Hình Đồ

Chương 165: Hợp tác (2)




Lúc này Lữ Tu Tu đã tỉnh, đang chơi đùa với tiểu Bình An ở trong phòng.

Khi Lưu Khám dẫn Tần Mạn bước vào, đầu tiên Lữ Tu sững người, nhìn Tần Mạn căng thẳng rồi lập tức thể hiện thái độ thù địch.

Phụ nữ đôi khi mẫn cảm hơn đàn ông rất nhiều.

Lưu Khám bước tới khẽ nói vào tai nàng:

- À, Mạn tiểu thư đến nói chuyện hợp tác với chúng ta, hôm nay cùng Kỳ ca tới. Nghe nói chúng ta có em bé nên muốn tới thăm.

Trong lời của Lưu Khám cố ý nhấn mạnh hai từ chúng ta.

Quả nhiên, Lữ Tu Tu nghe xong thái độ đã dịu đi nhiều, cười tươi khoát tay:

- Mạn tiểu thư, xin lượng thứ cho cơ thể bất tiện, mời ngồi, mời ngồi… Vương Cơ tỷ tỷ, ở đây không phiền tỷ nữa, tỷ cũng dẫn Tín đi ăn chút gì lót dạ đi.

Vương Cơ hơi lo lắng nhìn hai người phụ nữ và một người đàn ông trong phòng, trong lòng thở dài.

Tìm người đàn ông, không nên tìm người quá xuất sắc, nếu không thật sự phiền phức. Thực ra người ngốc nghếch như Cự là an toàn nhất… Phì, sao ta lại nhớ tới gã chứ? Tên ngốc đó, cả ngày chỉ biết gây sự với Tín.

Tâm tư của phụ nữ đúng là thay đổi khôn lường. Loáng cái không hiểu có thể biến ra bao nhiêu sự việc.

Đợi Vương Cơ đi ra, Lưu Khám ngồi giữa Tần Mạn và Lữ Tu Tu, chân tay có phần luống cuống.

Tần Mạn cướp lời trước:

- A Tu, có thể để ta nhìn tiểu Bình An không?

Lữ Tu Tu gật đầu, đưa tiểu Bình An vào lòng Tần Mạn, thấy bộ dạng Tần Mạn ôm đứa bé lóng ngóng mà buồn cười. Cũng khó trách, Tần Mạn dù sao vẫn là thiếu nữ, giống như là tiểu công chúa ở Ba Thục, chưa hề trải qua việc này. Có điều nàng rất thông minh, thỉnh giáo Lữ Tu bí quyết ôm trẻ con thế nào.

Hai người nói chuyện qua lại, gạt Lưu Khám sang một bên. Một người lần đầu làm mẹ, một người là tiểu thư khuê các đến tuổi gả chồng nhưng nói chuyện rất sôi nổi.

Lưu Khám đứng cạnh nhìn, thật không biết nên nói gì.

Là Tần Mạn cố tình hay là A Tu có dụng ý nào khác? Dù sao nhìn vẻ ngoài của hai người vô cùng thân thiết.

Lúc này, Vương Cơ quay về phòng;

- A Khám huynh đệ, Thẩm thẩm nói Mạn tiểu thư từ xa đến, thế nào cũng phải uống cốc rượu mới được. Còn nữa, những vị khách của đệ ở tiền viện sắp làm loạn rồi. Thẩm thẩm nói bảo đệ tới chăm sóc họ một lát. Dù sao là chủ nhân, không được thất lễ.

Lưu Khám đang thấy khó chịu, nghe vậy vội vàng đứng lên.

- Mạn tiểu thư. Mời!

Mạn tiểu thư có vẻ không nỡ trả tiểu Bình An lại cho Lữ Tu:

- À, muội muội, lần này ta đến còn mang theo chút đặc sản của Ba quận, lát nữa sẽ sai người mang đến, rất bổ dưỡng cho cơ thể. Ta đi gặp Thẩm thẩm trước, mai lại tới thăm muội và tiểu Bình An, được không?

Lữ Tu mỉm cười gật đầu đồng ý, Tần Mạn lúc này mới theo Lưu Khám cùng đi ra khỏi phòng.

Đứng ở cửa, Lưu Khám giơ tay day day huyệt thái dương, rồi nói với Tần Mạn:

- Mạn tiểu thư, ta đi trước chào hỏi, không đi cùng cô nữa.

- Thương lệnh xin tự nhiên!

Lưu Khám vừa nói vừa sải bước đi.

Tần Mạn đứng ở cửa phòng, đợi Vương Cơ ra dẫn đường. Nhìn xung quanh, nàng phát hiện ra ở cửa có một tấm vải trắng viết chữ, liền tò mò bước tới nhặt lên, mở ra xem, nàng sững sờ. Trên đó viết bài thơ “Tương kiến hoan”. Ban nãy khi Lưu Khám bước ra, vô tình làm rơi tấm vải trắng xuống đất. Hắn đang buồn cái gì? Phiền muộn điều gì?

“Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, biệt thị nhất bàn tư vị tại tâm đầu.”

Thật thê lương và đau khổ

Lẽ nào…

Khuôn mặt Tần Mạn bỗng đỏ bừng, thấy Vương Cơ bước ra, nàng vội nhét tấm vải vào ngực, cố gắng trấn tĩnh nở nụ cười với Vương Cơ. Nhưng trái tim nàng lại đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài.

Lưu Khám chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vô cùng khó chịu. Đến cuối buổi tối hôm qua, cả đám người đều uống nhiều, hắn thậm chí còn không nhớ đã về phòng như thế nào. Khi mở mắt ra đã thấy khuôn mặt ân cần săn sóc của Lữ Tu.

- A Khám, cuối cùng huynh đã tỉnh rồi… Tối qua sao uống nhiều rượu thế?

Lưu Khám gượng cười đáp:

- Không phải ta muốn uống, là đám Kỳ ca không chịu buông tha ta. Mấy huynh đệ năm ấy, giờ cũng chỉ có ta có con. Bọn họ rất vui! Ha ha, ta cũng vui… Nhưng niềm vui này suýt nữa chịu không nổi.

Sự việc về sau ta cũng không nhớ rõ. Ấy, thật vất vả cho muội… Đúng rồi, tiểu Bình An đâu? Sao không thấy nó?

Lữ Tu vỗ vào người Lưu Khám, khẽ cười nói:

- Toàn thân huynh toàn mùi rượu, mẫu thân không muốn để tiểu Bình An bị nhiễm nên đã ôm đi rồi.

Vương Cơ tỷ tỷ đã đun xong canh giải rượu, huynh uống một chút đi đã, đừng làm lỡ chính sự.

Lưu Khám ngẩn ra:

- Chính sự gì?

- Huynh quên rồi sao?

Lữ Tu dở khóc dở cười nói:

- Mạn tiểu thư đêm qua lúc cáo từ đã hẹn hôm nay sẽ đến tìm huynh bàn chuyện hợp tác. Khi đó huynh uống say bí tỉ nên hẹn gặp mặt vào giữa trưa. Giờ chính ngọ rồi, Mạn tiểu thư còn đang chờ huynh kìa.

- A!

Lưu Khám nghe vậy đập vào đầu, nói với vẻ có phần chán nản:

- Uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc!

Vừa nói hắn vừa trèo xuống giường. Bên cạnh, Lữ Tu đã chuẩn bị sẵn đồ rửa mặt xúc miệng. Đến thời đại này, mặc dù không có đồ dùng kiện toàn như hậu thế, nhưng cũng có một vài thói quen vệ sinh tương tự. Ví dụ như hàng ngày thức dậy, Lưu Khám sẽ xúc miệng bằng nước muối.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lưu Khám thay y phục rồi vội vã đến tiền sảnh.

Tần Mạn dẫn theo hai gia thần tới đã đợi khá lâu, đang nói chuyện phiếm câu được câu chăng với Thẩm Thực Kỳ. Thấy Lưu Khám bước vào, nàng cũng đứng lên.

- Xin lỗi, xin lỗi, đêm qua tham uống nhiều rượu nên mệt, khiến tiểu thư phải đợi lâu. Mong được thứ tội… À, Mạn tiểu thư đêm qua hẳn là không được nghỉ ngơi phải không?

Quầng mắt Tần Mạn đen thâm, rõ ràng là không được nghỉ ngơi tốt. ……

- Ồ, không hề gì, chỉ là trong lán trại hơi ẩm nóng nên không ngủ ngon giấc.

- Đã thế, Mạn tiểu thư cứ ở chỗ ta. Hậu viện còn rất nhiều chỗ trống, hơn nữa hầu hết là phòng mới xây, chưa ai vào ngủ lần nào.

Phụ nữ không ngủ ngon giấc sẽ không có lợi cho cơ thể. Ha ha, đợi tới tầm này năm sau, điền trang của ta sửa chữa xong, nếu Mạn tiểu thư đến thì không cần bảo mọi người tạm thời dựng trại nữa rồi.

- Thương lệnh mong ta đến sao?

Tinh thần của Tần Mạn phấn chấn hẳn lên, đôi mắt to quyến rũ kia ánh lên niềm vui sướng.

Lưu Khám ngẩn người, buột miệng nói:

- Tất nhiên là hoan nghênh!

Thẩm Thực Kỳ đứng bên cạnh ho lên một tiếng:

- A Khám, ngươi đã đến rồi thì chúng ta trở lại vấn đề, trước tiên bàn chuyện chính sự đi.

Vừa nói đến chính sự, Tần Mạn lập tức đổi thái độ.

- Thương lệnh, gia tổ khá hứng thú với điều kiện mà ngươi nêu ra. Hơn nữa tháng trước bà phụng chiếu tới Hàm Dương, cũng thỉnh thoảng nghe nói một vài chuyện của ngươi, vì thế rất có cảm tình. Lần này phái ta đến là để bàn bạc chuyện này. Xưởng muối ở Đông Môn Khiết sẽ mở vào mùa xuân năm tới. Nếu Thương lệnh muốn hợp tác với Tần gia chúng ta, không phải là không thể. Chỉ có điều, gia tổ có một điều kiện.

Lưu Khám bình tĩnh cười:

- Xin Mạn tiểu thư cứ nói rõ.

- Năm mươi phần trăm sản nghiệp của xưởng rượu ở Giang Dương của ngươi thuộc về chúng ta!

- Cái gì?

Thẩm Thực Kỳ buột miệng kêu lên kinh ngạc, lắc đầu lia lịa:

- Mạn tiểu thư, năm mươi phần trăm sản nghiệp thì nhiều quá.

Mặc dù sớm đã chuẩn bị phải cắt đi một miếng thịt, nhưng nghe xong Lưu Khám cũng không khỏi lạnh toát. Hay thật, một câu nói là muốn lấy đi một nửa sản nghiệp của ta sao?

- Để trao đổi, gia tổ có thể giao hai mươi phần trăm sản nghiệp của xưởng muối Đông Môn Khiết cho Thương lệnh.

Thẩm Kỳ Thực lắc đầu nói:

- Điều này không thể, ba mươi phần trăm, nhiều nhất bọn ta nhượng lại ba mươi phần trăm sản nghiệp.

Lưu Khám im lặng không nói, hắn đang tính toán lợi hại trong đó.

Lịch sử tương lai sẽ phát triển thế nào? Lưu Bang dựa vào vùng đất quý Hán Trung để thừa thế xông lên, trong lúc cuộc chiến Sở Hán khốc liệt nhất, chiến hỏa cũng chưa thể lan tới Ba Thục. Nguyên nhân trong đó rất đơn giản, là vì Ba Thục có núi sông hiểm trở, dễ thủ khó công. Nếu như… chỉ là nếu như tương lai đại loạn nổi dậy, có sự ủng hộ của Tần gia, ta sẽ có thể giành được Hán Trung dễ dàng, hơn nữa còn nhanh chóng ổn định.

Tuy nhiên, tại sao Tần Thanh lại nhắm tới ta? Chí ít hiện giờ, ta chỉ là một Thương lệnh nhỏ, còn lâu mới bì được với đám quyền quý Hàm Dương cầu xin bà hợp tác. Bà ta lại chọn mình là vì nhận thấy điều gì? Vì một câu nói hùng hồn của ta trước kia sao? Trong chuyện này có uẩn khúc.

- Thương lệnh, Thương lệnh!

Tần Mạn thấy Lưu Hãm mãi không nói gì, liền gọi hắn.

Lưu Khám lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:

- Xưởng rượu Giang Dương, ta có thể dâng năm mươi phần trăm sản nghiệp, nhưng không biết Thanh lão bà ngoài trao đổi hai mươi phần trăm xưởng muối ra, còn có điều kiện gì nữa không?

- A Khám, ngươi điên rồi ư?

Thẩm Thực Kỳ kích động nói:

- Không được, ta tuyệt đối không thể đồng ý.

- Kỳ ca, chớ kích động, nghe Mạn tiểu thư nói tiếp đã.

Tần Mạn nở nụ cười:

- Thương lệnh quả nhiên thông minh, ta quả thật chưa nói hết. Gia tổ nói, năm mươi phần trăm sản nghiệp xưởng rượu của ngươi không phải là lấy không. Trước tiên, lấy địa chỉ Kỳ ca đã chọn làm trung tâm, trong phạm vi năm trăm dặm, gia tổ sẽ đầu tư và sửa chữa xây dựng thành thị trấn rượu Ba Trung.

Thẩm Thực Kỳ hít một hơi.

- Ngoài ra, gia tổ muốn trình báo lên Hàm Dương, nâng cấp Giang Dương từ thành lên huyện. Nói cách khác, đưa thành Giang Dương trở thành huyện Giang Dương, chức huyện úy có thể do Thương lệnh chỉ huy.

Thứ ba, gia tổ quyết định xây thành muối ở Đông Môn Khuyết có quy mô tương tự như Lâu Thương. Có thể do Thương lệnh điều khiển nhân lực, phụ trách quản lý các công việc liên quan của thành muối.

Còn nữa, gia tổ nghe nói Thương lệnh từng hiến quân lương bài thuốc bí truyền, có thể bảo quản hai mươi ngày không thối. Bà rất có hứng thú, hơn nữa đã nói rõ với bệ hạ và nhận được quyền sản xuất quân lương. Nếu Thương lệnh muốn, gia tổ có thể chia sẻ việc này với ngài.

Lần này, không chỉ Thẩm Thực Kỳ hít một hơi mà Lưu Khám cũng như đang mơ!

Sức mạnh của quả phụ này có vẻ cũng lớn quá nhỉ. Rốt cuộc bà ta có quan hệ gì với Thủy hoàng đế mà Hoàng đế lại đồng ý việc như thế này?