Hình Đồ

Chương 468: Tranh đoạt Cửu Nguyên (5)




Gã thanh niên kia trong không trung sợ đến mức tiểu ra quần. Còn Ô Quả luống cuống tay chân, vội vàng ném trường sóc xuống, vươn tay đón đỡ!

Đỡ thì đỡ được!

Nhưng cái ném của Lưu Khám trong lúc tức giận mang theo lực đạo thực sự kinh người.

Ngay lập tức nghe thấy chiến mã dưới háng Ô Quả hí lớn, Ô Quả cảm nhận được một cổ lực lượng vọt tới, y liền ôm thanh niên kia té ngã xuống ngựa, bịch một tiếng, toàn thân mềm nhũn. Y cắn răng, cố đẩy gã thanh niên kia ra, giãy dụa đứng dậy.

Ngựa của Lưu Khám đã đến trước mặt. Đồng sóc mang theo phong mang, vù vù nện xuống. Khi Đồng sóc nện xuống, trên không trung mang theo một đạo cung ảnh hết sức rõ ràng. Cán sóc to bằng cánh tay trẻ nhỏ, thậm chí còn hơi vẹo. Nhưng có thể thấy được lực lượng một sóc này của Lưu Khám cực kỳ mạnh mẽ. Ô Quả vừa đứng vững thân hình, liền bị Đồng sóc đập vào đầu, vang lên một tiếng " Bịch " giòn tan. Chiếc đầu bị đập vỡ vụn giống như quả dưa hấu bị nghiền nát, óc bắn tung tóe. Thế lực của trường sóc không giảm, hung hăng tiến vào lồng ngực của Ô Quả. Thoáng liếc nhìn, nửa thân trên của Ô Quả cơ hồ bị nện thành hai nửa, dịch nhầy sền sệt màu vang đục dính trên mặt gã thanh niên kia, dọa gã sợ tới mức, rống lớn một tiếng rồi ngất đi.

- Phụ thân, phụ thân đến rồi!

Lưu Tần không kiềm chế nổi vui mừng, tru lớn. Trong lúc hí hửng, cậu bị một gã gia nô chém xuống một kiếm vào bờ vai, máu tươi lập tức bắn tung tóe.

Lưu Khám chiến đấu bên kia, kết thúc quá nhanh! Thậm chí ngay cả đám gia nô đang công kích đám người Lưu Tần cũng không hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

- Đệ đệ!

- Tần nhi. . .

Lưu Khám thấy Lưu Tần từ trên lưng ngựa rơi xuống, đôi mắt bỗng nhiên đỏ ngầu. Hắn vung Đại Sóc lên, đại sóc vù vù rung động, giống như chong chóng quay, lao đến chính giữa đám gia nô. Từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không trung. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy nơi đó máu thịt bắn tung tóe.

Tiếng vó ngựa phía xa xa ầm ầm vang lên, mấy trăm tên kỵ quân chạy tới như bay, cầm đầu chính là Xa Ninh.

- Trường, Trường nhi!

Lão vừa phóng ngựa phi nhanh, vừa hô lớn. Đám gia lô lúc này cảm thấy tình hình không ổn, đồng thời bị Lưu Khám hung mãnh chém giết, kẻ nào kẻ đấy sợ hãi tới mức hồn bay phách tán. Cả đám hô lớn một tiếng, quay đầu bỏ chạy. . . Sau lưng chợt nghe thấy tiếng Lưu Khám rống giận quanh quẩn trong trời xanh.

- Một tên cũng không tha!

Đội kỵ binh nhanh chóng tăng tốc, trong nháy mắt tản ra, tạo thành hình lan quạt đánh về phía đám gia nô kia.

Mấy trăm tên kỵ sĩ, chia thành ba đội, các hàng đan chéo cùng một chỗ, tạo thành trận địa hình lan quạt, gào thét mà đến.

Đám kỵ quân trước mặt, đồng loạt rút Trường sóc ra, mang theo khí thế không gì chống lại, nhanh như gió bay chớp giật mà đến. Trường sóc đâm xuyên qua nồng ngực gã gia nô, cắm sâu xuống mặt đất. Có gã gia nô bị sa lưới, vừa tránh khỏi Trường sóc công kích, trước mặt lại xuất hiện hàng loạt Hoán Thủ Đao sáng như tuyết, hung hăng chém xuống. Thiết đao chém vào xương cốt, tạo ra tiếng xương cốt vỡ vụn, không ngừng vang bên tai.

Xa Ninh vốn muốn đại chiến một trận, nhưng không đợi lão ra tay, đội kỵ binh đã giải quyết hoàn tất.

Trên mặt tuyết, xuất hiện vô số thi thể không đầy đủ lăn ngổn ngang khắp nơi. . . Hắc Kỳ Quân! Đây chính là Hắc Kỳ Quân tinh nhuệ nhất Lâu Thương.

Đây chính là lần đầu tiên Nhạc Thúc chứng kiến Hắc Kỳ Quân chiến đấu. Trước kia, dựa vào tác phong quân đội, y chỉ nhìn ra chút mánh khóe, nhưng ngay lần đầu chứng kiến Hắc Kỳ Quân chiến đấu, trong lòng không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Nếu như ta có thể nắm trong tay một đội Hắc Kỳ Quân như vậy, nói không chừng có thể gây dựng lên thanh danh huy hoàng!

Có lẽ, trước kia lựa chọn theo vị Lưu Quân Hầu này, cũng là quyết đinh không tồi. . .

Lưu Khám không để ý tới sự chiến đấu tiếp đó, y nhảy xuống ngựa, ôm lấy Lưu Tần, liền thấy quần áo của Lưu Tần đã bị máu tươi thấm ướt nhoèn!

- Tần nhi, Tần nhi!

- Cha, Tần nhi đau lắm. . .

Chỉ câu nói này, khiến tâm tư Lưu Khám giống như bị xé nứt.

Tiếng bọn nhỏ khóc vang lên thành một mảnh. Sau khi trải qua một phen khổ chiến, bất luận là thể lực hay tâm trí, đều đã chịu hết nổi. Vừa nãy khổ chiến, bọn nhỏ không cảm thấy sợ hãi. Nhưng sự tình đã qua, đặc biệt thấy bộ dáng Lưu Tần máu me đầm đìa, là biết bọn nhỏ không thể chịu đựng được nữa. . .

- Cẩu tặc, chạy đâu!

Lưu Nguyên sợ hãi, nhưng dù sao cũng đã trải qua nỗi đau mất mẹ, nàng vẫn có thể miễm cưỡng chống đỡ.

Lúc này, nàng nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút đứng lên trong đống tuyết, muốn bỏ chạy. Trong ánh mắt lập tức xuất hiện sát cơ, lớn tiếng quát, đồng thời nàng nhướn mình trèo lên ngựa, giương cung cài tên đuổi theo, rồi bắn về phía tên kia một tiễn.

- Xa công công, chính là y đoạt ngựa của chúng ta!

Lưu Nguyên tru lớn một tiếng.

Mũi tên này của nàng bắn trúng gã thanh niên kia, khiến gã ngã nhào, lăn tròn trên tuyết.

Xa Ninh nhất thời bốc lên nộ khí, thúc ngựa tiến lên, vung đại Việt Thanh Đồng lên muốn chém xuống lấy mạng gã.

- Ninh đại thúc, hạ thủ lưu tình!

Nhạc Thúc đột nhiên ngăn cản Xa Ninh, phẩy phẩy tay ra hiệu cho hai gã thân binh tiến lên bắt gã thanh niên kia lại.

Xa Ninh cả giận nói:

- Tiểu Nhạc, vì sao ngăn cản ta?

- Người này đáng chết, nhưng còn có chút hữu ích.

Xa Ninh còn muốn nói nữa, lại nghe thấy Lưu Nguyên lớn tiếng gọi:

- Cha, cha!

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Lưu Khám ôm Lưu Tần, lên ngựa phi về phía doanh địa. Mặc cho Lưu Nguyên gọi, nhưng Lưu Khám dường như không nghe thấy.

- Đại tiểu thư, có lẽ Quân Hầu vội vàng trở về trị thương cho công tử.

Lưu Nguyên gật đầu, xem như đã hiểu.