Hình Đồ

Chương 276: Thiên hạ có ai không biết ngươi (2)




Chí Thánh trong miệng Lưu Khám chính là tôn xưng của hậu thế đối với Khổng Khâu.

Tuy rằng ở thời đại này, Khổng Khâu chưa có mỹ danh ngút trời, nhưng so với xưng hô là Chí Thánh, lại có vẻ có chút yếu đi.

Thúc Tôn Thông không khỏi có chút kích động. Cho tới na ở Khổng Phụ môn hạ luôn cảm giác rất là thất bại. Bởi y ngôn có mánh khóe, ngữ có cải cách, thế cho nên ở Nho môn hay bị áp chế. Khổng Phụ cũng vậy, các đại nho khác cũng thế, luôn luôn thích đem “cổ chế” treo trên miệng… động một chút là cổ thế nào, tân thế nào. Mặc dù biết rõ Khổng phu tử cũng tán thành nói biến cách, nhưng sâu trong nội tâm, tóm lại là tương đối chống lại. Hôm nay nghe được những lời của Lưu Khám, Thúc Tôn Thông không khỏi cảm thấy tìm được tri kỷ.

Cầm hai tay Lưu Khám, Thúc Tôn Thông thấp giọng nói:

- Người hiểu ta, cũng chỉ có Đô úy… Người hiểu ta, cũng chỉ có Đô úy!

Lưu Khám cười nói:

Không Tử nói: “Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh”. Tiên sinh đại tài, hôm nay chính là ngọc sáng ở trong tối, chung quy có một ngày có thể như chim bằng ở Bắc Minh, bay tới chín nghìn dặm, cần gì phải vì quẫn khốn mà than thở? Khám có một câu tặng tiên sinh: Đừng lo con đường phía trước không có tri kỷ, thiên hạ này không có ai không biết đến ngươi. Tài của tiên sinh, chung quy sẽ có người thưởng thức.

Thúc Tôn Thông liên tục gật đầu, chỉ nói một câu:

- Hy vọng của Đô úy, Thông ghi sâu trong lòng.

Hai người hàn huyên vài câu, Lý Do nhịn không được xen miệng nói:

- Lưu huynh đệ, Thúc Tôn tiên sinh, hai người đã tương hợp như vậy, sao không kết bái làm huynh đệ? Với đại tài của Thúc Tôn tiên sinh, với vũ dũng và danh vọng của Lưu huynh đệ, tương lai nhất định thành một giai thoại của Đại Tần ta.

Lưu Khám và Thúc Tôn Thông đều giật mình…

- Không dám nói nhưng cũng rất mong muốn!

Lưu Khám nói:

- Chỉ không biết Khám là giới vũ phu, có hay không vinh hạnh được thành huynh đệ với Thúc Tôn tiên sinh.

Phải nói tiếp, những lời này hẳn nên là Thúc Tôn Thông nói ra. Thế nhưng Lưu Khám giành nói trước, cũng làm cho Thúc Tôn Thông không có lý do từ chối, lập tức chắp tay nói:

- Đã như vậy, Thông liền trèo cao rồi!

Lập tức Lý Do sai người mang hương án lên cho Lưu Khám và Thúc Tôn Thông kết bái huynh đệ. Thúc Tôn Thông lớn hơn Lưu Khám mười bảy tuổi, là huynh trưởng. Hai người kết bái xong, nhìn nhau cất tiếng cười to. Việc vừa rồi đã làm cho bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên hòa hoãn. Trước đó bởi vì Phùng Kính đột nhiên xuất hiện mà sinh ra căng thẳng, sau đó biến mất. Mọi người đều ngồi xuống, chén qua chén lại rất náo nhiệt. Trong tiệc rượu, Lưu Khám đột nhiên mở miệng nói:

- Huynh trưởng sinh ra ở đất Tề, đối với tình hình đất Tề, hẳn là tương đối hiểu rõ.

- Mặc dù không thể nói là rõ ràng, nhưng là có biết.

Thần sắc Thúc Tôn Thông tự nhiên, liếc mắt nhìn Lưu Khám, cười nói:

- A Khám là vì việc ở Lương Phụ Sơn mà cảm thấy lo lắng sao?

Bầu không khí trong sảnh đột nhiên trở nên trầm tĩnh. Ánh mắt của ba người Lý Do, Lý Thành, còn có Phùng Kính đều đồng thời tụ lại trên người Thúc Tôn Thông.

Lưu Khám vẻ tùy ý, nhấp một ngụm rượu:

- Huynh trưởng, ta chỉ muốn biết, huynh cho rằng lời tiên tri từ đâu mà đến?

Ngụ ý là hỏi Thúc Tôn Thông, có người nói đó là ý trời, huynh nghĩ sao?

Thúc Tôn Thông nói:

- Thiên đạo xa, nhân đạo gần, không phải có thể đạt được… mặc kệ là trời hay là người, chúng ta ngay cả nhân đạo cũng không biết rõ ràng, có tư cách gì bàn về thiên đạo? A Khám, đệ hỏi ta đối với việc này thế nào, ta chỉ có một câu nói: Khổng Tử không nói về quái, lực, loạn, thần!

Lưu Khám liền nở nụ cười. Thúc Tôn Thông tuy rằng không có trực tiếp trả lời, thế nhưng cũng đã rõ ràng trả lời vấn đề của Lưu Khám. Không thể nghi ngờ, cùng sự phán đoán của Lưu Khám là như nhau: việc ở Lương Phụ Sơn, cũng không phải là cái gì thiên ý, thuần túy là một sự kiện do người làm mà thôi.

Trầm ngâm một lát sau, Lưu Khám nói với Lý Do:

- Lý quận thủ, Khám có một yêu cầu quá đáng, mong rằng quận thủ tương trợ.

Lý Do cười:

- Lưu huynh đệ là muốn mượn người đúng không?

Tuy nói Lý Do này trong lịch sử thanh danh không hiển hách bằng phụ thân y là Lý Tư, nhưng ở thời đại này cũng là một nhân sĩ thành công, Lý Do cũng không phải là hư danh. Lưu Khám vừa mở miệng, Lý Do liền đoán được ý tứ của hắn, cho nên, ngược lại Lưu Khám cũng không làm ra vẻ.

Hắn nói:

- Huynh trưởng ta hiện tại tính về Hàm Dương, sợ rằng nhất thời không được trọng dụng, không duyên cớ lại lãng phí đi một thân tài học. Khám lần này đi quận Tể Bắc, bên cạnh cũng không có người. Huynh trưởng quen thuộc tình hình đất Tề, lại tài hoa xuất chúng. Chẳng bằng đi cùng ta, có thể phát triển sở trường, ngày nào đó có thể có một tiền đồ tốt. Chỉ là về phía Hàm Dương, còn phiền quận thủ đứng ra nói vài lời. Việc này là do phủ Thừa tướng chưởng quản, không biết quận thủ…

Lý Do suy nghĩ một chút nhẹ nhàng gật đầu:

- Về phía phủ Thừa tướng ngược lại không khó nói, nhưng không biết ý Thúc Tôn tiên sinh như thế nào?

Thúc Tôn Thông có vẻ thật cao hứng:

- Thông tất nhiên không có ý kiến. A Khám phải đi quận Tể Bắc, huynh trưởng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà...

Lưu Khám trong lòng căng thẳng: chẳng lẽ gã còn có suy nghĩ khác?

Thúc Tôn Thông nói:

- Đi quận Tể Bắc, quan hệ đến nhiều phương diện, tình hình cực kỳ phức tạp. Đất Tề học giả uyên thâm uyên bác quá nhiều. Thông hy vọng có thể điều thêm một người ở bên cạnh Quận thủ… chỉ là không biết Quận thủ có thể từ bỏ những thứ yêu thích hay không?

Lý Do ngẩn ra:

- Thúc Tôn tiên sinh muốn người nào?

- Ngô Thần!

Từ trong miệng Thúc Tôn Thông nhảy ra một cái tên cực kỳ xa lạ.

Lưu Khám chưa bao giờ nghe nói qua người này, không khỏi nghi hoặc nhìn thoáng qua Lý Thành, ý tứ là: ngươi biết Ngô Thần là ai không?

Trong mắt Lý Thành toát ra vẻ mờ mịt.

Lý Do nở nụ cười:

- Thì ra tiên sinh là muốn sư đệ ta… Ừm, Ngô sư đệ tinh thông luật pháp, còn hơn cả Do. Nếu không phải không đủ tuổi nhập sĩ, gia phụ đã sớm đem y gọi về Hàm Dương rồi. Y ở đây cũng không có việc gì, theo Lưu huynh đệ đi quận Tể Bắc cũng không coi là việc khó. Như vậy đi, chuyện này ta đồng ý rồi, chỉ là ta còn một điều kiện.

Lưu Khám nghe liền hiểu ngay.

Thì ra Ngô Thần này là học trò của Lý Tư. Chắc là vì tuổi tác nên còn chưa nhập sĩ, vì vậy ở bên cạnh Lý Do. Lưu Khám không rõ mang theo Ngô Thần thì có quan hệ gì, nhưng nghĩ đến Thúc Tôn Thông sẽ không bắn tên không đích, người này nhất định là có năng lực.

Lập tức hắn nói:

- Quận thủ, mời nói.

- Tiểu sư đệ này với cha ta là đồng hương, cũng là học trò mà ông coi trọng nhất. Hắn có trí nhớ cực kỳ kinh người, bản lĩnh chính là thấy một lần là không quên được. Chỉ là thân thể… Lưu huynh đệ dẫn theo hắn đi, xin chăm sóc nhiều hơn, đừng để hắn mệt mỏi, Do đây nhờ vả ngươi rồi!

Thì ra là thế!

Lưu Khám vội vã đứng dậy đáp ứng, vừa một phen cảm kích.

Đợi mọi người một lần nữa ngồi xuống, vẻ mặt Lý Do nghiêm lại, vỗ tay bảo người hầu lui xuống khỏi đình viên:

- Các vị ngồi đây đều bị cuốn vào việc ở Lương Phụ Sơn. Do cũng sẽ không giấu giếm, không ngại nói thật. Việc ở Lương Phụ Sơn, theo Do biết, có liên quan khá rộng.

Trong đó ý tứ của “Điền tam phân”, ta đại thể cũng có chút lý giải.

Làm cho người khó có thể phỏng đoán nhất, chính là câu “Yến Tử sinh”. Theo lời tiên tri, chỉ có Tề Yến Tử xuất hiện mới có cục diện “điền ba phân”. Vấn đề là Tề Yến Tử là người phương nào? Tề Điền không cần quan tâm, mà Yến Tử này mới là cái họa từ bên trong. Hiện nay ở quận Tể Bắc nhân tâm hoảng sợ, càng lớn hơn nữa là có xu thế khuếch tán ra toàn bộ đất Tề. Việc cấp bách của Đô úy chính là phải tìm được “Yến Tử” này. Chỉ cần có thể bắt được Yến Tử, những người khác không đáng quan tâm. Việc này rất khẩn cấp, mong Đô úy nhanh chóng giải quyết.