Hình Danh Sư Gia

Chương 132: Bỉnh bút thái giám




Mạnh Thiên Sở vừa khẩn trương vừa mừng vì có kết quả ngoài dự tính. Rất may là Tả Giai Âm dùng bát bách lý gia cấp của cẩm y vệ, nếu không chỉ sợ kịp về lo hậu sự mà thôi. Hiện giờ đã kịp thời về tới, đã có hơn mười đại thần chết vì đình trượng, xem ra lần này không phải giởn chơi, Hạ lão gia tử vốn ra là đơn thân lực bạc, huống chi lần này ông ta là một trong những phần tử cốt cán phản đối rất hung, không khỏi bị cho là điển hình phản diện, bị loạn côn đánh chết là cái chắc. Hiện giờ may là hắn còn có thời gian một đêm để tính biện pháp.

Mạnh Thiên Sở giới thiệu Hạ phu nhân và Tả Giai Âm với nhau. Đối với Địch thôi quan ở bên cạnh, Mạnh Thiên Sở tuy lần trước đã từng giúp ông ta xử lý vụ bà đỡ bị kết án giết trẻ sơ sinh, nhưng lại chưa gặp qua (Địch thôi quan đương nhiên nhận thức Mạnh Thiên Sở), do đó chỉ hàm hồ giới thiệu, nói Tả Giai Âm là hảo bằng hữu, ở kinh thành có một số mối quan hệ, có thể trợ giúp. Hạ Phượng Nghi cùng mọi người sẽ đến sau.

Tả Giai Âm làm lễ ra mắt hai ngừơi. Hạ phu nhân nghe nói Tả Giai Âm có quan hệ có thể giúp, lập tức kéo nàng vừa khóc vừa kể lễ, Tả Giai Âm một mực dịu giọng an ủi.

Địch thôi quan khuyên: "Chị dâu, nếu như Mạnh hiền điệt đã trở về, chuyện này hãy giao cho cháu nó làm. Việc thông quan hệ e là cần không ít bạc, chị mau đưa cho hiền điệt đi lo."

Hạ phu nhân bấy giờ mới vội vào nội đường lấy một bao bạc to đã chuẩn bị sẵn giao cho Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở cũng không khách khí, tiếp lấy bạc ước lượng thử, thấy ít nhất cũng có một nghìn lượng. Đây e là toàn bộ gia tài của Tả gia đây mà. Điểm này buộc phải dùng thôi, vì bản thân hắn chẳng có bao nhiêu tiền.

Trước hết hắn và Tả Giai Âm đi tìm Hạo Linh thiên sư, tranh thủ có thể trong vòng đêm nay lấy được thân phận thiên sư cho Mạnh Thiên Sở, sau đó tiến thư thỉnh cầu hoàng thượng xá miễn tội trách cho Hạ Hồng.

Hạo Linh thiên sư ngụ ở một tòa đạo quan hùng vĩ được hoàng thượng chu cấp cho thiên sư tại kinh hành, tên là "Thiên sư quan". Tả Giai Âm đến, nàng cũng là thiên sư nên có thể tự do xuất nhập đạo quan này.

Hai người giục ngựa chạy ngay đến Thiên Sư quan. Đạo quan này có vũ lâm vệ trú đóng bảo vệ. Tả Giai Âm đưa yêu bài thiên sư ra, mang Mạnh Thiên Sở tiến vào đạo quan, cho đến khi tìm được Hạo Linh đạo trưởng.

Tả Giai Âm làm việc dẫn tiến, cho Mạnh Thiên Sở trình thư tiến cử của Kim Linh đạo trưởng lên, sau đó lại đem cây dọc tẩu trình cho Hạo Linh đạo trưởng xem. Hạo linh đạo trưởng không hề dùng kim đan do thầy trò Tả Giai Âm chế tác (thật ra chỉ là viên nha phiến kết hợp thêm thuốc bổ). Nhưng sau khi xem xong thư của Kim Linh đạo trưởng, thấy Kim Linh đạo trưởng cực kỳ tôn sùng cây dọc tẩu do Mạnh Thiên Sở phát minh, liền quyết định sáng mai vào cung tiến cử Mạnh Thiên Sở cho hoàng thượng.

Mạnh Thiên Sở gấp lên, nếu chờ đến ngày mai thì không kịp nữa. Bất đắc dĩ, hắn đã đem chuyện nhạc phụ đại nhân Hạ Hồng nhân vì án Tả Thuận môn mà bị hạ đại ngục, trưa ngày mai sẽ bị đình trượng thưa hết với Hạo Linh đạo trưởng.

Hạo Linh đạo trưởng này cũng biết chuyện Tả Thuân môn, và cũng là người nhiệt tâm, cũng biết chuyện này không thể chần chờ, quyết định lập tức cùng Tả Giai Âm mang bộ dọc tẩu vào diện thành, tiến cử Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở ngồi ở Thiên sư quán như ngồi trên đống lửa, chờ cả hai thời thần thì Hạo Linh đạo trường và Tả Giai Âm mới trở về.

Vừa thấy dưới nách Tả Giai Âm còn kẹp cái dọc tẩu ấy, Mạnh Thiên Sở lạnh cả người, biết là không thành. Quả nhiên, Tả Giai Âm áy náy nói: "Ta và Hạo linh đạo huynh không gặp được hoàng thượng. Hoàng thượng đang ở Càn Thanh cung nghiên cứu chính vụ trọng yếu với nội các đại thần, chúng ta chờ rất lâu, nghe ngóng với công công trực ban thuộc ti lễ giám mới biết là hoàng thượng đang thương nghị xử lí sao với đám đại thần quần gián (can gián tập thể) ở Tả Thuân môn, và bàn làm cách nào để truy tôn nhập thái miếu, chỉ sợ phải nghiên cứu đến trời sáng cũng chưa biết chừng. Không còn cách nào khác, chúng ta phải quay về."

"Như vầy làm sao bây giờ?" Mạnh Thiên Sở gấp đến dập chân đập tay, "Ngày mai giờ ngọ đình trượng, hoang thượng không thể nhất mực thương nghị đến thời điểm đó. Đạo trưởng, Tả cô nương, hai vị mang cái dọc tẩu này chờ ngoài cửa, chờ hoàng thượng tán hội rồi gặp, được hay không?"

Tả Giai Âm đáp: "Cái đó không thành vấn đề, chỉ sợ hoàng thượng nếu đã quyết định rồi, tan hội xong muốn hoàng thượng cải kim khẩu e là rất khó."

Mạnh Thiên Sở gật đầu lia lịa: "Không sai, nhất định phải làm chuyện này xong trước khi hoàng thượng quyết định. Nhưng hoàng thượng đang nghiên cứu chính vụ, ngay hai vị là thiên sư cũng không thể tiến vào, vậy phải tìm ai đây?"

Hạo linh đạo trưởng nói: "Đừng có gấp, theo lão đạo thấy, lần này đình trượng đến một hai trăm người, hoàng thượng e rằng không hề minh xác muốn đánh chết ai, chỉ xem tạo hóa của người đó mà thôi. Chết nhiều hay chết ít đi một người hoàng thượng sẽ không đặc biệt chú ý. Hoàng thượng chỉ quan tâm là e bọn đại thần này còn tiếp tục gây chuyện thôi."

"Rất có đạo lý, vậy chúng ta phải làm sao?"

"Do đó chúng ta không cần phải nghĩ làm thế nào để hoàng thượng không giết Hạ đại nhân, hoặc là hoàng thượng không có minh xác muốn đình trượng đánh chết ai, chúng ta nếu đặc biệt cầu tình e là sẽ gây sự chú ý ở hoàng thượng, phản tác dụng. Dù gì người phụ trách đình trượng cụ thể là thuộc bộ phận ti lễ thái giam, chúng ta trực tiếp thăm dò và thông quan hệ người này, để y cấp cho Hạ đại nhân một con đường sống, cũng có thể là giữ lại được mạng của Hạ đại nhân."

Mạnh Thiên Sở hiểu ra, mừng rỡ nói: "Ngài nói rất đúng, huyện quan không bằng hiện quản (Chú: người phụ trách hiện tại, câu này là chơi chữ), không nhất định phải tìm lãnh đạo tối cao mà nhờ, chỉ cần tìm được đối tượng có thể quyết định trực tiếp đến chuyện này là được rồi! Được, cứ định như vậy, chúng ta đi tìm ti lễ thái giám!"

Tả Giai Âm nói: "Ti lễ giám có chưởng ấn thái giám và Bỉnh bút thái giam (thái giám chấp bút) số một và số hai. Ba người này luân lưu trực ban. Khi trực ban thì ở trong nội đình của hoàng cung, không trực thì ngụ ở nhà ngoài hoàng thành. Chúng ta nghe ngóng thử xem ngày mai ai sẽ là thái giám trực ban trong ti lễ giám. Tìm trúng người đó là được."

Thì ra trong này còn có nhiều đường như vậy. Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, rất may là lần này mang theo Tả Giai Âm, nếu không bản thân quả là làm không xong chuyện này.

Ngay lập tức, Hạo Linh đạo trưởng và Tả Giai Âm lại vào hoàng thành, lần này nhanh chóng quay về, hưng phấn nói: "Trực ban ngày mai và phụ trách đình trường là bỉnh bút thái giám thứ hai của ti lễ giám. Ngươi này kiêm nhiệm Lý Hình bá hộ trong Đông hán luôn. Đó là Ông Tuyền Ôn công công. Y đêm nay không trực, xem ra là ở nhà, chúng ta có thể trực tiếp đến nhà y."

Mẹ ơi, Lý Hình bá hộ, đó chính là nhân vật số ba trong đông hán, lợi hại! Xem ra là tìm đúng ngừơi rồi.

Mạnh Thiên Sở vui vẻ cười ôm bao kim ngân châu báu theo hai vị thiên sư ngồi kiệu đến phủ của vị đệ nhị bỉnh bút thái giám là Ôn Tuyền Ông công công. Do đi vội, nên hắn quên luôn số đặc sản đóng gói mang từ Hàng châu đường xa đến đây.

Thiên sư tự nhiên có thân phận tôn quý vô cùng, ngay cả đại hồng nhân (người được tin dùng) trước mặt hoàng thượng là Ti lễ thái giám còn phải khách khí ba phần, tự nhiên Ôn Tuyền ra nghênh đón, rước ba người vào phòng khách.

Sau khi ngồi xong, Hạo Linh đạo trưởng giản đơn giới thiệu. Ôn công công vừa nghe Mạnh Thiên Sở là con rễ của Công bộ viên ngoại lang Hạ Hồng thì lập tức hiểu ngay dụng ý hắn đến đây lần này, nhưng không để lộ vẻ gì, cứ cười híp mắt nói chuyện với họ y như cũ.

Thời gian khẩn cấp, không dám để lở, Mạnh Thiên Sở nói thẳng mục đích đến đây lần này.

Thái giám Ôn Tuyền trầm ngâm một chút, thần tình ra vẻ thập phần khó xử: "Án này các vị biết rồi đó, chính là hoàng thuợng ngự bút đích thân phê, vô cùng nan giải đó nha."

Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết chuyện này y không thể giúp suông, liền lấy bao kim ngân mở ra, bên trong vàng chóe và sáng choang toàn đỉnh vàng và đỉnh bạc. Mạnh Thiên Sở tính qua, nếu so với tiền Nhân dân tệ hiện giờ thì phải có ít nhất 500 vạn. Hắn không biết nên bỏ bao nhiêu lượng, nhưng biết số bạc càng nhiều thì hệ số bảo hiểm càng cao, cho nên đem toàn bộ số hối lộ này đưa cho bỉnh bút thái giám Ôn Tuyền.

Ôn Tuyền sầm mặt: "Các vị làm vậy là ý gì? Định hối lộ người ta hả? Người ta làm việc cho hoàng thượng, lúc nào cũng lòng trung như nhất, không tham lạm của đút lót bao giờ." Y ra vẻ liêm chính đứng bật dậy xua tay, chuyển thân đi vào hậu đường. Tiểu thái giám ở bên cạnh cao thanh hô: "Tống khách...!"

Ba người ủ rũ rời khỏi phòng, đều không biết Ôn Tuyền đang làm trò trống gì. Mạnh Thiên Sở lần đầu gặp Ôn Tuyền, do đó chưa biết gì, cũng không biết cách làm người của y, bèn hỏi: "Ôn Tuyền này chính trực như vậy sao?" (

Hạo Linh đạo trưởng ở kinh thành nhiều năm, đối với Ôn Tuyền rất quen, mỉm cười lắc đầu, hạ giọng nói: "Vị Ôn công công này có tiếng là nhận tiền không nhận người, chủ yếu là lấy tiền tài mà hành động, hôm nay sao lại tống cổ chúng ta ra ngoài, thật là khiến người khó hiểu."

Mạnh Thiên Sở nghe lời này, lập tức an tâm, cười nói: "Nghe đạo trưởng nói vậy thì tôi minh bạch rồi. Xem ra là vừa rồi chúng ta đến nhiều người quá, và chuyện này tối kỵ là có người khác ở cạnh bên, do đó các vị hãy chờ tôi ở đây, một mình tôi tiến vào thử."

Mạnh Thiên Sở ôm bao kim ngân cực nặng đó quay vào trong phủ của Ôn Tuyền, nhờ tiểu thái giám vào thông báo.

Chẳng mấy chốc, Ôn Tuyền đủng đỉnh bước ra, nhìn thấy Mạnh Thiên Sở một mình ngồi trong phòng khách, bao vàng bạc đó để trên trà kỷ cạnh bên, khóe miệng liền lộ nụ cười, hắng giọng hỏi: "Mạnh huynh đệ, đi rồi quay lại để làm gì nữa?"

Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Tuyền tiến vào, vội đứng dậy thi lễ: "Công công, tại hạ chịu ân dưỡng dục của nhạ phụ Hạ Hồng Hạ viên ngoại lang, lại được người gả con gái một cho, đại ân đại đức không thể nào quên. Hôm nay lão nhân gia người gặp nạn, ngày mai sẽ bị đình trượng, tại hạ lòng nóng như lửa đốt. Nhạc phụ lão nhân gia người tuổi cao sức yếu, không thể chịu khốc hình như vậy. Nghe nói công công là người trượng nghĩa, nên đặc biệt đến cầu viện chỗ công công, thỉnh ngài cứu một mạng cho lão nhân gia."

Ôn Tuyền gật gật đầu, thở dài một tiếng, ra ý bảo Mạnh Thiên Sở ngồi xuống, còn bản thân thì ngồi lên ghế chủ tọa: "Mạnh huynh đệ biết ân tất báo, người ta vô cùng bội phục. Chuyện ở Tả Thuận môn, ai...! Hạ đại nhân cũng một lòng vì nước, chỉ thiếu suy nghĩ mà thôi a...!"

"Dạ đúng, chuyện này rất mong công công phí tâm nhiều. Tại hạ cũng biết chuyện này rất khó làm, do đó đã chuẩn bị chút ngân lượng, muốn phiền công công thu xếp dùm, nếu có thể cứu được tính mệnh của nhạc phụ tôi, chúng tôi vĩnh viễn cảm ta đại ân đại đức của công công!" Nói xong, hắn lại vái một lễ dài. (

"Mạnh huynh đệ muốn người ta giúp làm việc tốt chứ gì, cái này được thôi." Ôn Tuyền vỗ vỗ ngực, hạ giọng nói: "Chuyện này cứ bao ở chỗ người ta, Mạnh huynh đệ cứ yên tâm, giờ ngọ ngày mai đình trượng, sẽ đánh giả vờ đánh nhẹ nhẹ Hạ đại nhân một chút là được, đảm bảo ông ta sẽ đi về nhà ăn cơm, không có vấn đề gì đâu. Chỉ cần chịu qua được một đợt đình trượng, thì có thể phục nguyên quan chức rồi."

Mạnh Thiên Sở mừng rỡ, được nhân vật số ba của Đông Hán đồng thời phụ trách đình trượng ngài mai vỗ ngực đảm bảo, khối đá trong lòng hắn coi như vơi đi một phần.

Hắn cáo từ đi ra, cùng Tả Giai Âm, Hạo Linh đạo trưởng nói một hồi, sự tình làm xong nên ai cũng cao hứng.

Ba người rời khỏi Ôn phủ về lại Thiên sư quan, nói chuyện một hồi thấy đêm đã tối, hơn nữa dọc đường mệt mỏi, Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm đều cảm thấy mệt nhọc không kham nổi. Hai mươi hai vị thiên sư khâm mệnh đều có chỗ ở cố định trong Thiên Sư quan, nhưng Tả Giai Âm không muốn ngụ ở đây, mà về cùng ở với Mạnh Thiên Sở ở Hạ phủ. Hai người cáo từ Hạo Linh đạo trưởng xong, cưỡi ngựa trở về Hạ phụ.

Nếu như đã dùng tiền lo lót xong, vậy số đặc sản quê nhà không cần phải tống tặng nữa, để dành về hiếu thuận hai vị lão nhân gia ở Hạ phủ có ích hơn!

Hai người mang một sọt thổ sản Hàng châu trở về Hạ phủ, đem chuyện lo lót với Ôn công công kể ra. Hạ phu nhân nghe nói đã thông quan hệ với ti lễ giám thái giám phụ trách giám hình ngày mai, liền nhen nhóm hi vọng, cao hứng đến rơi nước mắt ròng ròng, kéo tay Mạnh Thiên Sở nhớ tới xưa kia bà ta không xem đứa con rễ này ra gì, không ngờ hiện giờ phải nhờ hắn xử lý chuyện này, muốn nói câu xin lỗi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Hạ phu nhân đã lệnh cho an bài chỗ ở cho hai người. Mấy ngày nay Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm bôn ba suốt ngày đêm, lúc này yên tâm rồi nên chia tay về phòng ngủ.

Trong lòng có chuyện, Mạnh Thiên Sở tuy nhiên cảm thấy rất mệt, nhưng ngủ không an giấc. Cả đêm hắn tỉnh giấc mấy lần, nghĩ tới vụ đình trượng ngày mai. Tuy đã dùng tiền thông quan hệ, nhưng dù gì chuyện này còn chưa được kết quả chân thật gì, lòng hắn như treo ở trên vực, do đó trời vừa sáng là dậy ngay.

Nha hoàn người làm trong nhà phục thị hắn tắm rửa rồi đến phòng khách, lúc này phát hiện Tả Giai Âm đã sớm ngồi ở phòng khách nói chuyện với Hạ phu nhân.

Mấy ngày trước Hạ gia được thông báo là người nhà của lượt quan viên cuối cùng bị đình trượng hôm nay phải đến ngoài ngọ môn chờ rước người của mình về. Ai còn sống thì về thấp nhanh, tìm lang trung trị thương, còn chết thì chỉ có thể lĩnh thi thể về lo hậu sự mà thôi.

Do đó, Hạ phu nhân đã chuẩn bị ngay từ sớm, trước hết là đã mời được lão lang trung Tương Văn có danh trong "Tế nhân đường" mang theo dược đồng vác thuốc trị thương trên vai để chuẩn bị cứu chữa. Tuy Ôn công công đã hứa là chỉ đánh nhẹ giả vờ, đảm bảo là có thể đi về. Nhưng dù gì thì cũng phải lo xa, lỡ khi một kẻ đánh gậy nào đó điều khiển không chuẩn gây thương tích, thì vị lang trung trị thương này rất hữu dụng.

Mạnh Thiên Sở thấy Hạ phu nhân cẩn thận như vậy, không khỏi khẩn trương hẳn lên. Hắn không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, quyết định xách rương pháp y của mình theo, đem các dụng cụ ý tế tiến hành kiểm nghiệm sự sống, và một bộ truyền máu cấp cứu, đề phòng trong lúc khám nghiệm phát hiện người chết còn có dấu hiệu sống còn để ứng cứu.

Nha hoàn và người hầu đã chuẩn bị sẵn cáng mềm, đến lúc đó cho dù có thể đi cũng tốt nhất là khiêng. Ngoài ra họ còn chuẩn bị xe ngựa, để trên đường về có thể kịp thời trị thương.

Chuẩn bị xong xuôi đâu đó, lão lang trung Tương Văn của Tế nhân đường đã đến. Hạ phu nhân ngồi kiệu, Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm vẫn cưỡi ngựa mang theo nha hoàn người hầu khiêng cáng mềm đánh xe ngựa đến ngoài Ngọ môn.

Những người ngày thường giao hảo với Hạ Hồng lúc này sợ liên lụy đều tránh rất xa không dám lại gần. Ngay Địch thôi quan cũng chỉ dám đứng xa mà nhìn, chứ không dám cùng đến ngoài ngọ môn lo liệu cho Hạ Hồng.

Đến nơi, mọi người thấy có hơn nghìn quan binh và đại nội thị vệ đã bố trí cảnh giới. Cảnh giới chia thành hai đường, xe ngựa chỉ có thể đến đường vòng ngoài, còn người nhà thì có thể tiến vào đường bên trong.

Lúc này đã có mọt số người nhà chờ ở đó, ngước cổ nhìn. Các đại thần bị đình trượng còn chưa bị áp giải ra. Chiếc ghế thái sư ở giữa Ngọ môn còn trống không, hai bên không ngờ đứng hơn mười cẩm y vệ và đông hán phiên tử, xem hình thế này thì biết người ngồi trên ghế ắt là ti lễ giám thái giám phụ trách giám hình.

Sau khi tìm chỗ tốt sắp đặt cáng mềm xong, Mạnh Thiên Sở, Tả Giai Âm và Hạ phu nhân cũng đến vòng cảnh giới, lo lắng đợi chờ.

Lại chờ hơn một thời thần nữa, khi gần đến giờ ngọ, từ trong ngọ môn mới xuất hiện một đám đại thần thần tình ủ rũ bị áp giải ra. Những ngày trước đã bị đình trượng một phần lớn, hôm nay là nhóm cuối cùng, có hơn bốn chục đại thần bị đình trượng.
Thân nhân của những người đang đứng chờ lần lượt bị áp giải ra. Thoáng chốc, ở vòng cảnh giới đầy tiếng khóc la thét gào. Hạ phụ nhân cũng nhìn được Hạ Hồng bị áp giải ra, khóc lóc gọi to.

Hạ Hồng từ xa nghe thấy, đứng lại ngước mắt nhìn. Mấy tháng không gặp, Mạnh Thiên Sở thấy ông ta đã tiều tụy đi rất nhiều. Ông ta trước hết cười mỉm với Hạ phu nhân, sau đó nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, hơi có phần bất ngờ, lộ ra chút thần tình an ủi.
Quan binh áp giải sau ông ta đẩy mạnh một cái, khiến ông ta loạng choạng, rồi từ từ tiến bước, đôi mắt cứ nheo lại nhìn mãi Hạ phu nhân.

Sau khi bị áp giải đến chỗ hành hình, cởi gông ra, các đại thần bị đè xuống đất, quan binh hành hình kiểm tra qua một lượt, rồi xé y phục của các đại thần, kéo khố xuống tới đầu gối, lộ ra lưng, mông và đùi, nhìn trắng hêu hếu một đám, cảnh tượng vô cùng quái dị. Bên cạnh mỗi đại thần đều có bốn cẩm y vệ tay cầm mộc côn phụ trách hành hình.

Gần giờ ngọ, ti lễ giám đệ nhị bỉnh bút thái giám là Ôn Tuyền Ôn công công cuối cùng cũng mang theo hai đội đại nội thị vệ nghênh ngạc đi từ ngọ môn ra.

Mạnh Thiên Sở vừa thấy quả nhiên đó là Ôn Tuyền, vô cùng cao hứng, hạ giọng nói: "Chúng ta tìm đúng người rồi, quả nhiên là Ôn công công!"

Hạ phu nhân vui vẻ gật đầu, chấp tay khẩn cầu.

Ôn Tuyền cuối cùng cũng đến trước đám đại thần đang nằm chổng mông, chề môi quét mắt nhìn. Ôn Tuyền lúc này đã không còn hòa nhan duyệt sắc như ngày thường, mà đã đổi thành người đầy vẻ bức người, mắt lạnh như băng, ho khan một tiếng, cất cao cái giọng the thé: "Phụng thánh chỉ của hoàng thường, đối với những loan thần nhiễu loạn triều cương ở ngoài Tả Thuận môn phạt mỗi người một trăm ba chục hèo đình trượng, tức khắc hành hình...!"