Hình Danh Sư Gia

Chương 220: Trường mệnh tỏa




Tam phu nhân nói: "Không có gì, nếu như lần này có thể trực tiếp lôi đầu kẻ đó ra thì coi như hung thủ không cần trực tiếp trở về nữa, từ đây xuống hoàng tuyền luôn càng có ý nghĩa hơn."

Mạnh Thiên Sở nói: "Trước đó ta có nói với Mộ Dung cô nương là sao mọi người dường như đều biết hung thủ là ai, còn một mình ta lại như bị nhốt trong bóng tối vậy. Hơn nữa cô không phải là chỉ một lần ám chỉ cho ta hay, cô dường như biết hung thủ là ai vậy. Theo ý của cô, hung thủ này có phải là một trong các người hay không?"

Tam phu nhân cười nói: "Tôi cái gì cũng không nói cho ngài hay a, cái gọi là ám chỉ chẳng qua là ngài đa tưởng thế thôi, tôi làm sao biết được đó là ai? Nếu mà tôi biết được, tự nhiên là nói cho ngài rõ rồi, ngài nói có phải không?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Cũng phải. Được rồi, ta đến các phòng giam khác xem xét coi sao, chờ lát ta bảo ngục tốt mang cho cô mền gối ấm một chút, đêm nay e rằng cô phải ngủ lại ở đây thôi."

Tam phu nhân đứng dậy nhìn cửa sổ nho nhỏ ở bên trên, nơi có hoa tuyết không ngừng len vào trong, nói: "Mền gối không cần đâu, tôi không phải trời sinh ra là tam phu nhân gì, tôi cũng sống qua những ngày tháng cực khổ, nếu như tôi đã bị giam rồi, thì hãy để cho giống như những người khác đi."

Mạnh Thiên Sở thấy tam phu nhân nói như vậy, đành chuyển thân ra khỏi lao phòng. Tam phu nhân nhất mực xoay lưng lại phía hắn, nhìn lên cửa sổ không biết nghĩ gì.

Đến phòng của tứ phu nhân, Mạnh Thiên Sở đột nhiên cảm thấy ấm áp hẳn lên. Phòng này quả nhiên có hai ngục tốt đứng canh gác, bồn lửa dường như sắp tàn, hắn đến cạnh bên nhìn tứ phu nhân Tuyết nhi nằm trên giường, mắt đang nhắm kín dường như đã ngủ rồi vậy.

Mạnh Thiên Sở hỏi hai nữ ngục tốt: "Tứ phu nhân khi tiến vào đây có uống thuốc hay ăn cơm gì hay chưa?"

Một trong hai nữ ngục tốt đó đáp: "Không có, chỉ uống chút nước."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Cho than trong bồn cháy vượng lên, nếu để lửa than tắt trong tiết trời thế này phòng giam lạnh lẽo lắm."
Nữ ngục tốt dạ một tiếng, hai người cùng đi ra. Mạnh Thiên Sở bước tới giường của tứ phu nhân, lấy cái ghế dài ngồi xuống. Tứ phu nhân lúc này vẫn chưa mở mắt. Mộ Dung Huýnh Tuyết bước lên, khẽ gọi một tiếng, tứ phu nhân không phản ứng gì.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Thôi vậy, để cho cô ta ngủ, chúng ta lát nữa hẳn tới."

Bước ra khỏi phòng của tứ phu nhân, Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Có phải cô ta giả vờ ngủ hay không?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Phải hay không đều không trọng yếu."

Mộ Dung Huýnh Tuyết không hiểu. Mạnh Thiên Sở giải thích: "Cô ta ít nhất không giết con mình, còn nhị phu nhân không tạo ra uy hiếp với cô ta được, do đó cô ta không có lí do hại nhị phu nhân. Do đó không trọng yếu."

Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Tôi không nhận là thế, nếu cô ta nhận định nhị phu nhân giết hai con mình, cô ta báo thù thì sao?"

Mạnh Thiên Sở nói: "Với cá tính huyênh hoang khoác lác của cô ta, cô ta hoàn toàn không cần phải tự thân làm chuyện đó. Cô ta nếu như thật sự hoài nghi nhị phu nhân, ắt cô ta sẽ báo hoặc cho chúng ta hoặc cho Miêu Triết, chứ không sử dụng âm chiêu như vậy."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghĩ cũng phải, nói: "Vậy nếu như biết ai giết con của mình, cô ta có khi nào sợ dẫn hỏa cháy vào người mà không nói cho chúng ta biết không?"

Mạnh Thiên Sở gật đầu đáp: "Khả năng này không phải không có. Thân thể của tứ phu nhân đó vốn rất yếu, lại bị đại phu nhân dày vò như vậy, nghĩ ra quả thật đáng thương."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Chính như Miêu Nhu đã nói: ngày ngày ăn chay niệm phật, thực tế lòng dạ ác độc vô cùng, không biết là muốn hại chết bao nhiêu người mới chịu thôi."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý tứ của cô hung thủ là đại phu nhân?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết lập tức nói: "Muội không có nói a, muội chỉ nói là bà ta xấu mà thôi."

Bước đến một lao phòng, thấy bên trong đều là các nha hoàn bị giam, Mạnh Thiên Sở bảo: "Đi vào trong xem thử, có thể sẽ có thu hoạch."

Hắn chờ ngục tốt mở cửa ra xong, bọn nha hoàn thấy hắn đến đều luôn miệng thỉnh cầu thả họ ra, nói là lao phòng quá lạnh, chịu không nổi.

Mạnh Thiên Sở nói: "Cũng khó cho các ngươi rồi, nếu như các ngươi biết cái gì hãy báo cho ta biết, chúng ta sớm phá án, các ngươi sẽ sớm được thả ra."

Mọi người nghe thế đều không lên tiếng, chỉ áp vào nhau tại một chỗ, cùng dùng thân thể sưởi ấm cho nhau.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta biết sự dè dặt của các ngươi, nhưng nếu tên hung thủ đó đúng là chủ các ngươi, thì e rằng các ngươi có muốn ở lại Miêu gia làm việc cũng không được nữa rồi. Nếu các ngươi biết mà không nói, để chúng ta tra ra rồi, các ngươi ngược lại sẽ bị liên can, phạm vào tội biết mà báo."
Mạnh Thiên Sở nói như vậy, các nha hoàn lập tức xì xào bàn tán với nhau. Hắn ngồi lên ghế do ngục tốt dọn tới, hỏi: "Lúc hai vị thiếu gia xảy ra chuyện, ai là người nghe thấy bà mụ té xuống đất chạy lên trên lầu?"

Một tiểu nha hoàn trong đám khiếp đảm đáp: "Là tôi."

Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho cô bé từ trong đám bước ra. Nha hoàn này dường như bị lạnh quá, cứ run lập cập bước đến cạnh hắn. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi là nha hoàn của tứ phu nhân?"

Nha hoàn gật đầu, đáp là phải. Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp: "Ngươi lên trên đó thấy được cái gì?"

Nha hoàn đáp: "Lúc đó sư gia ngài đã hỏi con rồi."

Mạnh Thiên Sở nói: "Đúng vậy, nhưng ta muốn hỏi ngươi lại lần nữa."

Nha hoàn ngẫm nghĩ lại, đáp: "Lúc đó con cùng các tỷ muội dưới lầu nghe trên lầu có tiếng động, mọi người cho là em bé lăn xuống sàn, liền bảo con lên trên xem. Con lên trên đó đầu tiên thấy bà vú té dưới sàn, ngẩn đầu lên thì thấy hai vị thiếu gia treo ở trên xà nhà."

Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho Mộ Dung Huýnh Tuyết lấy cái hộp có đựng đôi trường mệnh tỏa ra đưa cho nha hoàn xem, rồi hỏi: "Có nhìn thấy đôi trường mệnh tỏa này chưa?"

Nha hoàn gật đầu, đáp: "Đã nhìn thấy qua, trước đây hai vị thiếu gia nhất mực đeo trên người."

Mạnh Thiên Sở giao cho các nha hoàn khác xem, đều nói là đã thấy qua. Mạnh Thiên Sở gật gù giao trả hộp lại cho Mộ Dung Huýnh Tuyết. Hắn nhận ra nha hoàn bị nhị phu nhân đánh ngày đó, liền gọi bước ra khỏi hàng nói chuyện.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi có ấn tượng gì về chuyện đôi trường mệnh tỏa này bị lột ra khỏi cổ của hai vị thiếu gia từ khi nào không?"

Nha hoàn đáp: "Đôi này trước giờ không hề bị cởi xuống, từ khi sinh ra là mang cho tới bây giờ. Ngày hai vị thiếu gia xảy ra chuyện, cũng là ngày nhị phu nhân đến phòng, đôi trường mệnh tỏa này vẫn còn đeo ở cổ hai vị thiếu gia."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi sao nhớ rõ vậy?"

Nha hoàn gật đầu: "Không sai đâu, hai vị thiếu gia nhất mực được tôi và bà vú chiếu cố, ngài có thể hỏi vú xem, bà ấy nhất định nhớ rõ."

Mạnh Thiên Sở quay sang hỏi Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Bà vú có bị giam trong này không?"

Mộ Dung Huýnh Tuyết bước ra cửa gọi hỏi ngục tốt, chẳng mấy chốc bà vú được dẫn vào. Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi đem tình huống ngày hai vị thiếu gia mất kể lại ta nghe."

Bà vú kể: "Nhân vì đầu hôm từ phòng đại phu nhân trở về hơi trễ, cho nên tôi lên phòng thì hai cậu đã ngủ rồi. Lúc đó tôi cũng mệt, ở phòng đại phu nhân cũng ăn rất nhiều cơm rượu, không dám ban đêm cho hai cậu bú, sợ rượu sẽ ảnh hưởng đến hai cậu, cho nên tôi đến phòng cách vách ngủ. Sáng sớm dậy rửa ráy xong không nghe tiếng của hai cậu, tôi cho rằng còn ngủ, nên xuống dưới lầu chuẩn bị y phục và đồ ăn dặm cho cả hai. Sau khi tôi xuống lầu chuẩn bị khoảng một canh giờ, khi lên thì đã thấy hai cậu..."

Mạnh Thiên Sở nghe thế, hỏi: "Khi ngươi rời khỏi phòng đại phu nhân về có thăm qua hai đứa bé không?"

Bà vú gật đầu khẳng định: "Có thăm qua, hai cậu ngủ rất say."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Lúc đó người chẳng phải là uống rượu sao? Sao nhớ được chứ?"
Bà vú đáp: "Chỉ là ít cơm rượu thôi, tôi không có say. Hơn nữa hai đứa bé ban đêm có thói quen uống nước, tôi còn cho hai cậu uống nước đường nữa, hai đứa đều uống một chút ít rồi thôi, xem ra là ngủ mê quá. Tôi cũng không thèm quản, cho hai đứa tiếp tục ngủ, đắp mền tấn gối xong rồi ra ngoài."

Mạnh Thiên Sở nghĩ, nếu nói như vậy thì thời gian tử vong mà hắn nhận định không đúng rồi. Hắn hỏi: "Vậy đêm đó ngươi ngủ cách vách lại không nghe hai đứa nhỏ khóc gì à?"

Bà vụ hơi ngượng nghịu, đáp: "Chắc là uống rượu vào nên tôi ngủ say quá, không nghe thấy gì."

Mạnh Thiên Sở lấy đôi trường mệnh tỏa ra cho mụ vú xem, bảo bà ta xác nhận thử. Bà vụ xem qua đáp là của hai thiếu gia.
Mạnh Thiên Sở ra hiệu khẳng định lại lần nữa, bà vú đáp chắc chắn là thế. Hắn bảo: "Ngươi nhìn thấy đôi trường mệnh tỏa này lần cuối là khi nào, nhớ kỹ không cần phải vội."

Bà vú suy nghĩ một hồi, đáp: "Xem ra là đêm khuya trước khi hài tử chết."

Mạnh Thiên Sở thấy lời đáp của bà ta trùng với lời khai của nha hoàn, xem ra là không sai, hỏi tiếp: "Lúc ta đến không hề thấy đôi trường mệnh tỏa này, không phải là nói phòng đó chỉ có ngươi và nha hoàn đến hay sao? Ngươi lúc đó vào phòng thấy hai hài tử bị treo lên phòng, có chú ý đôi trường mệnh tỏa này không, có phải là nó còn đeo trên cổ hai đứa bé không?"

Bà vú và nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu. Bà vú đáp: "Tôi lúc đó sợ quá ngất đi, khi tỉnh lại không còn ở trên lầu nữa, mà bị đưa xuống dưới lầu rồi."

Nha hoàn nói: "Tôi cũng không nhớ rõ, lúc đó chỉ nhớ lớn tiếng gọi mọi người dưới lầu lên, chờ họ lên rồi quản gia bảo không cho ai tiến vào, còn cho người đi báo quan, sau đó các ngài tới."