Hình Đồ

Chương 332: Bình nguyên tân (2)




Mí mắt Lưu Khám giật liên tục, làm cho lòng hắn khó có thể bình tĩnh.

Máy mắt báo có tai họa… sao lại máy mắt như vậy? Lưu Khám đi lại hai vòng trong quân trướng, gọi Lưu Tín giúp hắn thay khôi giáp, thuận tay nhấc lên Xích kỳ. Từ lúc hộ giá tới này, Xích kỳ này chưa có cơ hội xử dụng, nhưng Lưu Khám mỗi ngày đều lau dầu. Làm cho Xích kỳ vẫn duy trì độ sắc bén kinh người. Nói chung, hắn đi tuần thị sẽ không mang theo Xích kỳ này. Nhưng hôm nay mí mắt giật lợi hại, cho nên mang Xích kỳ theo.

Theo đạo lý mà nói, đến lúc này hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì.

Nhưng ngày hôm nay không biết là làm sao, trong lòng vô cùng hoảng hốt, cho nên Lưu Khám cũng không dám chủ quan, so với ngày xưa còn phải cẩn thận hơn.

Sau khi vào Bình Nguyên Tân, sự mệt mỏi do say rượu đã biến mất.

Bước đi của hắn đến giờ vẫn còn có chút bay bay, nhưng trên cơ bản là không có gì đáng ngại.

- Tín, ngươi cũng mang theo binh khí, cùng ta đi tuần thị.

- Vâng!

Đồ trang bị của Lưu Tín đơn giản hơn nhiều, một bộ áo giáp tê giác, một bộ cung, một bó tên. Trừ những thứ đó, còn có một con ngựa Đại Uyên màu đỏ thẫm. Lưu Tín đánh giá con ngựa, so với ngựa của Thiết ưng duệ sĩ khác thì mạnh hơn rất nhiều. Đây là của Doanh Quả tạ ơn cậu đã xuất thủ tại Trữ La Sơn, bảo người lựa chọn một con ngựa tốt từ doanh mã Lang trung. Tuy không nói là ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm nhưng cũng chạy nhanh như gió.

Cậu mang theo lang nha bổng móc vào yên ngựa, trên móc treo còn có một thanh kiếm bản to.

Lên ngựa, theo Lưu Khám đi tuần thị trong doanh.

Đêm nay, trăng sáng sao thưa, không một gợn mây. Ánh trăng sáng tỏ, chiếu trong doanh, giống như phủ thêm một làn lụa trắng mỏng.

Các tiểu trướng đều rất yên tĩnh, không có bất kỳ hiện tượng dị thường nào.

Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều rồi?

Lưu Khám kéo dây cương, dùng roi ngựa khẽ khẽ gõ vào giày, nghi hoặc nhìn khắp nơi xung quanh.

Xa xa, có thể thấy mờ mờ hành doanh đại trướng của Thủy Hoàng đế , biểu hiện Thủy Hoàng đế bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi. Đây chính là một Đế vương rất chăm chỉ! Mặc kệ hậu thế đánh giá thế nào, đều không thể che giấu được sự thực này. Có lẽ chính sự chăm chỉ của ông đã tạo nên một đế quốc Đại Tần huy hoàng.

- Tín, hôm nay ta tổng cảm thấy có chút không thích hợp. Giống như là sắp có chuyện không may.

Chúng ta cẩn thận dò xét một chút, đi nhiều thêm vài vòng. Ngươi và ta tối nay khổ cực một chút đi… Mẹ ơi, đi một chuyến thế này, chí ít làm cho người ta giảm thọ mất mười năm đấy.

Những lời nói bực tức này hắncũng chỉ có thể nói thầm với Lưu Tín.

Từ lúc bắt đầu đi theo giá, Lưu Khám vẫn thấp tha thấp thỏm.

Có câu gần vua như gần cọp, cũng không biết khi nào tỉnh lại, đầu đã không còn là của mình nữa. Kích thích! Lần du hí này thật là kích thích đến tận khi về nhà… cả ngày đều có cảm giác giống như là làm xiếc đi trên dây, thật không có chút nào an tâm. Lưu Khám nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài.

Mà Lưu Tín đi theo phía sau Lưu Khám, nhếch môi cười thô lỗ.

Giữa tháng sáu, là thời tiết cuối hạ. Gió buổi tối đã mang theo cảm giác mát rượi, rất sảng khoái.

Lưu Khám cưỡi ngựa tuần thị hai vòng, toàn thân ướt mồ hôi. Cảm giác suy yếu lúc trước trên cơ bản đã không còn. Nhưng là, dạ dày cảm thấy có chút đói…

Hai thúc cháu trở lại quân trướng, vừa mới chuẩn bị tìm chút gì để nhét đầy bao tử đột nhiên, mành trướng bị nhấc lên, Cáp Vô Lương từ bên ngoài đi vào.

- Quân hầu, Vô Lương có chuyện quan trọng bẩm báo.

Lưu Khám nhíu mày:

- Tiểu Cáp, đã muộn thế này rồi, còn có việc gì quan trọng vậy? Vừa lúc, ta vừa mới chuẩn bị ăn chút đồ, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.

- Quân hầu, đừng ăn nữa… Đêm nay khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn!

- Chuyện lớn gì?

- Có người...có người mưu đồ gây rối đối với Bệ hạ!

- A?

Lưu Khám giật mình há hốc miệng, nhìn Cáp Vô Lương. Rất nhanh, hắn phục hồi lại tinh thần, giữ chặt lấy vai Cáp Vô Lương:

- Tiểu Cáp, ngươi từ đâu mà biết được?

- Quân hầu còn nhớ Nhất Phẩm không?

Lưu Khám ngẩn ra, sau một lát nhẹ nhàng lắc đầu:

- Nhất Phẩm nào?

- Chính là Duệ sĩ mất một cánh tay ở Trữ La Sơn, Hoàng Nhất Phẩm!

- A, thật ra ta cũng có chút ấn tượng… Không phải y bị tiểu công tử vứt ở tiểu trướng không xem không hỏi sao? Ta còn cho y một đơn thuốc.

- Chính là y!

Cáp Vô Lương bị Lưu Khám bám chặt đau đến nhe răng nhếch miệng gã cốchịu đựng đau đớn trên vai, liên tục gật đầu:

- Quân hầu, ngươi có thể buông tay ra trước hay không?

Khí lực của Lưu Khám vô cùng kinh người.

Vì đang khẩn trương, trên tay không tự chủ sử dụng hơi nhiều khí lực. Tuy nói Cáp Vô Lương là Thiết ưng duệ sĩ, nhưng cũng không thừa nhận nổi lực đạo như vậy. Lúc này Lưu Khám mới phát giác ra, mình đã căng thẳng quá rồi liền ội vã thả tay ra, thấp giọng nói xin lỗi Cáp Vô Lương vài câu.

Cáp Vô Lương xoa nhẹ cánh tay mình, lúc này mới nói:

- May mà Quân hầu ngài hạ lệnh cho ngự y khám chữa bệnh cho Nhất Phẩm, lại viết ra cho một đơn thuốc dưỡng thân thể. Chỉ là ta thực sự nhịn không được, vì vậy mới nói việc này với tiểu công chúa. Sau khi tiểu công chúa biết, vô cùng tức giận, cũng ngày đó để người an trí thỏa đáng cho Nhất Phẩm. Nhất Phẩm đã mất một cánh tay, hiện nay đang ở trong doanh, làm một ít việc tạp dịch.

Doanh Quả thật ra cũng là một người có tình, không lãnh bạc giống như Hồ Hợi.

Lưu Khám gật đầu, nhưng lại có chút không chịu nổi nói:

- Tiểu Cáp, nói trọng điểm!

- Quân hầu, tình hình là như thế này. Trước đó vài ngày, Nhất Phẩm tìm ta nói một việc. Quân hầu còn nhớ cơn bão ở Lang Gia không?

Lưu Khám ngẩn ra:

- Đương nhiên là nhớ! Cơn bão đó rất mạnh, ta ở trên thuyền, cả đêm không thể ngủ được.

- Ngày đó Nhất Phẩm theo Bệ hạ lên bờ. Lúc y đến, ở tại một góc khuất của tiểu trướng trong hành doanh, tối hôm đó, y nghe được ở bên ngoài tiểu trướng có người nói chuyện, vì vậy mới đứng dậy nhìn ra ngoài nhìn thấy… Trung xa phủ Lang trung lệnh Triệu Cao mang theo hai Xa sĩ đứng im ở ngoài tiểu trướng chứng nửa canh giờ. Sau đó lại tới một nội thị, nhìn tư thế, tựa hồ là phụng mệnh của Triệu Cao đi ra ngoài. Vốn là Nhất Phẩm cũng không để ý.

Nhưng nào ngờ Triệu Cao vừa mới đi, hai Xa sĩ liền giết nội thị kia, sau đó mang thi thể của nội thị kia đi, vứt trong rừng. Lúc đó Nhất Phẩm cảm thấy không thích hợp, vì vậy liền đi theo. Ngươi cũng biết, mặc dù y không còn cánh tay, nhưng thân thủ vẫn còn. Hai tên Xa sĩ kia cũng không phát hiện ra y. Nhất Phẩm đợi hai Xa sĩ đi rồi mới chạy đến kiểm tra một chút, phát hiện nội thị kia vẫn còn thở.

Nhưng là chỉ kịp nói với Nhất Phẩm ba chữ “cCông tử Anh”…

Từ ngày đó Nhất Phẩm bắt đầu để tâm, về sau y lại phát hiện, Triệu Cao và công tử Anh tiếp xúc rất nhiều lần. Biểu hiện tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng liên tưởng đến chuyện đêm hôm đó, Nhất Phẩm cảm thấy rất đáng khả nghi. Đặc biệt sau đó, công tử Anh lại thủ hộ đại trướng.

Sau khi tế tự ở Phù Sơn xong, Thủy Hoàng đế để công tử Anh phụ trách thủ vệ đại trướng.

Lưu Khám khi đó cũng nghe nói đến nhiệm vụ này, chính là cũng không cảm thấy có chỗ nào cổ quái. Nhưng ngày hôm nay nghe Cáp Vô Lương nói như thế, nghĩ lại, tựa hồ thật là có chút không thích hợp. Theo đạo lý mà nói, việc ở đại trướng liên quan đến an toàn của Thủy Hoàng đế, Ưng lang tướng há có thể tùy ý thay đổi? Thủ vệ thay đổi thành Doanh Anh, thời gian mất hơn mười ngày, lại từ thủ hộ tiểu doanh, thoáng cái bắt đầu thủ hộ hành doanh đại trướng.

Thủ hộ Thủy Hoàng đế, cũng không phải là trò đùa đâu!

Lưu Khám nhíu mày, ngón tay khe khẽ gõ và hộ giáp.