Hình Đồ

Chương 496: Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (12)




Thiệp Gian cũng chạy ra chào đón:

- Lưu Quân hầu, tướng bên thua, sao lại nói là oai hùng? Ngược lại, Quân hầu đoạt được Hà Nam, quả nhiên là thần cơ diệu toán. Kế mượn đường đoạt đất này, thật sự là ngoài dự liệu của Thiệp Gian.

Hai người cầm tay nhìn nhau, trong bất giác đều nở nụ cười. Sau đó hai người ngồi trên mặt đất ngay tại Bách môn, Khoái Triệt, Lưu Khám và Đồ Đồ rất tự nhiên đứng sát với nhau, ngồi xuống phía sau lưng Lưu Khám. Mà Thiệp Gian thì mang theo thân tín của y, ngồi xuống đối diện với Lưu Khám.

- Quân hầu…

Thiệp Gian vừa định mở miệng, không nghĩ đến lại bị Lưu Khám ngăn lại.

- Thiệp tướng quân, ta có một phong thư của cố nhân, muốn chuyển giao cho ngươi.

Nói xong, Lưu Khám lấy từ trong lòng ra một phong thư, đưa tới trước mặt Thiệp Gian:

- Ngài xem thư trước đi, rồi chúng ta lại bàn việc tiếp.

Thư của cố nhân?

Thiệp Gian thật nghĩ không ra, dưới trướng Lưu Khám lại có người nào đó được cho là cố nhân của y. Mông Tật, Mông Khắc? tuổi quá nhỏ… Thiệp Gian và Mông Điềm là người đồng lứa, huynh đệ Mông gia hiển nhiên không tính là cố nhân của Thiệp Gian y. Vậy ngoại trừ huynh đệ Mông gia, trong trận doanh của Lưu Khám còn ai có tư cách dám xưng là cố nhân của mình?

Được rồi, coi như là cố nhân, bằng một phong thư, chẳng lẽ lại muốn ta giao ra binh quyền? Trên đời này, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Thiệp Gian nghi hoặc nhìn Lưu Khám, mà Lưu Khám lại có vẻ rất thoải mái, cười ha hả nhìn y.

Trên phong thư có viết “Gửi Thiệp Quân hầu”. Thiệp Gian nhăn mày, Quân hầu? Có ý tứ gì? Ai viết đây? Y lờ mờ cảm thấy, nét chữ này có chút quen thuộc, nhưng cũng không nhớ ra được đã gặp ở đâu. Thiệp Gian lấy thư ra, nghi ngờ đầy cõi lòng nhìn lướt qua. Nhưng cái nhìn này, làm cho sắc mặt y thay đổi lớn, tay không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt đỏ lên, ngân ngấn lệ.

- Quốc úy đại nhân có mạnh khỏe không?

Thân tín của Thiệp Gian nghe vậy trong khoảnh khắc đều ngây ngẩn cả người.

Quốc úy? Đây chính là chức quan đã sớm bị phế bỏ rồi…

Lưu Khám nói:

- Khi ta xuất phát, thể cốt Công Thúc tiên sinh không tốt lắm, nhưng ta đã mời danh y điều dưỡng, chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi.

Quốc úy, hiển nhiên chính là Công Thúc Liêu.

Nhớ năm xưa, lúc Công Thúc Liêu còn là người bên cạnh Thủy Hoàng Đế, từng chấp chưởng đại doanh Lam Điền, mà Thiệp Gian tương tự cũng đi ra từ đại doanh Lam Điền, thậm chí còn đảm nhiệm hộ binh của Công Thúc Liêu. Từ một hộ binh, cho đến nay là một Phó tướng quân, nhưng đối với Thiệp Gian mà nói, thời gian khó quên nhất, lại chính là năm xưa ở đại doanh Lam Điền, chấp chưởng một chi binh, tiếp nhận sự dạy dỗ của Công Thúc Liêu. Không nghĩ tới, Công Thúc Liêu…

Lưu Khám quyết định đàm phán với Thiệp Gian, tất nhiên là phải chuẩn bị thích đáng. Hắn cũng không rõ ràng mối quan hệ giữa Công Thúc Liêu và Thiệp Gian, vốn chỉ là mượn thanh danh Công Thúc Liêu để ổn định tâm của Thiệp Gian. Thật không nghĩ giữa Công Thúc Liêu và Thiệp Gian lại có tình nghĩa thầy trò.

Sở dĩ Lưu Khám dám tùy tiện tới đàm phán cùng Thiệp Gian như vậy, thư của Công Thúc Liêu không thể nghi ngờ là một yếu tố thế mạnh rất lớn. Thiệp Gian mang theo tâm tình kích động, đọc xong thư của Công Thúc Liêu.

Sau khi nhắm mắt lại, ổn định nội tâm đang kích động, y trầm giọng nói:

- Lưu Quân hầu, nói theo đạo lý, có thư của Quốc úy đại nhân ở đây, ta vốn không nên có ý kiến gì. Nhưng đây dù sao cũng là đại sự liên quan đến sinh tử của bảy vạn duệ sĩ lão Tần, ta muốn biết, Quân hầu định an trí như thế nào?

Lưu Khám cũng không khách khí, nói ngay vào điểm chính:

- Thiệp tướng quân, ta thực sự không phải là người không nhớ ân. Chỉ là, hiện nay không giống ngày xưa, tình hình Bắc Cương cũng không so được với Tiên đế năm xưa. Quân chế vốn có, rất khó lại chấp hành. Lúc Thượng tướng quân đóng tại Bắc Cương, ba mươi vạn đại quân cũng không cách nào hoàn toàn khống chế Bắc Cương. Ngày nay, trong tay ngươi có bảy vạn duệ sĩ, cộng thêm bốn vạn quân tốt của ta mới được mười một người, muốn bảo vệ lãnh thổ ba nghìn dặm, tuyệt không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi, chúng ta bây giờ phải đối mặt không chỉ là Hồ Lỗ ở Bắc Cương, còn bao gồm sự tiến công ở Sơn Đông, thậm chí Quan Trung. Mười một vạn người này, cần phải tổ hợp lại… Đây cũng không phải là nhằm vào người nào, mà là chuyện nhất định phải làm

Thiệp Gian trầm ngâm không nói, suy tư một chút, trầm giọng nói:

- Vậy phải tổ hợp lại như thế nào?

- Nghĩ chắc trong thư của Công Thúc tiên sinh đã nói rõ tình hình với tướng quân. Hiện nay, Bắc Cương đang chuẩn bị phổ biến tân pháp. Cho nên trong quân cũng phải có chút thay đổi. Ta muốn sau khi chia binh mã ra, dựng thành ba quân, cũng thiết lập Ưng Dương phủ, thực hiện phương pháp quân đồn.

Vân Trung là Tả Lĩnh quân, đóng quân ba vạn. Lấy Chung Ly Muội làm Ưng Dương tướng quân, thống lĩnh hết thảy quân vụ. Lý Thành, Mông Tật phụ tá y làm việc, quản lý sự vụ ở Bắc Nhạn Môn và ba vùng ở Vân Trung; ta lĩnh trung quân, chuyên chuyện chiến sự ở Cửu Nguyên. Vùng Tịnh Châu, liên quan trọng đại, một mặt nơi đó đang thử tân pháp, mặt khác cần chống cự nước Nguyệt Thị và Hồ Lỗ. Cho nên đất Tịnh Châu, là Tả Lĩnh quân, Thiết Ưng dương phủ, mời Thiệp tướng quân chủ trì.

Nói cách khác, Lưu Khám cho Thiệp Gian quyền mở phủ. Tả Hữu Lĩnh quân, lại thêm Trung Lĩnh quân, hợp thành binh mã Tam phủ. Như vậy đã có thể cam đoan sự khống chế của Lưu Khám đối với khu vực Bắc Cương, đồng thời cũng phù hợp với ý của Thiệp Gian, không muốn giao thủ cùng nước Tần. Quan trọng nhất là, binh mã của Thiệp Gian mặc dù ít, lại giữ vững được cơ cấu hoàn chỉnh.

Trong giây lát Thiệp Gian không kịp phản ứng, lại cặn kẽ nghe Lưu Khám giải thích một hồi, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong đó.

Đối với việc này, Thiệp Gian cũng không có ý kiến quá lớn. Vì vậy hai người lại thương thảo cặn kẽ công việc tương quan về sau, Thiệp Gian gật đầu đồng ý, nguyện ý đem binh mã dưới trướng giao ra, gây dựng lại tại Mã Ấp.

Trong khoảnh khắc Thiệp Gian đồng ý, Lưu Khám nhịn không được thở phào một hơi. Hắn vốn cho là một việc rất khó xử lý, không nghĩ tới chỉ dựa vào một phong thư của Công Thúc Liêu, cứ như vậy được giải quyết…

Đương nhiên, trong đó cũng có duyên cớ là lợi ích của Thiệp Gian không bị tổn hại. Nếu như Lưu Khám cố ý muốn áp chế Thiệp Gian, chỉ sợ cuối cùng, sẽ là cục diện một phách hai tán. Thiệp Gian đã nhận được quyền lợi mà y muốn có, mà Lưu Khám cũng nhờ cơ hội này, thu hoạch được đầy đủ quyền khống chế. Có đôi khi, chính như trên quan trường hậu thế vẫn thường xuyên nói: Chính trị, chính là một hồi giao dịch cứt chó!

Mấy ngày say, sở bộ binh mã của Thiệp Gian rút lui khỏi Hoắc Nhân, đều đâu vào đấy đi qua Câu Chú sơn, tiến về Mã Ấp, một lần nữa chỉnh biên. Mà bản thân Thiệp Gian, vì quan tâm đến lão thượng quan, cho nên xin Lưu Khám nghỉ, đi đến Cù Diễn, thăm Công Thúc Liêu.

Lưu Khám tất nhiên là vui mừng khi y không ở đây. Không có Thiệp Gian nhúng tay ở giữa, hắn có thể căn cứ theo tâm ý của mình, lập tức tiến hành hoạch định lại các bộ binh mã, cớ sao mà không làm cơ chứ? Vì vậy, sau khi đại quân Thiệp Gian đi qua Câu Chú sơn, vượt qua Mã Ấp, tiến thẳng đến Cửu Nguyên. Lưu Khám lập tức thừa cơ tiếp chưởng binh mã tại Lâu Phiền, sắp xếp nhân viên, đưa duệ sĩ nước Tần đâu vào đấy chuyển đến Mã Ấp. Đợi sau khi đại cục đã định, Lưu Khám lên đường, trở về Mã Ấp.

Mùng chín tháng ba, tại thành Dĩnh Âm, Lưu Bang đánh bại đại quân Tần của tướng lĩnh Đổng Ế, Phàn Khoái chém đại tướng Dương Hùng tại Lỗ Dương, đánh vào quận Nam Dương.

Cùng tháng, Hạng Vũ triệu tập mười lăm vạn đại quân, cùng sở bộ của Chương Hàm giao phong lần đầu, cũng giành được thắng lợi. Chương Hàm sau khi chiến bại, lui về thủ quận Hàm Đan, theo thành mà thủ, tránh không xuất chiến…

Ngày mười bảy tháng ba, Lưu Khám từ Lâu Phiền quay trở về Mã Ấp.

Chung Ly Muội mang theo các tướng lĩnh ra khỏi thành nghênh đón. Bạc Nữ cũng ở trong đó, nhìn thấy bóng dáng Lưu Khám xuất hiện từ xa, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười bình thản, nhưng trong lòng, lại càng vui mừng nhiều hơn.

Thẳng đến khi Chung Ly Muội cùng Lưu Khám tụ hợp rồi cùng eo Lưu Khám đi về hướng nội thành, cảm giác bất an trong lòng Bạc Nữ lại càng phát ra mãnh liệt.

Vì vậy, nàng nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn, mà lúc này, đám người Lưu Khám đã đi tới dưới thành.

Trong khoảnh khắc Bạc Nữ tiến lên chuẩn bị đón, khóe mắt vô tình lướt qua trên cửa thành lâu.

Chỉ thấy một đại hán tay cầm trường sóc, người mặc bố giáp, cất bước leo lên thành lâu, một tay nắm chặt dây thừng bên trên đại kỳ tinh, một tay chấp mâu, từ trên cổng thành lao xuống.

- Quân hầu, coi chừng!

Bạc Nữ theo bản năng la lớn.

Cùng lúc đó, đại hán kia nổi giận gầm lên một tiếng:

- Lưu Khám, cẩu tặc vong ân phụ nghĩa… Cái Nhiếp tới đây!