Hình Danh Sư Gia

Chương 323: Chân tướng rõ ràng




Quản trung bức bội: "Được rồi, cái ngân trâm đó nói vậy cho thấy cô nói dối giúp cho hắn, đừng để lỡ thời gian nữa."

"Ông không phải là muốn cho mọi người một lý do đáng tin hay sao? Vậy tôi nói cho ông hay. Tôi tặng cho Ngọc Lan thẩm cái trăm ấy là vì con nhà tôi bệnh, Ngọc Lan thẩm thường hái thuốc cho nó uống. Đưa cô ấy tiền cô ấy không chịu. Cái này ông có thể đi hỏi quản gia và người hầu nhà tôi. Tôi thấy cô ấy chẳng có món đồ trang điểm gì, nên nhờ người làm cho cô ấy một cái. Kỳ thật cái trâm đó không đáng bao nhiêu tiền. Nếu nó quý quá thì Ngọc Lan không chịu nhận. Vốn định nhờ nha hoàn mang đi, lại cảm thấy thất lễ, tự tôi đi thì có con đi không được, cho nên mới nhờ Trần."

"Phì! Cô sao không để Trần đi ban ngày?"

Mai nhi tủm tỉm cười: "Chọn cái miếu cũ nơi cửa thôn mà ông còn bắt gặp, nếu là ban ngày, đường hoàng tới gõ cửa tặng cho Ngọc Lan thẩm thì chẳng phải càng có lý do nói này nói nọ họ sao? Có người hảo tâm tặng đồ ăn đồ mặc thì bị người ta nói thành kẻ bại hoại gia phong, vậy một nam nhân đi tặng trâm cho quả phụ, Quản đại thúc, ông nói coi có hợp không?"

Không ngờ Mai nhi lợi hại vậy, Mạnh Thiên SỞ không khỏi bội phục. Quản trung quả nhiên không đáp được gì, nghĩ một hồi mới hỏi: "Vậy cô vì sao hẹn Ngọc Lan tới phá miếu, còn để một mình Trần đi?"

Mai nhị đáp: "Tôi nói rồi, tôi nhờ Trần đi không có hẹn trước, chỉ biết Ngọc Lan thẩm lên núi hái thuốc, vì ở nhà có con nhỏ thường phải về trong ngày, cho nên nhờ Trần chờ ở ngoài thôn. Nếu như sợ người trong thôn nhiều chuyện gây tin đồn, thì tự nhiên không phải mấy người đi theo chàng ấy rồi."

"Vậy cô sao không cho Ngọc Lan đến nhà cô lấy?"

"Quản đại thúc, ông nhận thấy Ngọc Lan vào nhà tộc trưởng và lý trưởng xong sau đó không có ai nói này nọ hay sao? Trước đây cô ấy đều là nhờ Hổ tử mang thuốc tới. Tôi cũng định nhờ Hổ tử mang trâm về, nhưng nó là con nít, lỡ bị người ta thấy thì không ổn. Vốn tôi có lòng cảm tạ thật mà cuối cùng lại hại Ngọc Lan thì không hay. Tôi cũng biết, có người tưởng tượng phong phú lắm, chỉ cần chỗ nào có nam nhân là chỗ đó có nhiều cố sự, người vậy đừng trồng cấy gì nữa, đi làm nghề kể chuyện luôn đi."

Mọi người khẩn trương nghe một hồi, giờ mới phì cười như không có chuyện gì xảy ra, và tự nhủ danh tiết của Ngọc Lan suýt hỏng vì cái mồm nhọn của lão già này rồi.

Quản trung tức giận chỉ Mai nhi nói với lý trưởng và tộc trưởng: "Mai nhi đang nói dối, nó đang bảo vệ chồng nó."

Có người lên tiếng: "Ông thấy đại tiểu thư bảo hộ chồng mình bao giờ chưa?"

Mọi người cười rống lên, Mai nhi nhìn Trần đỏ mặt ngượng. Có người lại nói: "Nếu mà Trần làm vậy thật, tiểu thư nhất định nuốt sống hắn luôn."

Mọi người càng cười lớn hắn.

Mạnh Thiên Sở đoán được chủ ý của Mai nhi, nhưng nghĩ thấy Ngọc Lan chết rồi, chết không đối chứng, còn quản trung thì miệng lưỡi chẳng ra gì, hai ba câu đã bị Mai nhi dập tắt lửa, bên cạnh lại có người nói giúp, xem ra quản trung đang tức chết, nhất định đang nghĩ sao bản thân không bắt gian lúc đó. Hiện giờ một kẻ chết rồi, một người thì thà chết không chịu nhận, bản thân ông ta chẳng đưa ra được chứng cứ gì, nếu vậy thì làm gì được người ta?

Quản trung nói: "CÔ không sợ người ta đâm sau lưng, nói chồng mình ngoại tình ăn vụn mà mình còn giúp chùi mỏ hay sao?"

Mai nhi cười: "Một là tôi biết chàng ấy không dám, chàng ấy sợ vợ có tiếng, nếu hôm nay không muốn làm rõ chuyện này thì tôi không nói ra trước mặt mọi người làm chi. Hai là, chàng ấy đối với tôi và cả Diệp gia đều rất tốt, không có lý do gì mạo hiểm với một nữ nhân lớn hơn mình mấy tuổi. Ai không biết trước ngỏ đàn bà goá nhiều tiếng thị phi. Chàng ấy có ngốc cũng không đi tìm đối tượng là kẻ ai ai cũng quan tâm dòm ngó, án theo cách nói của Quản đại thúc là ăn vụ, thì như vậy không hợp lý chút nào, phải không Quản đại thúc?"
Quản trung thấy không làm gì được Trần, giậm chân một cái xách giỏ có bỏ đi.

MẠnh Thiên Sở thấy trò vui đã hết, bản thân nên đứng ra rồi, liền bảo: "Quản trung, ông khoan đi đã."

Quản trung thấy đó là Mạnh Thiên Sở, nhướn mày: "Ta muốn đi thì đi, ai ngăn được ta?" Nói xong không thèm để ý đến hắn, đi thẳng ra ngoài, hai nha dịch liền bước tới ngăn xốc nách ông ta lại.

Diệp Tĩnh đang mong lão già này đi cho nhanh, thấy vậy nghi hoặc hỏi: "Mạnh gia, ý ngài là...?"

Mạnh Thiên Sở chỉ cười không đáp.

Quản trung thấy hai nha dịch bắt mình về, lập tức nổi trận lôi đình nói lớn: "Các ngươi bộ tưởng nha môn rồi ta sợ hay sao, cho ngươi biết, ta ở Ngọc Lan thôn này sáu chục năm chưa ai từng dám cản đường ta."

Mạnh Thiên SỞ điềm đạm cười, ra hiệu cho mọi người đưa lão tới chỗ mát hơn một chút, còn bản thân thì bước ra nói: "Ta dám!"
"Ngươi... ngươi bằng cái gì ngăn ta?"

"Ta ngăn ngươi là có lý do của ta, nói nghe coi, ngày năm tháng này ngươi đi đâu?"

Quản trung ngoắc đầu, đáp: "Không nhớ."

Mạnh Thiên Sở bước đến sau lưng lão, trầm giọng nói: "Ta giúp cho ngươi nhớ, ngày đó người toàn thôn đi mừng thọ Tuyết nhi, trong thôn không có người ngoài đến, ta đã tra hết rồi, đều có người làm chứng, và ngày đó, chỉ có ngươi là không đến nhà lý trưởng. Vậy ngươi đi đâu?"

"Ngày đó ta ngủ, nhà ta có một mình, ngươi bảo ai làm chứng cho ta?"

Mạnh Thiên Sở cười nhạt: "Có người làm chứng cho ngươi."

"Ai?"

"Ngọc Lan!"

Quản trung nghe thế nhíu mày, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh: "ta không biết ngươi nói cái gì."

"Hôm đó vừa khéo là ngày năm, ngươi để ý Ngọc Lan lâu rồi, và ngươi vừa rồi cũng nói, Ngọc Lan và Trần mỗi lần gặp nhau đều là ngày 5 và rằm, ngươi tự nhiên không thèm đến tiệc rượu gì, mà tận dụng triệt để cơ hội coi lén. Hơn nữa ngươi còn biết ngày đó cả thôn tới nhà lý trưởng, vậy theo suy luận của ngươi, bọn họ nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này ra ngoài hẹn hò, đúng không?"

Quản trung chỉ hừ một tiếng, không đáp.

Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Và thế là ngươi đúng giờ đến trước, đại khái Ngọc Lan sau đó cũng đi ngang, chỉ có Trần là không đến?"

Sắc mặt quản trung bắt đầu trắng bệt, khoé miệng run run, đầu cúi thấp.

"Đây chỉ là suy đoán của ta, cho rằng Ngọc Lan chết rồi, chết không người đối chứng. Ngày đó Ngọc Lan có thể là không thấy ai, chuẩn bị rời đi, nhưng mà lúc đó quản trung ngươi lại nổi lòng giết người. Ta nói có đúng không?"

"Ngươi nói bậy cái gì đó, ta không giết ả, ta không có đi."

"Ta mãi chưa tìm được hiện trường giết người đầu tiên, nhà Ngọc Lan cũng không phải. Nếu ngươi biết Vượng Tài đã thuốc chết con chó, lúc đó Ngọc Lan còn ở nhà, chưa hề ra ngoài thì chắc là đến giết cô ta rồi. Hiện giờ ta nghĩ cái miếu rách kia có thể là chỗ ngươi giết chết Ngọc Lan."

Mọi người ồn ào cả lên, hôm nay mọi chuyện xảy ra thật bất ngờ. Chẳng ai ngờ quản trung lại thành hung thủ giết người cả.

Quản trung không nói gì. Mạnh Thiên Sở nhìn cái giỏ cá của y, bước lại cầm lên. Quản trung định giật lại: "Ngươi lấy giỏ cá của ta làm gì?"

Mạnh Thiên Sở vừa xem vừa hỏi: "Ngươi đan giỏ thật là khéo a?"

Có người nói: "Quản đại thúc trước đây là thợ đan đó, đương nhiên phải khéo rồi!"

Mạnh Thiên Sở gật gù: "Ta cũng nhìn ra, ngươi vừa rồi xách giỏ cá vào, ta đã cảm thấy hứng thú. Chờ lát đến nhà ngươi lấy thêm mấy cái giỏ nữa, đáp án xem ra là có rồi."

Quản trung nghe nói đến nhà lấy giỏ cá, lập tức quát: "Nhà ta không cho ai đến hết, nếu không ta liều mạng!"

Đang nói thì Vương Dịch, Mộ Dung Huýnh Tuyết dẫn mấy nha dịch xách giỏ cá lớn nhỏ và một bao bố to đi vào.

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Ta thấy ta không thể không vào từ đường rồi, nhân vì trong nhà quản trung không những phát hiện mấy giỏ cá lớn nhỏ này, mà còn thứ khác nữa. Chúng tôi đến phá miếu không thấy có dấu máu hay vết tích gì, nên đem trọng điểm đặt ở nhà quản trung, quả nhiên thu hoạch rất lớn, phát hiện không ít thứ, chỉ cần mang về kiểm nghiệm là biết có phải quan hệ tới cái chết của Ngọc Lan hay không rồi."

Mạnh Thiên Sở gật đầu khen ngợi, xem ra Mộ Dung Huýnh Tuyết đã học được không ít từ hắn. Hắn nói: "Như vậy những phân tích của ta trước đó còn có điểm sai sót. Cái mà ngươi bảo hẹn nhau ngày 5 và rằm đó chẳng qua là ngẫu nhiên. Và ngày 5 tháng này ngươi không đến phá miếu chờ Ngọc Lan. Vậy ngươi làm sao giết Ngọc Lan đại khái còn cần ngươi kể lại cho mọi người nghe. Ngoài ra, ta phát hiện quản trung khi đan mấy cái giỏ này còn có tập quán nho nhỏ, cái này khi ta phát hiện ra ở cái giỏ đựng thi thể Ngọc Lan, đem so với giỏ ở chợ thấy khác lạ. Đó là quản trung thích khi kết vĩ thì quấn trở lại hai vòng, chắc là để chắc chắn hơn. Nhưng tập quán này cho thấy giỏ ắt là từ tay ngươi làm ra."

"Vậy... trong thôn có nhiều giỏ do ta đan, sao ngươi không tìm họ?"

"Ngươi nói không sai, nhưng ngày đó người trong thôn đều đi ăn tiệc, lúc Ngọc Lan bị hại họ đều ở nhà lý trưởng, chứ không ở phá miếu. Hơn nữa trên giỏ đựng thi thể Ngọc Lan có dấu tay, chỉ cần kiểm tra nó giống dấu tay ngươi, ta coi ngươi còn chối cải vào đâu được."
Quản trung nói: "Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu, nhưng mà ngươi đừng có doạ ta, có bản lĩnh thì đưa ra bằng chứng thuyết phục ra đây."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Đương nhiên có chứng cứ cho ngươi phục. Chúng ta ở nhà ngươi tìm được y phục nữ nhân, trên có dấu máu được chôn dưới gốc đào, đại khái là trời nóng, chôn không sâu nên toả mùi máu, ruồi bay tới quá nhiều nên chúng ta đào ra, phát hiện ra nó. Mạnh gia, ngài xem..."

Nói xong lấy y phục đã bốc mùi thối từ trong bao ra. Mạnh Thiên Sở xem xét, phát hiện là y phục bằng bố màu xanh của nữ nhân, trên có dấu máu, quần cũng vậy.

"Quản trung, cái này ngươi giải thích thế nào?"

"Ta không biết! Khẳng định là có người hãm hại ta."

Mộ Dung Huýnh Tuyết lấy từ trong bao ra cái đao vót, nói: "Cái này để ở trong cái giỏ, tuy đao không có máu, nhưng cái giỏ có. Đại khai là ngươi biết rửa đao mà quên rửa giỏ. Ngươi giải thích thế nào?"

"Ta... ta giết gà."

Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy được, máu trong giỏ sẽ được kiểm tra, coi là nmáu người hay là máu gà."

Quản trung cuối cùng nhịn không được ngồi xụp xuống, mặt tái mét. Có người quát: "Ngươi vì sao giết Ngọc Lan người ta. Người ta có chọc ghẹo gì ngươi chứ? Ngươi ác quá mà, chẳng trách vợ ngươi chịu không nổi ngươi, bỏ chạy theo người khác."

"Im miệng!" Quản trung nghe nhắc tới vợ, lập tức gân xanh nổi lên, mặt đỏ gay, tay nắm chặt. Mạnh Thiên SỞ thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng gần lão quá, vội kéo ra xa.

"Đúng! Con ả thối Ngọc Lan đó là ta giết đó, nhân vì nó vụng trộm chiếm chồng người ta, không giữ đạo làm vợ, nó đáng chết!"
Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi nói cô ta không giữ đạo lý, vậy ngươi vì sao không bắt họ tại trận, rồi đưa về giao cho tộc trưởng và lý trưởng xử lí. Theo cách ngươi nói, ngươi theo Ngọc Lan không phải một hai ngày, hơn nữa còn phát hiện nhiều lần, sao không làm như vậy?"

Quản trung bị quát hỏi đưa vào thế bí, hàm hồ: "Ta.... ta...."

"Ta nghĩ đại khái là ngươi tự tưởng tượng ra mà thôi. Ngươi vô tình nhìn thấy Ngọc Lan vào miếu, sau phát hiện Trần ở gần đó, ngươi liền đoán là họ có quan hệ, muốn bắt gian. Nhưng ngươi nhất mực không thấy họ xuất hiện cùng nhau, nên ngươi cứ đợi, hi vọng suy đoán của mình không sai. Và ngày Ngọc Lan chết đó, ngươi không bắt được họ tại trận, đúng không?"