“Đây không phải là nơi để nói chuyện, theo tao đến chỗ này.” A Tả bảo Quý Lăng Vi đuổi kịp.
“Đi đâu thế?” Ngô Hữu Tài ở phía xa nhìn thấy, phất tay với cậu.
“Muốn gọi bọn nó tham gia cùng không?” A Tả cười, “Nhiều người tham gia, khả năng giết Boss càng cao, tích phân càng nhiều.
Nhưng quá nhiều người sẽ ảnh hưởng đến tiền lời, cái này phải xem quyết định của mày.”
“Đi thôi.” Quý Lăng Vi không muốn kéo Ngô Hữu Tài, Vương Đức Phát vào rắc rối.
Có cậu tham gia chắc chắn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Bận chút việc, tôi sẽ trở về liền.” Quý Lăng Vi làm khẩu hình với Vương Đức Phát.
A Tả cười cười, rất vừa lòng với sự thức thời của cậu.
“Bạch ca sẽ không gặp nguy hiểm đâu ha?” Ngô Hữu Tài lo lắng.
“Tôi cảm thấy sẽ không bị gì đâu.” Trước giờ Vương Đức Phát chưa từng cảm nhận được loại cảm xúc thất thố kinh hoảng từ Quý Lăng Vi, người gặp Quý Lăng Vi mới là kẻ sẽ gặp nguy hiểm.
*****
Quý Lăng Vi đi theo A Tả vào một sân trống, nơi này có vài người chơi chờ sẵn, thấy Quý Lăng Vi tiến vào, sôi nổi quan sát từ trên xuống dưới thật kỹ.
W: “Vác theo người mới làm gì thế, chỉ tổ thêm phiền.”
U: “A Tả ca… Cậu ta, có được không vậy?”
“Không được cũng phải được.” A Tả thần thái sắc bén, sau cái chết của Lục quản gia gã không còn thân thiện như lúc mới hợp tác nữa.
“Chào mọi người, cứ gọi tôi là Quý Bạch.” Quý Lăng Vi rất lễ phép, cũng rất thân thiện: “Nếu có chuyện gì muốn tôi giúp, cứ việc nói thẳng, tôi rất vui lòng hỗ trợ.”
Phiền ở chỗ là người được giúp quá nhiều sẽ gặp phải một số nguy hiểm nhỏ.
Tỷ như cậu chỉ giúp Đại thiếu gia quấn hai cái chăn, đến giờ vẫn chưa thấy Đại thiếu gia xuất hiện ngoài đời.
Tỷ như cậu giúp Kinh Mặc thoát khỏi cuộc thẩm vấn của Lục quản gia, dẫn đến việc hắn bị một đám người chơi bao vây công kích.
Những năm gần đây, Quý Lăng Vi đã quen đối mặt với thái độ kháng cự và ngờ vực từ người khác.
Giúp đỡ người khác chính là đang “giúp đỡ” bản thân, đây là phẩm hạnh tốt đẹp.
Một chút nguy hiểm kia không ảnh hưởng đến toàn cục, cậu chỉ là thích giúp đỡ mà thôi, có ý xấu gì đâu?
“Dễ nói chuyện như vậy á……” Đám người chơi bán tín bán nghi.
“Trước khi hợp tác, tôi muốn đảm bảo sự an toàn của thân.” Quý Lăng Vi cười cười, thẳng thắn thành khẩn, “Ít nhất sau khi hành động, tôi sẽ không bị các người tá ma giết lư*.”
“Bao Gối, lập kết giới đi.” A Tả nhìn về phía người chơi trong góc.
Đó là một cậu trai nhìn không ra tuổi, thân hình cao gầy, nuôi một đầu tóc dài, tóc mái che nửa khuôn mặt, rũ đầu.
Quý Lăng Vi bỗng nhiên cảm thấy bị đặt biệt danh Tứ Giác không kỳ quái chút nào, dù sao cũng có người bị gọi là Bao Gối.
Có phải còn cả khăn trải giường, vỏ chăn, gom đủ bốn bộ không nhỉ?
Bao Gối nhắm mắt lại, lấy bản thân làm trung tâm, ánh sáng trắng nhu hoà bao phủ toàn sân, cảm giác lạnh lẽo như bóng với hình thoáng rút lui.
Quý Lăng Vi đã lâu rồi chưa được cảm nhận ấm áp của ánh mặt trời, cả người nhẹ tênh.
Hèn gì gọi là Bao Gối, năng lực rất hữu dụng.
“Năm phút, tao chỉ nói ngắn gọn thôi.” A Tả ngắn gọn phân phó, “Mày và Kinh Mặc thường tiếp xúc gần gũi, chắc cũng cảm nhận được nó đặc biệt.
Bọn tao hoài nghi, nó đã bị lệ quỷ bám vào người và vẫn luôn bảo vệ Đại thiếu phu nhân.
Kinh Mặc có thể là Lưu đại phu, cũng có thể là Đại thiếu gia, thậm chí có thể là nha hoàn Hạnh Nhi kia.
Bản thể nó ở trong giếng, hiện tại đã bị suy yếu một phần, nhưng cũng không thể khinh thường.
Chỗ tao có đạo cụ này, phải tiếp xúc trực tiếp với cơ thể thằng Kinh Mặc mới phát huy tác dụng.
Thời gian không cố định, lúc nào thích hợp thì mày cứ sử dụng, tốt nhất là dùng vào ban ngày, chính ngọ* dương khí sung túc, là lúc năng lực quỷ vật yếu nhất.”
“Được.” Quý Lăng Vi cảm thấy kế hoạch này rất chu toàn, tiếc là có cậu tham gia nhất định sẽ không thuận lợi.
Đồng đội chân chính phải biết gánh sóng gió cùng nhau, cùng chinh phục khó khăn.
Không biết nguy hiểm nào sẽ đến, tất cả người chơi cùng nhau dũng cảm đối mặt.
A Tả truyền đạt một phần hiệp định: “Bọn tao đương nhiên sẽ suy xét đến sự an toàn của mày, dù sao cũng là hợp tác.
Đây là hiệp định thủ tín được Không gian ác mộng công chứng, sau khi hai bên ký kết không được vi phạm, nếu không sẽ bị không gian xoá sổ.
Tuỳ vào điều khoản, không gian sẽ hiện cảnh báo tránh vi phạm.”
Quý Lăng Vi tiếp nhận bản hiệp định, điều khoản không nhiều, rất rõ ràng.
① Hai bên Giáp Ất sẽ hợp tác giết Boss.
② Tiền lời phân chia dựa theo quy định của Không gian ác mộng.
③ Trong phó bản, hai bên không được công kích lẫn nhau.
【 Hiệp định do Không gian ác mộng chế tạo, bên nào thất tín tự động xóa sổ 】
【 Mời kiểm tra hiệp định cẩn thận, nội dung không phải do không gian biên soạn 】
“Hai bên là tôi và anh hay là mấy người và tôi?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Đương nhiên là mọi người ở đây.” A Tả nói xong, thay mặt cả đám bổ sung điều mục: ( Bản hiệp định có hiệu lực đối với những người chơi góp mặt ở đây).
“Lỡ như mấy người còn đồng đội khác không tham gia hành động lần này, lén đâm sau lưng tôi thì sao?” Quý Lăng Vi nhìn điều mục vừa bổ sung, dò hỏi.
“Không có đâu.” A Tả tươi cười sang sảng, lại nhiều bổ sung thêm điều mục: ( Đồng đội của hai bên Giáp Ất không được thương tổn nhau)
“Cứ quyết định vậy đi.” Quý Lăng Vi lười dây dưa, nếu vẫn tiếp tục tìm lỗ hỗng trong các điều khoản, không biết phải đứng đây thảo luận mất bao lâu nữa.
Thế giới người trưởng thành hiểm ác thế đấy, ít ra A Tả mày rậm mắt to, trông không giống người khôn lỏi âm hiểm thích tạo hợp đồng hố người khác.
【 Bạn có muốn kích phát nhiệm vụ chi nhánh “Diệt Boss” không? 】
Quý Lăng Vi nhận được thông báo nhắc nhở nhiệm vụ, lựa chọn kích phát.
“Cho mày này.” A Tả giao miếng dán mini cho Quý Lăng Vi, “Tự xem thông tin đi, không hiểu gì thì hỏi bọn tao.”
Quý Lăng Vi nhận miếng dán, phát hiện mặt chính viết ba chữ đỏ choét “ TÔI LÀ HEO”, nội dung ấu trĩ, nét bút hỗn loạn, hệt như do học sinh tiểu học nhàm chán viết ra, phía dưới còn vẽ đầu heo tươi cười.
Chất lượng giấy, độ lớn nhỏ, không khác mấy với giấy ghi chú.
【 Tên đạo cụ 】: Miếng dán mini đâm sau lưng
【 Cấp bậc 】: Cấp C
【 Tóm tắt 】: Bị người mình tin tưởng phản bội, tim đau như cắt huhu~
【 Tác dụng 】: Sức chiến đấu sẽ giảm xuống 70%
【 Hướng dẫn sử dụng 】: Dán sau lưng mục tiêu 60 giây trở lên
Quý Lăng Vi cất miếng dán vào túi, nghĩ thầm quả này đâm sau lưng đau khỏi bàn cãi.
“Thêm đây nữa này.
Đến lúc đó thổi một cái, nó đại biểu cho việc mày bắt đầu hành động.” A Tả đưa một cái cái còi, “Cái còi này thổi không phát ra âm thanh đâu, thiên tài mới nghe được đấy.”
“Có ai từng thổi qua chưa?” Quý Lăng Vi cầm lấy, hơi ghét bỏ hỏi.
“…Nếu mày không an tâm thì cứ đem đi rửa.” A Tả vẻ mặt phức tạp.
“Thế tôi để cho người khác thổi được chứ?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Nên tự mày thổi tốt hơn… Nhớ là phải chờ trên 60 giây mới thổi đấy.” A Tả bất lực, không hiểu sao bất an thế nhỉ? Mà cái thằng người mới này hơi không được bình thường sao sao ấy.
Quý Lăng Vi thủ thế ok, ký hiệp định thủ tín.
May là hiệp định này không cần ký tên thật,không gian sẽ tự động phán định.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp mọi người diệt Boss.” Quý Lăng Vi thần sắc chân thành, tuỳ tay lật xem cái còi.
【 Tên đạo cụ 】: Cái còi ( Hàng bán sỉ)
【 Cấp bậc 】: Cấp E
【 Tóm tắt 】: Chỉ có cái còi khác mới nghe thấy âm thanh thôi chứ không phải hàng dỏm đâu~
【 Tác dụng 】: Báo hiệu vô thanh
“Ông bạn à, chú ý an toàn đấy, về sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác.” A Tả vỗ vỗ đầu vai Quý Lăng Vi nói.
“A Tả ca cũng chú ý an toàn nhé.” Quý Lăng Vi gật đầu.
“Bao Gối, dừng được rồi.” A Tả nhìn về phía góc.
Ánh sáng trắng vừa thu lại, Bao Gối trông suy yếu như cụ già.
“Tôi về trước đây.” Quý Lăng Vi mang miếng dán mini, cái còi trở về Đông viện, trên đường trở về, bóng cây đen nhánh vặn vẹo, dán lên người của cậu.
*****
“A Tả tìm anh có chuyện gì vậy?” Ngô Hữu Tài tò mò hỏi.
“Một chút việc nhỏ thôi, nếu hai người nghe được tiếng động gì thì tuyệt đối không được chạy đến hóng hớt biết chưa.
Khi phó bản kết thúc, dựa theo suy đoán của chúng ta viết kết quả là được rồi.” Quý Lăng Vi dặn dò.
“Bộ chúng ta suy đoán được cái gì hả anh?” Ngô Hữu Tài.
Tuy cậu ta biết không ít bí mật, tỷ như Lục lão gia vô sinh, tỷ như giữa Đỗ phu nhân và Lục quản gia có bí mật, nhưng vẫn không biết đáp án nên điền cái gì.
“Cha ruột của đứa bé có thể là……” Quý Lăng Vi làm khẩu hình.
Ngô Hữu Tài, Vương Đức Phát kinh ngạc mở to hai mắt, hai người đều vô cùng giận dữ.
“Không nhất định chính xác 100% nhưng không phải của Nhị thiếu gia đâu.” Quý Lăng Vi thấy Vương Đức Phát nghe hiểu, lười giải thích lại.
“Vương Đức Phát, tiết lộ cho tôi một chút đi……” Ngô Hữu Tài bị Vương Đức Phát kéo đi, trong phòng lại trở về yên tĩnh vốn có.
Quý Lăng Vi sờ bụng, sửa sang lại quần áo, chuẩn bị đi xem thử bên Kinh Mặc thế nào, đợi khi tìm được cơ hội, lập tức dán đạo cụ.
“Thuốc nấu xong chưa ạ?” Một nha hoàn lạ mặt lại đây hỏi.
“Không rõ nữa.” Quý Lăng Vi dẫn ả đi tìm Kinh Mặc, đi ngang qua chính phòng Đại thiếu gia thường ở, cậu mới nhớ ra tối hôm trước đã quên mất chuyện gì ——
Lúc bốn người chơi kia nói cảm ơn, cậu vẫn chưa trả lời lại ‘không cần cảm ơn’.
Cửa phòng Đại thiếu gia mở rộng thông gió, thoáng liếc mắt nhìn bên trong, trống rỗng, sạch sẽ, biết bốn người chơi sẽ không xuất hiện nữa, cậu mất mát tiếp tục đến chỗ Kinh Mặc.
Dược liệu ở Dược viện đã được chuyển đến Đông viện, lò nấu thuốc cũng ở đây.
Kinh Mặc đang sắc thuốc, từng đoạn từng đoạn gọn gàng ngăn nắp.
“Đây là thuốc dưỡng thai sao?” Nha hoàn hỏi.
“Thuốc nấu xong anh mang đến đưa Đại thiếu phu nhân cho.” Quý Lăng Vi.
Kinh Mặc ngước mắt nhìn cậu.
“Vừa lúc có việc muốn nói với Tôn cô nương.” Quý Lăng Vi
Cậu muốn đi cùng nha hoàn.
Để xem thử nàng có bị “Độc chết” giống một trong đáp án của phần trắc nghiệm không.
Tò mò ghê, không biết nha hoàn này có định bỏ thuốc độc vô thuốc dưỡng thai không.
“Thôi ạ......Quý thiếu gia là bạn thân với Đại thiếu gia nhà chúng tôi, gặp riêng vợ của bạn không ổn đâu ạ.” Nha hoàn ngoài cười nhưng trong không cười.
“Vừa lúc có việc muốn nói với Nhị thiếu gia.” Quý Lăng Vi lập tức sửa miệng.
Nha hoàn không nói nữa, chờ Kinh Mặc nấu thuốc xong, ả dùng khay bưng đến đưa cho Đỗ Triển Vinh, Tôn Hương Nhi.
“Nhóc cũng đi chung đi.” Quý Lăng Vi nhìn về phía Kinh Mặc, bọn họ không xa không gần dừng sau lưng nha hoàn.
“Sao nhóc lại đi sau lưng anh thế?” Quý Lăng Vi nghiêng người, nhìn Kinh Mặc tuột ở phía sau..