Hình Danh Sư Gia

Chương 243: Hẹn nhau vào giờ tý




Trải qua hơn nửa thời thần, trong căn phòng đốt đèn sáng đó, Mạnh Thiên Sở chợt thốt: "Ta cuối cùng cũng hiểu rồi."
Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở thấy thư phòng của mình mở toang, Phi Yến đang đứng quay lưng về phía hắn, không biết đang tìm kiếm cái gì. Hắn rón rén bước tới, ôm chầm cô nàng từ phía sau, thừa lúc nàng chưa kịp phản ứng đã áp môi vào hôn ngấu nghiến.

"Tiểu yến tử của ta, nàng đang tìm gì vậy? Tướng công tìm chung với nàng có được không?"

Phi Yến thẹn thùng dùng ngón tay ngọc xỉa vào trán hắn, bảo: "Làm người ta giật cả mình! Không cần nữa, để thiếp tự tìm, chàng đi ngủ tiếp đi."

Mạnh Thiên Sở thấy trời bên ngoài đã sáng rồi, liền hỏi: "Mấy thời thần rồi?"

Phi Yến đang cúi đầu tìm đồ trong tủ, không thèm để ý tới hắn, chỉ tùy tiện đáp: "Chàng quản gì đến chuyện đó, dù sao thì hôm nay chàng phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

Mạnh Thiên Sở không hiểu, hỏi: "Vì sao?"

Phi Yến quay lại, khõ nhẹ lên đầu hắn, xong nép vào lòng hắn nũng nịu: "Hôm nay là ngày sinh nhật của Giai Âm tỷ tỷ, cũng là vợ hai của chàng, chẳng lẽ chàng cũng như tới qua là dạ du thần suốt không chịu về hay sao?"

Mạnh Thiên Sở đối với chuyện kỹ niệm ngày sinh này thật là bực tức. Hắn đã quen với sinh nhật theo lịch Dương, còn cổ đại thì sử dụng lịch âm, thay đổi không biết sao mà lường. Hơn nữa, hắn là kẻ không theo ngày tháng gì hết, bây giờ phải nhớ thêm nào là tiết Tiểu Mản, Nhập phục cái gì đó thật là như kẻ đi trong mây mù. Khi nghe Phi Yến nhắc, hắn vỗ trán nói:
"Đúng là Tiểu Yến Tử của ta chu đáo, nếu nàng không nói thì ta quên rồi, được thôi, ta không đi đâu nữa."

Hắn chuyển thân đi hai bước, chợt quay lại nhìn thân thể yểu điệu của Phi Yến không khỏi cảm thấy động tâm, liền quay lại ôm chặt nàng giở trò mặn nồng ấu yếm.

Phi Yến giãy nãy: "Thiếu gia của em à, tha cho em đi, lúc này em không có hầu chàng được đâu, thiếp đang tìm một thứ rất quan trọng đây này."

Mạnh Thiên SỞ vẫn giữ chặt không buông như chú heo con bám vú mẹ, giữ rịt lấy nàng từ phía sau, nói: "Nàng có vật gì quan trọng giấu trong thư phòng của ta vậy? Nàng chẳng phải có phòng riêng rồi hay sao?"

Phi Yến mỉm cười quỷ bí, quay lại nhìn Mạnh Thiên Sở nói: "Thiếp nghe nói nam nhân đều có giấu tiền riêng, thiếp nghĩ đi nghĩ lại, tiền riêng của chàng chỉ có giấu trong phòng này là an toàn nhất, thiếp giúp chàng tìm để mua quà sinh nhật cho nhị phu nhân."

Mạnh Thiên Sở nghe thế cười lớn, lòng nghĩ cô nàng Phi Yến cổ quái linh tinh này thật đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, ngay cả chuyện kiếm cớ tìm tiền riêng của hắn mua quà cho Tả Giai Âm cũng nghĩ ra.

Hắn ẵm Phi Yến đi nhanh tới giường, ném nàng xuống, sau đó quay lại đóng cửa, Phi Yến bấn lên, chuẩn bị bò dậy, ai ngờ động tác của hắn quá nhanh, vừa chồm lên đã bị hắn đè bẹp xuống, bắt đầu hun hít sờ soạng loạn cả lên rồi.

Phi Yến nói gấp: "Thiếu gia ngoan, ban ngày ban mặt thế này chàng tha cho thiếp, trong vườn đầy người, đầy tớ, nha hoàn, còn có đại phu nhân và nhị phu nhân nữa, chàng đóng cửa như vậy thiếp thẹn chết luôn."

Mạnh Thiên Sở đã nghe ngoài vườn có tiếng người cười khúc khích rồi, hắn cũng cười tủm tỉm, vừa cởi y phục của Phi Yến, vừa nói: "Ta cho nàng tiền riêng không có vấn đề gì, nhưng nàng phải báo đáp ta mới được, nàng biết ta cả năm dấu riêng chẳng được bao nhiêu tiền, cho nàng hết thì nàng phải cho lại ta cái gì chứ."

Phi Yến đầu hàng: "Hà hà, thiếu gia, ư, tha cho em đi mà, vừa rồi em... ư... chỉ nói chơi thôi, cái nhà này đều là của chàng, chàng cần gì phải giấu tiền riêng chứ. hì hì..."

Mạnh Thiên Sở vẫn lay lắt đôi tay khắp người Phi Yến, áo ngoài đã cởi, những chỗ đặc biệt trên cơ thể nàng và hắn đều đã có phản ứng, nhưng hắn không gấp làm gì, chỉ nhìn say sưa gương mặt ửng hồng của Phi Yến, hỏi: "Nàng không tìm tiền riêng, vậy nàng tìm cái gì?"

Phi Yến vẫn rắn mắc cười, đáp: "Không có, không có cái gì cả, thật đó."

Mạnh Thiên Sở thấy Phi Yến không nói thật, loáng cái lột phắt y phục toàn thân nàng, chỉ chừa lại cái áo yếm màu hồng che hờ làn da trắng nõn nà tươi mịn. Hắn cúi đầu bắt đầu hôn từ cổ, vì hắn biết đó là bộ vị mẫn cảm nhất của Phi Yến. Nếu hiện giờ là ban đêm, khi bị hôn vào chỗ ấy, Phi Yến nhất định phải rên rĩ thở hỗn hễn đầu hàng rồi. Nhưng mà, hiện giờ là ban ngày, bên ngoài lại có nhiều người, tính cách nhút nhát của nàng khiến cho dù nàng thuận theo hắn ân ái tròn vẹn của quá trình, cũng ráng cắn răng không dám hé miệng rên rĩ to tiếng nào.

"Nàng mà không chịu nói thật, ta sử dụng đòn sát thủ đấy nhé!" Mạnh Thiên Sở cũng thở khì khì nói.

Đòn sát thủ mà Mạnh Thiên Sở nói thật ra là chuyện hắn trói nàng trên giường, rồi cởi sạch không chừa một mảnh vải, sau đó hôn từ đầu tới chân, cuối cùng kích thích cho Phi Yến sắp điên tới nơi rồi mới điên cuồng tiến sâu vào thân thể nàng. Giây phít đó, đừng nói chi là Phi Yến, bất kỳ nữ nhân nào cũng vì sự sung sướng quá độ mà cất lên tiếng nấc hoặc thậm chí hét thật to.

Phi Yến nghe thế cảm thấy hiện giờ mình đã bị hắn dày vò suýt hét lên rồi, nếu thêm đòn sát thủ nữa thì bản thân hôm nay rõ ràng là không mất mặt không xong, cho nên vội vã nói: "Được rồi được rồi, em nói, chàng dừng lại đi, em nói."

Mạnh Thiên Sở dừng lại, Phi Yến lên tiếng: "Kỳ thật đây là chủ ý của nhị phu nhân. Tỷ ấy nói cứ mãi không nhìn thấy bức mặc bảo (bức viết chữ thư pháp) nào của chàng, bảo thiếp vào lén lấy một cái đi đóng khuôn treo lên đại sảnh."

Mạnh Thiên Sở nghĩ: ta làm gì có mặc bảo nào, bút lông còn cầm không xong, các cô định tìm mặc bảo của ta thì tìm tới tết Cônggô cũng không có.

Phi Yến nói xong, thấy Mạnh Thiên Sở không chịu dừng tay, liền van nài: "Em nói thật đó, cầu chàng tha cho em đi, hơn nữa hôm nay chàng không thể cùng em làm chuyện đó!"

Mạnh Thiên Sở kỳ quái hỏi: "Vì sao?"

Phi Yến cung tay đánh nhẹ vào ngực hắn: "Chàng lại quên rồi, hôm nay là sinh nhật của Giai Âm tỷ tỷ, chàng phải cùng tỷ ấy đồng phòng, nếu cùng với thêm làm chuyện ... ấy, người ta chẳng phải là mắng thiếp chết hay sao?"

Mạnh Thiên Sở bị Phi Yến khêu gợi không chịu nổi nữa, nếu bảo hắn ráng nhịn suốt ngày chờ cho tới đêm thì thống khổ biết chừng nào, liền tru tréo: "Giai Âm đang có mang mà, không thể ... ấy, hơn nữa nếu nói là với nàng, nàng ấy không để ý đâu. Nếu nàng không chịu đó hả... ta không cho nàng đi. Ta không cần biết ban ngày hay là ban đêm, trong vườn có người hay không có người, ta hiện giờ cứ muốn cô tiểu yêu tinh mê chết ta đây." Nói xong, hắn cúi xuống định cắn nhẹ vào tay nàng, Phi Yến vội lách người, khiến hắn hôn hụt.

Phi Yến cười hì hì: "Được rồi, được rồi, nếu như Giai Âm tỷ không phản đối, thiếp sẽ chiều chàng, nhưng mà phải chờ tới tối, hiện giờ tha cho thiếp, nếu không thiếp không thoải mái chàng cũng không thích thú gì...."

"Nói nhớ giữ lời đó nha!"

"Dạ!"

Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới buông nàng ra: "Hừ, nếu nàng lừa ta, lần sau ta nhất định lột sạch nàng trói giữa vườn, yêu nàng trước cả nhà luôn!"

Phi Yến vội vã mặc quần áo, mặc đỏ bừng mở cửa, trước khi bước ra còn nói: "Đúng rồi, quên nói cho nàng hay, Tuyết nhi tối nay cũng đến nữa." Nói xong chạy nhanh ra ngoài.

Từ án xảy ra ở nhà họ Miêu, Tuyết nhi đã qua ở nhiều ngày ở nhà Mạnh Thiên Sở, rất hợp với ba phu nhân của hắn, không ngờ sau khi nghỉ ngơi bảo dưỡng lấy lại sức khỏe, nàng đã kiên quyết đòi đi, nói là định về nhà cha mẹ, mọi người cố giữ, nhưng nàng không nghe, viện lý do là ở lại thì cứ nghĩ mãi tới chuyện của Miêu gia. Mọi người nghĩ thấy cũng phải, liền phái người đưa nàng về nhà cha mẹ. Tuy nói là về quê, kỳ thật nhà cha mẹ của nàng cách đây không xa, sau khi về, Tuyết nhi thường phái người mang cây trái tươi tới biếu. Lần này nhân ngày sinh nhật của Tả Giai Âm, nàng ta thân làm muội muội, dĩ nhiên phải tới.

Ngày hôm đó mọi người chơi đùa rất vui vẻ, nhân là sinh nhật của Tả Giai Âm, nên họ uống rượu không ít, đặc biệt là Mạnh Thiên Sở. Hắn thậm chí còn đòi tới tối đồng phòng với Tả Giai Âm, nhưng nàng không chịu, nói là vì đứa con trong bụng, đuổi hắn ra, bảo qua đi tìm Phi Yến ngủ.

Và thế là, Mạnh Thiên Sở liền tìm Phi Yến chung gối mộng uyên ương, sau khi đại chiến ba trăm hồi, miệt mài quá nửa đêm mới chịu ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở dậy sớm luyện công, tuy chinh chiến tưng bừng suốt nửa đêm mà hắn không mệt gì. Sau khi tẩy rửa xong, hắn thấy vợ của Chu Hạo là Lý Lâm Tĩnh đang múa kiếm, liền hỏi: "Lão Chu nhà bà đâu rồi? Tôi muốn ra ngoài."
Lý Lâm Tĩnh nghe Mạnh Thiên Sở hỏi mình, liền thu kiếm đáp: "Thiếu gia, ngài hôm nay dậy sớm hen, tôi đi gọi ông nhà ngay."
Chẳng mấy chốc, CHu Hạo đã nhẹ nhàng bước tới.

Hai người ngồi xe ngựa tới nha môn, sau đó trực tiếp tới nhà Mộ Dung HUýnh Tuyết rước nàng đi tới ngôi nhà ma.

Trên đường, Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở tinh thần phấn khởi, mọi người đều biết tối qua là kỷ niệm sinh nhật vợ hai của hắn, và biết hắn uống rượu rất nhiều, không ngờ hôm nay hắn dậy sớm mà lại sung sức như vậy.

Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết cười hi hi nhìn mình, cố ý chọc nàng: "Nhìn ta làm gì, mặt ta trổ hoa hả?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết che miệng cười: "Đều nói là người gặp đắc ý tinh thần sảng khoái, Mạnh gia hôm nay mặt tươi như trăm đóa hoa nở vợ, rõ ràng là người đang giữa rừng hoa, muội tự nhiên phải nhìn rồi."

"Điêu ngoa! Coi ta trị cô ra sao nè!" Nói xong hắn thò tay ra nựng gò mà trắng hồng của nàng, Mộ Dung Huýnh Tuyết cười khanh khách ngồi xuống cạnh Chu Hạo, làm mặt quỷ với hắn, nói: "Muội ngồi kế cao thủ võ lâm, coi huynh làm gì được muội nào?"

Chu Hạo cũng cười: "Một xe ngựa nho nhỏ thế này mà hai người quậy tưng vậy rồi, nếu mà ở chỗ rộng rãi chút, không biết hai người điên tới mức nào, đúng là một đôi oan gia."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế đỏ mặt không nói gì. Khi đến ngôi nhà quỷ, nàng nhảy xuống xe hỏi: "Hôm nay đưa mọi người tới đây, nhất định là huynh phát hiện ra manh mối gì với cái lổ trong nhà bếp rồi, đúng không?"

Mạnh Thiên Sở gật đầu, nói: "Đúng là cô thông minh, cái gì cũng biết. Ta đưa mọi người tới đây là định nhờ mọi người ôm cây đợi thỏ dùm ta, nói không chừng ở đây vài ngày sẽ xuất hiện chú thỏ nào đó cũng không chừng, ba chúng ta mấy ngày này đừng mong về nhà."

Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Vậy sao huynh không nói trước với muội, muội chí ít cũng phải nói cho người nhà một tiếng chứ, để mọi người lo."

Chu Hạo cho xe ngựa vào tàu, trở lại bên họ nói với giọng khôi hài: "Người nhà cô thấy một công tử phong độ ngút trời này đem cô đi, bọn họ còn lạy trời không gả cô cho mau chứ còn lo cái gì?"

Mạnh Thiên Sở nghe thế cười ha hả, Mộ Dung Huýnh Tuyết tức giận dậm chân, miệng cáu: "CHu đại thúc, thúc và huynh ấy ở với nhau lâu đã học cái tính mồm mép của huynh ấy rồi, cái gì mà gả không gả chứ!"

Chu Hạo cười: "Coi kìa, còn không nữa hả, đã gọi "huynh" à "huynh" hỡi rồi mà còn mắng ta! Ài... tâm sự của cô nương người ta thật là khó đoán quá đi đó mà."

Mộ Dung HUýnh Tuyết bị CHu Hạo chọc cho không biết nói gì nữa, lại thấy Mạnh Thiên Sở cứ nhìn mình tủm tỉm cười, chỉ còn biết dậm chân dẫu môi.

Mạnh Thiên Sở hiếm khi thấy Chu Hạo pha trò, xem ra là tối qua uống với hắn khá nhiều, sự hưng phấn còn chưa hết, nên mới cởi mở như vậy. Hắn đến cạnh Mộ Dung Huýnh Tuyết, vỗ nhẹ lên vai nàng. Cô nàng quay đi không thèm lý gì đến hắn, Mạnh Thiên Sở nhìn CHu Hạo, bắt gặp cái cười hiểu ý của ông ta. Ông ta đứng dậy đi ngay ra cửa.

Mạnh Thiên Sở nói: "Coi muội kìa, chỉ là mấy câu nói cho vui thôi, muội lại tức mình như vậy."

Mộ Dung Huýnh Tuyết kỳ thật chỉ không biết trả lời Chu Hạo ra sao, dù gì nàng cũng là một cô nương, có những lời chỉ có thể nghe mà không thể đáp được, thua thiệt là chuyện đương nhiên. Hiện giờ nghe Mạnh Thiên Sở dỗ ngọt, liền cười ngay: "Nam nhân các người cứ chiếm tận mọi tiện nghi, chỉ biết khi phụ người ta."

Mạnh Thiên Sở cười ha hả: "Được rồi, CHu Hạo là trưởng bối, người ta đùa cũng không có gì quá, dù sao thì muội sớm muộn gì cũng lấy chồng, nếu như mà không chịu lấy ta thì cứ nói một tiếng, còn nếu chịu thì bây giờ ta cưới muội ngay."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe hắn nói vậy, hơi ngượng, đáp: "Được rồi, muội đi là được, dù gì ở đây chỉ để cho hai người chọc vui, huynh tự đi bắt con thỏ của huynh đi, muội không hầu đâu." Nói xong, nàng cất bước định đi.

Mạnh Thiên Sở vội kéo nàng lại, nói: "Được được được, là ta sai, có được chưa? Ta không nói nữa, chúng ta còn có chuyện cần phải làm, hen?"

Mộ Dung HUýnh Tuyết chẳng qua cũng giả vờ nói cho qua, cho nên sau đó hai người nói nói cười cười lên lầu.