Hình Đồ

Chương 238: Hàn tín (1)




Quy mô của công sở Lâu Thương không hề nhỏ so với quan nha quận phủ huyện Tương.

Bởi vì là thành trấn mới xây, nên ngoài xây dựng ra, phải suy nghĩ đến mọi mặt. Còn Lưu Khám sau này lại dự tính khởi công điền trang, thế nên lúc xây dựng quan nha, hai cái được kết vào một chỗ. Quan nha nằm ở trên một nơi đất cao phía đông Lâu Thương, tường vây cao đến hai trượng. Nằm ở giữa điền trang và công sự Thương Lẫm, sân sau của công sở, trực tiếp dẫn thẳng ra sân sau của điền trang, một đường tường thành liên kết điền trang và công sự, có thể thông hành, có thể từ Điền Trang hoặc là công sự tập trung binh mã nhanh chóng.

Mà điền trang lại liên kết với Lâu Thương, tạo thành một chỉnh thể hữu cơ.

Có thể nhìn ra, lúc quy hoạch Lâu Thương, người thiết kế đúng là suy nghĩ đủ các phương diện. Gặp phải chuyện bất ngờ, dựa vào tường viện công sở, đủ để ngăn chặn sự tấn công của nghìn người trong một ngày. Còn đối với sau khi Lưu Khám tuần tra xong, liên tục tán thưởng.

- Đây là công lao của Hành Giả!

Tào Tham cười:

- Nếu không phải là tiên sinh lao động vất vả một năm nay, chỉ e là Lâu Thương cũng không thể được như ngày hôm nay. Hơn nữa, lão còn mời một người thợ thủ công từ Đại Vị Huyện đến, nghe nói là truyền nhân trực tiếp của đại sư rèn đúc người Việt Âu Dã Tử, tên là Bàn Dã Lão, nghe nói có thể đúc ra vũ khí sắc bén giống như kiếm Can Tương – Mạc Tà. Nhưng bây giờ Bàn Lão lại không ở Lâu Thương, nói là đi tìm nguồn tôi luyện binh khí thích hợp.

Khổ Hành Giả xem ra hơi béo.

Hai gò má gầy gò trước kia, bây giờ đã có đường cong hài hòa. Được Tào Tham khen ngợi, Khổ Hành Giả cười ha ha:

- Lâu Thương có được quy mô như hôm này, lại không phải là công lao của một mình Khổ Hành Giả ta!

Công lao của Tào Thương Duyện và Chu Thương Duyện cũng không nhỏ, có thể mời được hai nghìn dân phu lúc khai xuân, tiến độ công trình mới có thể hoàn thành đúng thời hạn. còn có mật pháp xây công sự mà Đô Úy để lại, nếu như không phải là có mô hình ở đây, Khổ Hành Giả ta cho dù là ba đầu sáu tay cũng không làm được.

Lưu Khám ngồi trên chủ vị, mỉm cười nói:

- Các vị cũng chớ có từ chối. . . Lâu Thương có thể có cục diện hôm nay, công lao của các vị ngồi đây đều không nhỏ. Một năm qua Lưu Khám bận chiến sự Bắc Cương, đã phiền các vị tận tâm tận lực. Ta vô cùng cảm kích, chỉ có chén rượu nhạt thay lời cảm ơn.

Vừa nói, hắn vừa nâng chén rượu.

Tất cả mọi người lũ lượt đứng lên, cùng uống với Lưu Khám.

- Chư quân, lần này ở Bắc Cương, Lưu Khám thu được khá nhiều. Bây giờ được ủy nhiệm chức Đô Úy Tứ Thủy, càng cảm thấy trọng trách nặng nề trên vai. Theo mệnh lệnh, Lâu Thương từ ngày hôm nay trở đi, sẽ cùng cấp với huyện. Ngoài ra cần lập ra hai người Trợ Tá và Tòng Sự giúp ta công việc chung. Tào đại ca, tính cách ngươi bình ổn, có thể làm Tòng Sự, Chu đại ca chính trực ngay thẳng, có thể thẳng thắn can gián, ta muốn mời làm Giả Tá, không biết hai vị ý kiến thế nào?

Giả Tá, Tòng Sự. . .

Hai chức quan này còn cao hơn rất nhiều sơ với Thương Duyện trước kia, bổng lộc bảy trăm thạch, dường như cùng cấp với Huyện Úy, coi như là quyền cao chức trọng.

Tào Tham và Chu Xương, trước kia đồng ý đi theo Lưu Khám, cũng có ý nghĩ đạt được công danh. Thủy Đô Úy, đến Xương Văn cũng không bì được. Đương nhiên rồi, trong đây không thiếu những nhân tố khác.

Ở đây đã từng là lãnh địa của Sở Quốc, còn bản thân. . . lại là quan viên của Lão Tần.

Không biết trong một trăm bảy mươi hai người, có thể có bao nhiêu người khiến mắt mình sáng lên?

Lưu Khám vừa tự hỏi, vừa đi theo hai người Vương Tín. Nhìn thấy sắp ra khỏi hành lang, phía trước là một lối rẽ, coi như là vào điền trang.

Nhưng đúng lúc này, Lưu Khám nghe thấy tiếng cãi nhau.

- Tiểu tử, hôm nay Lão Phu nhân đưa tiền thưởng, nghe nói ngươi được hai phần.

Sinh ra có nước da trắng trẻo quả nhiên là có lợi, Thiếu phu nhân cũng vừa ý với tên tiểu tử ngươi. . . Không nói nhiều lời với ngươi, móc tiền ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Lưu Khám không nén nổi dừng bước, hơi hơi nhíu mày, nhìn ra phía ngoài.

Ở chỗ rẽ của hành lang, có một cây đại thủ. Ba người vây chặt lấy một thiếu niên.

Người thiếu niên đó, xem ra khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, cũng xấp xỉ như Vương Tín và Tư Mã Hỉ. Trong tay cầm một thanh kiếm, đang nhìn ba người nam nhân, không nói lời nào. Dáng dấp người thiếu niên rất thanh tú, đôi mắt to tròn, toát ra vẻ thông minh.

Bốn người không nhìn thấy Lưu Khám, vẫn đang đôi co.

- Thế nào, cầm thanh kiếm thì có gì ghê gớm?

Một tên nam nhân chỉ vào người thiếu niên, cười:

- Có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu như không dám, thì để tiền lại đây, chui qua đũng quần của các ông đây. Còn nữa, nếu như dám đi cáo trạng, các ông đây sẽ không tha cho ngươi đâu.

Trong mắt người thiếu niên toát ra vẻ sợ sệt.

Thế nhưng chậm chạp không rút kiếm. . .

- Lại là cái bọn này!

Tư Mã Hỉ khẽ nói:

- Chủ nhân, ba tên kia đều là thực khách của chúng ta, ta nghe nói ba người bọn họ vốn là du côn ở Lăng Huyện. Hồi trong năm chạy đến chỗ chúng ta, cả ngày gây chuyện thị phi, còn thường xuyên ức hiếp những người yếu đuối.

Thiếu phu nhân sớm đã muốn đuổi bọn chúng, nhưng lại sợ làm hại thanh danh của chủ nhân.

Người thiếu niên kia là người Hoài Âm, cả ngày cầm một thanh kiếm, nhưng chưa bao giờ thấy y rút kiếm ra. Hai tháng trước y chạy đến đây, người rất nhanh nhẹn, nhưng có chút nhát gan. Trước đây thiếu phu nhân đã từng dạy dỗ ba người kia, kết quả là bọn chúng buổi sáng thì không dám, nhưng buổi tối lại càng tệ hại hơn. Trong lời nói cũng có ý không tôn trọng Thiếu phu nhân, nhưng Phu nhân không tính toán.

Cái gì mà ác nô ức hiếp chủ?

Không thể phủ nhận, trong môn khách thật sự có khả năng có nhân tài ẩn dật, nhưng cũng không thiếu những loại người thật giả lẫn lộn.

Lữ lo làm xấu thanh danh của Lưu Khám, nên mới một mực chậm trễ không hành động. Ở điểm này, Lữ có chút do dự.

Đương nhiên rồi, Lưu Khám không có nhà, sợ cũng là một nguyên nhân khác.

Lưu Khám thật ra không để ý đến ba tên ác nô kia, mà có hứng thú với người thiếu niên kia. Một lát sau, hắn bỗng nhiên nói với Vương Tín:

- Tín, có người làm nhục Thiếu phu nhân, trong lòng ta rất không vui. . . Ngươi nói xem, ta nên xử lý đám người có mắt không tròng kia thế nào?

Ánh mắt Vương Tín sắc bén:

- Giết!

Lưu Khám cười, xoa xoa mái tóc đen của Vương Tín:

- Nếu đã như vậy, sao còn chưa động thủ?