Hình Đồ

Chương 404: Ngày diệt vong của Trương Sở(2)




Lý Thành và Giả Thiệu, không hẹn mà cùng lắc đầu.

- Thủ Thận, tình hình hiện giờ của Lâu Thương Quân như thế nào?

Từ khi đến Lâu Thương, Lý Thành liền bị phái đến quân doanh Lâu Thương, giúp đỡ Chung Ly Muội để ý quân vụ. Chung Ly Muội đúng là người có bản lĩnh, nhưng dù sao xuất thân không cao, cũng chưa từng thông qua huấn luyện bài bản. Cho nên về phương diện cầm binh vẫn tồn tại một khuyết điểm nhỏ.

Lý Thành xuất thân nhà tướng, lúc trước là Mạc Ba Cổn Đả dưới trướng của Mông Điềm. Cũng đã từng tham dự cuộc chiến đánh Hung nô ở Hà Nam. Sau khi được Doanh Phù Tô đặc biệt đề bạt, hai mặt quân sự và chính trị đều được huấn luyện chính quy. Phương pháp cầm binh đương nhiên không giống với Chung Ly Muội xuất thân Hồ Thiện. Hơn nữa Lý Thành tính tình ôn hòa. Phối hợp lại với Chung Ly Muội lại vô cùng tăng thêm sức mạnh. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, quân binh bộ tốt của Lâu Thương đã mở rộng tới ba nghìn người. Kỵ quân tăng tới tám trăm người. Mà xa binh dưới trướng của Nhâm Ngao và Lữ Thích Chi cũng đều đã mở rộng tới bốn đội, cộng thêm thân vệ trong tay Lưu Khám, binh mã Lâu Thương đã vượt lên trước năm nghìn người.

Tại loạn thế này mười vạn hay trăm vạn đại quân giao phong là chuyện thường. Chỉ có năm sáu ngàn người cũng không nhiều lắm. Nhưng không có cách nào khác. Người ở Lâu Thương vốn không ít ỏi. Mặc dù đã tiếp nhận không ít lưu dân và bại khấu nhưng cũng khó mà tiếp tục mở rộng hơn nữa. Nếu không phải vì trong thành Lâu Thương này có vô số đồ quân nhu, lương thực, lấy nhân khẩu của Lâu Thương hiện nay mà nói năm nghìn người đã là con số khổng lồ.

Nếu tiếp tục như vậy, cơ hồ sẽ là tỉ lệ bốn trên một, thậm chí là ba trên một.

Đám người Công Thúc Liêu nói không sai. Quả nhiên Lâu Thương không phải là nơi có thể phát triển. Thoạt nhìn đã tới lúc phải rời khỏi đây rồi!

- Thủ Thận, bắt đầu từ ngày mai, việc trong quân ngươi đừng xen vào nữa.

Sau khi nghe Lý Thành báo lại, Lưu Khám trầm ngâm chốc lát rồi căn dặn:

- Đạo tử cùng với Lão Khoái hiện giờ không có ở đây. Hà công và Lão Tào bận về việc xử lý khố phủ. Lão Giả cũng bận việc không rút thân ra được. Việc trong phủ nha quá nhiều cần phải có một người có thể chủ trì.

Trong bất giác, trong lời nói cử chỉ của Lưu Khám càng phát ra uy nghiêm khó mà có thể chống cự.

Lý Thành cũng khom người nhận lệnh. Y sẽ không phản đối gì cả. Mặc dù là biết rõ Lưu Khám điều y ra khỏi quân doanh cũng không chỉ là bởi vì phủ nha bận rộn. Nhưng Lý Thành cũng vẫn như trước sẽ không phản đối. Y không phải là một người ngu dốt. Đồng thời cũng không phải là một người ngu trung. Trong lòng loáng thoáng cảm nhận được dã tâm của Lưu Khám. Nhưng theo y thấy cũng không có gì sai. Cũng giống như Lưu Khám đã nói: Doanh thị đã mất kỳ lộc. Kế tiếp sẽ xem ai có thể săn được đầu lộc... Chỉ cần trong lòng của Lưu Khám vẫn nhớ kỹ tám trăm dặm Tần Xuyên là được!

Thủy Hoàng đế đã chết...

Phù Tô đã chết. Và còn cháu của Doanh thị cũng đều chết. Hiện giờ dòng dõi Doanh thị ngoại trừ Nhị Thế chỉ còn lại có Doanh Quả đang tị nạn ở Thục quận. Về phần Doanh Anh, Lý Thành chẳng bao giờ xem y là người của họ Doanh, huyết mạch Đế vương từ lâu đã bị pha trộn.

Ai cũng có thể làm Hoàng đế!

Nếu đã như vậy vì sao Lưu Khám không thể?

Lý Thành đã tự hỏi lòng mình như thế, thế nhưng không hề đem những lời này nói cho người khác.Hiện tại y chỉ cần nghe theo căn dặn của Lưu Khám, được càng nhiều tín nhiệm. Dòng họ Lý gia mới có thể được khôi phục như trước.

----------------

Giữa tháng mười hai, sau khi Chương Hàm đánh chiếm huyện Hứa bèn hợp binh lại với Đổng Ế. Thừa lúc mặt sông đóng băng quân Tần thuận thế vượt qua Dĩnh Thủy. Binh lâm Trường Bình (nay là tây nam Hoa Đông bắc. Không phải là Trường Bình ở cuộc chiến Trường Bình).

Trường Bình là một thành nhỏ. Nói chính xác là một hương. Đây cũng chính là con đường duy nhất đi đến huyện Trần. Đánh chiếm huyện Trần cần phải lấy Trường Bình!

Vì thế Trần Thắng cũng chuẩn bị rất kĩ lưỡng, phái ra một danh tướng Võ bình quân Tống Bạn mà y tin cậy nhất trấn thủ nơi đây. Võ Bình quân Tống Bạn này là họ Tống của nước Sở trước kia, hai mươi ba tuổi. Lúc trước khi Trần Thắng lấy huyện Trần, Tống Bạn là người đầu tiên trong số những quý tộc của Sở trước kia đến nương tựa. Họ Tống rất có danh tiếng ở Sở trước kia, thậm chí vượt xa cả gia tộc họ Hạng. Đã từng nhiều lần đảm nhiệm chức Lệnh Dõan vô cùng có danh vọng.

Trần Thắng đối với con cháu Tống Thị đầu nhập đầu tiên này vô cùng coi trọng, là thế gia vọng tốc, lời lẽ không giống bình thường, rất có tài học. Thậm chí Trần Thắng chuẩn bị chờ Thượng trụ quốc Thái Tứ về hưu sẽ cho Tống Bạn này tiếp nhận.

Cho nên khi nghe tin Thái Tứ bị bắt sống, Trần Thắng lập tức phái Tống Bạn đến Trường Bình phòng ngự. Đồng thời triệu tập mười vạn binh mã đến đóng quân tại Trường Bình do Tống Bạn chỉ huy.

Chương Hàm trong tay có hơn hai mươi vạn binh mã, trừ Trung úy quân ra hầu như ở đây khinh binh là chủ yếu. Mà trong tay của Tống Bạn tuy chỉ có mười vạn nhưng dựa vào Trường Bình vẫn có thể chống đỡ được Chương Hàm được một thời gian. Thậm chí bao gồm cả Chương Hàm, Đổng Ế cũng muốn ở Trường Bình đánh nhau một trận.

Nhưng sự thực lại không giống như Chương Hàm suy tính.

Tống Bạn được Trần Thắng giao cho trọng trách, nhưng thật ra y cũng chỉ là một tên hay khoác lác mà thôi, hai mươi ba tuổi nhưng chưa từng ra chiến trận. Lúc Tống Bạn đứng trên cao quan sát trận hình của quân Tần, thấy khí thế của quân Tần càng thêm hoảng sợ, đông nghịt một mảnh. Nhìn từ xa giống như một dòng nước lũ đen, cờ bay phấp phới, binh khí lấp lóe xông thẳng tới.

Khuôn mặt nhỏ thó của Tống Bạn phút chốc trắng bệch như tờ giấy.

Chương Hàm phái ra đại tướng dưới trướng là Dương Hùng đã từng theo Mông Điềm cùng quyết chiến với Hung nô tại Hà Nam lúc trước ra trận khiêu chiến. Dương Hùng này cũng là một mãnh tướng, ở trước trận đã từng liên tiếp chém ba viên đại tướng của Trương Sở, dùng đồng việt nhuốm máu chảy đầm đìa chỉ vào Tống Bạn, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Tống Bạn, còn chưa chịu chết!

Chương Hàm không nghĩ tới. Dương Hùng cũng thật không ngờ, chỉ mới gầm lên giận dữ một tiếng đã làm cho Tống Bạn sợ hãi từ trên lầu thở dồn dập, con mắt trợn ngược, ngã xuống, không thể tỉnh lại.

Rõ ràng là bị hù chết!

Người cầm đầu vừa chết, Trường Bình một trăm ngàn đại quân tức thì như rắn mất đầu trong chốc lát đã tan tác.

Chương Hàm thừa thế mà chém giết, chẳng bao lâu mười vạn đại quân máu chảy thành sông. Chỉ trong một ngày mười vạn đại quân mà Trần Thắng khổ tâm triệu tập đã không còn.

Sau khi tin tức được đưa tới huyện Trần, Trần Thắng lúc đó như người nằm mộng...

- Vương thượng, huyện Trần đã không giữ được... Thừa lúc binh mã của Chương Hàm vẫn chưa đến. Chúng ta mau nhanh chóng bỏ chạy, ngày sau còn có lúc phục khởi.

Trương Hạ, tướng giữ huyện Trần, là tướng lĩnh của Trần Thắng đã cùng nhau khỏi nghĩa ở làng Đại trạch. Hiện giờ, binh mã trong thành huyện Trần này không quá bảy tám ngàn người. Mà nhân mã ở bên cạnh có thể sử dụng được đều đã bị điều đi Trường Bình. Không có đội binh nào có thể giúp đỡ. Tình hình là đối mặt với hơn hai mươi vạn quân Tần ở huyện Trần căn bản là không thể nào chống nổi. Vì vậy gã khuyên can Trần Thắng.

- Rút lui. Rút lui về đâu?

Lúc này Trần Thắng hai mắt vô thần, dại ra nhìn Trương Hạ hỏi:

- Quận Nam Dương qua một tháng không có tin tức, chỉ sợ dữ nhiều lành ít... Các nơi khác đều lọt vào công kích của quân Tần. Nơi nào còn có thể an toàn? Tống Bạn chết tiệt làm hỏng chuyện lớn của ta. Hỏng chuyện lớn của ta a...

Trần Thắng vừa nói vừa khóc ngất.

Trương Hạ nói:

- Vương Thượng đừng lo lắng. Binh phong quân Tần mặc dù lớn nhưng luân phiên đại chiến như thế này chỉ sợ cũng đã mệt mỏi. Chúng ta lui về Nhữ Âm (nay là An Huy dương ), ven đường còn có thể triệu tập binh mã. Nhữ Âm rất gần Cửu Giang... Mạt tướng nghe nói đại tướng Kình Bố của Phiên Quân Ngô Nhuế đã đánh chiếm Thọ Xuân. Vương Thượng đừng ngại đầu tư lớn nhờ Kình Bố sớm xuất binh cứu viện. Môi hở răng lạnh. Quân Phiên chắc chắn đồng ý.

Dứt lời, Trương Hạ lại suy nghĩ một chút nói:

- Còn nữa, Vương Thượng còn phải phái người đi đến Tân Dương trước. Xin chủ soái Thương đầu quân là Lữ Thần xuất binh, trấn thủ huyện Hạng, ngăn cản Đại quân binh mã của Chương Hàm. Lữ Thần này cũng là một người có bản lĩnh. Chỉ cần cầm cự với Chương Hàm mười ngày, viện quân nhất định sẽ đến.

Đây thực sự là Trương Hạ đã cùng mình khởi nghiệp lúc trước sao?

Trần Thắng không khỏi nhìn chằm chằm Trương Hạ. Đồng thời trong lòng cũng tràn ngập hi vọng. Không sai, ta tuy rằng thất bại nhưng chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ có một ngày lật ngược thế cờ mà.

Lập tức Trần Thắng phái người cùng lúc đi Tân Dương và Thọ Xuân. Còn Trần Thắng thì sai người thu thập hành trang, mang theo hơn ba mươi hậu cung phi tử của y. Một trăm xe ngựa dưới sự bảo vệ của Trương Hạ cùng nhau rút lui khỏi huyện Trần, chật vật đi về phía Nhữ Âm. Trên đường đi cũng vô cùng vất vả...

Trần Thắng nhân lúc trời tối rút khỏi huyện Trần.

Sáng sớm hôm sau, đội quân tiên phong của Chương Hàm đã đến dưới thành huyện Trần.

Biết Trần Thắng đã trốn thoát, chủ tướng Dương Hùng nổi trận lôi đình gầm lên. Y mới vừa ở Trường Bình lập đại công, được thăng chức Tả giáo úy. Vốn là bắt được Trần Thắng, lập tiếp một công lớn nhưng không ngờ Trần Thắng lại chạy, chỉ để lại cho y một tòa thành trống.

- Đuổi theo. Nhất định không thể buông tha cho Trần tặc!

Dương Hùng muốn dẫn binh đuổi theo nhưng lại bị Đô úy Đổng Ế ngăn cản.

- Dương chiếu tướng, giặc cùng đường đừng đuổi... Trần Thắng này đã bỏ chạy được một đêm. Hiện giờ ngươi cũng khó mà đuổi kịp. Huống chi binh mã của chúng ta xuất kích ở Toánh Xuyên từ tháng mười một tới nay vẫn chưa từng được nghỉ ngơi. Khinh binh của ngươi ở Trường Bình đi vội vã ngày đêm. Trong một ngày đi tám mươi dặm, mệt mỏi không chịu nổi. Hôm nay ngươi lại muốn đuổi theo Trần Thắng cũng khó mà đánh nhau với hắn. Chi bằng nghỉ ngơi cho lại sức, đợi chiếu tướng xuất binh đến rồi sẽ tính tiếp.

Ha ha. Ngươi đừng lo không lập được công trạng, Trần Thắng không chết, sớm muộn gì cũng là của ngươi. Đừng vì một chút công lao mà làm cho ba quân khổ nhọc sẽ bị thiệt hại nhiều hơn!

Dương Hùng cũng không phải là người lỗ mãng. Cũng biết đây là ý tốt của Đổng Ế. Quả thật, các huynh đệ dưới trướng đã rất mệt mỏi. Đặc biệt một ngày đi tám mươi dặm, đã không thể nào tiếp tục được nữa. Dù sao Trần Thắng cũng sẽ không thoát được. Lập công cũng là chuyện sớm hay muộn. Dương Hùng lập tức ra lệnh cho quân binh nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Đợi Hàm thống lĩnh đại quân đến đây trợ giúp.

Thế nhưng không ai có thể ngờ được thế cục tiếp theo lại xảy ra biến hóa! Đại quân của Chương Hàm mãi cho đến buổi trưa ngày hôm sau mới đến huyện Trần, đồng thời y còn mang đến một tin tức không hay:

- Chư vị, mười ngày trước Ngụy quân Lâm Tể đột nhiên xuất kích, công chiếm bốn huyền là Trần Lưu, Ngoại Hoàng, Tương Ấp, Ung Khâu. Ý đồ là chặt đứt con đường chuyển lương ở Toánh Xuyên, thèm muốn Tuy Dương. Quận thủ quận Nãng phái người đến đây cầu viện.

- Sao?

- Mặt khác, quận Tam Xuyên còn truyền đến tin tức phản tặc Lưu Bang ở quận Tứ thủy phục kích quận thủ Tư Mã Lan tại đại trạch Chiêu Dương... Quận thủ Tư Mã Lan chết trận. Vương Khác Tiết quận đã cầu viện quận Tam Xuyên, thỉnh cầu chúng ta xuất binh giúp đỡ. Chư vị, phản tặc ở các nơi dường như lại bắt đầu nổi lên.

Tư Mã Lan đã chết?

Đây cũng là quận thủ thứ hai của lão Tần chết trận sau Doanh Tráng.

Mọi người đều nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Đúng lúc này lại nghe ngoài cửa có tiếng huyên náo. Tiếp theo có một viên đại tướng lảo đảo vọt vào quỳ sụp xuống.

Viên đại tướng này quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục, khóc nói:

- Thúc phụ có ơn dưỡng dục với ta. Nếu không thể báo thù cho thúc phụ, Di mặt mũi nào mà sống giữa thế gian? Tướng quân, Di tình nguyện lĩnh một đội quân đi quận Tứ Thủy trước lấy đầu phản tặc Lưu Bang, dâng tặng tướng quân!

Chương Hàm thấy tình hình như vậy hơi nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ...