Hình Đồ

Chương 411: Đại chiến nổ ra ở Lâu Thương




Trong thành Lâu Thương, nơi nơi đều là không khí trang nghiêm, hào hùng. Từ biểu hiện xem ra cuộc sống của mọi nhà vẫn bình thường. Nên buôn bán thì buôn bán, nên làm việc thì làm việc, vẫn đâu vào đấy.

Nhưng nếu cần thận quan sát, sẽ phát hiện rất nhiều cửa hàng đã trống không. gày thường, khách thương qua lại tụ tập ở khách sạn tửu quán, hôm nay lại vắng vẻ. Những tửu quán nhỏ ven đường, không còn tiếp tục buôn bán, chỉ có cờ biển hiệu quán rượu đặc hữu của Lâu Thương ở cửa ra vào là vẫn theo gió xuân múa.

Sở Hạng đến rồi!

Nhưng người họa hại này, những tặc binh không để cho người ta sống an ổn này sắp tới rồi.

Liền trong một đêm, hậu duệ Hạng gia của nước Sở cũ, đã khởi binh tại Hội Kê, tin tức đánh qua Giang Thủy đã truyền đến khắp phố lớn, ngõ nhỏ của Lâu Thương.

Lúc này tuy vẫn có người nhàn nhã trà dư tửu hậu, nhưng không bài trừ, là người bụng dạ khó lường cố ý gây nên.

Thế nhưng, phản ứng của người Lâu Thương làm cho một số người thất vọng rồi. Bọn họ cũng không có biểu hiện đặc biệt bối rối, chỉ nhìn tình hình một cách bình tĩnh.

- Sợ cái rắm ấy, nhớ ngày trước mười vạn phản tặc đánh tới Lâu Thương, còn không phải bị chúng ta đánh cho máu chảy thành sông, chật vật mà chạy đó sao? Mẹ nó, vì sao không thể để cho chúng ta qua những ngày bình yên một chút? Tặc nhân muốn đánh, liền để cho bọn chúng đến đây thì tốt rồi. Lúc Quân hầu không có ở đây, còn có thể đánh cho mười vạn tặc nhân chạy trối chết; hiện nay Quân hầu đã trở về, dù là đến hai mươi vạn tặc nhân, cũng làm cho chúng có đến mà không có về.

Người Lâu Thương chẳng lo lắng, lời nói ra đều đầy kiêu ngạo.

Cũng khó trách, trải qua một hồi tẩy lễ nửa năm trước, người Lâu Thương cực kỳ có lòng tin đối với thành phòng của Lâu Thương. Lại thêm trong thành có vô số mãnh tướng, mấy nghìn tinh binh, lương thảo, đồ quân nhu lại vô cùng dồi dào, trong hai mươi tòa đại thương lại càng chất đầy binh khí, khải giáp và mũi tên.

Nhớ năm xưa, Quân hầu của chúng ta mang theo tám trăm người có thể đánh cho vài chục vạn người Hung Nô bó tay hết cách.

Chuyện người Phú Bình có thể làm được, người Lâu Thương chúng ta sao lại không làm được? Hơn nữa, ngày hôm nay của chúng ta, hết thảy đều là do Quân hầu ban tặng.

Năm đó quyết chiến ở Hà Nam, sự tích Lưu Khám dẫn bộ huyết chiến Phú Bình, giết chết Hồ vương, hiện nay rất nổi tiếng ở Lâu Thương.

Ngay từ đầu, chỉ là truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng về sau càng truyền ra lại càng rộng càng siêu việt. Mấy vạn quân Hung Nô biến thành vài chục vạn quân Hung Nô. Tả hiền vương, biến thành Đại Thiền vu. Lưu Khám trong chuyện, có thể hô phong hoán vũ, rải đậu thành binh, gần như là thần thiên dị giới ngạo thiên.

Việc này tất nhiên là không thể thiếu được sự thúc đẩy của phụ tá Lưu Khám.

Theo lời nói của Thúc Tôn Thông: Quan tâm khỉ gió gì mơ hồ hay không mơ hồ, chúng ta chỉ cần người Lâu Thương kiên định tín niệm, cần gì phải để ý những cái khác?

Vì vậy dưới sự thao túng của Thúc Tôn Thông, ở Lâu Thương sinh ra một hình thức nghệ thuật hoàn toàn mới.

Chính là ở các khách sạn đông đúc, phái người dùng phương thức kể chuyện xưa, đem sự tích trận chiến năm xưa ở Hà Nam truyền bá đi. Lại nói tiếp, đây cũng chính là hình thức nghệ thuật Bình thư xuất hiện sớm nhất đi… Hơn nữa đám người Thúc Tôn Thông, Giả Thiệu khoa trương tô son trát phấn bậc này, người Lâu Thương đã xem Lưu Khám như thần linh rồi. Vốn Lưu Khám trước kia có truyền thuyết Bạch long hàng thế, hiện nay liên hệ tới, tất nhiên là không làm cho người ta hoài nghi.

Cho nên, theo biểu hiện mà nhìn, hết thảy đều rất bình thường.

Nhưng trên thực tế, tất cả thanh tráng ở Lâu Thương, toàn bộ đều bị phân đến ở quân doanh, trú đóng ở Lưu gia điền trang hoang vu để thao luyện.

Mà người già yếu trong nhà, cũng không nhàn rỗi.

Y theo nhiệm vụ phủ nha phân công, nên chuẩn bị băng bó thì chuẩn bị băng bó, nên làm cáng thì làm cáng, những người hiểu biết dược vật, được gom lại cùng một chỗ, dựa theo phương thuốc quan phủ cung cấp, chuẩn bị các loại Kim sang dược cùng Ma phí tán.

Tóm lại, nội thành Lâu Thương là ngoài lỏng trong chặt, đã chuẩn bị xong ứng chiến.

Cờ lớn theo gió bay phấp phới giữa không trung.

Lưu Khám một thân áo giáp, lên thành lâu, nhìn về phương xa trong chốc lát, đột nhiên quay đầu hỏi:

- Tiểu Trư và lão Nhâm đã đi mấy ngày rồi?

Quý Bố thấp giọng trả lời:

- Mười ngày!

- Như vậy, bọn họ động thủ, sợ là sẽ trong vòng một hai ngày. Chỉ mong bọn họ có thể đứng vững, như vậy không gian cho chúng ta quay vòng càng lớn hơn rồi.

Quý Bố cười hắc hắc:

- Quân hầu cứ yên tâm, công tử Thích Chi nhìn thì tùy tiện, kỳ thật tâm tư rất tinh tế. Đi tới Bành thành, có Cự Dã phái ra tám nghìn nhân mã, đủ để đứng vững. Còn Huyện Bái, ta nghe Tào tiên sinh nói, danh vọng của Quân hầu rất tốt đó.

- Quý Bố, ngươi cũng biết nịnh hót rồi hả?

Quý Bố nghiêm nghị lắc đầu:

- Không phải Quý Bố a dua, thực là Quân hầu mưu tính sâu xa. Vốn là ta còn lo lắng Bành Việt không chịu phân binh xuất ra, thật không nghĩ đến y lại sảng khoái đáp ứng như vậy. Y vừa ra tay, đủ để áp lực lên chúng ta giảm hơn một nửa.

Lưu Khám cười không nói.

Trên thực tế, sau khi Lưu Khám cùng Chu Thị thương định, người ở lại Huyện Bái lại là người năm xưa cùng hắn bình định loạn ở Tam Điền - Ngô Thần, chính là người trong lòng dám đưa ra những mưu kế to gan. Lại nói tiếp, sau khi Lưu Khám trở lại Lâu Thương, liền một mực cảm thấy chút kỳ quái. Lúc trước hắn bảo vệ Doanh Quả, sau khi qua sông ở Hà Bắc, từng nhờ Huyện trưởng Cách huyện Ngô Thần thông tri cho người nhà ở Lâu Thương, để cho bọn họ chuẩn bị.

Thật không nghĩ đến, Ngô Thần này sau khi vứt bỏ chức quan tại huyện Cáchliền không có tin tức.

Càng không nghĩ đến chính là, Ngô Thần vậy mà lại xuất hiện ở Huyện Bái, còn dưới trướng Lưu Bang, đảm nhiệm công tác phụ tá vô cùng quan trọng.