Hình Danh Sư Gia

Chương 162: Công kích đêm trăng




Hạ Phượng Nghi nghiêm túc hỏi: "Phu quân, chàng thật muốn biết ý nghĩ chân thật của thiếp thân?"
Mạnh Thiên Sở dự cảm được gì đó, miễn cưỡng cười: "Đương nhiên. Nàng nói đi."
"Là nữ nhân, không ai nguyện ý nam nhân của mình tìm nữ nhân khác. Thíêp cũng không ngoại lệ. Nếu là trước đây, thíếp sẽ kiên quyết phản đối, nhưng kinh qua hai trường sóng gió sinh tử vừa rồi, thiếp đã nhìn ra rồi. Do đó, phu quân, chỉ cần chàng thoải mái, thiếp thân quyết không ngăn trở đâu! Chỉ cần có thể vĩnh viễn ở cùng với chàng là được rồi!"
Hạ Phượng Nghi nói đến đây, áp tới hôn hít Mạnh Thiên Sở, thâm tình nhìn sâu vào hắn.
Nghe lời này, Mạnh Thiên Sở vừa bất ngờ vừa cảm kích, trước đó hắn còn tưởng Hạ Phượng Nghi sẽ phản đối nữa chứ. Sau khi hôn đáp lại nàng, hắn khẽ hỏi: "Nương tử, nàng nói lời đó là thật lòng hả?"
"Đương nhiên là thật lòng! Chúng ta trở về lập tức đề thân với Tả gia." Hạ Phượng Nghi nghiêm chỉnh gật đầu.
Hạ Phượng Nghi lớn lên trong môi trường phong kiến lễ giáo tam tòng tứ đức, đối với một nữ tử ở Minh triều thịnh hành lễ giáo phong kiến này mà nói, thì lời của trượng phu chính là thánh chỉ. Tuy nhiên trước đó Hạ Phượng Nghi vị muốn tự tiến hành lựa chọn phu quân của mình mà cố sức chống lại, nhưng khi nhận chuẩn rồi, nàng vẫn là một nữ tử truyền thống cấm cố sâu trong tư tưởng tứ đức tam tòng. Và một nữ tử truyền thống tiêu chuẩn là người không thể ghen với những nữ nhân khác của trượng phu mình. "Ghen" là một từ ngữ quy định rõ trong luật cho phép thôi vợ, Hạ Phượng Nghi đương nhiên không thể động chạm đến điều luật này.
Mạnh Thiên Sở rất cao hứng, tiếp đó thở dài: "Tạ hảo ý của nương tử, nhưng mà chuyện này cứ để lại đó cái đã, Tả cô nương người ta chịu đến nhà chúng ta làm nhỏ hay không? Đừng có quên là người ta là bậc khuê tú đại gia, cha làm quan ở triều đình, bổn thân là thiên sư tôn quý vô bỉ!"
Phi Yến nói: "Em vẫn cảm thấy Tả cô nương sẽ đồng ý. Nàng ta lần trước ở kinh thành vì giúp thiếu gia mà không tiếc phí lực, lúc đó nàng ấy đã biết lão gia có nguyên phối rồi, nhưng nàng ấy vẫn ưa thích lão gia, ngay chúng em cũng nhìn ra nữa, cho thấy nàng ấy đã chuẩn bị làm nhỏ sẵn hết rồi."
Mạnh Thiên Sở cười khổ trong lòng: Cô chỉ biết một mà không biết hai, lúc đó Tả Giai Âm cũng đã biết hắn và Hạ Phượng Nghi sẽ chia tay, nàng ta đã chuẩn bị thế vào vị trí đó mà. Nếu như nàng ta biết không những không làm được người thay thế, mà còn phải làm tiểu thiếp đứng hàng thứ ba, thập chí còn sau một tiểu nha hoàn, thì sẽ có thái độ gì đây?
Hạ Phượng Nghi nói: "Thiếp thân cũng cảm thấy Tả cô nương đối với phu quân là thật lòng, nếu như đã là thật lòng thì sẽ không quá để ý chuyện danh phận. Kỳ thật, phu quân rất công bình, bất quản nguyên phối hay là thiếp, phu quân vẫn coi ngang nhau. Chỉ mấy ngày nay, phu quân quan tâm và yêu thương Phi Yến không thua gì thiếp cả."
Phi Yến đỏ mặt thẹn thùng: "Là do mợ đại độ, là thiếu gia tâm rất tốt, và là phúc khí của Phi Yến."
"Các nàng đều nói như vậy rồi, ta không biểu hiện khen ngợi một chút dường như là nói không suông đó nga!" Mạnh Thiên Sở lật người, đè Phi Yến xuống.
Phi Yến chụp giữ cậu em đang ngày càng bành trướng dưới thân Mạnh Thiên Sở, ngăn chặn nó tiến nhập, thẹn thùng nói: "Thiếu gia, ngày mai sẽ đi xa rồi, người còn cần phải giữ chút sức lực nữa chứ. Chờ khi về rồi, Phi Yến... Phi Yến sẽ tùy như ý của người!"
Lời tuy nói thế, nhưng bàn tay nhỏ nhắn linh xảo của Phi Yến cứ theo tập quán đưa đảy dịu dàng, Mạnh Thiên Sở làm gì chịu nổi sự kích thích khéo léo như vậy chứ, hừ một tiếng, tách hai đùi nàng ra định đưa vào trong.
Hạ Phượng Nghi đương nhiên khôngbiết Phi Yến với động tác vô thức đã chọc cho Mạnh Thiên Sở dục hỏa phừng phừng, nghiêm nghị nói: "Phu quân, Phi Yến nói đúng đó, ngày mai xuất hành đi biển, nhưng ngày này trên đảo liên tục xảy ra những vũ hung sát còn chưa phá được, chàng cần phải tập trung tinh lực đối phó với chuyện này, chờ khi về đến nhà rồi, thiếp và Phi Yến sẽ tận tâm phục thì chàng. Có được không?"
Khi nghe đề cập đến chuyện này, lòng Mạnh Thiên Sở rúng động, lửa dục tiêu đi hết phân nữa: đúng a, ngày mai đi biển sẽ hung hiểm thế nào chỉ sợ mình hắn mới biết được thôi.
Mạnh Thiên Sở nghiêng mình lật ngữa, nằm lót tay sau ót, mắt nhìn lên động đến xuất thần.
Phi Yến lén nhìn cây nhất trụ kình thiên từ từ mềm xuống, lòng hơi áy náy, như con mèo nhỏ nằm ép vào mình Mạnh Thiên Sở.
Hạ Phượng Nghi dịu dàng hỏi; "Phu quân, sự tình rất rối rắm hả?"
"Ừ!" Mạnh Thiên Sở khẽ gật đầu, ôm Hạ Phượng Nghi vào lòng, hôn hít nàng, rồi nói với hai nữ: "Từ ngày mai trở đi, hai nàng lúc nào cũng không được rời khỏi người ta, tùy thời chú ý đề phòng người đến ở gần - trừ ta ra không bỏ qua người nào hết! Hiểu rõ chưa?"
Hai nàng nghe hắn nói trịnh trọng như vậy, đều cùng gật đầu.
Sáng hôm sau, mọi thực vật đều được đưa lên thuyền, mọi món đồ gốm đều đựng đầy nước ngọt. Mạnh Thiên Sở cũng mang theo cây đồng mâu cải chế từ trâm bằng đồng của mình lên thuyền, nói mang về làm kỷ niệm.
Trước khi lên thuyền, Mạnh Thiên Sở suy nghĩ một lúc lâu, gọi Vu Hân Long và Vương Kim Hoa phân biệt đến bên mình khẽ thì thào một hồi. Hai người này đều mặt đầy vẻ nghi hoặc, quay đầu lại nhìn người kia, lại nhìn Mạnh Thiên Sở, gật gật đầu.
Mọi người lên thuyền xong, thuyên lão đại chống xào ra, kéo buồm lên nhắm vào mặt biển không bờ không bến chạy tới.
Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi, Phi Yến ngồi ở đầu thuyền, quay nhìn lại tòa cô đảo từ từ xa khuất.
Sinh hoạt ở cổ đảo này cả tháng nay, hiện giờ rời đi quả là có điểm quyến luyến.
Do không biết vị trí hiện tại, nên họ chỉ căn cứ mặt trời lên xuống mà phán đoán phương vị, nhắm thẳng về phía tây hi vọng sớm muộn gì cũng đến đại lục.
Thực vật mà họ chuẩn bị (cộng thêm các thứ quả rau dại) đủ ăn cả nửa tháng, hơn nữa còn có thể dùng đao kiểm trự tiếp đâm vào cá bơi ngang dưới biển làm thức ắn. Nước ngọt cũng đủ nửa tháng, chỉ cần trong nửa tháng này có mưa, thì họ có thể hứng được nước uống mới. Cho nên, theo lý luận mà xét, thì chỉ cần bọ họ không cần gặp cuồng phong sóng dữ như lần trước, có thể bình an trở về lục địa.
Một ngày bình tĩnh trôi qua.
Về đêm, bầu trời đầy sao, một vầng trắng sáng treo trên đỉnh đầu, mặt biển ánh sáng lắm lánh, xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió biển thổi nhè nhẹ.
Thuyền lão đại đang ở sau điều khiển bánh đà. Vu Hân Long, Tiếu Chấn Bằng, Vương Kim Hoa và Thái Thanh Xung chèo thuyền, nữ phiên tử Chương Dật Lôi thỉnh thoảng đổi tay. Cò thuyền lão đại lái, bọn họ chỉ cần cố dùng lực bơi về trước, nếu xét về tương đối thì yêu cầu về kỹ xảo không cao.
Thuyền nhỏ nhanh chóng đi về phía trước, Mạnh Thiên Sở nằm trên sàn thuyền, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến mỗi người một bên. Ba người nhìn trời đầy sao, đều không nói gì, tĩnh lặng thưởng thức sự trữ tĩnh khó có được, tưởng tượng rong đêm tối trời sẽ như thế nào.
"Ánh trăng tròn quá!" Phi Yến khẽ than, "Nếu mà có thể bay lên cung trăng nhìn thử, thì hay biết mấy a."
Hạ Phượng Nghi nói: "Hay cái gì mà hay, từ của Tô Đông Pha nói rồi 'hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn' hay sao, trên đó ắt là lạnh chết được."
"Mặc nhiêu y phục một chút là được chứ gì!"
Mạnh Thiên Sở suýt cười phì, chưa nói gì trên mặt trăng không có dưỡng khí, chỉ bằng nhiệt độ mà nói, ban đêm lạnh tới âm 200 độ, mặc nhiều y phục e rằng cũng không ổn, trừ khi mặc y phục phi hành có bộ phận cân bằng nhiệt độ. Chỉ có điều những tri thức này không thể nói với hai nàng được.
Hạ Phượng Nghi lại nói: "Hơn nữa, trên cung trăng chỉ có Thường Nga và một con tiểu ngọc thỏ, nhất định là rất tịch mịch."
Phi Yến nói: "Thiếu gia, ba chúng ta lên đó, chờ sau này chúng ta có con rồi, chẳng phải là náo nhiệt hay sao?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "ta không chịu để hai nàng lên đó!'
"Vì sao?" Hai nàng cùng hỏi.
"Trên mặt trăng có một anh chàng đẹp trai tên là Ngô Cương, biết võ có sức, suốt ngày cứ chặt cây hoa quế đó. Nếu chúng ta lên trên đó, Ngô Cương nhìn thấy hay nàng, cướp làm vợ của hắn thì sao. Ta đánh đâu có lại hắn."
"Hì hi hì, hi hi hi!" Hai nàng cười như hoa rung trước gió.
Hạ Phượng Nghi cười hi hì ép vào người Mạnh Thiên Sở, khẽ đánh một quyền nhẹ lên ngực hắn: 'Phu quân, chỉ sợ Ngô Cương không nhìn trúng hai bọn thiếp, mà là Thường Nga trên đó nhìn trúng chàng, rước chàng về làm rễ, không cho chàng về với chúng thiếp thì nguy!"
"Cái đó không sợ, ta có thể cưỡi lưng lão ưng trở về!"
Vừa nghe nói tới lão ưng, Phi Yến như mắc bệnh thần kinh ngồi nhỏm dậy, nhìn Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ: 'Cung trăng đâu có nghe nói có lão ưng đâu a?"
"Sao lại không, các nàng nhìn kìa, đó không phải là lão ưng hay sao?" Mạnh Thiên Sở chỉ vào vầng trăng tròn tròn ở trời không.
Hai người nhìn lên, đều a một tiếng cả kinh, thấy ở bóng ánh trăng tròn tròn đó quả nhiên là có con chim ưng cực kỳ to lớn.
Lão ưng này không ngừng đập cánh tung bay. Từ từ, nó bay qua vầng trăng, phảng phất như một u linh bay từ cõi u minh tới!
Nghe Hạ Phượng Nghi kêu lên cả kinh, Vu Hân Long và mọi ngừơi đang chèo thuyền đều nhìn qua, rồi thuận theo ánh mắt họ nhìn lên vầng trăng tròn trên đầu và con ưng dữ dội đó.
Vu Hân Long hô khẽ: "Đừng lên tiếng! Đem cung tên tới, chờ nó đến gần thì nghe ta chỉ huy nhất tề phóng tên!"
Vu Hân Long, Tiếu Chấn Bằng, Vương Kim Hoa, Thái Thanh Xung, Chương Dật Lôi năm người cùng lấy cung lấp tên, tĩnh lặng nhìn vào lão ưng đang tung cánh bay trên trời cao.





Lão ưng dường như không hề thấy họ, vẫn du nhàn từ từ bay trên bầu trời đêm. Nó từ phía bên trái vầng trăng bay sang bên phải, rồi từ bên phải bay sang bên trái. Mỗi lần bay qua mặt trăng, đều đều để lại cái bóng cực lớn, giống như bầu trời chớp mắt cái tối đen đi nhiều.

Không có thanh âm của mái chèo, không có tiếng vỗ cánh, mọi thứ đều tĩnh lặng, họ như nghe được nhịp tim của chính mình.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến dựa sát vào Mạnh Thiên Sở, ngước đầu nhìn lão ưng ngạo mạn đó, không biết tử thần sẽ hàng lâm từ khi nào.

Lão ưng bay vòng quanh họ mấy vòng, từ từ hạ thấp độ cao, càng lúc càng thấp.

"Chuẩn bị...!" Vu Hân Long nhìn chằm vào lão ưng, thấp giọng hạ lệnh.

Năm cây cung đều lắp tên, từ từ giương lên.

Lão ưng càng lúc càng gần, đột nhiên, nó như một chiếc phi cơ oanh tạc nhào xuống, dưới ánh trắng, đôi mắt âm lãnh của nó vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

Năm cây cung đều giương căng, đối chuẩn lão ưng xông xuống.

"Phóng tên!"

Vù...! Năm mũi tên bằng trúc cùng bắn về phía lão ưng.

Lão ưng đó vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp trên không, tránh qua năm mũi tên, tiếp tục phóng tới!

Vu Hân Long và Vương Kim Hoa nhanh nhất, mũi tên thứ hai đã tiếp đó bắn ra, một cao một thấp phủ trùm lão ưng.

Lão ưng chợt quạt cánh nghiêng người, tránh đi hai mũi tên đó, lập tức bay ngược trở lại trời cao, nó đập cánh cực mạnh bay vút đi, nhanh chóng biến mất sau tầng mây.

Nói thì chậm, những mọi thứ diễn tiến cực nhanh. Trừ Vu Hân Long, Vương Kim Hoa kịp thời bắn hai mũi tên, những người khác chỉ vừa lắp mũi tên thứ hai vào thì lão ưng đã bay khỏi tầm bắn, tiêu biến trên trời cao.

Mọi người ngơ ngẩn nhìn về phương hướng lão ưng đi, nhất thời không nói gì.

Phi Yến hỏi: "Thiếu gia, lão ưng sao lại đến?"

Mạnh Thiên Sở trầm giọng đáp: "Lão ưng này thập phần giảo hoạt, lần trước nó đánh lén Từ Tiểu Bân là lợi dụng hắc ám trước khi trời sáng, lúc đó giơ tay nhìn không thấy ngón, thế mà nó ngang nhiên giết người. Lần này nó lại ung dung xuất hiện dưới ánh trăng, e rằng là vì hấp dẫn sự chú ý của chúng ta. Trong đêm sáng trăng thế này, nói làm ra vẻ rồi mới tấn công xuống, để rồi từ cách nó tránh mũi tên của chúng ta mà xét, hiển nhiên nó đã có sự chuẩn bị trước với phản ứng của chúng ta, không loại trừ là được dạy trước ở đâu đó, cho nên mới dễ dàng tránh được sự công kích thế này. Cho nên, đây là lần lão ưng không phải tập kích chúng ta thật, mà là tiến hành trinh sát về hỏa lực."

"Hỏa lực trinh sát?" Mọi người có vẻ nghi hoặc với danh từ này.

"Chính là cố ý dẫn dụ chúng ta tập kích nó, để quan sát tình huống chuẩn bị vũ khí của chúng ta. Nó hiện giờ đã biết chúng ta có tên trúc, và cũng đã nắm tình huống hỏa lực của chúng ta. Lần sau tiến công, nó nhất định sẽ dùng cách rất đột nhiên vì ẩn mật, có khả năng nhất là lợi dụng hắc ám trước khi hừng đông, đánh dạ chiến! Nó sẽ bay phốc xuống một cách không tiếng động tập kích chúng ta, còn cung tên của chúng ta thì không thể kịp thời phát hiện mục tiêu."

"Vậy thì làm sao? Ai dạy nó mà không vậy?" Tiếu Chấn Bằng vô cùng khẩn trương.

Vương Kim Hoa đáp: "Không biết được, nhưng có thể dùng lửa! Chúng ta chuẩn bị đuốc đề phòng thử."

Trước khi xuất phát, để chiếu sáng họ đã đặc biệt chặt một số nhánh cây làm đuốc sẳn để dùng khi cần.

Mạnh Thiên Sở nói: "Đuốc chỉ có thể chiếu sáng ở gần, ngoài một trượng là đã chiếu không tới rồi, trong khi lão ưng bay xà xuống với tốc độ nhanh phi thường, chờ chúng ta nhìn rõ thì e rằng não đã bị mổ xuyên rồi."

Mọi người nghe thế đều cảm thấy đại sự không ổn.

Vương Kim Hoa rút trường kiếm ra, vẽ mấy hoa kiếm lên trên không, tức giận nói: "Mẹ nó! Liều mạng với lão ưng tặc này mới được!"

Tiếu Chấn Bằng đã bắt đầu phát run, dùng giọng lập cập nói: "Nhìn... nhìn không thấy nó, liều thế nào được a?"

Thái Thanh XUng cùng nói với giọng run rung: 'Hay là trước khi trời sáng, chúng ta trốn vào trong khoang thuyền?"

Mạnh Thiên Sở nói: "Trốn không được đâu, lão ưng nhất định có biện pháp đối phó, cần phải diệt nó để tuyệt hậu hoạn."

Vu Hân Long nói: "Lời Mạnh đại nhân phải lắm! Hiện giờ ánh trăng sáng, khả năng tập kích của lão ưng khá ít. Chúng ta ngồi dựa lưng chèo thuyền, chuẩn bị sẵn binh khí, bảo hộ lẫn nhau. Khi trời gần sáng thì chuẩn bị đuốc, liều mạng với tặc lão ưng này mới được!"

Tiếu Chân Bằng nghe ý nói hào hùng như vậy, cũng gia tăng mấy phần dũng khí, nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh đại nhân, ngài và hai vị phu nhân tiến vào trong đi, bên ngoài có năm chúng tôi, không có vấn đề gì đâu."

Mạnh Thiên Sở cười nói: "Các ngươi ở ngoài giết định, mấy chúng ta trốn vào trong mui thì thành thể thống gì. Dù sao thì chúng ta cũng có thể nhìn ngó quan sát, lúc lão ưng tập kích sẽ có thêm người giúp. Các ngươi an tâm chèo thuyền, quan sát tình huống do chúng ta phụ trách. Chương cô nương, cô phụ trách chuẩn bị mồi lửa."

Chương Dật Lôi khom người lĩnh mệnh.

Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi, Phi Yến ba người ngồi ở đầu thuyền, lưng dựa lưng đồng thời quan sát cả ba phương hướng, không để góc chết. Vu Hân Long cùng mọi người chuyên chú chèo thuyền. Bọn họ biết chỉ có lên bờ rồi mới chân chính an toàn.

Tiểu thuyền như mũi tên bắn đi vun vút. Ánh trăng từ từ chìm xuống biển. Biết lão ưng có khả năng sẽ lợi dụng hắc ám trước trời sáng phát động tập kích, thấy ánh trăng sáng chung quanh từ từ ảm đạm đi, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều khẩn trương nhìn màn đêm xung quanh, sợ lão ưng sẽ đột nhiên từ hắc ám xông tới.

Mạnh Thiên Sở quay qua nắm chặt tay hai nàng, cười khẽ: "Đừng khẩn trương, dù có thông minh tới đâu thì nó chẳng qua là một súc sinh, sao có thể đấu lại chúng ta được? Mấy chúng ta đều là cao thủ võ công hết mà."

"Nhưng mà... nhưng mà lão ưng đó rất giảo hoạt và lợi hại!" Phi Yến khẩn trương nói.

Mạnh Thiên Sở áp thấp giọng: "Chờ một lát đánh nhau, hai nàng nằm dán sát xuống đầu thuyền, không cần biết phát sinh chuyện gì đều không được quản, tránh cho ta bị phân tâm, nhớ chưa/ Bắt đầu đánh là phục xuống, không được động chút nào!"

Hai nàng nắm chặt tay Mạnh Thiên Sở biểu lộ đã nghe. Hạ Phượng Nghi nói: 'Phu quân, chàng nhất định phải cẩn thận!"
"Yên tâm đi! Hai nàng cứ chiếu theo lời ta mà làm, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu!"

"Dạ...!" Hai nữ gật đầu.

Cuối cùng thì vầng trăng cũng biến mất dưới mặt biển, mọi thứ đều trở nên hắc ám. Trước lúc này, nữ phiên tử Chương Dật Lôi đã đốt đuốc chuẩn bị sẳn lên, cắm ở đầu và cuối thuyền mỗi nơi một cây.

Gió bắt đầu nổi, thuyền lão đại kéo buồm, ngồi ở sau bình ổn điều khiển bánh đà. Tuy những phiên tử đã đình chỉ chèo thuyền, nhưng thuyền nhỏ sau khi no gió, vẫn nhanh chóng chạy về trước.

Vu Hân Long, Vương Kim Hoa, Tiếu Chấn Bằng, Thái Thanh Xung bốn người cầm cung phân ra thủ các phương hướng. Chương Dật Lôi, thuyền lão đại mỗi người cầm một cây đuốc giơ cao, tay kia cũng cầm vũ khí, đề phòng lão ưng đánh gần. Như vậy họ đã hình thành hỏa lực nhiều tầng.

Hạ Phượng Nghi, Phi Yến ngồi ở đầu thuyền cũng cầm mỗi người cây đuốc. Mạnh Thiên Sở đứng thẳng người dùng cây đồng mâu của mình, cảnh giác nhìn về trước.

Bốn phương tám hướng đều cung tên chuẩn bị bắn xa, lại có binh khi đề phòng gần, mọi người đều tin con quỷ ưng này không dám đường đột.