Hình Đồ

Chương 240: Âm mưu thâm độc của Lô Tử Cao




Bên trong một căn nhà nhỏ, ánh sáng lờ mờ. Lô Tử Cao ngồi chồm hỗm trước thư án, ngơ ngác nhìn xem địa đồ được treo ở trên vách tường, thật lâu không nói một lời. Địa đồ kia cơ hồ toàn bộ bị màu đen bao trùm, ngoại trừ vài chỗ có chấm nhỏ dùng màu sắc khác nhau ra, thì chỉ còn lại rất ít địa phương chung quanh Đại Tần là không bị chấm đen bao quanh. Đây là địa đồ thời kỳ Thất hùng còn tồn tại, nhưng mà hiện tại, sáu nước đã mất.

Suy nghĩ trở về mười năm trước kia.

Khi đó Lô Tử Cao vừa qua khỏi niên kỷ hiểu thiên mệnh niên kỷ, bởi vì y ưa thích Hoàng lão chi thuật, ở Yến quốc cũng có chút danh tiếng. Dưới cơ duyên xảo hợp, Lô Tử Cao cùng thái tử Đan nước Yến đã gặp nhau. Thái tử Cơ Đan coi Lô Tử Cao như vi sư của mình, ơn tri ngộ cũng khiến cho Lô Tử Cao quyết định bỏ sơn dã để đi vào hồng trần.

Sau khi Kinh Kha thích sát Tần Vương thất bại, Tần Vương Doanh Chính hơn một lần kinh hãi chịu nhục, đã nổi trận lôi đình. Ngay lập tức đã ra lệnh cho Đại tướng quân Vương Tiễn tấn công Yến vương quốc, đánh bại liên quân Yến Triệu tại phía Tây Dịch Thủy, một năm về sau, công phá Kinh đô Kế thành của Yến quốc ( nay Bắc Kinh ). Lúc đấến quốc vương Cơ Hỉ cùng Thái Tử Cơ Đan suất lĩnh tinh binh phá vòng vây, lui về bảo vệ Liêu Đông, mong có thể bảo vệ chút cơ nghiệp còn lại.

Nào biết được, Đại tướng Tần quốc Lý Tín đuổi theo quyết không bỏ qua khiến cho Triệu Quốc Vương Triệu gia viết thư cho Cơ Hỉ, yêu cầu Cơ Hỉ giao Cơ Đan cho quân Tần, nếu không nước Triệu sẽ không cùng nước Yến liên thủ kháng địch nữa. Có lẽ Triệu gia cho rằng, sở dĩ quân Tần tấn công nước Yến mãnh liệt như vậy, cũng là bởi vì Cơ Đan không có việc gì lại đi làm việc ám sát Tần Vương.

Cuối cùng, Cơ Hỉ quyết định giết chết thái tử Đan. Lô Tử Cao cùng Cơ Đan trốn đến Diễn Thủy, nhưng vì bị đại quân Tần quốc bức bách nên Cơ Hỉ đành phải phái ra đặc phái viên mệnh cho Cơ Đan tự sát tại Diễn Thủy. Trước khi chết, Cơ Đan đã lớn tiếng mà khóc. Lô Tử Cao đang còn định khuyên Cơ Đan chạy trốn tới nước Sở, nếu như vẫn không được thì phải bỏ chạy đến chỗ xa hơn. Thế nhưng Cơ Đan không chấp nhận.

- Lô sư, nghĩ tới nước Đại Yến ta chính là dòng dõi vương thất của Chu triều, từ khi Võ vương phân đất phong hầu đến nay, nhiều thế hệ cùng nhau sinh sống ở đất Yến. Tầm nhìn của sáu nước hết sức thiển cận, chỉ biết đấu đá lẫn nhau. Cơ nghiệp tám trăm năm của nước Yến, huyết mạch của gia tộc Cơ thị Đại Chu, hôm nay đã không cách nào nữa bảo toàn rồi... Cơ Đan vốn chỉ là một con người nhỏ bé, giống như trăm vạn sinh linh ở trong Đại Yến, từ nay về sau lại bị bạo Tần nô dịch. Lô sư, ta chỉ nhờ ngươi giữ lại huyết mạch của Cơ thị ta, nếu như ngày khác còn có cơ hội thì hãy lật đổ bạo Tần... Đây coi như là yêu cầu cuối cùng trước khi chết của Cơ Đan, kính xin Lô sư nhớ đến tình cảm trước nay, chớ có cự tuyệt.

Trước kia Thái Tử Yến Cơ Đan đã từng cùng với Thủy Hoàng Đế Doanh Chính làm con tin ở nước Triệu. Từ đó về sau vẫn luôn tìm hiểu Doanh Chính nên cực kỳ hiểu rõ tính cách của Doanh Chính. Trước đó, y đã nói hết mọi việc của Doanh Chính cho Lô Tử Cao nghe. Cơ Đan biết rõ, bởi vì Doanh Chính từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện nên tính cách hắn rất đa nghi và bảo thủ, đó cũng là khuyết điểm. Có lẽ trước khi mọi việc của hắn chưa hoàn tất, khuyết điểm này có lẽ còn chưa hiển lộ ra. Nhưng một khi đã đạt được điều hắn muốn, sớm muộn gì nó cũng sẽ phải lòi ra.

- Doanh Chính là loại người cực kì coi trọng quyền lực.

Hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho người nào dám lấy đi quyền hành của hắn, cho dù là con của hắn, cũng sẽ sinh ra nghi kỵ. Lão Tần nhân tài đông đúc, nếu Lô sư muốn đắc thủ, nhất định phải làm cho thần tử của Doanh Chính, thậm chí kể cả con của hắn tách ra khỏi hắn, lâu ngày tất nhiên sẽ sinh ra khoảng cách. Nếu muốn từ bên ngoài đánh bại nước Tần quả thật là rất khó. Phải phân hoá nội bộ của bọn họ, khiến cho quốc lực nước Tần phải hao tổn, Doanh Chính phải xa hắn thần tử... Việc này có lẽ cần thời gian rất dài nhưng ta tin tưởng, Lô sư định có thể thành công.

Cơ Đan nói xong thì chết!

Cơ Hỉ sai người đưa đầu Cơ Đan đến cho Quân Tần. Nhưng lại không thể trì hoãn ngày Yến quốc bị diệt vong. Bốn năm về sau, danh tướng nước Tần Vương Bí suất lính quân đội tấn công Liêu Đông, bắt giữ rồi Quốc Vương nước Yến Cơ Hỉ. Mà lúc này, đúng như lời Cơ Đan tiên đoán, sáu nước cũng lần lượt bị diệt vong. Tuy nhiên vấn đề này đã không liên quan đến Lô Tử nữa rồi...

Sau khi Cơ Đan chết, Lô Tử Cao liền đổi tên đổi họ, dùng danh nghĩa đệ tử của tiên nhân Tiện Môn Tử Cao nước Yến, chạy đến các nước. Mấy năm ngắn ngủn, dần dần cũng tích lũy được thanh danh không nhỏ. Thế cho nên Tần Vương Doanh Chính cũng đã nghe đến tên của ông, vì vậy đã phái người mời Lô Tử Cao đến Hàm Dương.

- Chẳng lẽ là ông trời không muốn diệt nước Tần? Chẳng lẽ là vận số nước Yến đã hết?

Lô Tử Cao tự thầm thì, khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt. Mười năm, đã mười năm rồi, ông đã nhiều lần trù tính nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại. Đầu tiên là Từ Thị, sau có Hung Nô...Nếu như nói cái chết của Từ Thị là vì làm ảnh hưởng tới đạo lý của trời đất, nhưng với Hung Nô có đầy đủ sức chiến đấu mà Đại Tần không thể sánh kịp, văn cũng không bằng, võ cũng không bằng, chẳng lẽ thật sự không có cách nào lật đổ được nước Tần sao? Chẳng lẽ thái tử Đan cũng chỉ có thể ở dưới cửu tuyền ôm hận sao?

Lô Tử Cao giọng nói như rít gào:

- Không được, tuyệt đối không được!

Đúng vào lúc này, lại có người gõ cửa phòng.

- Lão sư, bản vẽ Đăng Thiên đài đã hoàn thành, ngài có xem qua một chút hay không?

Lô Tử Cao nghe vậy thì đã biết thân phận của người đến, sau khi hít sâu một hơi, lau vệt nước mắt trên mặt, đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Ngoài cửa, là một nam tử hơn ba mươi tuổi, cách ăn mặc như phương sĩ trong tay có cầm một bản vẽ được làm bằng da trâu, thấy Lô Tử Cao xuất hiện, nam tử vội vàng hành lễ, đưa tấm da trâu đang cầm trong tay cho Lô Tử Cao.

- Lão sư, đây là bản vẽ Đăng Thiên đài của đệ tử, không biết có có hợp ý của lão sư hay không.

Nam tử này họ Thân, nghe nói gã là hậu nhân của Thân Bất Hại nhân vật trứ danh đại biểu Pháp gia thời kỳ Hàn Chiêu Hầu. Thân Bất Hại từng ủng hộ biến pháp Cố Hàn, nhưng bởi Hàn Chiêu hầu chết sớm, khiến cho biến pháp của Thân Bất Hại cuối cùng cũng không thể thành công. Mấy năm về sau, có người tên là Công Tôn Ưởng ở nước Ngụy đến nước Tần, đã xây dựng nên tư tưởng biến pháp Thương Ưởng nổi tiếng. Sau khi Thân Bất Hại chết, người ta cũng không biết tung tích của ông nữa. Vị Thân Sinh này rốt cuộc có phải là hậu nhân của Thân Bất Hại hay không đã không thể nào điều tra nữa rồi. Tuy nhiên hắn không có kế thừa học thuật của Thân gia mà lại chuyển đến làm môn hạ cho Lô Tử Cao.

Lô Tử Cao tiếp nhận bản vẽ, trở về trong phòng, bày lên trên thư án, hai mắt không khỏi sáng ngời, không kìm nổi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thân sinh đang đứng đối diện, chợt nở nụ cười tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu.

- Nhọc lòng Vô Bệnh rồi.

Thân sinh tên là Thân Vô Bệnh, nghe được Lô Tử Cao khích lệ, cũng mỉm cười,

- Toàn bộ là do công dạy bảo của lão sư thôi.

- Theo như bản vẽ của người, Đăng Thiên đài cần bao lâu mới có thể xây xong?

Thân Vô Bệnh giả vờ giả vịt bấm mấy đầu ngón tay tính toán một chút,

- Nếu như có thể xuất động được mười vạn dân phu, ít nhất cũng phải tám năm mới có thể hoàn thành Đăng Thiên đài. Nhưng mà, tên của đàn Tế Thiên này tựa hồ có vẻ không được hay cho lắm. Vô Bệnh cho rằng, đàn tế Thiên này cao lớn hùng vĩ như a Thượng Vi Phòng, không bằng gọi là Đăng Thiên Đài đàn này là A Phòng cung, thiết nghĩ bệ hạ nhất định sẽ rất hài lòng.

Trong Cổ ngữ, a chỉ người, Đại lăng cũng vậy.

Đăng Thiên Đài xây dựng ở phía trên Cao Lăng, cũng là phù hợp với hàm nghĩa của A Phòng cung. Lô Tử Cao khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào thân Vô Bệnh, đột nhiên hỏi:

- Vô Bệnh, ta nhớ ngươi nói mình là người Toánh Xuyên, đúng hay không?

Thân Vô Bệnh gật gật đầu,

- Lão sư không hề nhớ lầm, Vô Bệnh đúng là người Toánh Xuyên.

Tựa hồ đã hiểu ra cái gì, Lô Tử Cao lại hỏi:

-A Phòng cung khởi công xây dựng, còn cần thời gian. Có thể bệ hạ trước khi lên Đăng Thiên Đài, còn cần dùng đan dược tẩy rửa bụi bẩn của thân thể. Vô Bệnh, ngươi nghĩ bệ hạ làm như thế nào để đạt được tiên thể? Còn cần chú ý phương diện nào không? Ngươi không cần giữ ý, cứ thoải mái mà nói.

Thân Vô Bệnh nói:

- Bệ hạ nếu muốn có được tiên thể, trường sanh bất lão, cần phải đề phòng ác linh quấy nhiễu. Vô Bệnh cho rằng, lão sư cần phải đi cùng bệ hạ, để tránh bệ hạ bị ác linh làm cho kinh hãi. Hành tung của bệ hạ, không thể để cho người khác biết, cẩn thận đề phòng. Như thế mới là thượng sách.

Lô Tử Cao nhẹ nhàng gật đầu,

- Vô Bệnh nói rất phải, không bằng như này, ngày mai ta sẽ mang ngươi đi gặp bệ hạ, sau đó sẽ do ngươi bẩm báo cho bệ hạ biết, như thế nào? Nếu như được bệ hạ ân chuẩn, việc luyện đan sẽ do ngươi tiếp tục xử lý.

Nói xong, Lô Tử Cao cuộn bản vẽ da trâu, ngẩng đầu nhìn về phía tấm bản đồ Đại Tần đang treo trên vách tường, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một nụ cười thần bí.

-Tu kiến cung A Phòng?

Lưu Khám kinh ngạc nhìn thoáng qua công văn báo cáo đang cầm trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Thành đang ngồi ở đối diện.

Lý Thành đến Lâu Thương, là vì y đến để đưa ngựa cho Lưu Khám dùng. Cày bừa vụ xuân đã bắt đầu, Lý Thành tại Bắc Cương cũng đã thu nạp được bảy tám trăm con chiến mã tốt nhất, chuyên cung cấp cho Lưu Khám. Nhóm này chiến mã vừa đến, kỵ quân của Chu Anh có thể lập tức bắt đầu huấn luyện. Đồng thời, Lý Thành mang đến cho Lưu Khám một phần công báo từ Hàm Dương, nói về các việc phát sinh trong thời gian ngắn gần đây trong thành Hàm Dương, từng cái nói cho Lưu Khám biết.

Khoảng cách giữa Lâu Thương và Hàm Dương quá xa xôi đường xá cũng không thuận tiện, rất nhiều chuyện đã xảy ra, thường thì sẽ cần thật lâu tin tức mới có thể chuyển đến Lâu Thương.

Lưu Khám đối với chiếu lệnh của triều đình cảm thấy rất có hứng thú, khi nghe thấy Thủy hoàng đế quyết định tu kiến Đăng Thiên đài, nhưng lại đổi tên thành A Phòng cung, điều này khiến cho nội tâm hắn không khỏi run lên. A Phòng cung bắt đầu tu kiến rồi, như vậy Trường Thành lúc nào mới hoàn thành.

Sửa xong Trường Thành, Thủy hoàng đế...

Lưu Khám lại một lần nữa cảm nhận được cái loại áp lực không thể nào hiểu nổi này.

Tuy hắn đã có chuẩn bị, thế nhưng đối với những chuyện sắp xảy ra biết rất rõ ràng, nhưng vẫn không cách nào nắm chắc được, nên không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.

-Tình huống Bắc Cương như thế nào?

Lý Thành trả lời:

-Trước mắt xem ra Bắc Cương vẫn còn yên tĩnh, nước Nguyệt thị không dám khiêu khích, cho nên chỉ cư trú tại một địa điểm cách bờ bắc Hoàng Hà ba mươi dặm

Tuy vậy, trước khi ta lên đường thì ở trong phủ tướng quân đã nhận được một tin tức.

Đô Úy còn nhớ rõ người tên là A Lợi nữa không? Chính là vị Nhị vương tử Tả Hiền Vương Hung Nô từng công phá thành Phú Bình đó.

Lưu Khám khẽ giật mình.

- Sao ta quên được chứ? Tên kia không phải đã chết rồi sao?

Lý Thành cười khổ một tiếng,

- Nào có chuyện như vậy... Tên kia không chết, sau khi bị Bình hầu đánh tan, hắn mang theo tàn binh bại tướng chạy thẳng một mạch về phía Đông Bắc, ven đường gom được ước chừng ba bốn vạn người Hung Nô, năm trước bất ngờ tập kích Nhu Thủy, tự tạo nên con đường đi qua Yến Triệu, từ lớp lớp vòng vây đánh giết để thoát thân. Chờ đến lúc chúng ta nhận được tin tức, thì tên kia đã chạy đến Đông Hồ rồi. Hắn là cháu ngoại của Đông Hồ Vương, nghe nói sau khi đến Đông Hồ, ngay tiếp theo toàn bộ binh sĩ của hắn dẫn theo đều được an bài tại địa khu Ô Hầu Tần Thủy ...

Tròng mắt của Lưu Khám hơi híp lại, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Ô Hầu Tần Thủy là một hệ thống xuyên qua Trường Thành, nhập thẳng vào hệ thống sông của Bắc Bình quận, nghe nói đó là nguồn nước tưới cho đồng cỏ tốt tươi, đất đai cực kì phì nhiêu.

Một tên Mạo Đốn đã đủ để làm hắn đau đầu không nghĩ tới lại bỗng xuất hiện một tên A Lợi nữa. Trong lịch sử đến cuối cùng A Lợi này là nhân vật như nào?

Lưu Khám cũng không biết rõ cho lắm, trong sử sách cũng không có ghi lại người này.

Tuy nhiên từ tình huống giao thủ cùng hắn ở Phú Bình mà nói, thì người này cũng không đơn giản. Có lẽ so ra còn kém Mạo Đốn, nhưng cũng không chênh lệch quá lớn.

Lưu Khám nghĩ thầm, đang muốn mở miệng hỏi thăm, thì đã nghe được tiếng bước chân dồn dập.

Ngay lập tức Tư Mã Hỉ từ cửa chạy vào, có chút hưng phấn nói:

- Chủ nhân, chủ nhân... Trình lão thành công rồi, Trình lão thành công rồi!