổi tơ máu dày đặc, nắm tay siết chặt.
Một người một gà tương tác không coi ai ra gì, không cần nhìn cũng biết bọn họ quen biết nhau từ lâu! Tuy nó còn nhỏ nhưng không ngu! Quả nhiên ông thầy gia sư không phải thầy giáo đàng hoàng, hắn không phải tới dạy nó.
Nhưng tiếng rống giận bị hạn chế ở trong phạm vi rất nhỏ, không thể truyền ra ngoài phòng. Cho dù nó kêu bể cổ họng cũng chẳng ai tới cứu.
Quý Lẫm mặt không biểu cảm nhìn qua, lấy dao găm ra.
Vương Tiểu Minh run bần bật, nháy mắt túng, vẻ giận dữ chưa kịp thu hồi, nước mắt đã lã chã tuôn rơi, biểu cảm vặn vẹo lại đáng thương xin tha: “Em xin lỗi, em là thằng ngu, em là đồ ngốc, em lỡ lời, các anh là thầy giáo tốt nhất, em không học nổi, các anh dạy bạn khác đi……”
Quý Lẫm không để ý đến lời xin tha, cầm dao thuần thục mở hộp sọ của nó, nhìn thoáng qua bên trong, vẻ mặt lạnh lùng.
Quý Lăng Vi được Quý Lẫm đặt trong túi trước ngực cũng ghé đầu nhìn theo, vẻ mặt lạnh lùng.
Trong cái đầu to kia chỉ chứa một vũng nước vẩn đục chuyển sang màu đen, thỉnh thoảng nổi mấy cái bong bóng, giống thứ gì đó thối rửa biến thành nước, nhớp nháp đặc sệt, trông tởm kinh.
“Cứu mạng ——” Đỉnh đầu Vương Tiểu Minh lành lạnh, sọ bị đổ ra ngoài, nó hoảng sợ muốn lòi con mắt.
Quý Lẫm: “Nước quá nhiều, phải đổ bớt một ít.”
Quý Lăng Vi: “Nhưng nó không có não....Đỗ hết nước thì trong đầu trống trơn luôn rồi.”
Quý Lẫm:”Nó có.”
Hắn lấy một quyển sách dày cộm, tay phải nắm dao găm, mũi dao đâm xuyên trang sách quanh quẩn bên trong. Khi dừng tay, đại não cấu tạo tinh vi bật khỏi quyển sách nằm gọn trong họp sọ của Vương Tiểu Minh.
“Ta là một thiên tài……Ta suy nghĩ vô cùng chu đáo!”
Đầu của nó thu nhỏ một vòng, hộp sọ vẫn chưa khít lại hoàn toàn, đôi mắt đã sáng ngời hơn rất nhiều, lộ ra loại tự tin ta biết ta là một thiên tài.
Quý Lăng Vi nhìn tên sách 《 Ba Câu Nói Biến Con Cái Thành Thiên Tài 》, cảm giác không phải kiểu sách chính thống…… Nhưng cũng tốt hơn cái đầu toàn suy nghĩ xấu xa.
Quý Lẫm ghép hộp về như ban đầu.
Chuyên nghiệp thuần thục khiến người khác phải trố mắt.
“Cảm ơn thầy, đứa nhỏ này phải tốn công thầy lo lắng rồi.”
Vương Tiểu Minh biểu diễn giải đề toán trước mặt mọi người, đáp án đều đúng, mẹ Vương mừng như điên, cảm ơn hết lời, mới một lát đã dạy dỗ được Vương Tiểu Minh học dở bướng bỉnh, quá đỉnh!
Cô rút một xấp tiền đưa cho Quý Lẫm, miệng khen ngợi: “Cảm ơn thầy nhiều lắm, tôi nhất định sẽ đánh giá 5 sao cho thầy!”
Quý Lẫm chỉ lấy một tờ nhét trong túi áo mưa.
Quý Lăng Vi cũng đang ngồi trong túi, bị hắn dẫn đi cùng
“Thưa thầy, Tiểu Minh còn cần chú ý gì không?”
“Chú ý đừng để thấm nước.” Quý Lẫm nói xong, biến mất dưới màn mưa.
“Đúng là thầy giáo có trách nhiệm mà, Tiểu Minh, mẹ cũng mua áo mưa cho con nhé.” Mẹ Vương cảm khái nói.
“Không cần áo mưa, sao áo mưa xứng với thân phận thiên tài của con chớ…… Con muốn máy chơi game đời mới nhất…… Ùng ục ùng ục……” Vương Tiểu Minh còn chưa dứt lời, trong đầu lập tức trào ra tiếng nước.
Không biết từ khi nào, ngỗng con lẻ loi ở góc phòng đã biến mất.
Gia đình nhỏ lại khôi phục sự ấm áp hạnh phúc.
Quý Lẫm rảo bước trong bóng đêm, mưa phùn như sương mù, tóc mái lộ ra ngoài bị nước mưa thấm ướt, toàn thân nhu hoà hơn không ít.
Quý Lăng Vi ngồi trong túi, chỉ ló đầu nhìn: “Anh tính đi chỗ nào?”
Quý Lẫm: “Về nơi đó nhìn thử.”
Quý Lăng Vi: “Về nơi đó?”
Quý Lẫm không nói, Quý Lăng Vi cũng không truy hỏi.
Quanh thân Quý Lẫm là một đám lộn xộn, hắn không nhanh không chậm xuyên qua từng cục màu lớn hình dạng kì quái, đỏ thẫm, đen nhánh, ám tím, đôi khi có thể nhìn ra một số mang hình dạng toà nhà, đôi khi là quái vật hình thể khổng lồ.
Cũng không phải mỗi lần đều có thể thuận lợi thông hành, đôi lúc những quái vật hình thể khổng lồ cũng sẽ tức giận, Quý Lẫm rút dao chém một nhát, chúng dễ dàng bị xé rách như tờ giấy, màu sắc sặc sỡ cuồn cuộn phai nhạt, để lại một màu đen đơn điệu.
“Đây là bản chất thế giới, thứ em nhìn thấy bây giờ mới là thật.” Quý Lẫm lướt qua thân thể quái vật, giọng điệu điềm tĩnh, vẻ mặt thong dong.
Quý Lăng Vi không hiểu lắm nhưng vẫn ghi nhớ kỹ hình ảnh này.
Rốt cuộc Quý Lẫm cũng dừng bước, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng tề tụ thành bức tranh sơn dầu, một lần nữa khôi phục bình thường. Hắn đứng trước một toà trang viên cổ xưa, trầm mặc nhìn cổng mở rộng.
“Cách một đoạn thời gian phải tới thu hoạch một lần. Đây có lẽ là lần cuối cùng.” Quý Lẫm lạnh nhạt nói, toàn thân phóng sát khí nặng nề.
Nhà cửa là kiểu thiết kế kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, cánh cổng đen nhánh, trên thanh sắt ánh màu bạc giống như tro tàn lưu lại sau một trận lửa lớn.
Có điều đứng ở nơi này, Quý Lăng Vi hơi khó chịu.
Nổi âm u, ác ý vặn vẹo trải rộng mỗi ngóc ngách của nhà cũ. Bóng đen hình người lẳng lặng đứng bên trong, ánh mắt oán hận trông về phía bọn họ.
Vô cùng hiển nhiên, sức mạnh của những bóng người đó có hạn, thậm chí còn chẳng thể di chuyển, chỉ biết đứng im mặc người xâu xé.
Quý Lẫm không chút cố kỵ, đi sâu vào nhà cũ.
Tay phải tùy ý quơ dao găm, ánh sáng bạc ẩn hiện, khắp nơi truyền đến âm thanh vỡ nát và tiếng nói mớ lộn xộn.
Chỉ cần là nơi Quý Lẫm đi qua, những bóng đen nhìn chăm chú bọn họ đều tan biến, nhà cửa tường viện cũng dần dần tiêu tán, giống bức tranh thuỷ mặc phai màu.
Quý Lăng Vi hỏi: “Bọn họ là yêu quái sao?”
Cậu phát hiện, nơi này cũng không phải một phó bản biệt lập.
Phạm vi minh hôn chỉ ở trong Đỗ phủ, người chơi không thể rời đi.
Phạm vi phó bản trại gà liên tục mở rộng, NPC cũng nhiều. Ví dụ như cụ ông nhặt ve chai, gia đình Vương Tiểu Minh, cả hai đều không liên quan đến trại gà và bản thân bọn họ cũng vô cùng sống động.
Cư dân ở đây không thể chết, Đại Hắc đã bị giết vài lần vẫn tiếp tục sống lại. Bà ta được cố định hành vi, thiếp lập dựa theo hình thức quản lý trại gà, tìm kiếm gà lạc đường, điều này rất phù hợp với chương trình giảng dạy ở trưởng tiểu học—— chuyện ma.
Chỉ cần một thế giới lưu truyền câu chuyện về bà ta, chỉ cần có người biết đến sự tồn tại của bà ta, bà ta sẽ không bao giờ biến mất.
Ký ức, sách, lời nói, hình ảnh, tất cả đều là vật dẫn giúp bà ta sống mãi.
Giống như như bức tường ở trại gà đã sập lại khôi phục như cũ.
Quý Lẫm: “Đúng thế. Nhưng nhanh thôi sẽ không phải nữa.”
Quý Lẫm vẫn luôn đi sâu vào nhà cũ, từ mật thất bước xuống tầng hầm. Cầu thanh dạng xoắn ốc làm từ xương, khoảnh khắc hắn tiến vào, giá cắm nến tự động sáng lên, chiếu rọi con đường phía trước.
“Dòng chính Quý gia, chuẩn bị tiến vào.”
Giọng nói già nua lạnh lẽo, không cảm xúc truyền đến.
Hai bên vách tường là phòng giam nhỏ cỡ 10m, bên trong đen kịt. Có lẽ khi xưa giam giữ rất nhiều tù phạm, dù hiện giờ đã trống rỗng nhưng vẫn có thể nghe thấy mùi máu nồng nặc.
Đối với không khí kiểu này Quý Lăng Vi vô cùng quen thuộc, chắc là cậu từng ở đây một đoạn thời gian khá lâu.
Chờ Quý Lẫm đi đến trước lồng giam vàng,một vài ký ức vụn vặt hiện ra.
Có một đoạn thời gian rất dài cậu từng sống trong bóng đêm, đôi mắt bị che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể thông qua tiếng bước chân và hơi thở phán đoán người tới.
Thẳng đến một ngày nọ, tiếng bước chân quen thuộc xuất hiện ở cuối cầu thang, người kia dùng dao găm chém đứt xiềng xích của lồng giam vàng, giọng nói theo sau vang lên: “Đừng sợ, anh hai đến đón em về nhà.”
Thời điểm được bế lên, làn da cậu cọ phải chất lỏng ấm nóng và xương của đối phương.
Khúc xương bén nhọn đâm thủng tay Quý Lăng Vi. Dù Quý Lẫm đau đến run rẩy nhưng hắn vẫn kiên quyết ôm chặt đứa em trai bé bỏng của mình.
Khi đó Quý Lăng Vi không biết vẻ mặt của anh trai thế nào. Lần này, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy.
Quý Lẫm dùng dao găm cắt một đường trên lòng bàn tay, sau đó nhỏ chúng lên lồng giam vàng. Những giọt máu biến thành lửa, chỉ là lửa này không hề nóng chút nào, ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt thiêu rụi toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Ngọn lửa đỏ thẫm lan dọc theo từng tầng cầu thang hướng lên trên, giống như thác máu trông mà rợn gáy.
“Ngươi điên rồi?” Giọng nói già nua vang lên, tức muốn hộc máu.
“Ngươi giết sạch Quý gia, không chừa cho bọn họ con đường sống còn chưa tính…… Hiện tại muốn hủy diệt cả cội nguồn của Quý gia, bản thân ngươi cũng sẽ chịu ảnh hưởng đó!”
Quý Lẫm ngó lơ để nguyên lòng bàn tay chảy máu đi ra ngoài.
Chỉ cần máu chạm đất đều sẽ hóa thành ngọn lửa, loé sáng trong đêm đen, nhanh chóng hợp thành trận lửa lớn.
“Đúng là thứ điên rồ……Đồ điên khùng…… Ngươi là huyết mạch cuối cùng của Quý gia, toàn bộ sức mạnh của Quý gia đều tập trung trên người của ngươi, không có Quý gia ngươi cũng sẽ chết!”
“Mau dừng lại…… Bọn họ đã phải trả một cái giá rất lớn rồi, rốt cuộc ngươi muốn điên tới khi nào mới bằng lòng bỏ qua! Ngươi nhất định sẽ hối hận……”
Giọng nói kia không thể tin nổi, tìm mọi cách khuyên can, Quý Lẫm vẫn thờ ơ, lửa càng lúc càng lớn giọng nói già nua cũng biến mất.
“Nơi này bị đốt trụi có ảnh hưởng đến anh không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Sẽ không.” Quý Lẫm vẫn cứ bình tĩnh, hắn nhìn chăm chú vào ánh lửa thiêu nhà cũ Quý gia, tâm trạng bình tĩnh xưa nay chưa từng có.
Quý Lẫm lại xoa đầu cậu, túm cậu ra khỏi túi nâng trong lòng bàn tay: “Có rất nhiều người muốn giết anh, đừng để người ngoài biết được quan hệ của chúng ta. Khi nào rảnh rỗi anh đi thăm em. Nếu thứ kia làm phiền đến em, vậy thì chờ em có năng lực tự bảo vệ mình anh sẽ đi giết bản thể của nó.”
Tuy Quý Lẫm không nói rõ nhưng Quý Lăng Vi vẫn nghe hiểu, có lẽ hắn đang đề cập đến đôi mắt luôn theo dõi cậu.
Quý Lăng Vi: “Em ổn lắm, anh nhớ chú ý an toàn.”
Không biết Quý Lẫm lấy khúc gỗ đâu ra, tay nắm dao găm dùng tốc độ cực nhanh chế tạo thành cái còi huýt sáo hình gà con: “Khi em gặp nguy hiểm đến tính mạng, cứ thổi nó anh sẽ tới cứu em.”
“Vâng.” Quý Lăng Vi đáp ứng, cái còi lập tức thu nhỏ, vừa lúc treo trên cổ gà con, miệng còi còn kẹp một tờ tiền giấy, là thù lao mẹ Vương trả cho thầy Quý.
Những màu sắc loang lỗ lần nữa dung hợp, chờ Quý Lăng Vi phục hồi tinh thần, cậu đã xuất hiện ở trạm xe buýt cách đó không xa, đôi mắt vẫn chưa thể thích ứng với sự biến hoá này. Mới vừa xem xong bão màu sắc, giờ nhìn đường cái chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Riêng ngỗng lớn lẻ loi đứng một góc, ánh mắt chất chứa sự cô đơn xen lẫn tia lên án nhìn chằm chằm còi huýt sáo hình gà con không rời, tâm trạng rất chi là không vui.
Quý Lăng Vi cố gắng xem tên trạm xe nhưng cậu quá lùn nên nhìn không thấy chữ. Xung quanh không có ai chờ xe, Quý Lăng Vi sử dụng 【 Đốt Chân Chuồn Chuồn 】 bay lên xem tên trạm.
Nơi đây là trạm Ô Đỏ, phải ngồi chuyến xe số 414 băng qua mười trạm mới có thể đến trạm Công Viên Thánh Lâm.
Vốn dĩ hệ thống đánh dấu tới ba khu vực màu xanh lục, nhưng sau khi Quý Lẫm phóng hoả, từ một khu vực màu xanh lục biến thành màu đỏ thẫm.
Quý Lăng Vi theo bản năng cảm thấy đó chính là hướng nhà họ Quý. Mà có lẽ nơi đó hiện tại cũng không còn là Quý gia nữa, mọi thứ đã hoàn toàn tan thành tro bụi* trong biển lửa.
<<*Hôi phi yên diệt (Cát bay khói tàn): Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất, ở Việt Nam có câu tương đương( tan thành tro bụi) nên mình xin phép thay luôn sang cụm từ này>>
Xe buýt số 414 ngừng trước trạm, cửa mở vài giây rồi lập tức đóng lại. Quý Lăng Vi vội vàng gắp theo ngỗng lớn bay lên xe, phát hiện muốn đi xe buýt cần trả tiền.
Cho dù là một con gà con và một con vịt, cũng phải thanh toán mới được lên xe, không thể đi miễn phí.
Đỉnh đầu tài xế đội mũ màu đỏ, sắc mặt xanh trắng, mắt nhìn chằm chằm gà con và ngỗng con, giọng cứng đờ nơi.
“Một vé năm tên. Không mua vé, không thể ngồi xe.”
Trên mặt tờ tiền vừa lúc là mười tệ.
Quý Lăng Vi nhét tiền vào hộp, cùng ngỗng lớn rảo bước đến hàng ghế sau ngồi.
Chuyến xe số 414 đã kín chỗ, các hành khách đều nhìn chằm chằm gà con mới lên, lòng ngo ngoe rục rịch, khe khẽ nói nhỏ.
“Nghe đồn ăn loại gà con này có thể trở nên thông minh là thật à?”
“Chắc thế, ăn màu vàng thông minh, ăn màu hồng nhạt đẹp nhức nách.”
“Tôi gọi điện cho trại gà Ngôi Sao để đặt hàng, bọn họ nói hàng dự trữ không còn nhiều lắm, vẫn đang tiếp tục tìm kiếm gà con bỏ trốn, tìm được sẽ bán đấu giá, không biết phải nó không?”
“Phải hay không, ăn rồi biết……”
Tất cả hành khách nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi, người ngồi gần nhất đã sớm vươn tay chờ gà con tới gần sẽ nhào tới.
“Trùng hợp thật.” Giọng nữ trong trẻo vang lên, bên trong xe trở nên yên tĩnh.
Một nữ sinh tóc ngắn buông cuốn 《 Toán Cao Đẳng 》 xuống, vẫy vẫy tay gọi Quý Lăng Vi.
“Lại đây.” Cô nói.
Cô đeo khẩu trang màu hồng nhạt, chỉ để lộ đôi mắt cực đẹp, mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, váy dài xanh dương, túi trước ngực gắn huy hiệu trường.
Trường đại học Bình Minh, sinh viên năm nhất, Tôn xx.
Tên bị quần áo che khuất, không nhìn rõ.
“Biết giải câu này chứ?” Cô tùy tay mở sách bài tập ra, chỉ một trang bất kì.
Quý Lăng Vi đi qua, gật gật đầu.
“Giải đề này giúp tôi nhé, tôi sẽ từ từ tham khảo lại.” Cô vớt Quý Lăng Vi lên đặt trên sách, chuẩn bị đầy đủ nháp giấy, bút chì.
Ngỗng lớn áp sát mông vào chân ghế, cảnh giác nhìn hành khách xung quanh, chỉ chờ kẻ nào không có mắt dám duỗi tay lại đây, sẽ dùng liên hoàn mổ cho kẻ đó biết mùi.
Ngồi trên trang sách, Quý Lăng Vi nhìn đề bài, tự hỏi hai phút rồi kỹ càng tỉ mỉ giải bài, cậu viết từng bước một và kết luận.
Viết xong một câu, cô chỉ tiếp một câu khác.
Các hành khách nhịn không nổi nhiễu nước miếng xuống sàn xe, nhưng cũng không dám xông lên.
Ngỗng lớn ngồi bên cạnh chân ghế bị cô ngó lơ.
Rất rõ ràng, hắn không được đãi ngộ như Quý Lăng Vi.
Xe buýt đi đi dừng dừng, hành khách xuống rồi lại lên.
Vị nữ sinh hiếu học trước sau vẫn không di chuyển, không biết là muốn đến trạm nào.
“Đã đến trạm Đại Học Bình Minh.” Loa xe buýt thông báo.
Hành khách sôi nổi chờ mong, nhìn cách ăn mặc của cô có vẻ là tân sinh.
Chờ cô đi rồi bọn họ có thể bắt gà con.
Còn con vịt bên cạnh chịu khó nuôi thử xem có đẻ trứng được không.
Nữ sinh vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nhìn Quý Lăng Vi viết các bước giải đề, trông dáng vẻ không định ở trạm Đại Học Bình Minh, các hành khách vô cùng thất vọng, quẹt nước miếng thở dài.
Trạm tiếp theo bầu không khí náo nhiệt như sắp nổ tung, trạm Hồ Ánh Trăng.
Không ít hành khách xuống xe ở chỗ này, thời gian xe buýt dừng lại phá lệ lâu hơn một chút.
Hôm nay Đoan Ngọ, hồ Ánh Trăng có cuộc đua thuyền rồng.
Bên hồ khí thế ngất trời, các thuyền rồng thiết kế đủ kiểu đang liều mạng đua về đích, trong đó một chiếc “Thuyền rồng” màu đen khiến người ta phải trố mắt nhìn.
Thí sinh khác vất vả chèo ngược chèo xuôi, chỉ có cự xà đen cài một cặp sừng rồng, trườn như bay trên mặt nước.
Người ta thường nói, giao xà* hóa rồng, hắc xà mọc sừng rồng, cũng tạm coi như là một con thuyền rồng.
<<*giao xà: rắn nước>>
Quý Lăng Vi nhìn chăm chú hồi lâu, phát hiện một chi tiết kinh động trời xanh, thời điểm hắc xà tách rời mặt nước, dưới bụng mơ hồ lộ ra bóng dáng màu trắng.
Hình như là đôi chân người!
Nếu không do mực nước hồ Ánh Trăng quá sâu, nói không chừng có thể xác nhận xem hắc xà đó có phải là Đi Trước Thiên Hạ Một Bước đang dùng hai cái chân chạy bộ dưới đáy hồ hay không?
Như vậy sẽ giải thích được lí do hắc xà trườn nhanh đến vậy, chớp mắt đã đoạt vị trí thứ nhất.
Quý Lăng Vi suýt chút nữa đã cho rằng đó là Nhị Hắc đấy.
Cậu nhanh tay chụp hình lại gửi trong nhóm. Hiện tại trong nhóm chỉ còn 10 người, Vương Đức Phát, Lãng Tử Tình Trường, Tôi Là Sóng Thần vẫn còn sống.
【 Ổ Gà Tựa Nhau Mà Sống 】
“Quý Bạch, ông còn ở bên ngoài hả? Phải cẩn thận Đại Hắc nhé!”
“Cả đám bị tóm hết trơn, còn phải ăn thức ăn chăn nuôi nữa.”
“Ô ô ô tui không chơi nữa, tui muốn về ăn cơm mẹ nấu.”
“Hình như Đại Hắc định mở hội đấu giá và chúng ta là vật phẩm bị đấu giá....”
“Là đứa nào, là đứa nào khẩu nghiệp dám đi đồn khắp nơi gà màu xanh lục tác dụng giống rau hẹ, ăn vào có thể bổ thận tráng dương! Vãi chưởng thiệt chứ! Tao chúc đứa nào nghĩ ra ý tưởng này ánh sáng xanh chiếu khắp người, đỉnh đầu thảo nguyên xanh mơn mởn!!!”
“Sau khi ăn thức ăn chăn nuôi sẽ thế nào mọi người, Đùi Gà Béo Bở không còn trong nhóm, có phải đã bị ngộ độc thực phẩm nên ngủm củ tỏi rồi?”
Cuối cùng 99 tiếng cấm chat cũng kết thúc, Lãng Tử Tình Trường bắt đầu điên cuồng kh ủng bố người chơi bằng tin nhắn: “Chào anh em, hiện tại tôi mọc tận 4 cái chân và 8 cái cánh!”
“Ăn thức ăn chăn nuôi xong sẽ biến thành như vậy nè, nghe nói số lượng nhiều thế mới thỏa mãn nhu cầu của tiệm gà rán!”
“Gà xung quanh tôi đều là hình dạng này cả, 4 cái chân 8 cái cánh nhìn mãi cũng thành quen, tuy khác lạ nhưng mọi người đừng lo lắng, không có việc gì hết á ~”
“Mọc thêm vài cái chân vài cái cánh cũng không tệ lắm, ví dụ lúc tôi tập bay, 8 cái cánh có thể khiến tôi bay lên trời luôn đó.”
Lãng Tử Tình Trường một bên gửi tin nhắn một bên quay video.
Những con gà sắp ra khỏi lồng hấp thật sự mọc 4 cái chân, 8 cái cánh.
Quý Lăng Vi vỡ lẽ, thì ra gà trong trại nuôi gà cũng là một loại yêu quái……
“Ew trông kì kì sao á, sớm biết thế tui có chết cũng không ăn thức ăn chăn nuôi!”
“Fan món đùi gà rán cánh gà chiên mừng điên, nếu tao không phải là gà, chắc chắn sẽ lên 7749 bài review khen ngợi.”
“Không sao, anh em đừng lo lắng, mọc thêm vài cái cánh nói không chừng sẽ càng bay nhanh hơn! Lớn lên dị dạng thì đã làm sao, tôi là gà trống, chỉ cần không đẻ trứng là được ha ha ha……”
Lãng Tử Tình Trường cười, bỗng nhiên thân thể run lên.
Yên lặng hồi lâu, cuối cùng khung chat không còn xuất hiện thêm tin nhắn nào của hắn nữa.
“Làm sao? Làm sao? Lãng Tử mày nói chuyện đi chứ!”
“Không lẽ……”
“Hiện tại tui có một suy nghĩ, có khi nào Đùi Gà Béo Bỡ tự sát rồi không?”
“Lãng Tử, cậu có ổn không?”
Mọi người rất quan tâm đ ến tình huống của Lãng Tử Tình Trường, loại tinh thần đồng đội ấm áp này càng ngày càng hiếm gặp trong xã hội hiện đại.
“Đã đến trạm Công Viên Thánh Lâm, mời quý khách mau chóng xuống xe, đừng quên kiểm tra đầy đủ hành lí!”
Cửa xe mở ra, Quý Lăng Vi chuẩn bị đi ra ngoài, ngỗng lớn nhắm mắt theo đuôi, lon ton đi phía sau.
Hiện tại số khách trên chuyến xe số 414 chỉ dư một nửa, sự thèm khát đối với gà con cũng không biến mất, ngược lại càng gia tăng.
“Còn ai muốn xuống theo không?” Thiếu nữ đeo khẩu trang ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nhìn hành khách khác trong xe.
Lúc này Quý Lăng Vi mới phát hiện cô mang một đôi giày vải màu đỏ, trên mũi giày thêu một đôi cánh bướm quen thuộc.
Bảng tên theo động tác nghiêng người lộ diện hoàn toàn, Quý Lăng Vi cuối cùng cũng thấy rõ tên đầy đủ của cô____Tôn Tiểu Điệp.
“Ngài mau xuống đi.” Giọng nói của cô nhu hòa.
“Cảm ơn.” Quý Lăng Vi nghiêm túc nhìn cô một cái, cùng ngỗng lớn rời khỏi xe buýt.
Cửa xe vẫn chưa đóng, thân xe rung lắc hồi lâu, chất lỏng đỏ thắm từ cửa xe chảy ra, tí tách tí tách nhiễu xuống đất, còn có vài bàn chân cánh tay rơi ra ngoài.
Sau đó cửa xe ầm ầm đóng lại, thời điểm khởi động máy, thân xe uốn éo run rẩy không thôi, ngập ngừng tiếp tục lăn bánh.
Quý Lăng Vi xác nhận một chút, những bà chân cánh tay bị cắt không có của Tôn Tiểu Điệp. Cậu nhìn về phía xe buýt số 414, một cánh tay trắng nõn vươn ra từ kính cửa sổ vẫy vẫy với cậu. Cặp mắt xinh đẹp kia chan chứa ý cười, không còn nét bi thương nữa.
Trạm xe buýt cách cổng công viên Thánh Lâm 200m. Quý Lăng Vi nghĩ đến người chơi đáng thương chỉ còn 500m là đến công viên, cuối cùng vẫn bị Đại Hắc bắt về, vội rảo bước nhanh hơn.
Nếu cậu cũng bị Đại Hắc bắt trở về từ chỗ này....
Quý Lăng Vi không muốn nghĩ nữa.
Tuy 【 Đốt Chân Chuồn Chuồn 】 dùng rất tốt nhưng thời gian sử dụng có hạn.
Mỗi ngày một lần, một lần ba phút.
Hôm nay đã sử dụng hết lần để xem tên trạm và lên xe buýt.
Vì tránh lặp lại bi kịch, Quý Lăng Vi bắt đầu chạy chậm lại nhưng là một con gà con, tốc độ nhanh nhất có thể chạy bao xa chứ?
200m đối với con người mà nói chỉ tốn vài phút là tới. Đối với một con gà mới phá vỏ không lâu là sự khiêu chiến gian khổ trong vô vọng.
Ngỗng lớn chạy theo phía sau, không rời xa nửa phút giây nào.
Quý Lăng Vi càng chạy càng mệt, càng chạy càng mệt, cảm giác toàn thân rã rời, thẳng đến khi cậu nghe được một giọng nói nhớp nháp vang lên “Hô hô…… Rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi……”
Quý Lăng Vi nháy mắt dựng lông, thân thể mệt mỏi một lần nữa rót đầy sức sống, cấm đầu vọt lên phía trước.
Từ đây đã có thể nhìn thấy cổng công viên, cậu, tuyệt đối không thể để Đại Hắc tóm được!!!
“Gà con đáng chết! Cùng ta trở về tham gia đấu giá mau!”
Hai ngày nay sức mạnh của bà ta khôi phục được một ít, ngoại hình càng ngày càng kinh dị, cả người toả ra hơi thở chết chóc.
Quý Lăng Vi càng phóng càng nhanh, cảm giác thân thể như sắp tan thành từng mảnh.
Vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt độc địa của Đại Hắc, bà ta đứng im tại chỗ, chỉ có cánh tay liên tục duỗi dài.
“Mãi mãi ở lại đây cho ta——”
Cụ bà nghẹn ngào, giọng nói nhớp nháp đâm thẳng vào màn nhĩ, bàn tay sắp áp Quý Lăng Vi xuống đất.
**********
Nai: aaaaa là, là chị đẹp Tôn Hương Nhi của tôi đó phải không😭😭