Lý công công thấy Mạnh Thiên Sở ngồi ở đó ngẩn ra, liền nói: "Mạnh sư gia, ngài có phải là có ý tưởng gì khác không, hay là cử nói ra đây đi."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới hồi lại thần, cất giọng cười ha hả, đáp: "Không có ý tưởng gì khác, cứ chiếu theo ý tứ của Ôn đại nhân mà làm là được, Ôn đại nhân còn có lời dặn dò nào khác không?"
Lý công công cười khan hai tiếng, nói: "Ôn Tuyền đại nhân nói, ý tứ của ông ta ngài hoàn toàn minh bạch rồi thì ngài phải hiểu được dụng tâm khổ sở của ông ta mới phải."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Không có gì nữa à?"
"Ôn Tuyền đại nhân còn nói, tiểu thư xác thật là tính tình có chút cổ quái ngài khi cân dạy dỗ thì cứ dạy dỗ, nói là ngọc bất trác bất thành khí, chỉ có đừng sau một tháng mà không đưa về được thì không hay."
Lão già đúng là cáo, cố ý mang lời này ra để ngăn ta ra tay đây mà! Nhưng mà lão tử chẳng cần! Mạnh Thiên Sở nhủ thẩm như vậy, nhưng ngoài mặt thì cả cười, nói: "Ha ha, cái đó thì tự nhiên."
Lý công công hỏi: "Chuyện lục lễ (chú: sáu lễ cần phải có khi cưới vợ chính, với thiếp thì có thể bỏ qua hay lượt bớt, ND).., sư gia tình thế nào?"
Mạnh Thiên Sở sẩm mặt lại: "Lục lễ? Chuẩn bị lục lễ để làm cái gì? Chẳng phải là nạp thiếp hay sao, đâu có phải là cưới vợ mới gì."
Lý công công cười khan hai tiếng, dùng giọng eo éo hỏi: "Sư gia, cháu gái của Ôn đại nhân mà làm tiểu thiếp.., chỉ e rằng có điểm không thỏa a?"
Mạnh Thiên Sở biến hẳn sắc mặt: "Ý tứ của công công là?"
"Ha ha ha ha ha..." Lý công công cười một trảng dài, âm thanh không nam không nữ, chỉ có điều chỉ cần nghe mấy tiếng là toàn thân nổi da gà, ông ta đưa mắt nhìn xéo Hạ Phượng Nghi đang ngồi ở một bén.
Hạ Phượng Nghi sắc mặt trắng bệt đứng dậy nói với Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, thiếp về nghĩ ngơi trước."
Mạnh Thiên Sở gật gặt đầu, chờ nàng đi ra ngoái xong, trảm giọng nói: "Công công, có lời gì xin cứ nói rõ."
"Mạnh đại nhân là người minh bạch, sao ngược lại nói những lời hồ đồ như Thế, Ha ha, có những chuyện nói rõ ra rồi thật chẳng còn mùi vị gì nữa."
"Thật ngại quá- chuyện này thái quá trọng yếu, Mạnh mỗ không dám suy đoán bậy bạ, do đo vẫn mong công công nói rõ ra cho."
"Vậy thì được, khi đến đây thì Ôn công công có dặn dò cho người ta rằng, Ôn Nhu cô nương là đứa cháu gái yếu nhất của Ôn công công, tin rằng gả về cho đại nhân sẽ không để cho cô ta bị thiệt thòi, có phái vậy không, đại nhân?"
Mạnh Thiên Sở hừ mộĩ tiêng: "Có chuyện rằng cần phải nói rõ cho Lý công công hay, cô Ôn Nhu này ở nhà ta vô pháp vô thiên, không nhưng trào phúng mỉa mai ta, thậm chí còn toan tính phóng phi tiêu làm bị thương ta rất may mà ta tránh nhanh, nhưng cuối cùng cũng làm bị thương.., thư lại hầu cặn của ta, Cô ta đã xúc phạm vương pháp, do đó ta đã đem cô ta giam lại ở hậu viện, chờ bắm cáo Ôn đại nhân xong nhất định sẽ đưa có ta ra xét xử!"
Lv công công có hơi bôi ròi: "Cái này .., ha ha, người ta đã biẻt rồi, đó đích xác là cái lỗi của Ôn cô nương, Cô ta điêu man thành tính, chuyên này Ôn đại nhân cũng biết, do đó, ha ha, tương lai cưới về rồi Mạnh đại nhân tiến hành quản giáo cô ta là điều cần phải lãm, Dù gì thì cũng "Phu vi thê cương", cho dù là hoàng thân quốc thích củng không thể cài biến, Còn về biện pháp truy cứu này đó à.., ha ha, sau này đều là người một nhà rồi, tả bán thản làm tự bản thân đau thôi a, đại nhân hay là hé mở cho một đường đi, cho cô ta nếm chút đau khổ như vậy cũng là tốt rồi."
"Vâng!" Mạnh Thiên Sở gặt gật đẩu, hắn hiện giờ lo chính là Lý công công đề cập đến chuyện vừa rồi, cho nén muốn quay trở lại bản cho rồ: "Lý công công, Ta nạp Ôn Nhu làm thiếp thì có gì mà không thoa?"
"Mạnh đại nhân, lời đã đến nước này rồi sao còn không chịu hiểu chứ? Có phải là có điểm, ha ha ha..."
Lòng Mạnh Thiên Sở càng trầm trọng hơn, Hắn nhìn xoáy vào Lý công công: "Mạnh mỗ đã có vợ, chẳng lẽ Ôn đại nhàn muốn Mạnh mồ bỏ vợ hay sao?"
"Ha ha..." LÝ công công chỉ cười khan lắc đầu, không đáp lơi.
Mạnh Thiên Sở thấy Lý công công cười ảm ảm, lòng cảng cả kinh hơn, đứng phắt dậy mặt lạnh như tiền, trầm giọng nói: "Hay là muốn ta đuối ba vị thê thiếp đi? Chỉ cưới một mình Ồn Nhu?"
"Ha ha, Mạnh đại nhân nói cái gì vậy chứ?" Lý công công xua tay lia lịa, cười ha ha tiếp: "Ôn đại nhân nào phải là người chia đàn xẻ nghé chồng vợ người ta được! Ôn đại nhân biết ngài đã có ba phòng thê thiếp- phu nhân Hạ thị chính là thiên kim của Hạ đại nhân của Công bộ Viên ngoại lang đương triều, Hai vị tiểu thiếp thì Phi Yến đó tuy là nha hoàn được nàng lên, nhưng có thể nói là viên minh châu trên tay Mạnh đại nhân, yêu thường vô cùng- khẳng định là chia cắt không được, Ngoài ra còn một người là Tả thị thi càng ghê ghớm hon nữa, đó chính là Thiên sư đương triều, có Thể trực tiếp vào cung diện thánh, ngay cả Ôn đại nhân cũng phái kính cô ta ba phẩn. Do đó, Ôn đại nhân sẽ không có khả năng để ngài vì cưới Ôn nhu cô nương mà bỏ ba người đó đâu."
Mạnh Thiên Sở bây giờ mới hòa hoàn sắc mặt lại, cười hắc hắc mấy tiếng, từ từ ngôi xuống, vén vạt áo thò cái chán dài ngoằn ra: "Vậy Ôn công công rốt cuộc có ý tứ thẻ nào? Mạnh mổ quả thực là đoản không thầu, Những mong Lý công công đừng có vòng vo tam quốc nưa, chúng ta ăn nhanh nói gọn cho rồi."
Lý công công gần như thò đầu hẳn qua, hạ tháp cái giọng vịt cáp cáp lại nói: "Ý tứ của Ôn công công chính là muốn Mạnh đại nhân mối mai cưới rước Ôn Nhu hẳn hoi về làm vợ!"
Mạnh Thiên Sở mặt không biểu Tình nhìn thẳng Lý công công, hồi lâu mới cười mà thịt không động đậy hỏi: "Công công, ông khi đến đây có sinh bệnh cái gì không?"
Lv công công không biết Mạnh Thiên Sở vì sao lại hỏi như vậy, ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: "Đa ta đại nhân quan tâm, người ta thân thể vẫn còn tráng kiện."
"Vậv công công không có uống lộn thuốc gi chứ?"
"Không có a!"
"Vậy đề nghị công công hãy đi uống chút thuốc gì đi!"
Lý công công bấv giờ mới biết bị Mạnh Thiên Sở châm chích, có vẻ không vui hỏi: "Mạnh đại nhân, người ta nói sao chỗ nào sao?"
"Ông trước hết nói là Ôn đại nhân không khiến ta bỏ ba thê thiếp - hiện giờ lại nói bảo ta cưới Ôn Nhu về làm vợ, ông chẳng phải là đẩu óc phát sốt rồi nói hồ đồ hay sao?" Mạnh Thiên Sở chẳng vui vè gì, nên lời nói cũng chẳng thèm khách khí.
"Mạnh đại nhân vì sao lai nói như vậy?"
"Ông không biết hay sao? Trong Đại Minh luật có quy định: 'Nêu mà có vợ rồi mà cưới thêm vợ nữa, thì đánh 90 trượng, bắt ly dị!' Ta đã có vợ là Hạ thị, giờ cưới Ôn Nhu làm vợ thì trận đòn này ông thế ta chịu hen? Cho dù chịu đánh đòn rồi, nhưng vẫn phải bị buộc ly dị, rốt cuộc chẳng phải là sọt tre múc nước chẳng được giọt nào hay sao?"
Lv công công cười với ý vị rất sâu xa: "Thì ra là đại nhân vì chuyện này mả lo lắng, Ha ha, Mạnh đại nhân, người ta xin hỏi đại nhân năm nay bao nhiêu tuồi rồi? Ắt chưa đến bốn chục đâu ha ?"
"Bốn chục? Ha ha, ta làm gì già như vậy? Ta ngay cả ba chục tuổi còn chưa đến nưa là!"
"Đúng rồi! Người ta làn nữa to gan hỏi thử đại nhân, trước đó cưới hai tiêu thiếp Tả thị và Phi Yến đã từng bị đánh so roi chưa?"
Manh Thiên Sở ngấn ra: "LÝ công công nói vậy là có ý gì?"
"Ha ha, Đại Minh luật cũng đã quỵ định rằng 'Người mà qua bốn mươi tuổi rồi chưa có con mói được cưới thiếp, Nêu trái lệnh đánh 40 roi.' Án theo đạo lý thì Mạnh đại nhân đã bị đánh đòn rồi đúng không? Ha ha ha, hơn nữa hãy nhìn các nhà giàu đại hộ kìa, có mấy người 40 tuổi trở lên mới chịu nạp thiếp không?"
Thật không ngờ một thái giám trong cung mà lại rành quy định cưới vợ nạp thiếp trong Đại Minh luật đến như vậy, Mạnh Thiên Sở có điểm phản ứng không kịp, hỏi: "Ý tứ của ông là.., hai người họ đều là vợ?"
"Đúng vậy! Cùng coi như vợ ngang hàng từ cổ đến giờ vẫn có, nghĩ xưa kia vào thời Đường Cao tông..."
"Được rồi được rồi đừng có lấy sách ra nói nữa!” Mạnh Thiên Sở nghe chủ ý này rồi cảm thấy rất phiền, "Lý công công, Ôn đại nhân trừ chuyện cưới vợ ngang hàng này, còn có chỉ dạy gì nữa không, ống hãy nói ra hết một lượt luÔn đi."
Lý công công thấy mặt Mạnh Thiên Sở đã có nổi nóng, liền thu liềm nụ cười, không dám đùa cợt nữa, hạ giọng nổi: "Ôn đại nhân có ý là, Ôn Nhu làm lớn, Hạ Thị làm thứ..."
Mạnh Thiên Sở ngẩng đầu lên, nhìn Lý công công chằm chằm, trong mắt lóe ngời ánh lửa, khiển Lý công công giật nảy mình, ho khan hai tiếng, thấv Mạnh Thiên Sở không chưa hể phát hỏa, bèn làm gan tiếp tục: "Ôn đại nhân nói Ôn Nhu cô nương là viên minh cháu trên tay ông ta, án chiếu theo cách nghĩ của ông ta, vốn ra là để cho Mạnh đại nhân chỉ muÔn vàn sủng ai một mình Ôn Nhu cô nương mả thôi nhưng vì xét thấv Mạnh đại nhân đã có một vợ hai thiếp trước đó rồi, hon nưa Hạ đại nhân giao hão với Ôn đại nhân rắt tốt, Tả cô nương lại là thiên sư được hoảng thượng sủng hạnh, cho nên chuyện này coi như qua vậy, Chỉ là, hi vọng Mạnh đại nhàn sau khi cưỡi Ôn cô nương xong, thì tói đâv là dừng, không được nạp thiếp nữa..."
Mạnh Thiên Sở đứng phắt gặt; mặt sậm sì: "Công công, Ôn đại nhân còn có chỉ kỳ gì nữa hay không?"
"Không.., không còn gì nữa”
"Vậy được, Làm phiên ông về chuyển lời cho Ôn đại nhân, Mạnh mỗ có thể nạp Ôn Nhu làm thiếp, nhưng chỉ có thể án theo quy củ cho làm tứ thiếp. Nếu như muốn để cho cô ta làm vợ, thậm chí còn đòi chiếm vị trí đệ nhất phu nhân, Mạnh mổ xin lồi không thể tòng mệnh! Ngoài ra, "Ghen" là một trong "Thất xuất" (Bảy điều lỗi có quyển đuồi/bỏ vợ), không cho phu quản nạp thiếp là làm trái với cương thường luân lý, càng không thể tiếp thụ, Huống chi Mạnh mồ đã nói rõ rồi, muốn nạp thiếp thán thư lại là Mộ Dung Huỳnh Tuyết làm thiếp, Mạnh mồ không muốn làm người không biết giữ chữ tín, Do đó, đổi với yêu cầu của Ôn đại nhân, Mạnh mồ không cách nào tuân theo được!"
Mạnh Thiên Sở đổi với Ôn Nhu thống hận cùng cực, bị bức bời quyền thế lấn át cả trời của Ôn Tuyền, lại dùng Tả Giai Ảm uy hiếp, hẳn bất đắc dĩ mới miền cưỡng đáp ứng nạp Ôn Nhu làm thiếp. Đó đã là làm trái với tâm nguyện rồi Hiện giờ Ôn Tuyển lại còn muốn hắn đem Ôn Nhu liệt vào vị trí đệ nhất phu nhãn, lại không cho hắn nạp thêm thiếp, liền không khôi đột nhiên phừng giận, dứt khoát cự tuyệt
Lý công công thấv Mạnh Thiên Sở bốc bùng lửa giận, khí thế hung hung, phát hét khí tức trong lòng, liền cười cẩu tài nói: "Mạnh đại nhân, chuyện này.., hay là để bàn luận làu dài thèm chút mói đươc!"
Mạnh Thiên Sở làm như vậy kỳ thật đã kinh qua suy xét, Ôn Tuyên xử dụng chiêu gả cháu gái vốn là muốn lung lạc hắn, Nếu đồi thảnh quan viên của Minh triều khác, khẳng định là đáp ứng ngay tức khắc, Nhưng không ngờ ông ta lại gặp phải Mạnh Thiên Sở xuyên việt từ thỏi hiện đại đến, cứ không muốn cụp đuôi làm cháu nội chạy theo đít ông, tính cách quật cường cộng thèm Mạnh Thiên Sở đã nhận chuản là Ôn Tuyên bị phụ Thuộc vào heroin do hãn chề rạ lại đã coi hắn là tâm phúc, không có khả năng vì chuyện hắn không chịu nạp thẻ nạp thiếp gì đó mà tự làm khó bản thán, trở mặt với hắn, Nếu Ôn Tuyền làm như vậy là đi ngược với toan tính ban đầu, cho nên, Mạnh Thiên Sở tin chắc rằng Ôn Tuyền nói như thế chẳng qua là muốn thăm dò hắn một chút chứ không phải mệnh lệnh mang tính cường chế- xem ra là còn có chỗ trống có thề thương lượng.
"Không cân nữa đáu! Mạnh mô lới lẽ đã tản, cáo từ!" Nói xong, hãn phát ông tay áo chuyển thán ra khí
Vừa đến ngoài cửa, hắn thấv Hạ Phượng Nghi đứng dưới góc cây ngưng mắt nhìn hắn, lúc này tròi đã tối rồi Hắn bước thắng tới, hỏi: "Nàng nghe thấy hết rồi?"
"Vâng, thiếp thân khiến cho phu quân khó xử rồi..." Mắt của Hạ Phượng Nghi ươn ướt, ngước đầu nhìn Mạnh Thiên Sở cố gượng cười, "Phu quân, chàng làm như vậy lỡ khi chọc giận Ôn đại nhàn..."
"Nàng đừng có quản! Ta tự biết có Liễu lượng, chúng ta đi nào, đi xem Mộ Dung cò nương thươngthế ra sao."
Hai người đèn tiểu viện tử của Mộ Dung Huỳnh Tuyêt đang ngụ, Tả Giai Am đang cùng Phi Yến ở trong nhà coi sóc Mộ Dung Huynh Tuyết, thấv hai người tiến vào, Phi Yến đứng thẳng dậv ra hiệu vén lặng, bước tới khè nói: "Cô ấy vừa mới ngũ."
Mạnh Thiên Sở chồm đầu tới nhìn, ngoắc ĩay gọi Tả Giai Âm, khê bảo: "Chúng Ta ra ngoài nói chuyện."
Mấy người ra phòng khách gian ngoài phản biệt ngồi xuống xong, Mạnh Thiên Sở trước hét hỏi thương thế của Mộ Dung Huỳnh Tuyểĩ, sau khi biết không có gì đáng ngại, lúc chiều có thể xuống giường chống nạng đi qua lại thì vén tàm, Xem ra, thuật chửa thương hút độc của Tả Giai Ảm quả là cao minh.
Tã Giai Âm nhìn mặt mà đoán tâm tư, phát hiện thần tinh của Mạnh Thiên Sở không ồn, liền hỏi sự tình gì đã phát sinh, Mạnh Thiên Sở giản đon thuật lại chuyện đã xảy ra.
Phi Yên tính tinh hấp tấp, là người đẩu tiên ré lên: "Con quỹ cái đó bộ tưởng ã thật sự là một bào bổi hay sao? Không ngờ lại dám đến cướp vị trí đại phu nhãn, lại còn không cho thiếu gia nạp Mộ Dung cô nương làm thiếp, thật đống là ả tự coi ả là bà trời mà!"
Tã Giai Am vội hư một tiêng, đưa mát ra hiệu vào trong nhà, thâv Mộ Dung Huỳnh Tuyết vẫn ngủ VÙI lúc này mới khẽ nói: "Nói nhỏ một chút!"
Phi Yến gật đầu, hỏi Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, vậy chúng ta làm sao đây? Bộ định trờ mát với Ôn đai nhân Thát hay sao?"
"Không trở mặt thì không ngóc đãu lẽn được! Dù gì thì lão tử làn này cũng phải thoát ra rồi!"
Phi Yến và Hạ Phượng Nghi nghe thế đều hiện vẻ lo âu.
Tả Giai Ảm nghe Mạnh Thiên Sở vì minh mà bị bức bất đắc dĩ phải nạp Ôn Nhu làm thiếp, trong lòng vô cùng cám kích, Nàng không hề giả vờ nói là để bản thản tiến cung bồi hoàng thượng luyện đan để miền cho Mạnh Thiên Sở cưới cò ả dự tợn này, nhân vì nàng biết Mạnh Thiên Sở tuyệt không thể đáp ứng đem nàng tổng tiến vào hoàng cung, Huống chỉ nàng đã có mang con của Mạnh gia, và chuyện mà Mạnh Thiên Sở quyết định thường không thể cải biến.
Nàng cũng biết Ôn Tuyền phụ thuộc vào heroin của Mạnh Thiên Sở, và coi Mạnh Thiên Sở như tàm phúc, Lá bài tẩv này đã đủ đề cà nhà họ tự bảo vệ, thậm chí còn có Thể đùng để cò kè trả giá, Dù gì thì Ôn Tuyền làm như vậy cũng là muốn lung lạc Mạnh Thiên Sở chứ không có ý gì khác, Nếu như vì chuyện này mà ảnh hưởng quan hệ song phương, thì có nghĩa là lào ta đã làm ngược lại với nguyên tắc ban đầu rồi.
Do đó, Tả Giai Ám đối vói chuyện này không lo lắng gì lắm, ngẫm nghỉ một chút- nói: "Chúng ta hãy lấy tĩnh chế động đi thôi nếu như đã đáp ứng cưới Ôn Nhụ bắt quản là coi là thè hay là thiếp, thì dù gì chuyện cưới về cũng đã định rồi Vậy chúng ta hăv nhân tiện thời gian này tạo lập mối quan hệ tốt với Ôn Nhu, vì dù gì sau này cũng cùng sống chung dưới một mái nhả mà."
Mạnh Thiên Sở hừ một tiêng: "Lập mối quan hệ tốt quái gì với ả chứ! Ai mà dám làm loạn lên thì ta trị cho biết thán! Chỉ cẩn không làm cho chết hay tàn phe, Ôn đại nhàn sè chẳng quản tới đãu, điểm này LÝ công công đã nói rồi, Cho nên, sau này chúng ta không cẩn nề mặt ả trong bắt kỳ hành động gì- Huống chí ã cho dù có được cưới về cũng đứng hàng thứ tư, gặp ba người nàng buộc phải tuân theo quy củ mới được, nếu mả dám nói nửa tiếng không, lão tử..., chỉ quàn giết chứ không thèm chôn!" Nói đến cuối cùng, hắn còn đem lời lè trong kịch của nhưng nhân vật chuẩn bị lẽn núi làm giặc nói ra.
Tả Giai Ám nghe hắn tuy nói có vẻ tức giận trùng trùng, nhưng lại chen vào mấy cảu có vẻ kịch, biết là hắn đã nắm chắc mấv phẩn, Trong khi đó; Hạ Phượng Nghi và Phi Yến không biết lá bài tầy của Mạnh Thiên Sở, cho nên vẫn sầu mi khổ mặt y như cũ, e sợ là chuyện nảv sẽ tiếp tục đem tới nguy nan cho Mạnh gia.