Hình Danh Sư Gia

Chương 239: Quỷ ốc u hồn




Hắn tự định thần. Lúc này hắn không dám bước lên nữa, nhân vì trời đã tới, chung quanh không có người, nếu thật là có quỷ, nhất là nữ quỷ xơi tái hắn, thì hắn dù có la toét cả họng cũng chẳng ai nghe. Hắn không dám quay đầu, chỉ đứng đó, hai bên cứ kình nhau như vậy.

Đột nhiên, nữ tử đó bước về phía hắn.

Hắn cảm giác sống lưng ớn lạnh, mồ hôi chảy đầy mặt. Giờ phút này chợt có một luồn sét đánh thẳng xuống rừng trúc.
Hắn nhắm mắt lại tuyệt vọng rống to lên. Sau khi rống, hắn dường như nghe tiếng thét chìm của nữ tử đó.

Mở mắt, nữ tử đó không ngờ đã đứng trước mặt hắn!

Hắn định thần nhìn, tức thời cảm thấy muốn khóc ra tiếng mèo, bỡi vì trước mặt chẳng có nữ quỷ nào khác, mà rõ ràng là người sống, hơn nữa lại còn là một mỹ nữ!

Hắn kéo ngay mỹ nữ đó vào lòng, gầm gừ nói: "Ta coi muội dọa chết ta rồi muội còn gả cho ai được nào?"

Mỹ nữ chẳng là ai khác, mà chính là Mộ Dung Huýnh Tuyết. Nàng e thẹn cười, cũng không tránh ra, chỉ nói: "Muội... muội sợ huynh một mình không an toàn, lợi sợ huynh không chịu mang muội theo, cho nên đến đây trước, ai ngờ lá gan của huynh còn nhỏ hơn muội."

Mạnh Thiên Sở nghe lòng ấm áp hẳn. Nếu là người con gái không quan tâm đến hắn, thì làm gì dám theo hắn đến chỗ khủng bố thế này. Nếu như đã đến rồi thì đành vậy, hơn nữa nếu không có nàng thì hắn ở nơi này một mình cả đêm xem ra rất buồn chán. Hiện giờ có người ở cùng, hơn nữa lại là người đẹp, đương nhiên hắn mừng hết cỡ.

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Chúng ta đừng đứng ở đây nữa, trời sắp mưa rồi, chúng ta vào thôi."

Toàn trạch viện trống hoác chẳng có ai. Hai người cho xe vào vườn, đóng cổng chính lại. Mạnh Thiên Sở nắm tay Mộ Dung Huýnh Tuyết thân mật lên lầu.

Hắn đem đồ người nhà chuẩn bị để lên bàn, đặt y phục lên giường, Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy vậy hỏi: "Huynh sao để y phục lên giường của người chết thế?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Người đều phải chết, có gì đáng sợ đâu. Chờ lát coi chừng ta dìu muội đặt lên giường này luôn bây giờ."
Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mặt, chuyển thân tìm đèn, sau đó mồi hết đèn trong phòng lên.

Mạnh Thiên Sở bước tới cửa sổ, mở cửa ra, đại khái do ngày nào cũng mưa nên cửa sổ hơi cứng sau hai ngày không mở, phải dùng sức mới mở được.

Mưa đã rơi, Mộ Dung Huýnh Tuyết bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, cùng hắn nhìn ra ngoài, nói: "Muội nghe nói nữ chủ nhân của nhà này trước đây và Tử Lâm có cùng cách chết, đều bị bóp cổ chết trong phòng bị đóng cửa."

"Muội không phải nói là bị quỷ bóp cổ đó chứ?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết gượng cười: "Ở chỗ này nói chuyện gì nghe khủng bố quá vậy, nghĩ tới mà phát sợ."

Mạnh Thiên Sở thấy nàng hoa dung thất sắc, rất muốn ôm nàng vào lòng, nhưng e là đường đột, bèn chỉ cầm tay nàng hỏi: "Nếu như đã sợ, còn đến đây làm gì?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẩng đầu e thẹn nhì hắn, nói: "Muội nói rồi, muội lo cho huynh nên đến đây."

Mạnh Thiên Sở kỳ thật hi vọng nghe nàng nói thế, cho nên rất cao hứng nhìn nàng. Bình thường Mộ Dung Huýnh Tuyết mặc đồ ngắn theo hắn, nhân vì phải đến hiện trường cùng hắn, mặc váy dài không tiện. Hôm nay nàng lại mặc váy, nhìn xinh xắn động lòng người, khiến hắn nghe lòng xao động, phải cố gắng hết sức khắc chế bản thân. Người ta bồi hắn cùng bắt quỷ, đừng để cuối cùng lọt vào tay con sắc quỷ nhà hắn. Cho dù hắn có muốn, nhất là trong đêm mưa gió thế này, bốn bên không người, thiên thời địa lợi đầy đủ... nhưng hắn vẫn chưa thể. Hắn biết tuy hắn đòi hỏi, vì nàng nhất mực ái mộ và sùng bái hắn, sẽ không cự tuyệt, nhưng lại như vậy hắn đã tiết độc nàng, hạ thấp giá trị hắn trong mắt nàng.

Qua canh hai, Mộ Dung Huýnh Tuyết ra vẻ hơi mệt. Mạnh Thiên SỞ ra hiệu cho nàng lên giường ngủ. Nàng nhìn cái giường ấy, miễn cưỡng nói: "Muội không mệt, vẫn còn chưa muốn ngủ."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Muội cảm thấy cái giường này có người chết ngủ rồi sẽ không cát không lợi hả? Hay là lo là ta nhân lúc muội ngủ có hành vi phi lễ gì?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết liếc hắn cười: "Cả hai đều có!"

Mạnh Thiên Sở cười lớn, nói: "Vậy hay là muội qua phòng kế, phòng kế cũng là phòng ngủ, mọi thứ đủ đầy, tiến vào trong đóng cửa lại ta đâu có vào được."

Mộ Dung Huýnh Tuyết tuy nói là không sợ, nhưng một cô nương như nàng sao lại không sợ chứ? HƠn nữa trong hoàn cảnh xa lạ thế này, ở chỗ vừa có người chết thế này, không sợ là nói dối. Nàng không muốn qua phòng bên ngủ một mình, liền nói: "Muội không muốn ngủ, muội dựa lên bàn ngồi nghỉ một chút là được."

"Muội đó nha, như vậy sẽ lạnh đó, hay là lên giường ngủ, Tử Lâm cũng mới ngủ có ba ngày, mọi thứ đều mới, muội sợ cái gì? Đi đi, ta sẽ không làm gì muội đâu, yên tâm ngủ."

Mạnh Thiên Sở đẩy Mộ Dung Huýnh Tuyết đến bên giường, ấn nàng ngồi xuống, còn mình thì trở về chỗ ghế ngồi xoay lưng lại. Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẫm nghĩ, cuối cùng cởi giày nằm xuống ngủ.

Chẳng mấy chốc, Mạnh Thiên Sở đã nghe hơi thở đều đều của nàng. Hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, liền vươn vai đứng dậy đến bỏ mùng xuống cho nàng, rồi rón rén mở cửa bước ra ngoài. Mưa đã ngừng, bốn phía rất an tĩnh, nước chảy lỏng tỏng từ mái nhà xuống bậc đá càng làm đêm lạnh hơn.

Một trận gió thổi qua, đột nhiên trong phòng có tiếng đàn tranh vang vọng. Mạnh Thiên Sở nhanh nhẹn quay người, chẳng nhìn thấy gì. Hắn bước nhanh tới cái đàn tranh, chẳng thấy gì, đang buồn bực, thì ở dưới lầu có tiếng động. Hắn vội bước ra hành lang, thò đầu nhìn xuống, đột nhiên ngẩn người, nhân vì hắn nhìn rất rõ, rằng cửa nhà bếp dưới lầu đã bị mở ra! Hắn rợn người, khung cảnh giống như trong phim kinh dị: cánh cửa không người mở, tự động từ từ mở ra.

Hắn quay đầu nhìn Huýnh Tuyết còn đang ngủ say, đóng cửa lại bước xuống lầu.

Trong vườn rất tối, nhân vì trên lầu có đèn, vị trí nhà bếp vừa khéo đối diện nên có thể mượn ánh sáng nhìn rõ tình huống dưới đó.

Mạnh Thiên Sở tay cầm cái đèn bão tránh gió, nhẹ bước đến cửa nhà bếp. Nhà bếp chẳng có gì, chẳng lẽ tên phi tặc nào to gan đói đến nỗi tìm đến đây ăn, thấy người nên vội bỏ đi? Hắn đang đứng ngẩn ra ở cửa nhà bếp, sau lưng dường như có động tĩnh, liền quay người, liền nhìn thấy một hắc ảnh tiêu biến thật nhanh trong hắc ám. Hắn liền mừng thầm: ta biết người sẽ tìm đến ta! Hắn bỏ đèn bão xuống, phóng người đuổi theo.

Nhưng mà, do trời quá tối, hắn không quen hoàn cảnh xung quanh, nên nhanh chóng bị hắc ảnh thoát khỏi tầm truy đuổi. Hắn bực bội, chợt nhớ lại Huýnh Tuyết còn ngủ vùi ở trên lầu, vội quay trở lại.

Trở về vườn, hắn ngẩn đầu nhìn lên, chợt giật mình đầu óc kêu đánh ong, tóc dựng cả lên! Hắn nhìn thấy ở trước cửa sổ phòng trên có một bạch y nữ tử đứng trước cái đàn tranh, chẳng động đậy gì - vai của ả trống không, chẳng có đầu!

Mạnh Thiên Sở bị làm cho sửng cả người. Hắn tin chắc là trên đời này không có quỷ, do đó hắn đoán nhất định là hắc ảnh giảo hoạt kia đã dùng kế điệu hổ li sơn lừa hắn để giở trò với Huýnh Tuyết. Hắn rống to một tiếng, phi thân xông lên lầu, trong chớp mắt bạch y nữ tử không có đầu đó cũng biết mất không tăm tít.

Mồ hôi tứa đầu trên trán hắn. Hắn quay sáng cái gường Huýnh Tuyết đang nằm, không khỏi hít một hơi lạnh: mùn đã bị vén lên! Hắn xông tới trước giường, phát hiện Huýnh Tuyết còn ngủ vùi, liền thở phào. Chỉ cần nàng chẳng bị gì, hắn coi như yên tâm.

Hắn nhanh chóng kiểm tra khắp phòng, chẳng phát hiện được gì, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Nếu như vừa rồi là người thì dù võ công có cao cũng không thể xuyên tường được, mà phải từ cửa lớn đi ra. Nhưng cửa vừa rồi bị hắn đứng chèn, bạch y nữ tử không đầu vừa rồi có thể đi đâu được?

Nghĩ đến đây, gai ốc của hắn lại nổi lên. Hắn không tin quỷ, nhưng mà nếu đó là người thì giảng không thông rồi.

Hắn đang đứng ngẩn trước giường của Huýnh Tuyết, thì cửa phía sau lưng chợt đóng lại. Hắn nghe tiếng két một cái, quay đầu lại nhìn, cửa đóng sầm không kịp phản ứng.

Hắn cảm thấy sống lưng phát lãnh, đối thủ đang ở trong tối còn hắn ngoài sáng, huống chi đối thủ rõ ràng là đang đùa cợt với hắn. Hắn cẩn thận lần đến cửa, đột nhiên mở tung cửa ra, thì có một vật gì đó trống không trùm lấy đầu hắn, tiếp đó một tiếng động cực mạnh, hắn cảm thấy mắt nổ đôm đốm, rồi ngất đi ngay.

Cùng lúc đó, một âm thanh như từ trên trời truyền xuống, đó là tiếng cười rất kỳ quái, không ra nam mà cũng chẳng ra nữ, sắc bén vô cùng, trong đêm vắng như là tiếng quỷ gọi hồn.

Chẳng biết trải qua bao lâu, mạnh Thiên Sở cuối cùng tỉnh lại. Trời đã mông lung sáng, hắn cảm thấy có người đang gọi mình, liền nỗ lực mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng một nữ nhân, vì hắn ngửi thấy mùi đặc trưng của phụ nữ. Đột nhiên, một giọt gì đó thật lạnh rơi xuống mặt hắn, hắn ngẩng đầu nhìn, thì ra là Mộ Dung Huýnh Tuyết! Hắn đang nằm trong lòng của nàng.