Hình Danh Sư Gia

Chương 295: Kết nghĩa kim lan (1+2)




Lúc này chợt ngoài cửa có tiếng người, Mạnh Thiên Sở nghe ra không ngờ là Từ Vị, nên vội ra nghênh đón.

Từ Vị phe phẫy quạt cười sảng khoái đi vào, vừa thấy nhiều người đang tụ tập ở cửa nhà như vậy, liền cười nói với Mạnh Thiên Sở: "Mới sớm thấy trước phòng có hỉ thước (chim khách, người xưa cho rằng đó là chim báo tin vui) đáp xuống, chờ cả ngày mà chẳng thấy có chuyện gì vui, liền nghĩ đến Mạnh hiền đệ, nhân vì con hỉ thước đó cứ quay về chỗ của đệ kêu không ngừng, cho nên ta đến đây xem."

"Ha ha!" Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Từ huynh có thể gọi là bán tiên trên đời này rồi, trong nhà quả là có chuyện vui."

Mạnh Thiên Sở liền kéo Mạnh Văn Bác tới trước mắt Từ Vị: "Còn không chào ra mắt Từ tiên sinh!"

"Từ tiên sinh!" Mạnh Văn Bác lễ mạo cúi khom người chào Từ Vị.

Từ Vị thấy cậu bé tuy không tới mười tuổi mà mắt to mày rậm, thiên đình đầy đặn, ánh mắt có thần, không khỏi lấy làm thích, phe phẫy quạt cúi đầu hỏi: "Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Nhà có bao nhiêu người?"

Mạnh Văn Bác nhanh nhẹn nói tên tuổi và quê quán của mình. Từ Vị vừa ý hỏi tiếp: "Đã đọc sách gì rồi?"

Mạnh Văn Bác chợt đỏ mặt, cả buổi cũng không trả lời được.

Từ Vị bảo: "Cũng chả trách, gia cảnh bần hàng, trong nhà sao có tiền cho nó đọc sách được, một hạt giống học hành tốt như vậy mà để lở, thật là đáng tiếc quá."

Mạnh Thiên Sở lên tiếng: "Sao huynh không hỏi thử coi ý của đệ thế nào a?"

Từ Vị nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, liền bắt lời: "Thế à, vậy đệ hãy nói thử ý tưởng của đệ cho ta nghe thử."

Mạnh Thiên Sở đột nhiên nảy ra ý tưởng để cậu bé này cho Từ Vị dạy học. Đây là dịp rất hiếm có, vì Từ Vị tự nhiên không biết bản thân mình tương lại ra sao, nhưng Mạnh Thiên Sở lại biết, bỡi vì phàm trong sách vỡ thời hiện đại mà đặt thêm cho người cổ cái từ "Trứ danh" thì rõ ràng người đó là nhân vật chẳng tệ chút nào. Không cần biết Từ Vị lúc về già thê lương ra sao, chí ít hiện tại y đang lúc gió xuân đắc ý, điều chủ yếu nữa là, tích cách của Từ Vị rất hợp với Mạnh Thiên Sở. Do đó, cậu bé Mạnh Văn Bác này rất cần một kẻ kỳ tài như vậy dạy dỗ, và sự thành công nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Từ huynh cho rằng Mạnh Văn Bác là một kẻ tài có thể tạo?"

Từ Vị đáp: "Cái này Từ mỗ cũng khó nói. Trước có Chu Xử ba tuổi thuộc nghìn chữ, năm tuổi biết làm thơ, nhưng sau này vẫn lục lục thường thường. Nhưng dù sao cậu bé này xác thật nhìn có vẻ rất thông minh cơ trí, điều ấy rất hiếm có."

Mạnh Thiên Sở nói: "Từ huynh lớn hơn Mạnh mỗ vài tuổi, hôm nay Mạnh mỗ mở lời cầu Từ huynh một chuyện, hi vọng huynh trưởng thành toàn cho tiểu đệ mới được."

Từ Vị đáp: "Ý tứ của tiểu đệ có phải là đem Mạnh Văn Bác...." Sau đó chỉ vào bản thân mình.

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu. Từ Vị còn chưa kịp cự tuyệt, thì đã thấy Mạnh Văn Bác hiểu được ý tứ của Mạnh Thiên Sở, lập tức quỳ xuống trước mặt Từ Vị, sau đó lớn tiếng nói: "Tiên sinh, thỉnh thụ học sinh một lạy."

Từ Vị cười lớn, chỉ chỉ Mạnh Văn Bác dưới đất, sau đó quay nhìn mọi người rồi nói: "Coi ta tự rước lấy cái gì kìa, con hỉ thước kêu cái quái gì không biết, thì ra là bảo có một chuyện phiền phức sắp tới với mình! Ha ha ha."

Tả Giai Âm cười bước tới nói: "Có một học sinh thông minh như vậy chẳng phải là khiến cho mọi người đều biết tiên sinh của nó là vị Từ Vị Từ đại công tử lợi hại thế nào sao? Đều có câu minh sư xuất cao đồ mà. Mạnh Văn Bác đã quỳ xuống rồi, chẳng lẽ vị tiên sinh huynh còn phất tay áo mà đi hay sao?"

Từ Vị cười khổ bảo: "Được rồi, được rồi, Mạnh gia các người đều là con cháu thánh hiền hay sao ấy, nam thì rồng phượng trong thiên hạ, nữ thì cân quắc chẳng kém bậc tu mi, Từ Vị ta tự nhận không nói lại các người, ta nhận thua là được chứ gì."

Mạnh Thiên Sở tự nhiên không chịu để yên như vậy thôi, nên nói: "Nhận thua thì phải có thái độ của người nhận thua chứ!"

Từ Vị cười ha hả mấy tiếng, sau đó nói: "Thôi được, thôi được, hiếm khi Mạnh hiền đệ nhìn trúng tại hạ, vậy Từ Vị cung kính không bằng tòng mệnh rồi."

Mạnh Văn Bác nghe thế cao hứng quay nhìn Mạnh Thiên Sở, vừa định dập đầu lạy, Từ Vị đã nói: "Trước hết khoan vội, ta còn có mấy nghi vấn cần phải hỏi cho rõ."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nghi vấn gì?"

Từ Vị đáp: "Ta từ trước chưa bao giờ nhìn thấy Mạnh Văn Bác, vậy nó là người gì của Mạnh hiền đệ a? Đệ lo cho nó như vậy, ta thật là có chút nghi hoặc."

Mạnh Thiên Sở tự nhiên không tiện trước mặt Mạnh Văn Bác nói thật với Từ Vị, chợt buột miệng đáp: "Là .... là con trai của đệ."

Mọi người đều cả kinh ngẩn cả người, bao gồm cả Mạnh Văn Bác.

Ánh mắt của Từ Vị trợn như cái chuông tròn, chỉ vào Mạnh Văn Bác, xong chỉ vào Mạnh Thiên Sở, xong quay sang nhìn bốn vị phu nhân của hắn, hỏi: "Ta... ta thật là hơi bị bất ngờ, xin hỏi Mạnh Văn Bác là do vị phu nhân nào của hiền đệ sinh ra vậy?"
Bốn vị phu nhân nghe thế đều e thẹn cúi đầu. Mạnh Thiên Sở nói: "CHuẩn xác mà nói thì nó là nghĩa tử của Mạnh Thiên Sở đệ, nhưng mà, nhân vì Mạnh Văn Bác xuất thân cô khổ, cha mẹ đều không còn ở trên nhân thế, cho nên nó so với con ruột của đệ chẳng khác gì."

Từ Vị nghe Mạnh Thiên Sở nó như vậy, chỉ tạm hiểu đại khái, liền vỗ vỗ nhẹ vai hắn, cảm khái bảo: "Khó có dịp đệ lòng ấm lệ nóng như vậy, Từ mỗ bội phục vô cùng. Được rồi, ta vừa rồi nhìn thấy biểu tình của mọi người khi đệ nói, ắt là cái tin này mọi người cùng mới biết đây, bao quát Mạnh Văn Bác, phải không?"

Mạnh Văn Bác đứng cạnh đó gật đầu thay, mắt ứa lệ đầm đìa.

Từ Vị nói tiếp: "Vậy cái lễ bái sư này của ta chắc phải để sau, hiện giờ Mạnh hiền đệ có thêm một đứa con, Mạnh Văn Bác có một gia đình mới, cái này là quan trọng nhất so với mọi thứ, cho nên lễ số tự nhiên không thể tùy tiện, nhất định phải trịnh trọng một chút."

Hạ Phượng Nghi cũng nói: "Từ công tử nói phải lắm." Nói xong kéo Mạnh Văn Bác đứng dậy, yêu thương lau nước mắt cho nó, khẽ bảo: "Hôm nay đúng là ngày vui của Mạnh gia chúng ta, chúng ta phải có một nghi thức chính thức."

Ôn Nhu thấy mọi người đều cho là thật, bản thân không tiện đứng một bên lạnh lẽo, liền bước tới thân thiết nói với Mạnh Văn BÁc: "Đại phu nhân nói phải lắm, ta hiện giờ đi cho người dưới chuẩn bị."

Nói xong, Ôn Nhu đi đến trước cổng, gọi mấy nha hoàn và người làm cùng đi lo liệu.

Mạnh Thiên Sở hỏi Hạ Phượng Nghi: "Nàng không ra coi xem à?"

Hạ Phượng Nghi ôn nhu cười, đáp: "Hãy tin muội ấy đi."

Chưa hết thời gian tàn một nén hương, quản gia đã đến báo nhị phu nhân đã chuẩn bị xong. Mọi người nghe thế liền dẫn Mạnh Văn Bác cùng đi.

Sắc trời đã tối hẳn, đêm nay ánh trắng rất đẹp, mọi người đi ra vườn mới phát hiện Ôn Nhu không những chuẩn bị nhanh mà còn rất đầy đủ.

Trong lương đình ngoài vườn, trên cây, trên mái nhà đều có treo đèn. Giữa vườn có đặt một hương án, trên hương án có trái cây và đồ điểm tâm, bao gồm một con gà mới vừa mổ.

Trước hương án đặt sau cái ghế, trước ghế có đặt một bồ đoàn lớn.

Ôn Nhu bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, nói: "Thiếp vừa rồi thuận tiện lật lịch, ai ngờ hôm nay là ngày tốt, cho nên thiếp tự chủ trương muốn tam hỉ lâm môn."

Mạnh Thiên Sở nghe thế liền hỏi: "Tam hỉ bao gồm cái gì?"

Ôn Nhu thần bí cười, đáp: "Cái vui thứ nhất tự nhiên là phu quân có được quý tử, Mạnh Văn Bác tuy không phải do phu quân sinh, nhưng thông minh nhanh nhẹn vừa nhìn là biết không phải cậu bé thường. Cái vui thứ hai ấy à, tự nhiên là Mạnh Văn Bác hôm nay không những có một người cha thông minh trí tuệ, mà còn nhận được một vị tiên sinh tài hoa xuất chút. Hi hi. Thiếp còn cảm thấy phu quân và Từ tiên sinh mới gặp mà như đã thân lâu, đều có ý tương kiến mà hận sau giờ mới được gặp, cho nên muốn mượn cơ hội này để hai người kết nghĩa kim lan, không biết ý tứ của hai người thế nào?"

Ôn Nhu lí xô lí xào nói một tràng, nói xong e dè nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, sợ hắn sẽ nổi nóng hoặc tức giận.

Chỉ thấy Mạnh Thiên Sở bật cười ha hả, sau đó dùng lực vỗ vai Từ Vị, hỏi: "Từ huynh nhận thấy ý kiến của nhị phu nhân của đệ thế nào?"

Từ Vị cũng cao hứng đáp: "Ta cũng đang có ý đó, nhị phu nhân không ngờ nghĩ tới rồi, ta đang mừng cầu mà không được."
Ôn Nhu thấy mọi người đều cao hứng, liền len lén vỗ ngực thở phào.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sáu cái ghế này là ý tứ gì?"

Ôn Nhu hơi bẻn lẻn nói: "CHàng là cha của Mạnh Văn Bác, vậy bốn chúng thiếp chẳng phải mẹ của nó hay sao? Vậy nó chẳng phải là nên lạy ra mắt chúng thiếp không?"

Mạnh Thiên SỞ cảm thấy có lý, liền ra hiệu cho mọi người ngồi, hắn ngồi giữa, bên trái Hạ Phượng Nghi, bên phải Ôn Nhu, những người khác xếp thứ tự cùng ngồi.

Lão Hà đầu đưa Mạnh Văn Bác đến cạnh bồ đoàn, nhỏ giọng dặn dò nó xong liền gọi hai nha hoàn bưng mâm đứng chờ sẳn bước đến. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, lão Hà đầu cười hì hì đến cạnh Mạnh Thiên Sở, nhỏ giọng thưa: "Thiếu gia, ngài thấy bắt đầu từ hôm này có phải là xưng hổ của ngài nên cải đi một chút không? Trong nhà đã có thêm một thiếu gia rồi, chúng tôi nên gọi ngài là lão gia mới phải."

Mạnh Thiên Sở nghe thế liền cười khổ, làm gì có lão gia nào trẻ như hắn chứ, nghĩ thêm chút nữa, cũng không có người cha nào trẻ như vậy mà đã có con gần mười tuổi. Hắn dù sao cũng mới hai mươi mấy thôi à. Nhưng.... ai... lão gia thì lão gia vậy.
Lão Hà đầu thấy hắn thống khổ gật đầu, liền mừng rơn bước đến cạnh Mạnh Văn Bác nói: "Thiếu gia, có thể bắt đầu rồi."
Mạnh Văn Bác bấy giờ mới cẩn thận quỳ xuống bồ đoàn, hai tay để hai bên, trước hết cung kính nói: "Hài nhi Mạnh Văn Bác, xin cúi đầy lạy cha, hi vọng cha sau này nghiêm gia quản giáo hài nhi, hài nhi kính cẩn ghi nhớ lời cha dạy, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của cha, hiếu thuận với cha."

Lúc này nha hoàn đứng bên cạnh đở Mạnh Văn Bác dậy, đưa một ly trà cho cậu bé. Mạnh Văn Bác hai tay bưng trà, cẩn thận đến trước Mạnh Thiên Sở. Nha hoàn bên cạnh liền mang một cái bồ đoàn tới, dìu Mạnh Văn Bác quỳ xuống tiếp.

Mạnh Văn Bác nghẹn ngào nói: "Chà, hài nhi xin dâng trà cho người, đa tạ cha đã cho Hổ... Mạnh Văn Bác có cơ hội tái sinh, Mạnh Văn BÁc sẽ dùng cả đời mình hiếu kính cha, cố sức học sách hồi báo ân dưỡng dục của cha."

Mạnh Thiên Sở gật đầu lia lịa, mỉm cười tiếp lấy trà do cậu bé dâng, uống một ngụm, sau đó thân thiết sờ cái đầu ngỗ ngáo của Mạnh Văn Bác, sau đó trao chén trà cho nha hoàn.

Mạnh Văn Bác lại tiếp một chén trà khác từ tay nha hoàn, bước đến trước Hạ Phượng Nghi quỳ xuống bồ đoàn nha hoàn đã chuẩn bị sẵn.

Hạ Phượng Nghi còn chưa có con, nghĩ đến sau này có người gọi mình là mẹ rồi, không khỏi ứa trào lệ nóng. Mạnh Văn Bác còn chưa nói gì, Hạ Phượng Nghi đã bưng trà lên nhấp một ngụm, sau đó giao cho nha hoàn, rồi đưa hai tay ra yêu thương vuốt tóc của Mạnh Văn Bác, bảo: "Hài tử, ta là đại phu nhân của Mạnh gia, hiện giờ phu quân của ta là cha của con rồi, ta tự nhiên là mẹ của con, sau này ta sẽ là mẹ đẻ của Mạnh Văn Bác con, không cho phép gọi ta là đại nương, mà phải gọi là mẹ, như vậy ta sẽ vui hơn, có biết không hả? Nào, Mạnh Văn Bác, để cho mẹ bế nào."

Mạnh Văn Bác vừa nghe tiếng tự xưng "mẹ" này, nhớ đến mẹ đẻ của mình, và cũng là người yêu thương mình như vậy, nhịn không được òa khóc đứng dậy sà vào lòng Hạ Phượng Nghi.

Hạ Phượng Nghi ứa lệ lã chả, ôm cậu bé an ủi, người ở hiện trường đều không nhịn được xoay người đi khẽ lau lệ.

Mạnh Thiên Sở thấy vậy liền cười bảo: "Một ngày tốt đẹp như vậy mà sao làm cho thương cảm thế, mau để con ra mắt mẹ hai, mẹ ba, mẹ tư."

Hạ Phượng Nghi bấy giờ mở buông Mạnh Văn Bác ra, cẩn thận lau nước mắt cho nó, bảo: "Đi đi, đi dâng trà cho mẹ hai, mẹ ba, mẹ tư của con."

Mạnh Văn Bác nghe lời gật đầu, sau đó theo lời chỉ của nha hoàn, từng bước từng bước dâng trà cho Ôn Nhu, Tả Giai Âm, Phi Yến.

Chờ Mạnh Văn Bác dâng trà cho Mạnh Thiên Sở và bốn vị phu nhân xong, Hạ Phượng Nghi cho người dọn cho Mạnh Văn Bác cái ghế để nó ngồi giữa mình và Mạnh Thiên Sở.

Lão Hà đầu thưa: "Hiện giờ đến lúc tiến hành nghi thức kết bái của lão gia và Từ tiên sinh."

Mạnh Thiên Sở và Từ Vị cùng đứng dậy, bước đến hương án. Người hầu dâng cho hai người họ mỗi người ba nén nhang, hai người cùng quỳ xuống.

Từ Vị xin đối trời phát thệ: "Cả đời cả kiếp này, từng cái cây ngọn cỏ, Từ Vị có được huynh đệ này cả đời không còn mong mỏi gì hơn nữa, xin hoàng thiên hậu thổ chứng giám!"

Mạnh Thiên Sở cũng nói theo như vậy.

Hai người lạy ba lạy, cùng dâng hương, sau đó hai tay nắm chặt, ngữa mặt cười dài.







Mạnh Thiên Sở nói: "Hôm nay đúng là ngày vui, chúng ta nhất định phải hưởng cho thỏa, Phượng Nghi bảo nhà bếp chuẩn bị tiệc, ta đã đói lắm rồi."

Hạ Phượng Nghi bước đến trước, nhoẽn miệng cười với Mạnh Thiên Sở, sau đó nói: "Không cần gấp, kỳ thật còn có một chuyện vui nữa, chuyện vui tự nhiên phải tính đôi tính cặp mới hay, chàng thấy sao, phu quân?"

Mạnh Thiên Sở nghe Hạ Phượng Nghi nói còn có chuyện vui, ngoài việc cao hứng còn có kinh ngạc, cười hỏi: "Sao chuyện gì vui đều thấu đến hôm nay vậy? Được a, vậy nàng nói coi đó là chuyện gì?"

Hạ Phượng Nghi trước hết bước đến cạnh Ôn Nhu, kéo nàng ta đến cạnh Mạnh Thiên Sở, cười nói: "Còn một chuyện vui nữa chính là Ôn Nhu của chúng ta đây."

Mạnh Thiên Sở không hiểu, hết nhìn Hạ Phượng Nghi rồi nhìn Ôn Nhu. Chỉ thấy Ôn Nhu e lệ cúi đầu. Hắn bảo: "Nàng ấy có chuyện vui gì chứ, không gây cho ta chuyện phiền phức là được rồi."

Hạ Phượng Nghi vội dùng ngón tay chỉa chỉa vào eo của Mạnh Thiên Sở, nói: "Chàng chưa hỏi đó là chuyện vui gì, sao xác định nó không phải là chuyện vui a?"

Mạnh Thiên Sở chỉ hỏi cho có lệ: "Chuyện vui gì a, nói mau rồi đi ăn cơm."

Ôn Nhu bẻn lẻn không thốt nên lời, chỉ nhìn nhìn Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi thấy Ôn Nhu không thể ưự nói, nên đáp thay: "Ôn Nhu đã có mang rồi."

Mạnh Thiên Sở nghe xong suýt té ngồi xuống đất. Không phải chứ? Chỉ mới có một lần thôi mà? Không lẽ nhạy dữ như vậy hả trời?

Mạnh Thiên Sở nhìn Ôn Nhu như nhìn quái vật vậy, hỏi mà như kẻ nó lắp: "Không... không phải thật chứ? Ai xem cho nàng vậy, ai... ai nói nàng có mang?"

Ôn Nhu vốn cho đó là phản ứng do mừng quá của Mạnh Thiên Sở, nên lí nhí đáp: "Giai Âm xem giúp đó."

Mạnh Thiên Sở lập tức gọi Giai Âm lại, hỏi: "Nàng không xem nhầm chứ?"

Tả Giai Âm bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, khẽ kéo cánh tay hắn, trước hết đưa mắt ra hiệu cho hắn một cái, sau đó đáp: "Sao có thể sai chứ? Coi lão gia cao hứng kìa." Nói xong dùng sức nhéo vào tay hắn.

Mạnh Thiên Sở cũng hiểu ý tứ của Giai Âm, nên cười đáp: "Đúng đúng đúng, coi ta mừng rỡ chưa kìa. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào, hôm nay có nhiều sự tình cao hứng tụ lại một chỗ, chúng ta nhất định phải uống cho say."

Mạnh Thiên Sở nói xong kéo Mạnh Văn Bác và Từ Vị cùng đi vào nhà ăn. Ôn Nhu thấy bọn họ đi xa rồi, đột nhiên bước đến cạnh Tả Giai Âm, kéo tay nàng ta lại, mặt âm trầm nhìn thẳng gườm giọng bảo: "Sau này chuyện của ta không cần cô trước mặt lão gia giả vờ người tốt cái gì đó. Làm như trong Mạnh phủ này chỉ có cô là có bản lĩnh lắm vậy."

Tả Giai Âm ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì thì Ôn Nhu lại lạnh lùng nhìn nàng buông thêm một câu nữa: "Đừng có quên thân phận của mình, nhị phu nhân ta đây còn chưa cần đến cô vợ lẻ cô viện trợ đâu." Nói xong phất tay áo bỏ đi.

Tả Giai Âm nhìn theo bóng lưng của Ôn Nhu, đột nhiên trong lòng rất khó chịu. Nàng cố nhịn nước mắt, đều biết mọi người đang rất vui, bản thân cũng không muốn mất hứng, nên đành đứng im ở đó muốn bình phục tâm tình, miễn khiến người khác nhìn ra.

Mọi người an tọa xong, Mạnh Thiên Sở bảo Mạnh Văn Bác đến cạnh mình, lúc này Từ Vị nhỏ giọng hỏi: "Hính như còn thiếu mợ ba."

Mạnh Thiên Sở nhìn qua, quả nhiên vị trí của Tả Giai Âm còn trống, vừa rồi chẳng phải là nhất mực đi cạnh hắn sao?

Mạnh Thiên Sở hỏi Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh: "Phượng Nghi, nàng coi xem Giai Âm thế nào? Có phải là không khỏe không?"
Hạ Phượng Nghi vừa định đứng dậy, đã thấy Ôn Nhu lập tức nhổm lên, mỉm cười nói: "Đại phu nhân cứ ngồi, muội đi xem cho." Nói xong đi ra ngoài cửa.

Từ Vị thấy Ôn Nhu ra cửa, liền kề tai nói nhỏ với Mạnh Thiên Sở mấy câu.

Ôn Nhu bước ra cửa, thấy Tả Giai Âm đứng dưới lương đình, liền bước tới trầm giọng hỏi: "Sao hả? Muốn dùng phương pháp đó dẫn đến sự chú ý của lão gia đối với cô, rồi sau đó thừa cơ cáo trạng ta sao, nói ta vừa rồi khi phụ cô sao? Ta nói cho cô biết, ta hiện giờ đã có mang với lão gia, lão gia sủng ái còn không kịp, làm gì còn hơi sức lý gì tới cô. Cô còn không mau bỏ cái tâm tư muốn câu dẫn lão gia đi. Sau nãy hãy coi sắc mặt mà sống cho yên ổn một chút."

Ôn Nhu vừa dứt lời, chợt nghe phía sau có người nói: "Ta nói cô sao hôm nay ân cần vậy, thì ra là đi cảnh cáo người."

Ôn Nhu và Tả Giai Âm cùng nhanh nhẹn quay người, đã thấy Mạnh Thiên Sở đứng sau lưng họ, hai người đều giật nãy mình.
Ôn Nhu lập tức giải thích: "Không... không phải, thiếp chỉ là muốn nói...."

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Tả Giai Âm, nắm lấy tay nàng, bấy giờ mới phát hiện trong tiết trời nóng như thế này mà tay nàng lại giá lạnh như băng.

Mạnh Thiên Sở nói: "Ta không muốn nghe cô nói cái gì nữa, khi cô chưa đến, cái nhà này êm đẹp như vậy. Khi cô đến rồi, thì ngay cả khi có người muốn nói cũng phải cẩn thận rụt rè. Hôm nay là ngày vui của Mạnh gia, ta chẳng nói nhiều chi với cô, nhưng có một câu ta cần phải báo cho cô biết, cái đêm mà ta ngủ với cô đó, ta chẳng hề coi cô là cô, mà là xem cô như một nữ nhân mà ta yêu. Nếu không phải vậy, cô chẳng thề nào có con với Mạnh Thiên Sở ta đâu."

Nói xong, hắn dẫn Tả Giai Âm đi vào nhà ăn. Tả Giai Âm lo lắng quay đầu nhìn Ôn Nhu, thấy dưới ánh trăng dung nhan ấy như méo mó hẳn, đôi mắt âm lãnh đang cừu hận nhìn nàng trừng trừng, khiến nàng không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Giai Âm, không cần phải quay đầu nhìn, cô ấy muốn làm gì thì làm."

Tả Giai Âm nói: "Thiếp chỉ hơi lo lắng lời vừa rồi của lão gia có hơi nặng quá không, cô ấy kỳ thật gần đây tốt lắm."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Mặc kệ cô ta, ai bảo hiếp đáp Giai Âm của ta làm chi, ta sẽ không tha cho cô ấy, bất quản cô ấy là ai."
Tả Giai Âm nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy chợt thấy ấm lòng, nhưng cũng nhanh chóng bị sự lo lắng chiếm cứ.

Mạnh Thiên Sở kéo tay Tả Giai Âm về phòng ăn, thấy mọi người đang chờ, liền cười nói: "Thật ngại quá, đã để mọi người chờ lâu."

Mạnh Thiên Sở đưa Tả Giai Âm về chỗ ngồi, sau đó trở về vị trí, mời mọi người cùng động đũa.

Hạ Phượng Nghi vừa gắp đồ ăn cho Mạnh Văn Bác, vừa nhỏ giọng hỏi Tả Giai Âm: 'Ôn Nhu đâu? Có phải là bị lão gia làm cho tức giận bỏ đi rồi không?"

Tả Giai Âm không biết trả lời thế nào, chỉ đành mỉm cười gật gật.

Hạ Phượng Nghi thấy vậy liền đứng lên, Mạnh Thiên Sở quay qua nhìn nàng: "Mạnh Văn Bác hôm nay lần đầu ăn cơm ở nhà này, không khỏi bị gò bó một chút, không ở lại chiếu cố ai chiếu cố a?"

Hạ Phượng Nghi tự nhiên minh bạch ý tứ của Mạnh Thiên Sở, chỉ đành ngồi xuống, đối mắt nhìn Tả Giai Âm, biểu tình của hai người trầm trọng hẳn đi.

Trong suốt buổi ăn, không ai dám đi tìm Ôn Nhu. Ôn Nhu cũng không đến, ăn xong thì trời đã gần canh hai.

Từ Vị say mèm, Hạ Phượng Nghi vội cho người đưa đến phòng khách nghỉ ngơi, thấy Mạnh Thiên Sở còn tỉnh, liền nói: "Hôm nay hay là đến phòng Phi Yến nghỉ đi, chàng cũng mệt cả ngày rồi, thiếp đưa Mạnh Văn Bác về phòng thiếp ngủ. Con nó mới đến, thiếp sợ con không muốn ngủ một mình."

Mạnh Thiên Sở gật gù, thấy Mạnh Văn Bác ngoan ngoãn dựa vào lưng của Hạ Phượng Nghi ra chiều buồn ngủ, mắt díp lại tới nơi, liền bảo: 'Được thôi, nàng đưa Mạnh Văn Bác đi nghỉ trước, người khác cũng đi ngủ đi, đừng có thức nữa, trễ rồi, ai cũng mệt cả. Ngủ thôi."

Tả Gai Âm, Phi Yến và các nha hoàn người hầu thấy hắn nói vậy đều đứng lên đua nhau bỏ đi.

Mạnh Văn Bác dụi mắt, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở nói: "Cha, Bác nhi đi ngủ đây."

Phi Yến đi rồi quay lại, còn chưa kịp nói gì, Mạnh Thiên Sở đã mệt mỏi phẫy tay bảo: "Nàng cũng mệt rồi, về ngủ đi, ta lát nữa đến thư phòng ngủ."

Phi Yến gật đầu bỏ đi.

Mạnh Thiên Sở ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, đầu óc thật loạn, bản thân cũng không biết đang nghĩ gì, cảm thấy rất khổ sở. Không biết từ lúc nào, hắn cứ ngồi đó rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng mờ mờ, trên người có y phục của mình không biết ai đã khoác cho.

Mạnh Thiên Sở đứng dậy bước ra khỏi cửa, trời lúc này là mát mẻ nhất, hắn đến giữa vườn, nhìn xung quanh, thấy phòng của Ôn Nhu vẫn còn sáng đèn, chợt nhớ đến lời Tả Giai Âm nói với mình, trong lòng cảm thấy chua xót rất khó chịu, và thế rồi rảo bước đến phòng của Ôn Nhu.

Hắn khẽ bước đến cửa sổ phòng của Ôn Nhu, cửa sổ mở, hai nha hoàn xem ra vẫn còn ngủ, Ôn Nhu thì ngồi gục trên bàn, khóe mắt còn dính lệ, cũng đã ngủ thiếp đi, trên bàn còn một phong thư dán kín, trên có ghi: "Phụ thânđại nhân thân mở." Bên cạnh còn một tờ giấy viết đầy chữ. Mạnh Thiên Sở khẽ cầm lên, chữ trên đó có vài chỗ bị nhòe, xem ra là do nước mắt của Ôn Nhu làm ướt.

Trên giấy có ghi:

"Nhặt một cục đất mềm,
nắn một cái chàng,
làm một cái thiếp,
đem hai chúng ta phá nát đi,
dùng nước điều hòa,
rồi nắn một cái chàng,
làm lại một cái thiếp,
trong chàng có thiếp,
trong thiếp có chàng,
chàng và thiếp cùng sinh,
chết quan cùng quách,
cùng quản cái đạo phu xướng phụ tùy,
cả đời như vậy mới coi là hạnh phúc."

Rồi thêm một bài:

"Thế tình bạc,
Nhân tình ác
Mưa tiễn hoàng hôn hoa rơi rụng
Gió mát lạnh
Lệ ngân tàn
Ý giam tâm sự
Lời thốt sao khó,
Khó, khó lắm!
Bỏ, cảm giác thanh nhàn
Đêm khuya canh vắng,
Sợ người hỏi
Nuốt lệ vờ cười
Dối, dối, dối!"

Mạnh Thiên Sở xem xong thở một hơi dài, cẩn thân đặt mảnh giấy về chỗ cũ, sau đó đi vào cửa, tìm một cái áo khoác lên vai Ôn Nhu, vừa định đi ra, chợt quay trở lại, tìm một mảnh giấy khác, lấy bút viết lên đó mấy câu, sau đó để lại rồi đóng cửa bỏ đi.

Ôn Nhu ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, nha hoàn đang ở ngoài vườn nhỏ to nói chuyện, không ai dám quấy rầy nàng. Ôn Nhu ngồi thẳng dậy, cái áo trên người rơi xuốn, bấy giờ nàng mới phát giác có người vào phòng khoác áo cho mình, xem ra chắc là nha hoàn.

Vừa định đứng dậy, đột nhiên phát hiện trên bàn có tờ giấy, nàng vội nhặt lên vội mở xem, trên đó có ghi:

"Đoạn tống cả đời tiều tụy, chỉ tiêu vài buổi hoàng hôn."

Rồi xem phía dưới có mấy hàng chữ thảo: "Nữ nhân nếu không thể có được toàn bộ tân tâm của nam nhân, vì sao không đem toàn bộ thân tâm của mình cấp cho đối phương, hay ít nhất là làm cho đối phương biết mình tốt đẹp, đãi người khoan dung, lấy cái lương cái thiện làm đầu."

......

Mạnh Thiên Sở ngồi dưới giàn nho trong vườn nhắm hờ mắt. Lão Hà đầu bước lên, thấy hắn nhắm mắt tưởng hắn ngủ, không dám lên tiếng, vừa định rồi đi, chợt nghe Mạnh Thiên Sở nói: "Nói đi, có chuyện gì?"

Lão Hà đầu thưa: "Từ tiên sinh nói báo cho lão gia một tiếng, rằng nhân vì mấy ngày gần đây ngài ấy phải đến kinh thành một chuyến, không thể dạy cho tiểu thiếu gia. Ông ấy nói hay là đưa tiểu thiếu gia cùng lên kinh thành để mở rộng tầm mắt."

Mạnh Thiên Sở mở mắt, đứng bật dậy: "Hỏng rồi, ta quên mất."

Lão Hà đầu thấy Mạnh Thiên Sở ra vẻ hốt hoảng, vội hỏi: "Lão gia, ngài quên cái gì à?"

Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ đầu mình, nói: "Đáp ứng Ôn Tuyền lão.... một tháng sau đưa Ôn Nhu về kinh, hiện giờ mà không xuất phát thì sợ trễ rồi."

Chợt nghe sau lưng có tiếng nữ nhân: "Lão gia yên tâm, tôi đã viết thư cho cha rồi, nói là trong tay lão gia còn giải quyết án, hơn nữa tôi cũng sợ dọc đường mệt nhọc, nhờ cha báo lại cho thúc thúc để trễ một chút chúng ta sẽ về kinh."

Mạnh Thiên Sở xoay người, bấy giờ mới thấy Ôn Nhu đã đến sau lưng mình với nụ cười điềm đạm trên mặt, hơi có bất ngờ, hỏi: "Vậy sao? Cô không hi vọng trở về để thúc thúc cô chống lưng trừng trị ta sao?"

"Ai, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Chàng là phu quân của tôi, tôi trị chàng chẳng phải là tự trị tôi hay sao?"

Mạnh Thiên Sở tủm tỉm cười, ra hiệu cho Ôn Nhu ngồi kế mình.

Lão Hà đầu thưa: "Vậy ngài thấy chuyện thiếu gia nên tính thế nào, để tiên sinh đưa đi hay là thôi?"

Ôn Nhu nói: "Hay là tạm thời lưu lại đi, dọc đường cực khổ như vậy, lại không có người chiếu cố nữa. Còn về chuyện học tập, khi tiên sinh không có mặt, thiếp và Giai Âm và cả đại phu nhân đều có thể dạy, lão gia thấy thế nào?"

Mạnh Thiên Sở phát hiện lời lẽ của Ôn Nhu có vẻ dịu dàng hẳn đi, dường như là biến hẳn thành người khác vậy, ngạc nhiên gật đầu, rồi quay sáng bảo lão Hà đầu: "Cứ theo lời nhị phu nhân, nói với tiên sinh rằng Mạnh Văn Bác còn nhỏ, không thể đi đường xa, chúng ta đều không nỡ."

Lão Hà đầu gật đầu vâng dạ xoay người bỏ đi.