Hình Đồ

Chương 343: Thiên khốc (2)




Nhưng Lưu Khám cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến cảm thụ của Mông Điềm, trầm giọng nói:

- Thượng tướng quân, hiện nay Vương Ly đã cầm binh mã của thành Cửu Nguyên trong tay. Mặc dù tạm thời bị ta dao động sĩ khí, nhưng khi huyết chiến, sẽ là không còn đường quay lại. Đi con đường nào, Thượng tướng quân mau chóng đưa ra quyết định mới phải.

Đi con đường nào?

Mông Điềm hiểu được hàm ý của Lưu Khám. Đây là Lưu Khám đang khuyên ông, mau chóng xông ra khỏi vòng vây, nhưng với tình hình hiện nay, có thể xông ra khỏi vòng vây sao? Cứ cho là xông ra được, rồi làm thế nào?

Mông Điềm suy nghĩ một chút, vỗ vỗ vai Lưu Khám thật mạnh.

- Quân hầu, ta không nhìn lầm ngươi, ĐĐại công tử cũng không nhìn lầm ngươi a!

Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên nhìn Mông Điềm. Không rõ vì sao, Mông Điềm đột nhiên lại nói những lời vô nghĩa này, là có ý tứ gì?

- Quân hầu, ngươi hãy nghe ta nói. Tặc tử hôm nay đã quyết tâm lấy tính mệnh ta và ĐĐại công tử. Vương Ly có được binh phù, khẳng định sẽ triệu tập nhân mã đến đây. Phủ Thượng tướng quân này có khả năng không chống đỡ được lâu lắm. Nếu như Vương Ly toàn lực công kích, phối hợp với đồ quân nhu trong tay y, chống đỡ chỉ được đến hừng đông… Cho nên, ta không thể đi…Quân hầu, ngươi có hiểu ý của ta?

- Ông không đi?

Lưu Khám ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, há miệng cả kinh nói:

- Thượng tướng quân, ý ông là…

- Đại Tần có thể không có Mông Điềm nhưng không thể không có Đại công tử. Tình hình hiện nay, ta chỉ cầu xin quân hầu, nhất định phải bảo vệ tốt Đại công tử.

- Điều này làm sao có thể?

Lưu Khám bật thốt lên nói:

- Không bằng để ta ở lại ngăn chặn bọn họ.

Lời vừa khỏi miệng, trong lòng Lưu Khám không khỏi có chút hối hận. Bất tri bất giác, mình đã trở thành một phần tử của Đại Tần rồi! Trước đây, câu nói như thế này, Lưu Khám quyết không có khả năng nói ra. Ha, không nghĩ tới hôm nay hắn lại thuận miệng như thế mà không có nửa chút do dự.

Oai hùng lão tần, cùng chung quốc nạn!

Đây không phải là một câu khẩu hiệu, mà là một loại tinh thần, một loại khí khái. Sống tại thời đại lâu, ở chung cùng với Lão Tần Nhân này, bất tri bất giác hắn cũng đã bị ảnh hưởng.

Mông Điềm nở nụ cười, vỗ vỗ vai Lưu Khám.

- Hai mươi năm nữa, ngươi nhất định có tư cách ở lại.

Ngụ ý nói cho Lưu Khám: Ngươi bây giờ còn chưa có tư cách này…

- Quân hầu, ở trong phủ đệ ta còn là Thượng tướng quân, ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta. Ta đã sai người chuẩn bị, đợi đến khi Vương Ly công kích mãnh liệt nhất, ngươi mang theo Đại công tử và Tiểu công chúa chạy theo mật đạo. Mật đạo này, vốn là ban đầu ta nhất thời xây dựng, lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày dùng tới… Cửa ra mật đạo này ở phía tây thành Cửu Nguyên.

Đến lúc đó ta sẽ tận hết khả năng thu hút sự chú ý của Vương Ly sang một bên, thủ vệ ở cửa tây sẽ không quá nghiêm mật, ngươi có thể thuận thế lao ra.

Sau khi ra khỏi thành, đừng quay lại.

Đi hướng Quảng Võ thành, che chở Đại công tử đi tìm Đông Lăng hầu.

Hiện giờ ta mất hổ phù, binh mã Dương Châu khó có thể điều động, chỉ có thể xin Đông Lăng hầu tạm thời bỏ ngỏ bến thuyền, suất bộ đi xuống phía nam.

Ta phỏng chừng lúc Vương Ly tiếp nhận binh mã Bắc Cương, chí ít cần một hai tháng mới có thể bình định xuống được.

Cho nên, trước khi Vương Ly ổn định, ngươi và Đông Lăng hầu phải bảo hộ Đại công tử công chiếm Hàm Dương, phụ tá Đại công tử đăng cơ. Tuy rằng chúng ta không có hổ phù, ngọc tỷ nhưng trung thần tại thành Hàm Dương vẫn còn… Ngươi nhớ kỹ, Đại công tử còn, Đại Tần ta vẫn còn hy vọng.

Mông Điềm ân cần chỉ bảo, nghe ra tựa hồ như không có vấn đề gì lớn lao.

Nhưng Lưu Khám lại biết, đây chỉ sợ là lần cuối cùng trên đời này Mông Điềm chỉ bảo.

- Kỳ thực, năm đó Bệ hạ đưa ta đến chỗ người Hung Nô ở Hà Nam, ta đã biết, sẽ không có kết cục tốt.

Ông trời phù hộ ta, mặc dù không được chết già, nhưng có thể chết trận chung quy còn tốt hơn so với Võ An quân, chỉ có thể tự sát mà chết.

Quân hầu, đừng nói rườm rà… ngươi nhanh đi chuẩn bị, lúc thời cơ đến, ta sẽ phái người thông tri ngươi. Chuyện ở ngoài phủ, ngươi đừng xen vào nữa.

Thời kỳ chiến quốctổng cộng có bốn người Võ An quân.

Sớm nhất chính là tể tướng của sáu nước Tô Tần, được nước Triệu phong làm Võ An quân; sau là danh tướng nước Tần Bạch Khởi, là người có kỳ năng chăm sóc quân sĩ; Sau Bạch Khởi là danh tướng Lý Mục của nước Triệuc, ngoài ra còn có danh tướng Hạng Yến của nước Sở ũng được phong hiệu là Võ An quân. Nhưng nghĩ lại, hình như những người được phong là Võ An quân đều không thể chết già.

Mông Điềm đã nói tới mức này rồi, không thể nghi ngờ là đã hiện rõ lòng phải chết.

Lưu Khám cũng biết, không thể khuyên được Mông Điềm.

Hắn chỉ có thể lấy nghi thức chào của quân đội, chào Mông Điềm, sau đó mang theo Lưu Tín xoay người rời đi.

Đúng theo lời của Mông Điềm, Vương Ly có thể làm đến chức Tì tướng quân của biên quân Bắc Cương, không chỉ dựa vào xuất thân hiển hách của lão.

Lâm trận, chỉ huy rất có trình tự, lúc trước bị Lưu Khám dao động quân tâm, rất nhanh đã bị bình ổn xuống.

Quân Tần phát động công kích thật mạnh hướng về Thượng tướng quân phủ. Vương Ly vì tốc chiến tốc thắng, thậm chí vận dụng cả quân giới là Liên nỏ Đại hoàng tham.

Binh lực gấp mấy lần giáp sĩ trong phủ, phát động công kích,trong khoảnh khắc, trước cửa phủ Thượng tướng quân nguy hiểm vô cùng.

Nhưng lúc này, người chỉ huy sau cửa phủ lại đổi thành Mông Điềm.

Đây cũng coi như là một lần giao phong giữa hai danh tướng của Đại Tần. Tuy rằng không phải rất công bình, nhưng trên đời này, chưa từng có công bình. Dưới sự chỉ huy của Mông Điềm, công kích của Vương Ly lần lượt bị đẩy lùi. Thế nhưng giết địch một nghìn, bị tổn hại tám trăm. Mông Điềm chỉ có thể dựa vào tường viện kiên cố của phủ Thượng tướng quân mà phòng ngự. Thế nhưng Vương Ly dưới sự phụ trợ mạnh mẽ của quân giới, làm cho tổn thất của Mông Điềm cực kỳ thảm trọng.

Qua giờ tý, cửa tiền viện phủ bị công phá.

quân Tần đã giết người đỏ cả mắt rồi, giẫm lên thi thể, chạy ào ào vào phủ Thượng tướng quân.

Nhưng trước lúc cửa tiền viện bị công phá, Mông Điềm đã suất lĩnh bộ binh lui giữ tại trạch viện thứ hai, tổ chức gia nhân tiếp tục chống đỡ. Phủ Thượng tướng quân tổng cộng có chín cửa tiến vào trạch viện, nếu như cứ đánh tiếp như vậy, coi như đạt được thắng lợi, Vương Ly cũng không vinh quang.

- Xe bắn đá, oanh kích!

Quân giới cỡ lớn bắt đầu phát huy uy lực, Vương Ly liên tục công kích. Trong nửa canh giờ, liên tục đột phá ba đạo phòng tuyến.

Thiết giáp sĩ của phủ Thượng tướng quân đã bị thương vong quá bán. Thế nhưng quân Tần cũng bị tổn hại mất gần nghìn người. Điều này làm cho Vương Ly không khỏi thẹn quá thành giận.

Phù Tô nằm trên một cái cáng đơn giản, lại một lần nữa hôn mê.

Lưu Khám sai người khiêng Phù Tô, tập hợp ở phòng củi phía sau viện. Trừ đám người Phù Tô, Lưu Khám chỉ có hai mươi người đi theo. Phía Lưu Khám còn có khoảng bảy tám Lâu phiền giáp sĩ, còn lại đều túc vệ của Phù Tô. Lần này đột phá vòng vây, không thể nhiều người quá, bằng không sẽ bại lộ hành tung. Ngay cả Lưu Khám, Phù Tô, Doanh Quả, Lưu Tín và Cáp Vô Lương, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi lăm người mà thôi.

Hoàng Nhất Phẩm không đi theo!

Y mất đi một cánh tay, nên hiểu rõ mình là một trói buộc, cho nên ở lại tác chiến.

Lúc này quân Tần đã công phá ba đạo phòng ngự, Hoàng Nhất Phẩm có thể sẽ chết trận. Nhưng ở những lúc như thế này, cũng không có người quan tâm đến vấn đề này nữa.

Lưu Khám canh giữ ở lối vào mật đạo, lẳng lặng chà lau Xích kỳ.

Ngựa Xích Thố bên người hắn, thỉnh thoảng lại đạp vó sắt. Những tiếng vó ngựa này đạp lên tảng đá, rung động thành từng hồi. Trong đường hầm lạnh lẽo tràn ngập mùi tanh. Lưu Khám nhìn mọi người, đột nhiên mở miệng nói:

- Tín, ngươi cõng Tiểu công chúa, phụ trách bảo hộ nàng an toàn. Con ngựa Thanh Lưu của Thượng tướng quân ngươi cưỡi đi… Tiểu Cáp mang theo mười người, phụ trách hộ vệ an toàn của Tiểu công chúa.

- A?

Lưu Tín ngẩn ra.

Để cậu cõng Doanh Quả?

Điều này làm cho Lưu Tín có chút xấu hổ. Mà Doanh Quả mặt đỏ lên nhưng không cự tuyệt. Nàng có thể nhìn ra được, trong rất nhiều người này, chỉ có thúc cháu Lưu Khám là võ lực cao nhất. Lưu Khám khẳng định phải bảo hộ huynh trưởng, như vậy để cho Lưu Tín bảo hộ nàng, tựa hồ cũng rất bình thường.

Trong loạn chiến, mọi người không nên phân tán.

Chỉ có ở cùng một chỗ, mới là chủ ý hay nhất.

Thanh Lưu của Mông Điềm chính là lương câu của Đại Uyên, hãn huyết bảo mã, phụ trách đưa hai người Lưu Tín cũng sẽ không cật lực.

Lưu Khám đứng dậy, ý bảo tùy tùng đi lên, nâng Phù Tô lên, sau đó dùng dây đem Phù Tô buộc vào thân mình, xoay người lên ngựa.

Lúc này đã thấy Đồ Đồ mang theo Hoàng Nhất Phẩm tới.

- Quân hầu, Thượng tướng quân mệnh ngươi hiện tại hành động.

Lúc nói lời này, Đồ Đồ cúi đầu, nhưng nhìn ra được, hai mắt y đỏ bừng. Hoàng Nhất Phẩm đem theo một con chiến mã, đưa dây cương cho Đồ Đồ.

- Quân hầu, xin nhờ cả vào ngươi rồi!

Trên người y loang lổ vết máu, hướng về phía Lưu Khám thi lễ thật sâu.

Xem ra, Đồ Đồ phụng mệnh Mông Điềm, muốn cùng Lưu Khám cùng nhau đột phá vòng vây. Nếu bình thường, nói không chừng Lưu Khám sẽ nói vài câu an ủi. Nhưng lúc này mặt hắn trầm như nước, không nói bất kỳ lời nào. Sai người mở cửa mật đạo, sau đó ghìm ngựa xoay người, ý bảo Lưu Tín dẫn đầu.

- Nhất Phẩm, ngươi…

- Tiểu Cáp, chớ lo lắng cho ta.

Hoàng Nhất Phẩm cười khanh khách, không nhìn ra chút sợ hãi nào:

- Sau khi các ngươi đi, ta ở lại chỗ này thả đá, ngăn chặn đường vào mật đạo. Có một số việc, luôn luôn phải có người để làm… Tiểu Cáp, bảo vệ Tốt tiểu công chúa.

Quân hầu, các ngươi bảo trọng!

Hai mắt Cáp Vô Lương hồng hồng, hướng Hoàng Nhất Phẩm chắp tay, thúc ngựa vào mật đạo.

Theo sau, Lưu Khám cũng suất bộ tiến lên, trước khi vào mật đạo, quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Nhất Phẩm, đột nhiên nói:

- Nhất Phẩm, nếu có kiếp sau, chúng ta cùng uống ba trăm chén.

Thanh âm hơi nghẹn ngào, thế nhưng Lưu Khám cũng không dám biểu lộ trước mặt mọi người, thúc ngựa đi vào mật đạo.

Lúc này Đồ Đồ cũng xoay người lên ngựa.

Y muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị Hoàng Nhất Phẩm ngăn cản:

- Đồ Đồ, Quân hầu, đừng mất thời gian nữa, cùng quân hầu đi đi.

- Bảo trọng!

Đồ Đồ quay đầu ngựa, tiến nhập mật đạo. Đợi đến khi bóng dáng của mọi người hoàn toàn biến mất trong mật đạo, Hoàng Nhất Phẩm đi tới một bên cửa nhập, một cánh tay xoay một khối đá, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một khối đá hạ xuống, vừa đủ ngăn chặn cửa vào.

Lau đi vết máu trên mặt, cánh tay còn lại của y huy kiếm, đem mọi thứ trong phòng củi đập vỡ.

Dầu đen, trong nháy mắt chảy tràn ra.

Lúc này, những tiếng hò hét ngoài tiền viện càng gần hơn, hiển nhiên là do Vương Ly suất bộ sắp xông đến đây rồi. Coi như là huy hoàng quá rồi, đời này làm được Thiết ưng duệ sĩ lập được không ít chiến công, có thể vì nước Tần mà chết, Hoàng Nhất Phẩm cho dù chết cũng không tiếc nuối.

Y thổi lên mồi lửa, ném xuống đất. Dầu đen gặp lửa, thoáng cái bốc cháy lên, trong nháy mắt cháy hết cả phòng củi.

Hoàng Nhất Phẩm đưa kiếm ngang cổ, nhẹ nhàng hát một khúc quân ca của nước Tần: “Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu, dữ tử đồng cừu...” Trong lửa cháy mạnh mẽ, truyền đến một tiếng ca thê lương. Khi hát đến câu “đồng cừu chi tế” Hoàng Nhất Phẩm cắn răng một cái, trong tay dùng một chút lực, thiết kiếm cắt ngang, vết máu phun trào.