Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật

Chương 143




Chìa khóa đung đưa mấy cái trước mặt cậu, hình dáng răng khóa sắc nét rõ rệt.

...Chìa khóa nhà mình.

Cậu có một ngôi nhà mới kìa.



Tô Trầm duỗi tay nhận lấy chùm thuộc về mình, đưa ngón tay vuốt ve tỉ mỉ cảm nhận mấy chiếc khóa màu đồng vàng bạc trắng khác biệt, đứng trước sân ngần ngừ mãi chẳng vào.

"Đây là nhà bọn mình thật ư?"

"Y xì đúc tranh nhóc vẽ." Tưởng Lộc thành thật đáp: "Ban đầu lúc thấy nhóc muốn có sân, anh cón nghĩ chắc phải chọn kiểu nhà riêng ở ngoại thành thôi."

"Nhưng hóa ra đoạn khu phố cổ này có tận mấy căn phù hợp yêu cầu, có cái sân to đến mức đón cả hai đứa cún về cũng được ấy."

Anh không hề mở cửa thay Tô Trầm, mà trái lại chờ đằng sau cậu.

"Nào, vào xem thử xem."



Cuối cùng khách sạn họ đã ở suốt 9 năm không còn là nơi khiến người ta lưu luyến bịn rịn nữa.

Họ có ngôi nhà của riêng mình rồi.



Vụ vẽ vời đã qua tận 2 tháng, Tô Trầm sắp quên luôn mình vẽ chơi chơi những gì rồi ấy.

Cậu vặn chìa khóa, mở cánh cửa nhỏ ở bức tường bao quanh ra, bước vào sân vườn được trang hoàng tươi tắn.

Tiểu khu chỉ mới mở bán, xung quanh cũng đang sửa sang nhiều, nhưng chờ đến nửa cuối năm cả hai sang đây đi học là mùi sơn đã kịp bay hết sạch bong rồi.

Trong bãi cỏ có vườn hoa nhỏ xinh, giàn khung đặt hạt ngô khô với nước sạch cho chim đã in vết mấy dấu móng be bé.

Cậu từng nhận và từng tặng vô vàn món quà, nhưng chỉ có món quà này hệt như lời mời tới một cách sống khác hẳn.

Mời cậu đặt dấu chấm hết cho rất nhiều điều ràng buộc bởi hợp đồng trong quá khứ, để đón chào tất thảy hoàn toàn mới.



Đứng ở trong vườn là họ đã có thể trông thấy phong cách bài trí kiểu Mỹ của phòng khách qua cửa sổ kính sát đất.

Màu sắc nội thất trong nhà nhẹ nhàng thư thái, củi khô chất trong lò sưởi, trên tường còn có thiết kế dạng vách gắn cho mèo chạy nhảy, hài hòa tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Tô Trầm nhìn sang Tưởng Lộc, siết chặt chìa khóa trong tay: "...Anh giấu kĩ quá đi mất, thế mà em lại không hề phát hiện ra là anh đang im ỉm chọn nhà."

"Thực ra có mấy lần suýt bị nhóc bắt quả tang rồi đấy," Tưởng Lộc nói với vẻ bất đắc dĩ: "nhưng nhóc yên tâm về anh quá, anh gọi điện nói chuyện với con gái nhóc cũng chẳng buồn kiểm tra điện thoại."

"Đi bộ từ đây đến trường hết có 10 phút thôi, một số tòa phòng học hơi xa thì anh có thể đạp xe chở nhóc."

"Quanh đây có cả khu phố ẩm thực, ăn món nào cũng ngon bổ rẻ, cuối tuần mình cũng có thể cùng đi chợ nấu cơm, làm BBQ trong sân."

Anh mở tiếp cánh cửa nữa dẫn vào phòng khách, nắm lấy tay Tô Trầm.

"Đi, vào trong này xem."

Trước khi nhìn thấy căn nhà mới có cây mơ trồng trong sân đây, Tô Trầm vẫn còn đang bịn rịn quyến luyến căn phòng suite ngày xưa.

Cậu đã ở đó quá lâu, dù biết sau khi giải tán đoàn phim phòng vẫn sẽ được dành ra bảo quản thì vẫn thấy tiếc nuối.

Nhưng bây giờ, chứng kiến tất cả mọi thứ ở đây xong, cuối cùng bước chân cậu cũng tung tăng hơn nhiều lắm.

Căn nhà nằm tách biệt phía sau một loạt tòa cư dân, an ninh của tiểu khu nghiêm ngặt, sẽ không để dạng phóng viên paparazzi lẻn vào.

Không chỉ vậy, cái võng trước đó cậu hay sử dụng đã được đem ra ban công, cậu có thể nằm đó tắm nắng đọc sách, hoặc là thư giãn triệt để đánh một giấc ngon lành.



"Nói cảm ơn nữa thì xã giao quá." Thanh niên quan sát kĩ thiết kế của tủ sách trượt ba tầng, nghiêng người bảo: "Năm nay anh tặng em liền tù tì bao nhiêu là quà thế, về sau em nên đáp lễ bằng gì đây?"

Tưởng Lộc đang chống hai tay trên võng đung đưa thong thả: "Nhất định phải đáp lễ à?"

"Hồi trước nhóc tặng anh diều với quà sinh nhật hàng năm mà hình như anh có hỏi vậy bao giờ đâu."

...Ấy là tại da mặt anh dày.

Tô Trầm nín nhịn không sỉ vả, mở cửa chớp ở phòng ngủ phụ ra, để ánh nắng dốc vào phủ khắp người mình.

Tưởng Lộc ngắm nhìn hình ảnh cậu được ánh sáng bao bọc, cười đầy ấm áp.

Thực ra từ rất lâu về trước, chính em đã dạy cho anh thế nào là nhà.

Thật vui vì nhà anh có em.



Trong số đông đảo vai diễn của đoàn phim, đại khái tầm từ ngày thứ hai sau bấm máy trở đi là đã lục tục có người đóng máy luôn.

Bởi xét ra thì với diễn biến dạng ngược dòng thời gian, rất nhiều nhân vật phụ chỉ vào vai khách mời hữu nghị, có khi còn chẳng nói câu thoại nào.

Nhưng mọi người đều biết đây sẽ là những cảnh cuối cùng của mình ở đoàn phim này, thể hiện vai diễn bằng mọi sự trân trọng.

Lúc đóng máy Lâm Cửu Quang khóc lóc tèm nhem hu hu mất một hồi, tí thì quệt cả nước mũi vào áo khoác của Tưởng Lộc.

Các diễn viên cả già cả trẻ khác cũng thế, phải rủ hết mọi người cùng quay clip chụp ảnh lưu niệm, cũng không ít người hỏi thăm đoàn phim là liệu có được mang một vài đạo cụ về làm kỉ niệm không.

Tưởng Lộc đã chuẩn bị sẵn danh sách tương ứng từ trước, đồng ý tặng cho các diễn viên khác nhau khoảng 11% số đạo cụ thật.

Trong số này có trâm hoa của quý phi, đèn lồng hình hạc ở Bắc cung, một dàn ngọc bội Nguyên Cẩm hay đeo, hoặc vô vàn những vật dụng nho nhỏ hiếm hoi kì lạ thuộc về chợ Vạn Phong.

Hôm đóng máy, diễn viên Ứng Thính Nguyệt cũng ôm bà lão Xương Rắn rơi nước mắt, cuối cùng quyết định xin hẳn một con be bé đưa về nhà nuôi.

Hồi mới vào đoàn cô bé sợ nhất là rắn sống, phải diễn cảnh chung với chúng nó còn cứ run run nhè nhẹ, từng bị đạo diễn quá cố mắng đấy chứ.

Bây giờ thì trái ngược, trông gì cũng bịn rịn, chỉ mong đóng gói được cả bộ trang phục của mình cầm về luôn.

"Đạo diễn Tưởng, em phải nhét đầy hẳn hai cái vali cơ ——"

"Tém tém lại đi bà ơi," Tưởng Lộc dở khóc dở cười: "anh nhờ chị đạo cụ bọc hết cả bộ trang sức tóc lại cho cô rồi đấy, chốc nữa trả cô nhét vào vali được chưa."

"Em còn chưa đòi mà anh đã chuẩn bị luôn rồi! Yêu đạo diễn nhất ạ!!"



Giờ phút kéo vali rời đi, mọi người đều sẽ ngoái đầu ngắm nghía căn cứ quay chụp rộng rãi trống trải thêm một lát.

Về sau nơi đây sẽ biến thành điểm thăm quan du lịch, cũng sẽ cho các đoàn phim khác thuê quay, không còn là nơi làm việc của họ nữa.

Họ sẽ khắc ghi trong lòng từng khoảnh đất viên gạch, từng tòa cung điện, không nỡ lòng lãng quên.

Lần này ra về xong, là sẽ không quay lại nữa thật rồi.



Hôm Cơ Linh đóng máy, Tưởng Lộc chọn một thanh kiếm dài, múa kiếm một đoạn cho tất cả mọi người ở đoàn phim trong dáng hình Cơ Linh.

Dù cường độ tập luyện đã không bằng ngày xưa, tư thế động tác của anh vẫn mạnh mẽ tựa gió, bật nhảy xoay mình giữa không trung dứt khoát điêu luyện, hất kiếm vẽ nên những đường như giao long vươn khỏi mặt biển.

Trong khi Tưởng Lộc và Cơ Linh cúi mình thật sâu chào mọi người thì chị Linh đã đỏ hoe mắt, ôm lấy Tô Trầm dụi mắt suốt cả buổi.

"Lưu luyến quá," Chị vừa nói vừa sụt sịt: "thật sự không nỡ tí nào."

"Hồi tham gia vào dự án này chị mới có hơn 30 thôi... nhoáng cái đã ngần ấy năm trôi đi rồi."



Ban đầu thời điểm đóng máy của Tô Trầm xếp vào ngày quay cuối cùng, nhưng Tưởng Lộc lo cậu thiếu giai đoạn giảm xóc, bèn đẩy sớm lên nửa tháng.

Diễn xong cảnh cuối cùng, giống như hôm ở biển cây núi tuyết, thanh niên cũng ngơ ngẩn hỏi thế là được rồi ấy ạ?

"Ừ, nhóc diễn tốt lắm."

Tưởng Lộc bước về phía cậu, giang rộng hai tay ngay trước mặt cả đoàn.

"Diễn viên Tô Trầm, nhóc đã bỏ ra 9 năm cho bộ phim này, vất vả cho nhóc quá."

Tô Trầm ôm lấy anh với vẻ thoáng hoang mang, lúc ngoái đầu nhìn về phía đám đông, tất cả mọi người đều đang vỗ tay.

Suốt mấy tháng nay, cậu dõi theo kịch bản cứ mỏng dần đi, như dòng nước chảy trôi không tìm lại được nữa.

Nhưng đến ngày kết thúc thật rồi thì dường như ý thức cũng đang hoảng hốt, xa lạ thiếu thực tế y hệt lúc bắt đầu vậy.

Cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, nhìn Tưởng Lộc lần nữa, nhìn quyển kịch bản mình đã diễn xong hết, nhìn mọi người đang xúc động tạm biệt, rồi lắc đầu trong vô thức.

Tưởng Lộc thấp giọng nói: "Nhóc có sao không?"

"Cứ sai sai ạ." Tô Trầm nhíu mày, cốc vào đầu mình một cái.

Như thể đang gặp ác mộng, không thể tỉnh dậy nổi.

Lúc này trời đã ngả hoàng hôn, ngọn lửa để tiễn biệt bung nở lan ra bầu không, mọi người đều đang cầm điện thoại chụp ảnh lưu niệm.

Cậu vẫn còn đang mặc trang phục quay phim, ở lại khoảnh khắc phía trước ấy.



Tưởng Lộc đưa mắt ra hiệu cho người đại diện hỗ trợ lo liệu ứng phó đám đông đang lại gần rủ chụp chung, anh dẫn Tô Trầm đi tẩy trang nghỉ ngơi.

Chờ cởi hết tóc giả áo bào, thợ trang điểm cũng ra ngoài rồi Tưởng Lộc mới lấy ra một bức thư, như một liều thuốc giữ lại đúng thời điểm.

"Nhóc còn nhớ hồi trước bác viết riêng cho mỗi đứa một bức thư dài, dặn là chờ đủ tuổi trưởng thành xong hẵng mở ra đọc không?"

"Cô Lương với chú Tô giữ gìn đến bây giờ, muốn chờ nhóc đọc xong rồi sẽ vào gặp nhóc."



Tô Trầm cởi hết lớp phục sức thuộc về Nguyên Cẩm ra, ngồi xuống trước gương, ngước mắt lên trông thấy mình của hiện tại.

Dường như cậu phải ngắm nhìn lâu lắm, làm quen lại với thanh niên tóc đen mắt đen, sau đó giở bức thư của đạo diễn quá cố ra.

Thư được bảo quản qua nhiều năm, trang giấy không hề bị ẩm ướt hay chịu nhiệt, nhưng khi mở ra âm thanh giòn tan, cảm giác cầm mạnh thêm một tí thôi cũng sẽ hư hại vậy.

Bặc Nguyện viết bằng bút máy kiểu cổ, một vài chữ còn viết theo phong cách từ tận mấy chục năm trước, ngập tràn hơi thở thời đại.



[Trầm Trầm thân mến:

Chúc mừng cháu trưởng thành.

Có lẽ ngày cháu nhận thư thì ông đã không còn đây nữa, nhưng không sao cả.

Trước lúc lâm chung con người ta thường có rất nhiều điều muốn nói, song khi đặt bút thì lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu cho được.



Kinh Phật có viết: Biết là huyễn ảo thì thoát bỏ huyễn ảo, không làm phương tiện gì khác; huyễn ảo thoát bỏ thì viên giác trong sáng, không có thứ tự nào cả.

(*trích từ Kinh Viên Giác, do hòa thượng Thích Trí Quảng dịch và chú giải;

Xin phép tóm gọn bằng một câu mình thấy khá dễ hiểu từ web Trung: Đứng trước vọng niệm hư ảo, chỉ cần "biết" (nó là ảo) là được, biết thì tự khắc vọng niệm sẽ diệt; giống như đối diện với bóng trong gương, mình biết nó là cái bóng hư ảo không có thật là được, đừng cho rằng phải không có bóng thì gương mới thật sự trong sạch = cái tâm giác ngộ thanh tịnh)

Mười năm của cháu ở đoàn phim sẽ là trải nghiệm cuộc sống khác biệt hẳn với tất cả mọi người, trong ấy có cả thật cả ảo, không hoàn toàn liên quan đến phim đâu.

Trên cương vị đạo diễn, ông đã chứng kiến cháu liên tục mài giũa trưởng thành, trau dồi đầy đủ cả năng khiếu lẫn năng lực, thực sự ông rất yên tâm.

Con đường diễn viên chắc chắn sẽ có rất nhiều lần thử và sai. Ông phải dặn cháu: Chấp nhận thử nghiệm, chấp nhận sai sót.



Ở đoàn phim mình mọi thứ cháu tiếp xúc đều rất tốt đẹp, nhưng việc này không thực tế.

Lần đầu tiên làm đạo diễn, ông còn chẳng có đủ thiết bị để dựng thêm góc máy nữa, cứ hai cái máy quay lôi ra lôi vào quay đi quay lại, quay nhiều quá diễn viên chửi cho luôn.

Rất nhiều cảnh quay sai sót phải bỏ phí, nhưng không có những sai lầm ấy thì ông sẽ mãi mãi không bao giờ biết phải quay sao mới đúng, biết lần sau phải làm thế nào để tránh những lỗi này.

Chưa chắc cháu đã hiểu ngay được những câu từ cao siêu trong kinh Phật.

Nhưng sau khi rời đoàn phim, cháu sẽ bắt đầu bước vào cuộc sống thật sự.

Có kịch bản hay thì cũng sẽ có kịch bản dở, nhưng ban đầu khi họ bày các thứ ra trước mặt cháu thì trông các cái đều ổn thỏa như nhau.

Có khi những đoạn cháu diễn rất tốt sẽ bị người khác lắc đầu chê bai, và ngược lại.

Ông Bặc muốn nói với cháu là, con à, thế gian khắp chốn đều là gương, chẳng mặt gương nào là thật đâu.

Bất cứ ai cũng đều đang soi chiếu hình ảnh cháu qua mắt nhìn của họ, có lẽ sau cùng khi cháu nhìn chính mình, cháu cũng sẽ thấy xa lạ và mịt mờ.

Nhưng mịt mờ xong muốn hiểu ra làm thế nào mới không mịt mờ nữa, cũng là cả một môn học đấy.



Ông già lẩm cẩm này bị bệnh hơi nặng rồi hay sao ấy, cứ thích nói mấy cái triết lí to tát.

Đoạn trước đều là lời của đạo diễn Bặc Nguyện nhé.

Còn với tư cách cha chú trong nhà đã dõi theo cháu lớn lên, thì cho phép ông nói thêm mấy câu nữa.

Cháu được chọn vào đoàn phim năm 10 tuổi, gần như toàn bộ quá trình trưởng thành đều gắn với đoàn phim.

Ông đã dặn dò ba mẹ cháu, đã dặn dò Tưởng Lộc, cũng dặn cả cháu nữa.

Tất cả mọi thứ đã dùng, ghi chép, quay chụp trong khi đóng phim, đều phải đốt sạch vào ngày đóng máy cuối cùng.



Khi chim non học bay, có những loài ưng không chỉ quắp con non bằng mỏ dài quẳng xuống vách đá, mà còn phải mắng mỏ nghiêm nghị, đuổi con non ra khỏi tổ để bắt chúng tự tìm đường sống.

Ba mẹ cháu không đóng phim, cũng chưa từng ở đoàn phim nhiều năm bao giờ.

Hãy nghe lời ông, cái tổ cũ có tuyệt vời mấy, nếu không tháo dỡ phá hủy triệt để, thì cũng bằng hại đời chim non ấp trong đó mà ra.

Đi tiếp về phía trước đi, con ơi.

Đừng giữ gìn gì cả, đốt hết sạch nhé.



Cháu giữ chúng, dừng chân tại chỗ, nhìn theo mọi người dần đi xa hết, thì sẽ chỉ càng lưu luyến mà thôi.

Cháu không thể sống cả đời trong Đêm Trùng Quang được, lúc cần cắt đứt thì hãy quyết đoán vào.



Viết đến đây đã mất 2 3 trang giấy rồi đấy, nhưng hình như vẫn còn nhiều việc chưa nhắn nhủ được lắm.

Về lựa chọn phong cách, tham khảo kĩ thuật diễn xuất, ông gợi ý cho cháu những sách này:

<...>

Về sàng lọc kịch bản, phương pháp thích ứng với phong cách của các đạo diễn khác nhau, ông đề xuất cháu thử xem các phim sau:

<...>

Còn về cách hóa giải buồn đau trong cuộc sống, thì tiếc là ông đến tuổi già dặn rồi, mà cũng mới hiểu bập bõm.

Rất nhiều việc không thể tránh khỏi, chẳng thà bình thản đối mặt.



Nếu người mất xong còn linh hồn, vẫn trông thấy được tivi bên ngoài đường xuống suối vàng, thì ông sẽ chầu chực trước màn hình, xem từng tác phẩm một của cháu và Lộc Lộc.

Hai đứa đều là niềm tự hào lớn nhất của ông.



Tô Trầm, cháu trưởng thành rồi đấy. Chúc mừng cháu.

Chúc cho tương lai của cháu sáng suốt và rực rỡ, đường dài mãi tiến lên.



Bặc Nguyện. Ngày 20/6/2008.]



Tô Trầm đọc lần lượt hết bức thư 5 trang, rồi lại đọc lại một lần từ đầu đến cuối, được che chở trong căn phòng hóa trang nhỏ hẹp, không phải chạm vào những sự vật sự việc bắt buộc tạm biệt ngoài kia nữa.

Cậu cứ cảm giác hôm nay là ngày mình sẽ rơi lệ.

Chí ít tất cả mọi người đều đang bịn rịn, đang chảy nước mắt, cười tạm biệt.

Cậu biết xưa nay tâm trạng mình luôn rất nhạy cảm, nhưng đến tận giờ phút này cảm xúc vẫn cứ trống rỗng.

Tựa như cái màn hình bị hỏng, tất thảy tín hiệu cảm ứng đều biến mất vào hư không.



Nội tâm cậu rỗng tuếch đến đáng sợ, hình như có chướng ngại gì đó, không buồn cũng không đau.

Khi đọc thư của ông đạo diễn, Tô Trầm cũng đang quan sát lòng mình.

Giống kiểu nằm mơ một giấc mơ, không chịu tin, cũng không chịu tỉnh lại. Cậu vẫn không có tâm trạng, hoang mang tới mức chính bản thân cậu cũng thấy có vấn đề.

...Mình phải thấy lưu luyến chứ.

Nhưng mình vẫn chưa sẵn sàng từ biệt chăng?



Phương diện cảm tính trở nên lộn xộn khó lòng tách bạch, lí tính thì vẫn đọc thư rất nghiêm chỉnh gọn gàng, đọc từng chữ một rất tỉ mỉ, suốt quá trình đều điềm tĩnh kiềm chế.

Tô Trầm nhìn vào bản thân trong gương lần nữa, lại như đang nhìn toàn bộ đoàn phim qua mặt gương ấy.

Nhan Điện bảo, nơi này cứ như Đào hoa nguyên, tất thảy đều lý tưởng hóa quá đáng.

Chị không hề nấn ná với kỉ niệm, dù có đạt được vinh dự lớn lao nhờ tác phẩm Đêm Trùng Quang thì cũng nhanh chóng rút lui, tiến vào một hành trình mới.

Đạo diễn quá cố dặn thẳng thừng phải đốt hết kí ức, cho kỉ niệm một mồi dẫn, ngọn lửa sẽ nuốt trọn hủy diệt toàn bộ.

Ngay đến biên kịch Văn cũng đã chọn cất bước đi tiếp, không sáng tác thêm tiền truyện hay ngoại truyện liên quan đến thế giới này nữa, quả quyết rời đi.



Vào giờ phút này cậu vẫn chưa thể thật sự thấu hiểu lựa chọn của các chị, nhưng vẫn hít thở sâu, đứng dậy, kiểm soát bản thân bằng lí trí, bắt mình mở cánh cửa ấy ra.

Ba mẹ đã chờ sẵn bên ngoài, nét mặt lo lắng xót xa.

"Trầm Trầm," Tô Tuấn Phong giơ vali lên: "tất cả mọi đồ vật liên quan đến Đêm Trùng Quang ở nhà mình cũng đều ở đây cả, ba mang đến đầy đủ rồi."

"Kể cả bút kí tên ạ?"

"Đủ từng chiếc bút con dùng kí poster một."

Lương Cốc Vân quan sát tỉ mẩn hình hài con trai, như đang chăm sóc bé nhỏ thật cẩn trọng.

"Con có cần nghỉ một lát không?"

Tô Trầm muốn cất tiếng trả lời, mà nháy mắt lồng ngực đã nặng nề đến nỗi không thở nổi.

Tưởng Lộc rút bình hít định liều ra theo phản xạ, đưa cho cậu để giảm bớt triệu chứng trước cơn hen.

Tô Trầm hít sâu một hơi dài và khó nhọc từ bình thuốc, rồi nói: "Em quay xong triệt để rồi, đúng không?"

Tưởng Lộc chậm rãi gật đầu: "Xác nhận."

Tô Trầm nở nụ cười nhợt nhạt, gật đầu theo.

"Đi thôi, xem xem mình phải đốt bao nhiêu thứ nào."



Xe đẩy đã chuẩn bị sẵn, có cả trợ lý phụ một tay sắp xếp.

Các đạo cụ quan trọng, trang sức, áo bào đều là tài sản thuộc về đoàn phim, về sau sẽ đưa ra triển lãm hoặc đấu giá từ thiện, quyền sở hữu không liên quan đến Tô Trầm.

Các vật dụng cá nhân cậu thường dùng đều bị quẳng vào thùng giấy, từ mấy thứ lặt vặt như son dưỡng môi keo xịt tóc, cho đến giấy tờ ghi chép phác thảo trong xe chuyên dụng, rồi kịch bản hôm nay vừa sử dụng, mới một lát đã lấp kín phần đáy.

Xe chuyên dụng thường để cho các diễn viên quan trọng nghỉ ngơi tạm thời, bảng đen, giấy note ghi chép trong xe, thậm chí cả hình vẽ chibi dán vào vách ngoài cũng đều phải dọn dẹp sạch sẽ.

Chiếc thùng các-tông loại to chuyên dùng chuyển nhà nhanh chóng đầy ắp, quyển album Tưởng Lộc tặng cậu cũng chỉ cầm cự được vài tháng rồi vẫn phải đốt nốt.



Đại công trình thật sự nằm ở phòng suite.

Sau 9 năm sinh sống, căn phòng đã không khác gì với căn nhà thứ hai.

Tủ lạnh ở bếp đính thời khóa biểu quay phim, khoảnh tường dán ảnh ở cửa có ảnh chụp chung của họ vào những dịp đi ngoại cảnh khác nhau.

Tô Trầm đứng ngoài cửa, dõi theo mọi người giơ từng thứ một ra trước mặt cậu để xác nhận đây là vật cần đốt, như đang khử trùng dịch bệnh.

Gương mặt cậu dần thành ra vô cảm, dường như chẳng còn gì để nói nữa.

Tất thảy dấu vết dính dáng đến cuộc sống ở đoàn phim, tất thảy kí ức liên quan đến Đêm Trùng Quang, đều cần đốt cháy thành tro.

Cậu cảm thấy cái quyết định này hoang đường tột cùng, cơn phẫn nộ vì bị xúc phạm âm ỉ trào dâng trong lòng rồi lại bị lí trí quá đà đè nén, hết đường phản kháng.



Các trợ lý đều biết Tô Trầm đã dành bao nhiêu thời gian bày biện trang trí cho căn phòng sưu tầm nhỏ, ngay cả cái kệ cũng là do cậu với Tưởng Lộc cùng nhau lắp ráp.

Từ năm đầu tiên cậu đã biết rồi mọi thứ sẽ bị đốt sạch.

Sang năm thứ chín, cậu vẫn không kiểm soát được mình, vẫn để lại quá nhiều hồi ức, ảnh ọt, chữ viết, ghi chép, từng thứ một đều quá quý giá, được giữ gìn cẩn thận suốt bao tháng năm quá khứ.

Không ai lại không hoài niệm chốn này.

Đến cả diễn viên phụ mới vào đoàn còn được phép mang ảnh chụp chung, poster hay búp bê thủ công tổ đạo cụ làm về.

Nhưng cậu thì lại bị cấm, bị thu hồi dù chỉ là một dòng chữ viết.



Trong lúc hỗ trợ giám sát tình hình, Tưởng Lộc trông thấy Tô Trầm khẽ khàng dựa vào cửa thư phòng, đưa mắt nhìn theo các trợ lý chuyển đồ qua lại.

Cậu im lìm tới mức toát ra vẻ tuyệt vọng, khiến anh trông mà không nỡ lòng nào.



"Nhiều poster quá..." Tùy Hồng thì thầm cảm thán: "Đạo diễn Tưởng, chỗ này mà cho chị thì có phải đốt nữa không?"

"Chắc không cần đâu," Tưởng Lộc nhìn sang Tô Trầm: "nhóc chịu tặng chị Tùy không?"

Tô Trầm cười gật đầu.

"Mọi người lấy thoải mái đi ạ, nhưng mấy thứ kiểu sổ tay đóng phim thì ông Bặc dặn em là bắt buộc phải đốt hết."

Các trợ lý đều ngó sang cậu đầy cảm kích, chọn một số đồ lưu niệm nho nhỏ không quá quan trọng rồi rối rít cảm ơn.



Tưởng Lộc ghi lại hóa đơn suốt, đến cuối hóa đơn cũng bị đốt.

Sổ ghi chép thì có tổng cộng 6 quyển sổ da bò, trong ấy có nét chữ non nớt của bé nhỏ 10 tuổi, có cả chữ viết lưu loát của thiếu niên 15 tuổi.

Trong ấy có cả bài giảng của Văn Phong và cụ bà, được chép rất tỉ mẩn, hồi tưởng ôn tập trọn vẹn sau giờ lên lớp.

Chỗ giấy nháp gộp lại thành một chồng cực cao, gồm phân tích về vị trí di chuyển trong cảnh, bản nháp chỉnh sửa kịch bản, vân vân và vân vân.

Tiếp theo là các tài liệu in, hợp đồng thì đã được chỉnh lý giữ gìn cẩn thận, còn lại mọi văn bản tài liệu, bao gồm các phiên bản khác nhau của kịch bản từng mùa, tranh vẽ của người hâm mộ liên quan đến Đêm Trùng Quang tải trên mạng xuống, thiếp mời dự giải Bạch Ngọc, các giấy mời bằng khen giải thưởng truyền hình điện ảnh lớn nhỏ, cũng đều bị gom hết vào trong.

Chỉ riêng việc sửa soạn tài liệu giấy tờ ở phòng đọc sách và phòng sưu tầm thôi đã mất thêm hai cái thùng các-tông to nữa.

Vận chuyển giấy tờ sách vở là nặng nhất. Các trợ lý đẩy thùng thở hồng hộc, toát cả mồ hôi.

Đồ đạc nhiều vô số kể đã nhét kín 4 thùng to, muốn đốt cũng phải cháy lâu lắm mới sạch.



Tô Trầm đã nghĩ đến cảnh tượng này rất nhiều lần, cậu từng mường tượng nó sẽ như kiểu hóa vàng tưởng nhớ người đã khuất ấy, chậm rãi đốt từng thứ một.

Nhưng cậu đã hòa tan quá sâu vào với đoàn phim, sâu tới nỗi bây giờ dọn dẹp đồ đạc cũng thành đục khoét bóc tách từng tầng một toàn bộ căn phòng và cả chính bản thân cậu nữa, chồng chất ngổn ngang vào thùng rồi thiêu sạch đi, như đốt một đống rác vô giá trị.

Hủy diệt tất thảy vết tích 8 năm vừa rồi của cậu, đốt cháy mọi kỉ niệm, không khác gì thanh trừ dịch bệnh.

Cậu thấy mình nên khóc, nhưng vẫn chẳng có gì.



Đúng là căn phòng đã bị lột trần triệt để nội thất, phòng khách cũng trở nên rỗng tuếch, băng trò chơi từng chơi cũng không tránh thoát số phận.

Thể lực các trợ lý đuối dần, phải nhờ cả cô lao công quét dọn phòng ốc đỡ thêm một tay, vứt hết mọi đồ đạc cậu để ở đoàn phim vào thùng.

Các cô đều cực kì ngạc nhiên, bình thường mình còn không có quyền hạn vào tầng này, nào ngờ hôm nay lại nhận được đầu việc như thế.

Các cô còn không dám chất đống đồ bừa bãi lên nhau, lúc nghe bảo là vật dụng đắt tiền trong này phải đốt cháy hết thì biểu cảm lập tức đều có vẻ sửng sốt khó tin.

Tô Trầm trông thấy, rũ mắt cười.

Đúng đấy, đến các cô ấy còn thấy hoang đường nữa là.



Tiếp theo mới đến những thứ khiến mọi người xót nhất.

Đĩa CD từng mùa của "Đêm Trùng Quang", trong đó có cả bản blu-ray phát hành lần đầu thuộc dạng hàng sưu tầm.

Tất cả các thứ nho nhỏ Nguyên Cẩm để lại cho Tô Trầm, quạt gấp Nguyên Cẩm từng dùng, long bào cũ nghỉ hưu, chén rượu từng uống ở đại hôn, đều ở đây hết.

Tưởng Lộc không tưởng tượng được là việc này như đào rễ cây cỏ mà còn phải đào sâu đến thế, quyết liệt đến thế.

Trợ lý bưng một chồng thư tay giữa Nguyên Cẩm và Cơ Linh, ôm rất cẩn thận dè dặt chỉ sợ làm hỏng mất thôi, sao mà nỡ vứt.

Tô Trầm nhìn trợ lý khẽ lắc đầu, trợ lý thở dài não nề rồi cho hết đồ vào thùng.



Từ đầu đến cuối mất tổng cộng 4 tiếng đồng hồ để dọn dẹp đóng gói, cuối cùng vận chuyển hết các thứ ra khu đất trống bên cạnh bãi rác.

Số lớn bình chữa cháy sẵn sàng, dầu mazut dẫn lửa cũng đã để sẵn tận mấy thùng.

Tô Trầm đứng trước 8 chiếc thùng giấy đựng đồ ngổn ngang khổng lồ, ngửi mùi thối rữa trong gió.

Thật nực cười, hóa ra nơi cuối cùng cậu chào tạm biệt "Đêm Trùng Quang" lại là bãi rác.



Lúc tưới dầu các trợ lý đều rất tiếc nuối, nhưng vẫn đổ đẫm hết từ trên xuống dưới đúng như yêu cầu rồi mới dừng tay.

Chiếc vương miện vàng bị khảy mất đá quý thì đã để lại cho đoàn phim, không thì cũng bị nung chảy rồi xử lý tiếp.

Không khí ở bãi đất trống bắt đầu gây mũi hơn vì mùi dầu mazut, song cực hình sắp sửa kết thúc rồi.



Các trợ lý thực hiện xong khâu này rồi nhanh chóng đứng dẹp sang bên, tuy đã thủ sẵn hàng loạt bật lửa cán dài nhưng 8 chiếc thùng đặt sát cạnh nhau, thực ra thì chỉ cần một mồi lửa thôi là tất cả sẽ bắt lửa cháy theo.

Nhìn chúng nó, Tô Trầm lại nhớ tới chỗ ở trước của mình.

Căn phòng ấy đã bị lật tung lên bừa bộn hết cả, mọi đồ vật bị vứt đi sạch sẽ, cứ như khám xét tịch biên cả nhà.

Cậu duỗi tay ra rút bình thuốc hen khỏi tay Tưởng Lộc, giọng khàn đặc.

"Mọi người đi đi, em ở lại đây với ba mẹ."

Tưởng Lộc không yên tâm nổi, đang muốn lên tiếng thì bị cắt ngang.

"Tưởng Lộc, em không muốn anh nhìn thấy hình ảnh be bét nhất của em."

"Anh đi ra đi, giữ cho em ít thể diện với."

Tô Trầm ngẩng đầu lên, cười rất thê thảm.

"Mẹ nó chứ sao em cứ như tội phạm, như sao chổi ấy, phải moi móc hết sạch vết tích đi, anh đừng nhìn em, xin anh đấy."

"Em cảm giác giờ em chỉ còn mỗi cái xác thôi, không biết ông Bặc Nguyện muốn giữ lại cái xác như này thì có tác dụng gì nữa."

Tưởng Lộc không nói nên lời, hít thở thật sâu, nước mắt chảy dài, anh ôm lấy cậu thật chặt.

"Những việc này tàn nhẫn quá, anh xin lỗi em."

Hôm nay anh giám sát toàn bộ quá trình thay cho Bặc Nguyện, giờ đây cũng không thể phân trần hộ cho bác mình một câu nào nữa.



Thật sự phải làm thế này mới thoát vai được ư?

Bắt buộc phải dứt khoát nhẫn tâm tới mức này ư? Để lại một tí xíu thôi cũng không được?

Anh đã tự hỏi mình những lời này suốt bấy lâu nay, nhưng Bặc Nguyện đã rời đi trần thế, Tưởng Lộc không thể tìm được đáp án.



Tô Trầm vùi đầu vào lòng anh tận mấy giây, như thể không muốn phải đối diện với hiện thực.

"Được rồi, anh đi đi." Giọng thiếu niên nghẹn ứ: "Em sẽ tự tay châm lửa, đốt hết đống đồ này."

Một tay cậu siết bình thuốc, tay kia siết bật lửa, trạng thái tinh thần mong manh tột cùng.

Tất thảy hoang đường đều quy chụp về với một lời hứa hẹn ngây ngô thời thơ ấu.

Nếu hôm ấy cậu không đồng ý với Bặc Nguyện.

Nếu đạo diễn Bặc còn sống, cả hai còn có thể phản bác vài câu, để lại gì đó.

...



"Anh đi mau lên."

"...Anh chờ em ở cửa."

"Ừm."



Tưởng Lộc cùng trợ lý và người đại diện đi hết, chỉ còn ba mẹ và Tô Trầm ở lại với 8 thùng đồ.

Suốt cả buổi hôm nay Lương Cốc Vân cứ ngần ngừ do dự, cô tuân thủ giao hẹn mà đạo diễn đã phải dặn dò xác nhận rất nhiều lần, nghe theo lời ông cụ.

Bặc Nguyện mắc ung thư mà còn phải canh cánh chuyện này, đủ để thấy sự việc quan trọng đến mức nào.

Thực ra cô không hiểu, đóng phim thì cũng xong xuôi rồi, tại sao phải làm tới mức ấy?

Bây giờ khắp nơi trên thế giới đều là đồ lưu niệm poster đồ chơi của "Đêm Trùng Quang", cả trạm xe bus ở cửa nhà cô cũng dán poster con trai ruột.

Mọi người trên khắp thế giới đều có thể sở hữu "Đêm Trùng Quang" nhưng Tô Trầm không thể, thằng bé là vai chính cơ mà.

Hiểu biết của cô về việc đóng phim quá hạn hẹp, không đủ khả năng phán đoán đáng tin cậy, nên bắt buộc phải nghe theo lời đạo diễn quá cố, đồng hành cùng con trai bước đến cuối cùng.

Dù nói vậy nhưng hôm nay cô cũng đã lén bỏ đi khóc mất hai lần.

Ghi chép của con trai viết, chiếc quạt xếp con trai không nỡ chạm vào, đều phải đốt sạch.

Cô nhìn thôi cũng đã quá đau lòng, nhưng lại chẳng làm được gì hết.



Tính cách Tô Tuấn Phong xưa nay đều rất hào sảng phóng khoáng, thường ngày lạc quan bẩm sinh, ít khi phiền lòng điều gì.

Ngày hôm nay chú không nói một lời hiện diện bên cạnh Tô Trầm, hút hết điếu thuốc này sang điếu thuốc khác mà cũng không bình tĩnh lại nổi.

Đây đúng là cái việc hành hạ tinh thần, người ngoài nhìn vào đã nao nao, người phải tự mình trải qua chỉ có đau đớn hơn.

Đừng bảo 20 tuổi, chú đã hơn 40 mà còn khó lòng chấp nhận được.

Nhưng nếu không làm thế, chú cũng lo sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của con, không phải hay có tin đồn là diễn viên đóng phim không thoát vai được, có người còn tự sát đấy à?

Hai vợ chồng đã tự tìm tòi nghiên cứu rất nhiều lần, hiểu là đạo diễn căn dặn phải làm vậy ắt có lí do riêng của ông.

Tô Tuấn Phong chưa bao giờ đóng phim, nhưng vẫn cố gắng đặt mình vào tâm trạng của con trai.

Chú nghĩ, nếu phải đốt ảnh cưới của mình với vợ, đốt ảnh chụp chung cả gia đình, thì chắc chú sẽ nhào vào ngọn lửa dập hết đám cháy đi mất thôi, thực sự không nỡ lòng nào.



Giữa tĩnh mịch, Tô Trầm nhấn bật lửa cán dài hai cái, nhìn ngọn lửa lóe lên, khẽ cười.

Không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, cậu đột ngột bước lên trước, châm lửa đốt chỗ dầu gây mũi đang loang rộng trên mặt bìa đống sổ ghi chép.

Ngọn lửa đỏ thẫm ngay lập tức bốc lên cao vút, nhanh chóng tỏa đi nuốt trọn tất thảy.

Vài trang giấy loạt soạt bay lên phất phơ, như sinh mạng đang giãy giụa.

Ngũ quan của mô hình Nguyên Cẩm nhão ra trong ánh lửa, khuôn mặt trở nên hỗn độn rồi tan chảy hoàn toàn.

Đám lửa cực mạnh cực nóng lần lượt lan tràn rộng hơn nữa, dầu mazut thấm đẫm từ trên xuống dưới khiến ngọn lửa càng hừng hực cháy, biến hết những kí ức thành tro, thành một đống đen kịt chẳng rõ ngọn nguồn.

Dù có cho ai nhìn thì họ cũng không tài nào đoán ra, ấy từng là 9 năm quý báu của một diễn viên hàng đầu.



Tô Trầm ngơ ngác nhìn ngọn lửa, nước mắt bỗng dâng trào ộc ra.

Cậu từng khóc trước ống kính, nhưng chưa bao giờ khóc đến nỗi xé ruột xé gan như thế này.

Quãng thời gian 9 năm của mình, tất thảy kí ức của mình, tất cả sắp bị đốt hết rồi, tất cả sắp biến mất cả rồi.



Cậu khóc tới mức không hít thở nổi, giằng khỏi cánh tay dìu đỡ của ba mẹ, quỳ gục xuống đất, dường như linh hồn cũng đang bị đốt cháy trong ngọn lửa bỏng rát kia.

Mọi tình yêu, mồ hôi công sức, kỉ niệm, rồi tất cả ở đoàn phim, mối liên hệ của Nguyên Cẩm với cậu, tất cả sắp tan biến hết rồi.

"Trầm Trầm!! Trầm Trầm con bình tĩnh lại đi!!" Lương Cốc Vân cố gắng đỡ cậu khỏi ngã, cũng bật khóc theo: "Mình phải tạm biệt quá khứ, sau này không gặp lại nữa!"

"Tô Trầm, con phải kiên cường lên, con đã vượt qua nhiều thứ lắm rồi, hít thở sâu với ba nào, mình thả lỏng ra nào!!"

"Đau quá, thật sự, mẹ ơi, đau quá." Cậu khóc lóc, đưa tay ôm lấy ngực mình, cổ họng đau rát: "Con không chịu nổi nữa, tim con cũng đau ——"

Nước mắt rơi tí tách xuống đất, rồi ngay lập tức bốc hơi vì sức nóng.

Đã có hai thùng đồ ngổn ngang bị đốt thành than đen, chỉ trong nháy mắt mà chẳng gì còn lại nữa.

Tô Trầm ngẩng đầu nhìn thấy rõ, rên lên một tiếng đau đớn rồi định bò về phía trước, muốn duỗi tay ra cứu lấy vài mảnh giấy còn sót lại.

Từng chữ cậu tự tay viết, từng tấm ảnh cậu chụp, nhân vật cậu đem lòng yêu ——

Dù chỉ níu kéo được một tí, một tí tẹo thôi cũng tốt lắm rồi mà!

Động tác của cậu nhanh quá, đầu ngón tay thò luôn vào ngọn lửa rồi bị ba mẹ ra sức kéo giật lại.

"Trầm Trầm con điên à, đấy là lửa đấy!! Con đừng động vào lửa!!!"



Bản thân Lương Cốc Vân cũng đã khóc khản cả giọng, cô dốc hết mọi sức lực còn lại kéo con ra khỏi đống lửa.

Cô thực sự không thể ngờ được một lời tạm biệt thôi lại sẽ đau đớn đến mức độ này.

Họ đều tưởng chỉ cần đốt một ít đồ, chờ đốt xong là có thể nhẹ nhõm rời đi, không nấn ná nữa.

Nhưng tại sao việc ấy lại nhọc nhằn quá bằng cơn ác mộng thế, bản thân cô đã sắp điên theo rồi.



Tô Tuấn Phong cũng đang liên tục thử hết mọi cách có thể để ổn định tâm trạng cho Tô Trầm.

Ôn tồn hay nghiêm nghị cũng được, mình là ba thằng bé, mình buộc phải lôi con trở lại khỏi mép vực sâu!

"Bi thương quá hại tim, Tô Trầm con tỉnh táo lên! Việc này con đã hứa với đạo diễn Bặc từ lâu lắm rồi mà!"

Tô Trầm khóc rống sắp mất cả giọng, quay sang nhìn ba mình, gào lên đáp lời: "Đạo diễn Bặc nói gì cũng đúng hết sao?"

Cậu loạng choạng lảo đảo đứng dậy, gương mặt đã trắng bệch đi.

"Ông Bặc chọn con, để con diễn suốt 9 năm nay, xong lại bắt con đi, bắt con đốt hết đồ đạc."

"Mọi người ai ai cũng được giữ lại mấy thứ, để ở nhà, đặt cạnh gối, nhưng con —— con diễn gần 10 năm trời rồi, cuối cùng không còn một cái gì cả!"

Nếu ban đầu mà biết lời hứa ấy sẽ đau đớn đến độ này thì đời nào cậu đồng ý!!

"Chắc chắn là có cái lí riêng của nó," Lương Cốc Vân túm lấy cánh tay cậu thật chặt, lặp lại đầy máy móc: "chắc chắn là có lí riêng, Tô Trầm, con gắng lên."

"Chờ mọi việc kết thúc mình sẽ rửa mặt sạch sẽ, sống một cuộc sống mới."

"Con đau ba mẹ sẽ đau cùng con, con muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa đi, bước qua cái ải này, ngày tháng tươi đẹp còn đang phía trước cơ mà!"

Tô Trầm quay đầu nhìn sang đống lửa rừng rực trước mắt, rồi hình như cậu bỗng trông thấy gì đó, đột nhiên ôm chầm lấy thuốc hen hít sâu lần nữa.

Lương Cốc Vân phát hiện ra cậu im bặt bèn cũng vội nhìn qua theo, ngây người tại chỗ,



Chỗ đồ đạc cần đốt quá nhiều, dù đã chất 8 cái thùng vào sát cạnh nhau, hai phía đều đã lần lượt bốc cháy, nhưng hóa ra vẫn còn 2 thùng ở giữa chưa bắt lửa.

Trong ấy chất lộn xộn những búp bê cậu nâng niu, từng tờ giấy thông báo đoàn phát cho cậu, hàng loạt cuống vé tàu vé máy bay khi họ trèo đèo vượt suối chỉ để quay phim...

Lương Cốc Vân ngơ ngác chảy nước mắt, Tô Trầm đã không đứng nổi nữa, gục quỳ xuống đất.

"Tha cho con..." Cậu rít lên: "Ba, mẹ, đốt hết sáu thùng rồi, tha cho con được không?"

Tô Tuấn Phong nhặt bật lửa rơi dưới đất lên, cứ như đang nhặt lưỡi dao sắc sẽ khoét vào chính con trai mình, nhìn đi nhìn lại.

Chú muốn đưa nó cho Tô Trầm, để con trai đốt nốt hai thùng đồ cuối.

Nhưng động tác giơ ra vừa đến gần hơn một tí thì Tô Trầm đã kích động rơi nước mắt giàn giụa, quỳ dưới đất run bần bật lên.

"Con không cầm cự được nữa, con đến giới hạn rồi, thật sự."

"Ba mẹ, từ trước đến nay con chưa bao giờ xin gì ba mẹ cả."

"Đừng giày vò con nữa, xin ba mẹ đấy, con xin ba mẹ..."

Lí trí của cậu đã bị đốt cháy thành tro, dường như cậu cũng đang ở giữa ngọn lửa nóng rực, đau đớn đến nỗi cả người cuộn tròn co rúm lại.

"Con không muốn cầm vào bật lửa nữa, ba mẹ đốt đi, được không?"

"Đừng nói với Tưởng Lộc, đừng bảo với anh ấy, con thật sự không chịu nổi nữa... mẹ, con đau quá..."



Trước ngọn lửa ngút trời, Tô Tuấn Phong nhìn sang vợ, cảm thấy như đang chứng kiến cả gia đình cùng bị một lời dặn treo lửng lơ trên vách đá.

Chú lặp đi lặp lại suy nghĩ trong đầu, Bặc Nguyện không phải là người nhẫn tâm độc ác, bác ấy sẽ không làm gì có hại cho Tô Trầm.

Nếu không thực hiện triệt để giao hẹn đã được dặn dò nhấn mạnh rất nhiều lần ấy, thì sẽ ra sao?

Lương Cốc Vân run rẩy, nhận lấy cái bật lửa đáng chết, muốn giơ nó ra trước mặt Tô Trầm.

"Chỉ còn hai thùng nữa thôi, Trầm Trầm, mình sắp đi được đến cuối rồi."

"Ba mẹ đều ở bên cạnh con, ba mẹ đều ở cả đây..."



Nhưng chín năm của con mất hết sạch rồi.

Từ nay về sau, tất cả mọi người đều sẽ nhớ con là Nguyên Cẩm.

Con vào nghề vì Đêm Trùng Quang, đoạt giải nhờ Đêm Trùng Quang, nhưng lại phải gắng sức cởi bỏ mọi kết nối với nó, rút bỏ đi tất thảy liên hệ.



Tô Trầm nhìn chiếc bật lửa mẹ đang đưa ra, ánh mắt tuyệt vọng rồi hoàn toàn tối sầm lại.

Môi cậu khô khốc, gò má lem nhem vết nước mắt, giọng nhẹ bẫng.

"Hay là giết con luôn đi."

"Con không làm được đâu thật đấy."



Tay Lương Cốc Vân run lẩy bẩy, cô nhìn sang chồng cầu cứu.

Tô Tuấn Phong phải hít thở sâu tận mấy lần, hiểu rõ trong lòng rằng không chỉ mỗi con trai đã bị đẩy đến bước đường kích động chướng ngại tâm lí, mà hôm nay hai vợ chồng họ cũng phải chịu một vết thương sâu hoắm, không thể lành lại trong tương lai gần.

Đứng trên độ cao ngần nào thì phải gánh chịu trái đắng tương ứng ngần ấy.

Tô Tuấn Phong cầm lấy bật lửa từ tay vợ, lẩm nhẩm: "Tha cho thằng bé đi."

"Để anh làm kẻ ác vậy."

Lương Cốc Vân trông đầy hoang mang, nhìn thấy chồng bấm bật lửa, cho ngọn lửa lẹm vào thiêu nốt hai chiếc thùng cuối cùng.

Cô nỗ lực an ủi bản thân, các khâu trước đó đã làm hoàn chỉnh lắm rồi, chỉ có hai thùng bất ngờ chưa cháy, đến lúc này chắc sẽ không nghiêm trọng nữa.

"Trầm Trầm, con trông kìa, ba đốt hộ con rồi đó."

"Chúng cũng sắp cháy sạch rồi... lát nữa thôi là mình kết thúc tất cả về nhà được rồi, Trầm Trầm?!!"

"Con tỉnh lại đi, con tỉnh lại đi!!"

"Tô Trầm, Tô Trầm!!"