Thương thế của Hạ Hồng ổn định xong, Mạnh Thiên Sở ôm hai cái rương nhỏ gọi Tả Giai Âm qua một gian phòng, mở rương ra cho nàng xem.
Tả Giai Âm vừa nhìn là phát hiện đó là thẻ bài của Đông hán, cầm lên xem, cười nói: "Mạnh gia, thì ra là huynh không muốn tiếp thụ sự đề cử của Giai Âm để gia nhập Đông hán là vì hiềm Giai Âm tiến cử chức quan quá nhỏ, nên tự bản thân mới tìm tới Ôn công công kiếm chức lĩnh ban làm."
"Đừng chọc nữa, chị hai!" Mạnh Thiên Sở mặt mày sầu khổ nói, "Ta thật không có muốn gia nhập Đông hán đâu, nhưng Ôn Tuyền ngay đã thẻ bài đã chuẩn bị cho ta rồi, ta làm sao dám cực tuyệt? Bộ không muốn còn đầu hay sao?"
Tả Giai Âm kỳ quái hỏi: "Ta không thể hiểu huynh vì sao lại không muốn gia nhập Đông hán? Người ta vuốt nhọn cả đầu để được tiến vào, còn huynh thì ngược lại, ba lần bốn lượt không chịu."
"Ta chỉ không thích làm trò tình báo nghe tường rình vách mà thôi, hơn nữa thanh danh của Đông hán không tốt, khiến cười ta cười cho..."
"Hi hi..." Tả Giai Âm che miệng cuời, "Nếu như huynh lúc trước tiếp thụ sự tiến cử của ta, làm dịch trưởng thì nhất định là phải chạy khắp nơi tìm kiếm tin tình báo rồi. Nhưng huynh hiện giờ là lĩnh ban của Đông hán ở Hàng châu, còn cần gì đến lão nhân gia huynh đi sưu tập tình báo nữa. Huynh chỉ cần xem xem những tin đó coi có đáng báo lên trên hay trong là được. Còn về thanh danh của Đông hán thì ai dám cười? Bộ muốn không còn mạng hay sao? Huynh quản thúc thủ hạ của mình cho tốt, để bọn chúng đừng khi nhờn bá tánh thì đã là tạo phúc cho dân rồi, so với huynh phá một hai án còn hữu ích hơn!"
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, gật đầu: "Vậy cô nói cũng đúng, ai, dù gì thì cũng lên thuyền giặc rồi, có còn biện pháp nào nữa chứ." Tiếp theo đó hắn nói nhỏ: "Ta vốn muốn tìm cơ hội giết chết tên Ôn Tuyền để báo thù, hiện giờ làm sao đây?"
Tả Giai Âm lắc đầu: "Ta không tán đồng với ý của huynh. Tên Ôn Tuyền này thập phần giảo hoạt, phòng bị rất nghiêm, cho dù huynh giết hắn, huynh cũng khó đảm bảo là mình không bị phát hiện. Đến lúc đó họa dính vào thân, trời đất này tuy rộng nhưng sợ không có chỗ cho huynh dung thân. Hơn nữa, hắn hiện giờ coi trọng huynh như vậy, thậm chí có thể nói là cầu khẩn huynh, chỉ cần huynh giúp hắn làm tốt chuyện là được. Hắn có thể coi là chỗ dựa khó kiếm của huynh. Huynh nghĩ coi, đường đường là Lý hình bá hộ của Đông hán, là đệ nhị bỉnh bút thái giám tái ti lễ giám, là đại hồng nhân (người được tin cậy) trước mặt hoàng thượng, thì còn có chuyện gì mà làm không được nữa. Do đó, giết hắn chẳng qua là để giải cơn hận nhất thời mà thôi, có khả năng còn tạo ra phiền phức vô tận. Hiện giờ lưu hắn lại, dù sao đối với huynh cũng có cái lợi rất lớn. Tên cẩu thái giám này không phải là tốt lành gì, sau này điều kiện thành thục rồi hãy thu thập hắn cũng không muộn."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu: "Cô nói rất có đạo lý." Lòng hắn nghĩ đây cũng là ý tưởng khá lý tính, tìm được chỗ dựa này đối với hắn đương nhiên là một chuyện tốt vô cùng. Nhưng mà, có một điểm mà Tả Giai Âm không biết, nhưng hắn cần phải nhận thức cho rõ, đó là sự nguy hại cực lớn của heroin. Để cho Ôn Tuyền hít động mắc nghiên, hắn thực ra là đang đùa với lửa, dù gì cũng là dưỡng hổ di hoạn, một khi con cọp Ôn Tuyền này nhận thức món hàng này đối với y là một thứ cực hại, thì giờ chết của hắn đã đến rồi.
Khi nghiện heroin rồi, chỉ cần kịp thời cung ứng thì thời kỳ đầu sẽ không nguy hại gì mấy. Từ giờ trở đi cho đến lúc tên thái giám chết toi này phát hiện món độc phẩm này có sự nguy hại cực lớn đối với cơ thể y thì còn phải mất mấy năm. Bản thân hắn còn thời gian để nghĩ biện pháp, và phải nghĩ ra kế sách vạn toàn, trừ đi tên thái giám chết toi này để giải hiểm họa tiềm tàng.
Thấy Mạnh Thiên Sở tán đồng ý tưởng của mình, Tả Giai Âm vô cùng cao hứng. Kỳ thật, nàng sở dĩ phản đối mạnh Thiên Sở giết Ôn Tuyền, chủ yếu là lo sợ cho sự an nguy của người nàng quan tâm yêu mến, sợ Mạnh Thiên Sở sẽ rước họa vào thân. Còn về giết hay không giết Ôn Tuyền thì nàng không hề đặc biệt để ý.
Tả Giai Âm đếm số vàng bạc trong rương còn lại, nói: "tên Ôn Tuyền này cho huynh nhiều vàng bạc như vậy, xem ra là rất xem trọng huynh."
"Không phải, tiền tài này là kinh phí để ta cung ứng heroin cho hắn."
"Hê ro inh?"Tả Giai Âm không hiểu.
"Chính là số phấn màu trắng mà ta cho hắn ăn, là thứ rút trích ra từ nha phiến."
"Hả? Có thể phối trí kim đan hay không?" Tả Giai Âm hai mắt phóng quang, dù sao nàng cũng là thiên sư, lúc nào cũng nghĩ đến kim đan. Trong khi đó, nàng nhận thức về heroin chẳng khác gì là cái bánh bao tầm thường cả.
Mạnh Thiên Sở vội vã lắc đầu, hạ giọng nói: "Không được! Đây thật tế là độc dược, sự thương hại đối với thân thể còn mạnh hơn nha phiến nhiều, không thể dùng để phối thuốc." Mạnh Thiên Sở biết bản thân cần phải bị cái miệng này lại, nếu như đem kỹ thuật chế tác heroin truyền ra, thì e rằng thiên hạ sẽ đại loạn.
Tả Giai Âm cả kinh: "Huynh cho Ôn Tuyền phục dùng loại thuốc này, hắn sớm muộn gì cũng biết, như vậy thì làm thế nào đây?"
"Không cần phải lo, đây là một loại độc dược mạn tính có thể khiến người nghiện. Chờ hắn biết rồi thì phải nhiều năm sau, chúng ta còn có thời gian nghĩ biện pháp."
Tả Giai Âm khẽ cắn răng, vẫn tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
Mạnh Thiên Sở đưa tay ra định kéo eo nàng: "Đừng có lo a, sẽ có biện pháp thôi."
Tả Giai Âm khẽ tránh ra, gương mặt hơi ửng hồng: "Đừng như vậy, cũng phải coi đây là địa phương nào chứ..."
"Phải coi địa điểm gì nữa?" Mạnh Thiên Sở lại tiến tới ôm nàng, Tả Giai Âm lách ngừơi tránh, cười khanh khách: "Được rồi! Đừng quậy nữ, Hạ phu nhân phát hiện rồi huynh nói ta làm sao làm người?"
Mạnh Thiên Sở bước tới một bước, hạ giọng nói: "Giai Âm, lần này phải cảm tạ nàng, nếu không có nàng thì coi như xong rồi."
"Ư, hai chúng ta còn phải phân rõ như vậy được hay sao?" Tả Giai Âm tùy miệng đáp ứng, chợt phát giác lời này quá ái muội, vội cố che đi: "Giai Âm cũng không có làm gì, toàn là nhờ bản lãnh của huynh. Đúng rồi, huynh còn có thể cứu sống bá phụ nữa. Y thuật của huynh thật lợi hại a, không làm lĩnh ban của Đông hán, không cần làm hình danh sư gia, hãy mở một y quán đi, cũng có thể kiếm nhiều tiền lắm đó."
"Ha ha, chẳng qua là mèo mù bắt được chuột chết mà thôi, nói gì đến mở tiệm thuốc chứ. Kỳ thật, ta đối với ngoại thương thì còn có thể miễn cưỡng ứng phó, chứ chân chính phải xem bệnh thì ta làm thầy bói mù rồi." Một bác sĩ tây y mà trong tay không có dụng cụ và thuốc tây gì cả, đến thế giới cổ đại này chỉ có chết đói mà thôi.
Tả Giai Âm nói: "Cái đó không sao, huynh cứ xem chữa cho người đánh nhau tổn thương, cũng kiếm được tiền vậy."
Ngoại khoa cần ma túy, chẳng lẽ phải dựa vào nha phiến? Ha ha, như vậy thì Trung Quốc sẽ bị chụp cái mũ Đông Á bệnh phu lên đầu trước mấy trăm năm rồi! Mạnh Thiên Sở cười khổ, nghĩ đến nha phiến, lại nghĩ tới nhiệm vụ Ôn Tuyền giao cho mình, liền hỏi Tả Giai Âm: "Cô còn bao nhiêu viên nha phiến?"
Tả Giai Âm biết dụng ý câu hỏi này của Mạnh Thiên Sở, liền lấy ra một cái túi, đổ toàn bộ dược hoàn lên bàn: "Chỉ còn bao nhiêu đây. Đủ không?"
"Tạm đủ rồi. Những thứ này đều phải đề luyện xong đủ cho Ôn thái giám dùng đến khi chúng ta trở về Hàng châu luyện dược phấn mới, như vậy mới có thể tiếp tục được."
"Rất may là mấy ngày nay đều bận, ta còn chưa đem số thuốc này tiến cống hoàng thượng."
"Nàng không tiến công, lỡ hoàng thượng hết rồi thì không ổn đâu!"
"Không cầm lo, chúng tôi mỗi lần đều cung ứng một lượng dư dùng, hiện giờ ở hoàng cung ít nhất còn lượng dùng cho một tháng. Nhưng mà, chúng ta vẫn phải nhanh chóng trở về Hàng châu phối trí dược hoàn mới được."
"Đúng! Nhưng nhạc phụ của ta hiện giờ thương thế còn chưa thoát khỏi sự nguy hiểm, không thể đi được a."
Tả Giai Âm trầm ngâm một lúc, nói: "Huynh hiện giờ chẳng phải là lĩnh ban của Đông hán rồi hay sao? Ta viết một phong thư gửi cho sư phụ ta, để người đóng gói mật phong một lượng thuốc vừa đủ, còn huynh thì lấy thân phận Đông hán dùng bát bách lý gia cấp của cẩm y vệ đưa đến đây, huynh ở tại đây phối trí a. Thế nào?"
"Đây là một biện pháp hay!" Mạnh Thiên Sở gật đầu.
Đêm hôm đó, hay người cùng viết một phong thư riêng, một phong là Tả Giai Âm viết cho sư phụ Kim Linh đạo trưởng, một phong do Mạnh Thiên Sở viết cho dịch trạm của cẩm y vệ ở Hàng châu, bảo chúng đến Tả phủ lấy thứ từ Kim Linh thiên sư, dùng bát bách lý gia cấp gửi lên Hạ phủ ở kinh thành. Trên thư có đóng dấu ấn lĩnh ban của hắn.
Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm cùng đến dịch trạm cẩm y vệ của kinh thành. Mạnh Thiên Sở đưa thẻ bài của mình ra, lấy hai phong thư giao cho chúng.
Mạnh Thiên Sở lại bắt đầu gia công luyện số nha phiến do Tả Giai Âm cung cấp thành bạch phiến, sau đó cung cấp cho Ôn Tuyền.
Ôn Tuyền nhìn thấy số Tiêu dao tán lớn như vậy, mặt như nở hoa, luôn miệng xưng tán Mạnh Thiên Sở biết làm việc.
Sáng hôm sau nữa, Gia Tĩnh hoàng đế hạ chiếu cải xưng Hoằng Trì hoàng đế là hoàng bá khảo, tôn cha ruột là hoàng khảo, truy nhận miếu hiệu là "Duệ tông" cung phụng làm thái miếu, địa vị ở dưới Hoàng trị hoàng đến, trên Chánh Đức hoàng đế. Ông ta đem cha ruột coi như hoàng đế chính thức đời trước, đồng thời hạ chỉ tuyên bố quyết định xử phạt đối với chúng đại thần ở ngoài cửa Tả Thuận, trong đó các quan viên cốt cán đều bị tịch biên tài sản, cách chức đày đi xa sung quân. Ngoài ra có một số quan bị bãi chức, vĩnh viễn không dùng. Chỉ có một ít được miễn tội, cho phụ nguyên chức, trong đó có Hạ Hồng.
Thánh chỉ vừa ban xuống, người trong Hạ gia hoan hô ầm ĩ. Hạ phu nhân cao hứng đến nổi ôm chầm lấy tay Mạnh Thiên Sở khóc ròng. Ngay cả Hạ Hồng nằm dưỡng bệnh trên giường cũng tiêu biến sự khổ sầu, an tâm dưỡng thương.
Thánh chỉ ban bố xong, thân bằng hảo hữu của Hạ Hồng và những người quen cũ cùng ùa nhau đến chúc mừng. Tuy Hạ phu nhân tức giận bọn họ lúc nguy nan không thấy tung ảnh, nhưng sau khi đứng vào tình cảnh của họ mà xét, thì bà cũng coi đó là chuyện thường.
Hạ Hồng phục nguyên quan chức được hai ngày thì Hạ gia dập dìu người và khách đến thăm. Rất nhiều người biết nội tình đều rõ, Hạ Hồng là phần tử mấu chốt trong vụ Tả Thuận môn mà lại có thể từ trường nguy cơ cực lớn này tránh được, lại phục nguyên chức tước, nhất định là có chỗ dựa cực lớn ở sau lưng. Người thông minh cũng đoán có liên quan đến ti lễ giám chấp chưởng đình trượng, và đều đến gắn kết quan hệ, chứ không biết thực sự đứng sau chuyện này là con rễ Mạnh Thiên Sở của Hạ Hồng.
Trong lúc tâm tình cực tốt, Hạ Hồng bình phục với tốc độ cực kỳ nhanh, đã thoát li thời kỳ nguy hiểm, có thể ăn chút đồ lỏng, cũng nói được ít lời. Do đó, mọi người đưa ông ta vào phòng ngủ ở nội đường.
Trưa ngày thứ hai sau khi phục nguyên quan chức, Mạnh Thiên Sở đang cùng Tả Giai Âm, Hạ phu nhân, Tưởng lang trung ở trong phòng ngủ coi sóc Hạ Hồng, ngoài ra còn có bạn bè và thân bằng đến thăm, thì gác cửa chạy vào báo: "Lão gia, lão phu nhân, thiếu gia, tiểu thư của chúng ta về rồi!"
Hạ Phượng Nghi cuối cùng cùng đã về tới!
Mạnh Thiên Sở và Hạ phu nhân cùng mọi người vội ra cửa đón, vừa khéo thấy Hạ Phượng Nghi dẫn Phi Yến vừa kinh vừa mừng vào trong nhà, theo sau còn có Lão Hà đầu và Vương bộ đầu Vương Dịch cũng mấy bộ khoái huyện Nhân Hòa ở Hàng châu. Hạ Phượng Nghi vừa thấy Hạ phu nhân, đã vội hỏi: "Mẹ, cha con còn sống thật hay sao?"
Thì ra, Hạ Phượng Nghi ở ngoài cửa không nhìn thấy cờ trắng đám tang, liền thở phào một tiếng. Khi tiến vào cửa nàng hỏi ngay gác cổng, biết lão gia tử còn sống, bấy giờ mới vừa kinh vừa mừng chạy vào.
Hạ phu nhân cầm tay con gái, nước mắt rơi lốc tốc, gật đầu lia lịa nói: "Đúng a, cha còn còn sống, rất may là có Thiên Sở hài tử đây...!"
Hạ Phượng Nghi nhìn sâu vào mắt Mạnh Thiên Sở, rồi vội chạy vào phòng ngủ của cha mẹ, thấy người nằm trên giường đầu quấn đầy vải trắng, thân hình tiều tụy cực độ đó là Hạ Hồng, gọi lên một tiếng bi thương: "Cha...!" Rồi bước tới hai bước quỳ xuống bên giường, khóc ròng hỏi: "Cha, người làm sao vậy nè...?"
Hạ Hồng đã động được tay, run run đưa ra nắm tay con gái: "Cha... không sao... đừng... lo lắng..."
Nha hoàn lấy ghế cho Hạ Phượng Nghi ngồi.
Hạ phu nhân đơn giản thuật lại chuyện đã kinh qua, nói luôn chuyện Mạnh Thiên Sở động thủ thuật cứu Hạ Hồng, lại mấy lần đi tìm Ti lễ giám thái giám Ôn Tuyền, nghĩ biện pháp thông quan hệ, cuối cùng Hạ Hồng mới tránh qua lần đình trượng thứ hai. Ôn Tuyền còn trả lại trọng lễ, hôm qua hoàng thượng đã hạ thánh chỉ cho Hạ Hồng phục nguyên chức. Những thứ này đều là kết quả do con rễ Mạnh Thiên Sở cực khổ chạy chọt, đương nhiên là còn có Tả Giai Âm và Tưởng lang trung, tất cả có thể coi là ân nhân cứu mạng của Hạ Hồng.
Hạ Phượng Nghi mắt đầy lệ dập đầu tạ ơn Tưởng lang trung xong, còn định dập đầu tạ ơn Tả Giai Âm, bị Tả Giai Âm đỡ dậy: "Muội muội, chúng ta đã xưng hộ tỷ muội rồi, sao lại còn khách khí như vậy. Phụ thân của muội chẳng phải là phụ thân của Giai Âm hay sao?"
Hạ Phượng Nghi cảm kích gật đầu, cảm ơn xong, chuyển người qua làm một lễ chữ Phúc với Mạnh Thiên Sở: "Phu quân đại ân đại đức không dám dùng lời để báo, tiện thiếp khắc ghi ở tâm."
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Đâu có gì đâu. Ta làm những điều này đều là vì cảm tạ nhạc phụ lão nhân gia người đối với Thiên Sở có ân dưỡng dục tài bồi. Nương tử cũng không cần phải nhớ chi cho mệt, miễn sau này không tiện xử lí."
Câu nói cuối cùng chẳng đâu ra đâu khiến ngừơi ta khó hiểu, chỉ có Hạ Phượng Nghi và Phi Yến hiểu rõ, còn Tả Giai Âm thì đoán được đại khái.
Hạ Phượng Nghi hai mắt đỏ hồng, không nói gì, chuyển sang ngồi cạnh phụ thân, nước mắt như từng hạt trân châu rơi lả chã.
Hạ Hồng giờ tay vuốt mái tóc đẹp của Hạ Phượng Nghi: "Hài tử ... ngốc, khóc cái gì... trước đó chúng ta... nhìn lầm Thiên Sở rồi...., thật là... có gió to mới ... cảm ơn cỏ dại. Thiên Sở là hài tử tốt... đáng để phó thác... COn theo Thiên Sở..., sau này cha... ở chín suối cũng... an tâm rồi...."
Hạ Phượng Nghi nhào ôm Hạ Hồng, khóc òa lên. Những ngày lo lắng vô tận cộng sự gấp rút và úy khuất vô hạn khiến nàng cứ mặc tình cho lệ tuôn rơi.
Đêm đó, thương thế Hạ Hồng đã cơ bản ổn định, không cần Mạnh Thiên Sở cùng mọi người ngày đêm canh giữ nữa, mà an bài mấy nha hoàn luân lưu hàu cận xong, Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi, Phi Yến trở về tiểu viện của họ - đó là tiểu viện đêm tân hôn Mạnh Thiên Sở bị đuổi ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi ngồi ở bàn tròn trong động phòng, Phi Yến ở bên cạnh hầu hạ, nhất thời không ai nói với ai câu nào.
Cuối cùng thì Mạnh Thiên Sở phá tan thế giằng co, chỉ vào giường cưới vẫn còn treo trướng hồng, nói: "Còn nhớ hay không? Ngày đó hai người ở đây khi phụ ta này."
Phi Yến phì cười: "Thiếu gia, ngừơi còn nhớ chuyện này à? Mợ chủ và em đã xin lỗi người vô số lần rồi, người cũng có chút ... đó nghe, hi hi."
"Có chút bụng dạ hẹp hòi, ruột dê gan gà bé như hạt thóc chứ gì?" Mạnh Thiên Sở cười cười, "Ta trước giờ chưa từng bị ai chơi như vậy, nên ấn tượng rất sâu."
"Không phải vậy chứ?..." Đôi mắt to của Phi Yến chớp chớp, lòng nghĩ, ông trước đó bị tức vì chúng ta so với lần đó lợi hại hơn nhiều, sao lại chưa bao giờ chịu qua chứ.
Hạ Phượng Nghi khẽ nói: "Vâng, phu quân đãi thiếp ân trọng như núi, lúc đó thiếp không biết phu quân thì ra là người trọng tình trọng nghĩa, là thiếp đã hiểu lầm phu quân rồi, ở đây còn khi nhục qua phu quân, thì ở đây bồi tội càng thích hợp hơn." Nói xong, nàng đứng dậy làm một lễ chữ phúc, Phi Yến cũng làm theo.
Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy trả lễ: "Ta xem hai người cứ buồn buồn ngồi đó, cho nên mới nói chơi, hai người còn cho là thật à."
Hạ Phượng Nghi ngồi xuống xong, phòng lại trầm lặng trở lại.
Mạnh thiên Sở không thích loại khí phần này, hạ giọng nói: "Nương tử dọc được cực khổ, nhạc phụ lão nhân gia đã ổn định thượng thế, không cần lo đâu, mau đi nghỉ sớm đi."
Hạ Phượng Nghi dường như đang nghĩ tâm sự gì đó, nên dường như không nghe được lời của Mạnh Thiên Sở, cứ cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi nàng cắn hàm răng trắng ngà, từ từ ngẩn đầu, đôi mắt phượng mỹ lệ có phần e thẹn và mê mang, nhìn Mạnh Thiên Sở nói: "Phu quân, hôm nay trở về động phòng cũng là ý trời sắp đặt rất rõ ràng, phu quân đối với cả nhà tiện thiếp ân trọng như núi..., tiện thiếp...., tiện thiếp...., tiện thiếp hôm nay cùng phu quân... đồng phòng đi thôi..."
Mạnh Thiên Sở mừng rỡ vô cùng, buột miệng reo lên: "Thật không? Quá tốt rồi!"
Hạ Phượng Nghi gật gật đầu, trong mắt thoáng quá chút u sầu và cam chịu: "Dạ..."
Biểu hiện này không ngờ bị Mạnh Thiên Sở nắm bắt được, và hắn cũng nếm trải lại tư vị những lời nói vừa rồi của Hạ Phượng Nghi, không nhịn được nụ cười từ từ cứng lại, cố miễng cưỡng nhoẻn miệng: "Đêm nay đồng phòng, sau này thì sao?"
Hạ Phượng Nghi hơi ngẩn ra, phảng phất như chưa nghĩ kỹ vấn đề này, đôi mi dài cụp xuống một lúc, sau đó mới ngước lên nói: "Sau này... sau này tự nhiên là ở cùng nhau... làm phu thể chân chánh a..."
Mạnh Thiên Sở lừ mắt, thấy Phi Yến cũng đang thương tiếc nhìn Hạ Phượng Nghi, lộ vẻ vô cùng bất nhẫn.
Mạnh Thiên Sở bấy giờ vụt hiểu ra, khẽ thở dài: "Nương tử, đa tạ hảo ý của nàng, nói thật ra thì ta giúp nhạc phụ lảo nhân gia người xử lý chuyện vừa rồi chẳng qua là để báo đáp ân dưỡng dục và tài bồi của người, chứ không hề thông qua chuyện này mà lấy lòng nàng, cũng không hi vọng có thể thông qua chuyện này mà vãn hồi tâm của nàng, cùng nàng làm chồng vợ trăm năm. Nói cho đúng thì ta đích xác là rất hoan hỉ nàng, thích sự mỹ lệ của nàng, cá tính dám yêu dám hận của nàng. Rất tiếc là nàng không thích ta, hay là nói nàng không hề yêu ta. Đó đích xác là một sự tình rất bi ai, nhưng ta không cần thương hại hay đồng tình, cũng không cần nhân vì báo ân mà ủy khuất cầu toàn. Do đó, ta hiện giờ không thể tiếp thụ kiến nghị của nàng."
Hạ Phượng Nghi cả kinh. Nàng dường như không tin vào tai mình. Nàng biết Mạnh Thiên Sở rất thích nàng, ba lần bảy lượt hi vọng có thể làm vợ chồng chân chính, và cùng nhìn ra đó là xuất phát từ chân tâm của hắn. Thật không ngờ khi nàng đã chân chính đồng ý rồi, thì hắn lại cự tuyệt!
Phi Yến vội khều Mạnh Thiên Sở, nói khẽ: "Thiếu gia! Mấy ngày này người hồ đồ rồi sao, mợ chủ thật lòng muốn làm chồng vợ với người, sao người lại..."
"Nàng ấy không phải là thật lòng." Mạnh Thiên Sở cười khổ lắc đầu, "Mợ chủ của các ngươi chỉ vì báo ân. Nàng ấy là một đứa con gái có hiếu, chú trọng chữ Hiếu phi thường, chú trọng đến chuyện có thể ủy khuất bản thân đi lấy một người mà mình vô cùng chán ghét, và hiện giờ vì người mà nàng vô cùng oán hận nhiều năm nay đã cứu phụ thân mình, mới trọng tình huống này chấp nhận đồng phòng. Trong tình huống như vậy, nàng ấy biết rằng, nếu như nửa năm sau rời xa ta, phụ thân sẽ rất tức giận và thương tâm. Vì chữ Hiếu, nàng mới chấp nhận làm vợ chồng lâu dài với ta. Do đó, nàng ấy đồng ý lấy ta không phải vì Ái, mà là vì Hiếu!"
Phi Yến vội hỏi: "Có gì khác biệt đâu? Làm vơ chồng rồi, sau này chẳng phải là có thể từ từ yêu hay sao?"
"Không giống nhau, cô khuê nữ ngốc à, lên xe trước rồi mới mua vé ở triều đại này của các ngươi.... khụ khụ... à, đối với các người mà nói thì dễ dàng làm được, nhưng ta thì không làm được. Ta không thể cưới một cô gái không yêu ta về làm vợ được."
Sắc mặt của Hạ Phượng Nghi tái nhợt, miễn cưỡng cười: "Chàng sao biết là ta không yêu chàng?"
"Nàng có sao?" Mạnh Thiên Sơ cảm thấy lòng chua xót, "Yêu là cái gì? Yêu là cái đau tê tim xé ruột, chết trong lòng mỗi người một ít khi buộc phải rời xa. Yêu là lúc nào tâm hồn cũng lo lắng về nhau dù là ở trong mộng, rồi sự vui mừng như điên khi gặp lại nhau. Yêu là đôi mắt đượm tình bất ngờ tìm đến nhau, là khóc vì cái khóc của người, cười vì cái cười của người...., những cái này nàng có không?"
Nói xong câu này, Mạnh Thiên Sở đột nhiên cảm giác trong tim như có bàn tay vô hình nào đó xiết chặt. Hắn hỏi Hạ Phượng Nghi có loại cảm giác đó không, chẳng lẽ là hắn có hay sao? Rời khỏi Hạ Phượng Nghi trong đoạn thời gian này, hắn đã từng khi này ngày đêm tưởng nhớ nàng chưa? Trước giờ hắn có từng khóc vì nàng khóc, vì nàng cười mà cười chưa?
Trong chớp mắt, mọi suy nghĩ của hắn chợt bay về chỗ Tả Giai Âm. Có phải là hắn yêu Tả Giai Âm rồi không? Đối với Tả Giai Âm hắn có chủng cảm giác như vậy không? Hắn đã từng ôm nàng, muốn hôn nàng. Đó là vì yêu sao? Không phải, lần đầu tiên ở nhà nàng, là nhân vì hắn biết Tả Giai Âm thích hắn, hắn muốn lợi dụng cảm tình của nàng để bảo hộ chính mình. Lần thứ hai ở Hạ gia, hắn cũng vì cảm kích, không nhẫn tâm cô phụ tình cảm chẳng cố kỵ gì hết đối với hắn ở nàng.
Về sự thật thì, tình cảm của hắn đối với Hạ Phượng Nghi chẳng qua là một loại ưa thích, ưa thích đối với một cô gái đẹp mà thôi. Đó không phải là yêu, nhân vì mầm yêu đương vừa mới mọc, còn chưa kịp lớn lên, thì đã bị sự băng lãnh của Hạ Phượng Nghi làm cho dập nát ung mục. Đối với Tả Giai Âm, nói trắng ra thì kỳ thật đó là một loại cảm kích và trách nhiệm, là một thứ tình cảm giống như Hạ Phượng Nghi đối với hắn vậy.
Hiểu rõ điểm này, Mạnh Thiên Sở vô cùng ủ rũ.
Hạ Phượng Nghi cũng vậy, nàng từ từ nói: "Xin... thật xin lỗi..."