Mười các xác của lính Trung xa phủ vệ lặng lẽ đặt trước sảnh.
Triệu Cao mặt trắng trẻo nhẵn nhụi, ngồi đằng sau thư án, gò má giật lên từng hồi. Hắn lặng lẽ nhìn từng chiếc xác, bàn tay nắm chặt lại.
- Đã điều tra rõ lai lịch của tên thích khách chưa?
Triệu Cao thấp giọng hỏi.
- Thưa cha, đã điều tra rõ rồi ạ!
Trả lời Triệu Cao là con rể hắn, Diêm Nhạc. Triệu Cao vốn là một tên hoạn
quan bẩm sinh, tất nhiên là không có khả năng sinh sản, nhưng trong gia
đình hắn vẫn còn có anh em, sau khi trở thành người chỉ huy của Trung xa phủ vệ, hắn đã đón con gái của anh trai cả về nhận làm con gái của
mình. Thời xưa những chuyện như vậy xảy ra thường xuyên. Diêm Nhạc năm
ngoái mới kết hôn cùng với con gái của Triệu Cao, vốn dĩ chỉ là một tên
lính quèn không ai biết đến, vậy mà bây giờ đã lên đến chức Lang Trung.
Tần Thủy Hoàng gặp thích khách, Triệu Cao bị khiển trách. Diêm Nhạc tất nhiên là cũng thấy đồng cảm.
Tất nhiên là phải đặc biệt cố gắng hết sức trong việc truy tìm thân phận
của tên thích khách. Hơn một tháng trôi qua, y đã xác định được thân
phận của tên thích khách.
- Thích khách gồm có hai tên, tên cầm
đầu là Trương Lương, là con của Trương Bình - Tể tướng nước Hàn cũ (nay
thuộc phía Đông Nam Hào Châu, tỉnh An Huy), năm nay 19 tuổi. Người này
từ nhỏ thông minh, có biệt danh “thần thông”, lại thêm với gia đình có
truyền thống học hành uyên bác, ở vùng Thành Phụ rất có tiếng tăm.
- Sau khi bệ hạ diệt nước Hàn, Trương Lương luôn luôn hận thù Đại Tần chúng ta.
Năm ngoái huynh đệ hắn vì lý do nào đó mà qua đời khiến cho hắn chẳng còn
lo ngại gì, thậm chí đến tang lễ của em trai hắn cũng chẳng đoái hoài
đến, mang theo một tên gia nô rời khỏi Thành Phụ. Sau khi điều tra được
thông tin, con đã lập tức cho người đi tới Thành Phụ để điều tra, nhưng
quả thật không ngờ…
Nói đến đây Diêm Nhạc không kìm được lòng quay xuống nhìn những thi thể đang được đặt trên sảnh.
Triệu Cao nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi đột nhiên hỏi:
- Theo ý của con, là người đã giết bọn chúng?
- Trương Lương, nhất định là Trương Lương.
Diêm Nhạc không cần nghĩ lập tức trả lời ngay:
- Con quả thật không thể nghĩ ra ai lại có thể một lúc giết được mười tên lính phủ vệ.
Triệu Cao nhìn ngắm mũi tên trên thư án, say sưa suy nghĩ.
- Diêm Nhạc, đây là mũi tên thân đỏ đầu gắn lông trắng do nước Hàn cũ sản xuất, nó là bị trang đặc biệt chỉ quân đội nước Hàn cũ mới có, còn có
tên là tên phi phù, được dùng riêng cho loại nỏ liên hoàn đại hoàng sâm. Loại tên này có một chút biến hóa so với tên phi phù, nhưng hình dạng
thì không thay đổi.
- Vậy nên, đối tượng điều tra phải phù hợp những điều kiện sau:
Thứ nhất, người này có mối quan hệ với nước Hàn cũ, lại còn có thể làm được tên phi phù hoặc quen biết với những thợ biết làm loại tên này.
Thứ hai, loại tên phi phù này chưa hẳn là do dùng nỏ liên hoàn đại hoàng
sâm để bắn, mà là do dùng cung tên có sức bắn lớn bắn đi. Có thể dùng
cung tên có sức bắn lớn để bắn đi loại tên phi phù này, lực bắn không hề thua kém nỏ liên hoàn đại hoàng sâm, lực bắn ắt nhiều hơn mười thạch,
cho nên giới hạn điều tra những đối tượng có sức lực vạm vỡ.
Ta cho rằng, lần hành động lần này không phải do một người làm.
Vậy tại sao tên Trương Lương lại nắm được hành trình của bệ hạ? Rồi tại sao lại có thể bí mật phục kích ở Bác Lãng Sa? Hơn nữa lại còn biết con
phái người đi Thành Phụ điều tra mà phục kích giữa đường. Trong truyện
này chỉ e là có một số quan lại không trong sạch, cần phải theo dõi điều tra kỹ càng.
Diêm Nhạc nói:
- Xin cha yên tâm, con nhất định sẽ không tha cho một tên nghịch tặc nào.
Triệu Cao đứng dậy, đi đến trước xác của 10 tên lính, dường như tự độc thoại:
- Sáu nước dù đã bị diệt nhưng bọn nghiệt tử vẫn còn; lúc trước phát hiện ra tên Cao Tiệm Ly ở Tống Tử, nay lại có thích khách hành thích bệ hạ.
Giữa hai sự việc này có quan hệ với nhau hay không?
Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở.
Quận Trần trước kia là vương đô của Sở, Hàn Sở hai nước đã nhiều lần giao đấu với chúng ta ở quận Trần.
- Diêm Nhạc, con cần phải điều tra kỹ càng vùng đó.
-Bệ hạ này đã hạ giá đến hành cung Lang Gia, đồng thời cũng đã phái người triệu ta về hầu.
Việc điều tra thích khách ta giao lại cho con quản lý. Ta cắt cử lại 100
lính phủ vệ tùy con chỉ huy, nhất định phải nhanh chóng đập tan quân
phản nghịch.
Triệu Cao vô tình rơi vào tình cảnh ngộ nhận.
Đó chính là việc hắn khuếch đại hóa một cách vô hạn vụ hành thích này, để
đến mức rẽ sang một hướng điều tra khác. Điều này cũng khó tránh khỏi,
thành tích bắt được một bọn đồng đảng nghịch tặc và kết quả bắt được một hai tên thích khách về tính chất là hoàn toàn khác nhau. Hắn đương
nhiên hy vọng có thể khuếch đại hóa thành tích của mình.
Diêm Nhạc cúi người hành lễ:
- Xin phụ thân yên tâm, con nhất định không làm cho cha thất vọng.
***
Lưu Khám không hề hay biết là hắn đã vừa thoát nạn.
Mãi cho đến lúc rời khỏi Nãng Sơn, tiến vào đến quận Tứ Thủy, tim hắn vẫn
đập thình thịch. Không những hắn mà Quán Anh, Khoái Triệt, Trình Mạc đều chung cảnh ngộ. Nhằm che mắt người ngoài, bọn họ quyết định đi đường
vòng, không đi qua Phong Ấp mà đi vòng qua Phong Ấp, đi qua Đan Phụ (nay là huyện Đan, tỉnh Sơn Đông), chuyển đường ở Hồ Lăng, men theo con
đường ban đầu phát hiện ra về huyện Bái.
Lúc này đã là cuối tháng hai rồi!
Sau khi về đến huyện Bái, bọn Lưu Khám mới phát hiện ra đám quân Tần không hề nghi ngờ điều tra vùng Tứ Thủy.
Nhưng không vì thế mà Lưu Khám có thể yên tâm, trước tiên cử Trình Mạc về nhà thăm dò tình hình, xác định hoàn toàn không có vấn đề gì mới dám dương
dương tự đắc về nhà.
Tính thời gian, bắt đầu rời khỏi huyện Bái vào năm ngoái, đến nay mới về đến nhà đã tròn nửa năm.
Khám phu nhân mong đến mòn mắt.
Khi Lưu Khám về đến nhà, lão phu nhân vui mừng đến nỗi không biết nên nói
gì, chỉ cầm lấy tay Lưu Khám luôn miệng cười không dứt.
Nhưng khi lão phu nhân nhìn thấy bọn họ vác một tên lực sĩ xuống xe, đột nhiên biến sắc.
- Khám con, người này là ai?
Lưu Khám tất nhiên không thể nói với lão phu nhân rằng: Đây rất có thể là
tên thích khách hành thích Tần Thủy Hoàng. Nếu như nói như vậy chắc hẳn
sẽ làm cho lão phu nhân sợ chết khiếp.
- Bọn con trong lúc qua
sông thì gặp tên này… Nhưng khi phát hiện ra thì hắn đã hôn mê bất tỉnh
rồi. Theo những người trên sông nói, nơi đó thường xuyên có đạo tặc xuất hiện, chắc hẳn là do bị bọn chúng cướp bóc, phản kháng nên bị trọng
thương. Con thấy hắn đáng thương, lại không nỡ vứt lại giữa đường nên
đành mang hắn đi theo cùng. Nghe Trình tiên sinh nói người này có khả
năng là một tỏa nô của một gia đình giàu có nào đó.
Lưu Khám chưa từng nghe nói đến Khóa nô, nhưng không có nghĩa là lão phu nhân chưa từng nghe thấy.
Nghe nói vậy, lão phu nhân hơi cau mày, khẽ hỏi:
- Khám con, làm thế có ổn không? Nếu chủ nhân của hắn tìm tới thì làm thế nào?
- Nên thế nào thì làm thế ấy, có điều việc cấp bách hiện giờ là phải tìm
cách chữa trị vết thương cho hắn. Không có đủ đồ dùng dụng cụ để trị
thương, trên đường đi lại không tiện tìm thầy lang… Mẹ nhìn những vết
thương trên người hắn xem, lỡ không may bị người khác hiểu lầm thì bọn
con sao có thể nói cho rõ ràng được.
Khám phu nhân nghe nói vậy liền liên tục gật đầu.
- Con trai ta quả thật lương thiện, tốt lắm, tốt lắm!
Ngay tiếp đó lập tức sai Vương Cơ dọn dẹp một phòng ốc cho tên lực sĩ nghỉ
ngơi, rồi lại sai Vương Tín vào trong thành tìm Thẩm Thực Kỳ đến, tiện
đường mua thêm một ít thuốc men.
- Mẹ ơi, đám quân Tần kia vẫn chưa dọn đi chỗ khác à?
Trên đường về nhà, Lưu Khám nhìn thấy có một đội quân nhỏ cắm quân cách nhà
mình chừng ba cây số. Đó chính là đội quân mà Nhâm Hiêu cắt cử phụ trách việc bảo vệ an toàn cho gia đình Lưu Khám. Nhưng lúc về nhà nhìn thấy
đội quân đó, Lưu Khám bỗng nhiên thấy chột dạ một cái.
Khám phu nhân nói:
- Huyện trưởng Nhâm đã lên đường đi nhậm chức ở huyên Tương rồi, huyện
trưởng mới là người nước Tề, tên là Lý Phóng, là một người rất nho nhã,
nhưng ta cảm thấy hắn không thoái mái thẳng thắn như huyện trưởng Nhâm,
dường như có nhiều tính toán. Ồ, Hắn từng phái Tiêu tiên sinh đến nhà
vài lần, dường như là để xem xem con đã về hay chưa. Người này… con nên
cẩn thận hơn, e là sẽ không dễ đối phó.
Lý Phóng?
Dường như tương đối lạ lẫm!
Ít nhất là trong ký ức của Lưu Khám không có chút ấn tượng nào.
- Còn nữa, Chúc trưởng của đám quân Tần kia tên là Chu Lan, là một người
rất hòa nhã. Lập xuân hắn còn đến giúp gia đình ta và gia đình Thẩm Thực Kỳ trồng trọt cơ đấy. Nghe giọng nói thì hình như cũng là người vùng
Đông đô. Con có thời gian thì nên đến có lời cảm ơn nhé.
Người ta giúp đỡ nhà ta không ít đâu, cũng may là nhờ có sự chăm sóc của hắn ta, nửa năm trôi qua gia đình ta vẫn được bình an.
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện thì Tào Vô Thương chạy đến.
Bọn ba người Thẩm Thực Kỳ sau khi Lưu Khám rời đi không lâu thì về đến
huyện Bái. Nhưng vì Lưu Khám không có ở nhà, bọn họ không có cách nào
tiến hành việc làm rượu thuốc, lại thêm sức khỏe của Đường Lệ không tốt, nên sau khi về cũng chẳng hề có hoạt động gì to tát.
Gặp được Lưu Khám, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương vô cùng mừng rỡ.
Nhưng không đợi cho bọn họ mở lời, Lưu Khám bèn nhanh chóng lôi ngay Thẩm Thực Kỳ vào sân sau.
- Lão Tào, ngươi giúp Khoái Triệt… chính là cái tên lạ mặt ấy, giúp hắn
thu dọn đồ dùng ở trên xe, tất cả đều đem vào trong xưởng, nhân tiện tìm ai đó trông coi. Tín, cháu cũng qua đó giúp một tay, Quán đại ca thì ở
lại nói chuyện với mẹ ta, có việc gì thì gọi ta.
Vừa nói vừa tiến bước vào sân sau.
Hắn tiếp tục đem những lời vừa nói với lão phu nhân nói lại cho Thẩm Thực Kỳ một lần nữa.
Thẩm Thực Kỳ đi vào trong phòng, nhìn vết thương trên người tên lực sĩ, cau mày khẽ hỏi:
- A Khám, đây là tên khóa nô của nhà ai thế?
- Huynh cũng biết khóa nô?
Thẩm Thực Kỳ lườm Lưu Khám một cái:
- Nói thừa, sao ta lại không biết. Có điều những vết thương trên người
hắn tương đối nghiêm trọng… Cũng may là gặp được huynh, nếu không thì
chắc hẳn hắn không cầm cự được đến bây giờ… Tên này cũng thật là khỏe
đấy.
Lưu Khám khẽ hỏi:
- Thế có chữa khỏi được không? Trên dọc đường đi, hắn chưa hề tỉnh táo, quả thật là khiến cho chúng ta mệt chết đi được.
- Ngươi đã sơ cứu tương đối tốt, tuy sẽ có chút phiền phức, nhưng cũng không thành vấn đề.
Thẩm Thực Kỳ nói đoạn đặt túi thuốc bên mình xuống. Có thể nhận thấy, hắn
dường như có tiến bộ hơn rất nhiều so với ngày đầu. Sau khi đã hỏi kỹ
càng đầu đuôi, gã tiến hành xử lý vết thương mà Lưu Khám trước đó đã
băng bó, xem ra hình như đã đỡ rất nhiều.
- Ta viết một đơn thuốc, lát nữa sai Vô Thương vào trong thành mua ít thuốc về.
Sau khi mọi việc kết thúc, Thẩm Thực Kỳ nhìn Lưu Khám một cách mệt mỏi và nói:
- Những gì cần làm đã làm rồi, nếu mà còn không khá lên thì ta cũng hết
cách rồi. Nhưng cứ xem như tên này khỏe lại rồi thì ngươi định làm thế
nào? Dưới danh nghĩa của mình thì ngươi đã có hai đãi nô rồi đó, thêm
nữa là không dễ sắp xếp đâu… Còn nữa, cái xích đồng trên người hắn ta
cũng hết cách… muốn gỡ nó ra, rất nguy hiểm.
Lưu Khám nhẹ nhàng xoa bóp thái dương huyệt, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cho trọn nhân nghĩa mà… Ta đã có một vài cách để giúp hắn bỏ cái xích
đồng trên người. Nhưng trước mắt điều kiện vẫn còn chưa đầy đủ. Thế này
nhé, buổi tối gọi lão Đường đến, chúng ta cùng uống rượu.
Thẩm Thực Kỳ lập tức đồng ý, cùng Lưu Khám bước ra khỏi phòng.