Edit+Beta: Tử Sa
Hạ Tử Giác đẩy cửa phòng hạng mục ra, nhìn thấy nàng đang chuyên tâm công tác, dáng vẻ rất tập trung.
Nàng tập trung đến nỗi ngay cả cửa văn phòng bị hắn đẩy ra cũng không hề biết.
“Cốc cốc.” Hắn gõ vào cửa hai cái, thu hút sự chú ý của nàng.
Âm thanh vang lên đột ngột làm cho Dịch Tiểu Liên ngẩng đầu lên, sau đó trong nháy mắt đã nhìn thấy người, nhất thời giương đôi mắt mở to nhìn một cách đầy kinh ngạc.
Tổng, tổng giám đốc đại nhân…
Kể từ khi nàng bị điều công tác đến giờ, nghĩ là khoảng cách giữa họ sẽ gần hơn, nhưng thật ra lại ngược lại khoảng cách giữa họ dường như trở nên xa hơn. Bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện, luôn luôn đứng trên bệ đài cách chỗ nàng xa nhất, không thì cũng bị một đám người đi theo vây quanh, làm nàng ý thức được khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất xa, rất xa, tựa như ở hai thế giới vậy.
Hắn chậm rãi tiến về phía nàng, đứng ở bên cạnh bàn làm việc nàng, cúi đầu nhìn xuống nguyên nhân làm nàng lưu lại tăng ca.
“Còn không chuẩn bị tan ca sao?” Hắn hỏi nàng.
Tim nàng bắt đầu đập nhanh, cảm thấy dường như không còn giống mỗi lần cùng hắn ở một chỗ như trước đây nữa.
Tại sao? Bởi vì cuối cùng cũng ý thức được hắn là tổng giám đốc chăng? Nhưng từ trước đến nay hắn vẫn là tổng giám đốc nha.
“Nhìn lại đi.” Chớp chớp mắt, nàng nhanh chóng hoàn hồn nói. “Ta muốn tan ca sau khi hoàn thành công việc.” Một lát sau, nàng bổ sung thêm một câu xưng hô đã quên, “Tổng giám đốc.”
“Được, ta đợi em.” Hắn gật đầu.
“A?!” Nàng cứng lưỡi, giương đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn. Chờ nàng là có ý gì? “Tại, tại sao?” Nàng hơi dại ra, lắp bắp hỏi.
“Ta thuận đường đưa em về nhà.”
Thuận đường?
Theo nàng biết, hắn không phải là mỗi ngày đều về ở nhà cha mẹ tại núi Dương Minh, không phải sao?
“Không cần.” Nàng nhanh chóng lắc đầu, lại cảm thấy sợ bản thân mình hình như cự tuyệt quá nhanh, thế là vội vàng giải thích thêm, “Ta đi làm bằng xe, đợi chút nữa cũng có thể đi xe về nhà, cho nên không cần phiền tổng giám đốc đưa ta về nhà đâu, cảm ơn.”
“Bên ngoài trời đang mưa.”
“Ta có áo mưa.”
“Mưa rất lớn.”
“Ta có thể chờ mưa nhỏ rồi về.”
“Nếu mưa vẫn không nhỏ đi thì sao? Em sẽ ở lại trong công ty luôn sao?” Trong giọng nói của hắn bỗng nhiên được tiêm vào một chút tức giận, làm cho nàng nhịn không được “A” một tiếng, ngơ ngác nhìn hắn
Hạ Tử Giác bỗng hít một hơi thật sâu, một lần nữa khống chế được cảm xúc của chính mình.
“Sao em không muốn để ta đưa về nhà?” Hắn nhìn nàng chăm chú hỏi.
Dịch Tiểu Liên nghiêm túc nghĩ về vấn đề này của hắn.
Sao lại không muốn?
Không, tại sao nàng lại không muốn chứ? Ngồi xe ô-tô dưới trời mưa, có người đưa đi, không phải chỉ có kẻ ngốc mới có thể chọn cách vượt mưa lớn cưỡi xe về nhà sao?
Chỉ là, nàng làm sao có thể để hắn đưa về? Thuận hay không thuận đường là chuyện để sau, hắn là tổng giám đốc vĩ đại của công ty cũng không thèm nghĩ nữa, vấn đề là nếu không may mẹ nàng hay hàng xóm bắt gặp, lại nhận ra người đưa nàng về nhà bằng xe ô-tô chính là con cả nhà họ Hạ là tổng giám đốc đại nhân, nàng sau này còn có thể có cuộc sống an bình nữa hay không? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy hậu họa vô cùng.
“Ta phải đi xe về nhà, bằng không ngày mai không biết đi làm thế nào.” Nàng tìm một lý do hợp tình hợp lý nói với hắn.
“Nếu là em lo lắng về chuyện này, không cần bận tâm, ngày mai ta sẽ đến đón em.”
Đón nàng?
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, hiện tại toàn thế giới đang vận đông mọi người tiết kiệm năng lượng mà ngươi không biết sao? Ta thuận đường chở em, tiết kiệm năng lượng cho Trái Đất.” Hắn cắt lời nàng.
“Không bằng ta đi phương tiện giao thông công cộng.” Nàng lẩm bẩm.
“Cái gì?” Hai mắt hắn nheo lại một chút.
“Không có gì, ta là đang nói cảm ơn tổng giám đốc.” Nàng mỉm cười gượng gạo.
Trải qua vài lần tiếp xúc, nàng ước chừng đã cảm nhận được quyết tâm mạnh mẽ của hắn, nói cách khác, thay vì lãng phí thời gian day dưa với hắn mà không thể thay đổi được việc gì, chi bằng chấp nhận số phận sớm một chút để dành thời gian cho công việc.
Quả nhiên, khi nàng tiếp nhận hảo ý của hắn, hắn liền vừa lòng lưu lại một câu bàn giao “Khi nào xong hãy gọi ta”, xoay người ra khỏi cửa văn phòng, không muốn quấy rầy nàng làm việc.
Tập trung làm việc cho đến tám giờ, Dịch Tiểu Liên đứng dậy duỗi thẳng người, tắt màn hình, sau đó tắt đèn văn phòng, lúc này mới thở dài một tiếng, đành bước đến gõ cửa phòng tổng giám đốc.
Nói thật, nàng rất muốn lén lút bỏ về, nhưng không có gan kia, quan trọng là “một đi không trở lại”, nàng không thể nghĩ đến cuộc sống tương lai sẽ như thế nào, mỗi ngày đều phải chờ đợi lo lắng.
Cùng tổng giám đốc đại nhân từ thang máy xuống dưới bãi đỗ xe lấy xe, dọc đường đi nàng không ngừng cầu nguyện đừng chạm mặt bất cứ ai, bất kỳ người nào.
Quả thật lời cầu nguyện của nàng đã được chấp thuận, dọc đường đi bọn họ chưa từng gặp bất kì ai, làm lòng nàng không nhịn được hoan hô Lucky!
Ngoài trời mưa thật sự rất lớn, cảm giác tựa như đang đem một thau nước đổ úp xuống vậy, một vài chỗ tụ lại thành những vũng nước to, làm nàng không thể không lần nữa nghĩ rằng bản thân mình thật may mắn, may là đã đồng ý để hắn lái xe đưa nàng về nhà, nếu không mưa lớn như vậy, cho dù mặc áo mưa, gần như cũng sẽ biến thành gà nhúng nước a.
Mưa ngoài xe ào ào rơi xuống, hẳn là sẽ cảm thấy rất ồn ào, nhưng trong xe không biết vì sao lại có loại cảm giác an tĩnh dị thường, hơn nữa lại rất tự nhiên không có chút điểm xấu hổ, hảo quái*.
*Hảo quái: kỳ lạ nhưng theo chiều hướng tốt.
“Nghe nói em cùng Tử Dược là bạn cùng lớp thời tiểu học?” Hắn bỗng nhiên mở miệng cùng nàng buôn chuyện nhà.
Nàng hơi sửng sốt một chút, kinh ngạc quay đầu hỏi: “Tại sao ngươi lại biết?”
“Nghe nói.”
“Ác.” Có thể là nghe Hạ Tử Dược nói chăng? Bất quá cũng thật kỳ diệu là tên kia vẫn còn nhớ bọn họ từng là bạn cùng lớp là được. Nàng trong lòng tự hỏi.
“Em trai kia của ta lớn lên rất tuấn tú, từ nhỏ đã đa tài đa nghệ, bất kể ở đâu đều là nhân vật trung tâm, em cũng đã từng thích qua nó chứ?” Hắn lại hỏi cô.
“Lúc đó ta vẫn là một học sinh tiểu học rất khỏe mạnh!” Nàng nhịn không được trừng mắt về phía hắn.
“Học sinh tiểu học cũng sẽ có đối tượng yêu thích và sùng bái, nếu không lúc ấy trong trường học Tử Dược như thế nào lại trở thành nhân vật trung tâm?” Một lúc sau, hắn lại lần nữa hỏi nàng, “Em cũng sùng bái qua nó, yêu thích qua nó phải không?”
“Không có.” Nàng trả lời.
“Tại sao?”
“Hắn đã có đủ người yêu thích rồi, hẳn là thiếu đi một người như ta cũng chả sao.” Nàng nói.
Câu trả lời này của nàng rất tùy ý, cảm giác như cũng không chú tâm lắm vào giải đáp vấn đề của hắn, nhưng là không biết vì sao, Hạ Tử Giác lại cảm thấy tâm tình mình trở nên vui vẻ, khóe miệng có chút cong lên.
“Đợi lát nữa, tại đầu đường 7-11 ngươi để ta xuống là được.” Nàng nói với hắn.
“Mưa lớn như vậy, ta đưa em về đến tận cửa nhà.”
“Hẻm vào nhà ta rất nhỏ, lại là ngõ cụt, thật là rất rắc rối.” Nàng lắc đầu. “Vừa lúc ta muốn vào 7-11 lấy đồ, cho nên ngươi chỉ cần để ta xuống ven đường là được.”
“Em có mang dù không?”
“7-11 có bán, còn có cả áo mưa, chỉ có 20 tệ rất rẻ a.”
“Lần sau ta sẽ mang theo dù trên xe.” Hắn nói.
Nàng hơi giật mình, nhất thời không có cách nào xác định được cảm tưởng, là nên cảm ơn về sự quan tâm của hắn sao? Hay là nên bảo mẹ nàng, nàng tuyệt không nghĩ có lần sau được không?
Mưa lớn vẫn tiếp tục rơi xuống, rất ít người đi trên đường.
Nàng hy vọng đợi đến 7-11 khi nàng xuống xe, cũng có thể như vậy, người đi đường cũng ít thế này, tốt nhất là một người cũng không nên có, xin lão Thiên phù hộ.
“Bình thường mấy giờ em rời nhà đi làm?”
“Khoảng bảy rưỡi.” Nàng theo phản xạ trả lời, sau khi nói xong mới phát hiện ra hậu quả trong lòng thầm kêu lên một tiếng: Thảm rồi! Nàng vốn còn dự định sáng sớm ngày mai sẽ rời nhà sớm một chút đi làm bằng xe bus, sau đó mới gửi tin nhắn nói cho hắn, tiên trảm hậu tấu*.
*Tiêntrảm hậu tấu: chỉ việc làm trước rồi báo cáo sau, một sự việc đã rồi không thể cứu vãn.
“Vậy bảy rưỡi ngày mai ta đến đón em.”
Nhìn nhìn nhìn, nàng chỉ có thể làm như vậy!
“Không cần đâu, ta tự đi xe bus là được.” Nàng nhanh chóng lắc đầu nói.
“Đều là cùng đến công ty làm việc, cần gì phải rắc rối thế?”
Cái gì mà rắc rối? Cái này phải gọi là giữ gìn khoảng cách, dùng kế sách an toàn có được không? Nàng chính là bị đe dọa tính mạng khi ngồi trên xe tổng giám đốc đại nhân, hắn rốt cuộc có biết hay không a?
“Nhưng là ngươi không cần phải đến sớm như vậy…” Nàng nghĩ đến một cái lý do thật chính đáng có thể từ chối ý tốt của hắn, nhưng là nói còn chưa dứt đã bị hắn nhìn thấu nàng đang cố kiếm cớ, bị hắn cắt đứt.
“Ta còn có một đống công văn chưa duyệt, nghĩ ngày mai đến công ty sớm một chút để duyệt công văn.”
Dịch Tiểu Liên quả thực vô ngôn dĩ đối*.
*Vô ngôn dĩ đối: không còn lời gì để đáp lại
“Bảy rưỡi, ta đợi em tại 7-11.” Hắn nói với nàng.
Trong lòng nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành phó mặc cho số phận.
“Lái xe, bảy rưỡi rời nhà có thể bị kẹt xe a.” Nàng lịch sự nói với hắn. “Có thể là bảy giờ hai muơi không?” Nàng hỏi hắn.
“Được.” Hắn gật đầu không chút do dự. “Đúng bảy giờ hai mươi sáng mai ta đợi em tại 7-11”
“Vậy phiền ngươi rồi.” Nhưng thật ra nàng một chút muốn phiền hắn cũng không có nha.
Kết thúc đoạn đối thoại, trong xe lại rơi vào một mãnh yên lặng ngắn ngủi, Dịch Tiểu Liên cảm thấy rất lạ vì phát hiện bản thân đối với loại cảm giác này còn rất vui mừng.
Thật kỳ lạ nha, với hắn, nàng không phải vẫn đều có một loại cảm giác e sợ xa lánh sao? Cảm giác đó rốt cuộc là đã biến mất khi nào, thế nào lại biến mất? Thực kỳ.
“Em nghĩ xong chưa?” Trong chốc lát, hắn đột nhiên lại mở miệng.
“Nghĩ cái gì?” Được hỏi một câu hỏi khó hiểu như vậy, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn hắn.
Hắn vừa mới hỏi nàng cái gì vậy?
“Chuyện làm bạn gái của ta.”
Khụ! Thiếu chút nữa Dịch Tiểu Liên bị dọa cho sặc khí.
“Còn chưa nghĩ!” Nàng lập tức trả lời, cảm giác e sợ xa lánh lại quay trở lại.
“Từ khi em nói muốn suy nghĩ đến nay đã hơn mười ngày.”
“Ta vừa bị điều công tác nên còn bộn bề nhiều việc, mỗi ngày đều suy nghĩ về chuyện công việc, chưa có nghĩ đến việc này, cho nên ta vẫn cần một khoảng thời gian nữa, ngươi không nên hối ta.” Nàng nhanh chóng giải thích.
“Một khoảng thời gian của em là bao lâu? Một tuần, mười ngày hay nửa tháng?”
“Ít nhất là một tháng!”
“Quá lâu.” Hắn lắc đầu. “Kiên nhẫn của ta đã dùng xong lâu rồi.”
“Chuyện đó không liên quan tới ta nha.” Nàng nhịn không được hạ giọng lẩm bẩm.
“Em là muốn ta bá vương ngạch thượng cung* sao?” Hắn liếc nhìn nàng, ném ra một câu kinh người.
*Bá vương ngạnh thượng cung: ngang ngược cưỡng bức người khác- cái này ở văn án ta có giải thích rồi
“Cái gì?!” Nàng tròn mắt nhìn hắn.
“Nếu em cứ không chịu cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta sẽ công khai theo đuổi em, tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý đi.” Hắn hạ tối hậu thư cho nàng.
Cái gì? Cái gì a cái gì… Hắn là đang uy hiếp sao? Như thế nào lại có người như vậy chứ?
Phạm quy a, quá đáng ghét mà!