Chuyện này cần phải nói từ chỗ đương kim hoàng thượng Gia Tĩnh nói đi. Gia Tĩnh hoàng đế Chu Hậu Thông là đường đệ của Minh Vũ Tông. Minh Vũ Tông chết rồi, do không có con nói dõi, nên sau khi được hoàng tộc thương nghị, quyết định Chu Hậu Thông tức vị.
Đối với việc xác định địa vị của cha mẹ Gia Tĩnh hoàng đế về mặt lễ nghi như thế nào thì trong triều ngay từ khi Gia Tĩnh đăng cơ đã chia ra làm hai luồng ý kiến. MỘt phái do đại học sĩ Dương Đình Hòa làm chủ phái phản đối, chủ trương Chu Hậu Thông nên làm con của Hiếu Tông, tôn Hiếu tông làm hoàng khảo (cha nuôi truyền ngôi), tôn cha ruột làm hoàng thúc hiếu. Một phái khác do Trương Thông làm đại biểu ủng hộ, đề xuất "Kế thống bất kế tự" (Tính dòng dõi chứ không tính con cháu truyền đích), nên tôn hoàng khảo làm Hưng Hiến vương, tôn Hiếu Tông làm hoàng bá khảo.
Gia Tĩnh hoàng đế không muốn lấy thân phận con nuôi kế thừa đại thống, do đó muốn truy phong cha ruột của mình làm hoàng đế. Như vậy hoàng vị của ông ta đã trở nên danh chánh ngôn thuận rồi. Chỉ có điều việc này bị bọn đại thần chịu ảnh hưởng của lễ giáo Khổng Tử tôn sùng tiên sư phản đối kịch liệt.
Nghị lễ phái (phái theo ý vua) và Hộ lễ phái (phái chống) đã mấy lần luận chiến. Hộ lễ phái thấy kiến nghị của nghị lễ phái được hoàng thượng ủng hộ dần chiếm thượng phong, liền tập thể can gián với hoàng đế. Và thế là hơn hai trăm người, bao quát cả cửu khanh ỏ trong đó, hợp thành một đội ngũ quần thần cực lớn, cùng quỳ ở ngoại Tả Thuận môn, tiếng khóc tiến la vang trời. Cha của Hạ Phượng Nghi là Công bộ viên ngoại lang Hạ Hồng, là một trong những thành viên trung kiên của hộ lễ phái, đương nhiên cũng ở trong số đó.
Gia Tĩnh hoàng đế mới đầu còn cho Ti lễ thái giám ra truyền chỉ đem lời khuyên giải, không ngờ quần thần không chịu buông bỏ, đòi hỏi hoàng đế phải có câu trả lời mới được. Đến đây thì Gia Tĩnh bị chọc giận thật sự, đột nhiên đại nộ, hạ lệnh cho cẩm y vệ đi giam hết triều thần từ tứ phẩm trở xuống gồm một trăm ba mươi bốn người, thậm chí còn đem mấy chục người vào đại lao trị tội. Sau khi tra khảo hình tấn xong xuôi, hạ lệnh phát trượng quan từ ngũ phẩm trở xuống.
Cha của Hạ Phượng Nghi là công bộ viên ngoại lang tước tòng ngũ phẩm (Chú: một phẩm chia ra làm 2 mức: chính phẩm và tòng phẩm. ND), lại là phần tử năng động trong lần này, do đó bị đưa giam vào đại lao, chờ mấy ngày sau phạt đình trượng.
Sự ngoan độc của đình trượng thì mẹ của Hạ Phượng Nghi biết. Lần này Hạ Hồng là phần tử cốt cán, hơn nữa chức quan cũng không lớn, chính phù hợp với đối tượng "gà" để hoàng thượng dùng cách "giết gà dọa khỉ", chỉ sợ tai kiếp khó thoát. Hơn nữa các thân bằng hảo hữu trong kinh thành lúc này đã tránh xa rồi, không ai dám giúp, và có muốn giúp cũng không được, nên Hạ phu nhân mới đem một lượng lớn tiền bạc thông quan hệ, một mặt kéo dài thơi gian, an bài cho Hạ Hồng chịu đình trượng ở lượt cuối cùng, một mặt mua chuộc cẩm y vệ, dùng bát bách lý gia cấp đưa một phong thư cho con gái và con rễ ở huyện Nhân Hòa tận Hàng châu, coi xem con rễ có biện pháp gì hay không. Nếu như không có cách gì, thì chỉ đành bảo họ ngày đêm mau về, hi vọng được gặp mặt phụ thân lần cuối, rồi lo liệu hậu sự mà thôi.
Hạ Phượng Nghi giương đôi mắt đẹp đầy lệ nhìn Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, như vầy làm sao bây giờ?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Thiên Sở từ nhỏ mất cha, rất may là nhạc phụ đại nhân nuôi ta thành người, còn đem con gái gả cho, đối với ta ân nặng như núi. Lần này lão nhân gia người gặp nạn, ta sao lại ngồi yên không quản. Ta lập tức thu thập một chút, lập tức khởi trình ngày đêm, cưỡi ngựa giỏi trở lại kinh thành nghĩ cách cứu nhạc phụ đại nhân. Nàng và Phi Yến ngồi xe ngựa theo sau. Ta để lão Hà đầu đi cùng các nàng."
Hắn nói những lời này là lời thật. Đương nhiên phần lớn là nói giùm cho vị Mạnh thiếu gia mà hắn xuyên việt tới thế thân. Nếu như hắn đã thay y, thì cũng thay luôn những tội trạng mà Mạnh thiếu gia đã thực hiện, bao gồm cả thế y báo ân. Hơn nữa Hạ lão gia tử này đối với hắn cũng không tệ, cái ân mưa móc phải báo lại bằng từng gáo nước đầy mới là phải đạo.
Hạ Phượng Nghi không ngờ trước đây mình đối đãi với Mạnh Thiên Sở như vậy, lại cứ bức hắn một năm sau phải làm giấy bỏ vợ chia tay, thế mà khi gặp phải sự tình, hắn lại nguyện ý ra mặt lo dùm nàng, không khỏi vừa cảm kích vừa hối hận, nghèn ngào quỳ xuống: "Đa tạ.... phu quân..."
Mạnh Thiên Sở vội đỡ nàng dậy, lệnh cho Phi Yến lập tức chuẩn bị hành trang cho mình.
Tả Giai Âm không xem thư, không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, vội hỏi: "Mạnh gia, chuyện gì thế?"
Mạnh Thiên Sở tuy đã nói là phải đi ngày đêm đến kinh thành để cứu, nhưng mà cứu bằng cách nào thì hắn chẳng có chút ý gì. Cho dù là bỏ tiền thông quan hệ, nhưng cũng không biết là tìm ai để đi. Lúc này khi nghe Tả Giai Âm hỏi, hắn đột nhiên nhớ tới Tả Giai Âm là một trong 22 vị thiên sư do hoàng thượng khâm mệnh, nếu như nàng chịu ra mặt, cứu nhạc phụ xem ra chắc hơn phần nào.
Mạnh Thiên Sở liền đem sự tình giản đơn kể lại.
Tả Giai Âm chẳng nghĩ ngợi gì, buột miệng nói: "Ta đi với huynh!"
"Thật không? Quá tốt rồi!"
Tả Giai Âm hơi đỏ mặt, không biết là hắn nói quá tốt nhân vì nàng là khâm mệnh thiên sư ra mặt có hy vọng giải cứu nhạc phụ của hắn, hay là có thể cùng nàng đồng hành đường dài như vậy là tốt.
Hạ Phượng Nghi không biết thân phận của Tả Giai Âm, nhưng lần trước ở ngoài tửu lâu Tri vị quán, Tả Giai Âm thu thập những tên phiên tử của Đông hán một trận, khiến những kẻ này hoảng sợ bỏ đi, xem ra là Tả Giai Âm có bối cảnh gì đó, người lại có công phu, đi cùng Mạnh Thiên Sở lên phương bắc cũng có người chiếu ứng. Ngoài ra, nàng biết phụ thân của Tả Giai Âm làm quan ở triều đình, xem ra có quan hệ ở kinh thành. Hiện giờ đối với Hạ Phượng Nghi mà nói, có thêm một mối quan hệ thì tăng thêm một phần hi vọng, trong lúc cảm kích có dư, nàng quỳ xuống cảm tạ Tả Giai Âm, khiến Tả Giai Âm phải vội vàng đỡ dậy.
Vương bộ đầu cũng bước lên một bước, ôm quyền nói: "Sư gia, tiểu nhân nguyện mang theo vài huynh đệ dọc đường bảo hộ phu nhân về kinh thành!"
Mạnh Thiên Sở mừng rỡ, hắn đang lo cho sự an toàn dọc đường của Hạ Phượng Nghi. Bản thân hắn dù sao cũng chỉ là một hình danh sư gia, không tiện trực tiếp chỉ huy bộ khoái theo bảo hộ. Hiện giờ Vương bộ đầu tự đề xuất ra, hắn buộc phải thưa chuyện với Thái tri huyện mới được. (
Mạnh Thiên Sở cầm phong thư vội đi gặp Thái tri huyện, đem sự tình đơn giản thuật lại. Thái tri huyện bấy giờ mới biết Mạnh Thiên Sở là rễ của công bộ viên ngoại lang Hạ Hồng, vô cùng kinh ngạc, lúc này lại nghe Hạ Hồng mắc tội vào ngục, Mạnh Thiên Sở phải đi kinh thành tìm cách cứu, nên lập tức ưng thuận, và đồng ý cho Vương bộ đầu mang 3 bộ khoái đi theo bảo hộ Hạ Phượng Nghi đi sau về kinh thành.
hai người đang nói chuyện thì gác cổng vào báo Kha tri phủ tới bái phỏng. Thì ra là Vương bộ đầu phái người áp giải Lý Nhữ Hàn về đại lao, đã cho người đến báo cáo tình huống phá án, nên Kha tri phủ mới vội tới đây.
Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở vội vã ra khỏi nội nha nghênh đón Kha tri phủ vào phòng khác. Sau khi phân chủ khách ngồi xong, Kha tri phủ trước hết biểu kỳ sự cảm kích, sau đó lại tặng thêm Mạnh Thiên Sở 100 lượng nữa làm thù lao án phí.
Mạnh Thiên Sở hiện giờ lòng nóng như lửa đốt, đem chuyện nhạc phụ Hạ Hồng bị tội nhập ngục, mấy ngày nữa là bị đình trượng nói cho Kha tri phủ hay, thầm nghĩ Kha tri phủ dù sao cũng là quan viên chánh thứ phẩm, có thể sẽ nghĩ ra biện pháp gì đó.
Do tin tức là được Hạ phu nhân dùng tiền thông quan hệ với cẩm y vệ dùng bát bách lý gia cấp báo đến, do đó Kha tri phủ thông qua đường chính chưa hề biết chuyện này, lúc này nghe thế không khỏi kinh hãi vô cùng.
Đình trượng khẳng định là do hoàng thượng tự thân ngự bút phê. Kha tri phủ lão mư thâm toán, đương nhiên không ra mặt trợ giúp. Nhưng mà ngầm chỉ điểm một chút liên quan đến việc giám quản sinh tử trong hành hình đình trượng là dễ dàng. Ông ta cho biết ti lễ thái giám Ôn Tuyền Ôn công công lo chuyện nay là người Hàng châu. Ngoại trừ nhiều tiền, nếu có thể mang chút ít hoa quả của Hàng châu thì có thể được lòng thái giám này hơn. Đồng thời, ông ta cũng phải người thông tri quan giữ cửa bắc thành mở cửa cho Mạnh Thiên Sở rời thành. (
Mạnh Thiên Sở đương nhiên không dám trông mong gì Kha tri phủ sẽ ra mặt trợ giúp, cho nên đối với việc này đã cảm kích vô cùng rồi. Hắn nói với Thái tri huyện là sự vụ hình danh trong nha môn tạm thời giao cho Mộ Dung Huýnh Tuyết xử lý. Sau khi cáo từ tri huyện và tri phủ xong, hắn trở về nhà mình trước. Phi Yến đã chuẩn bị hành trang xong, Tả Giai Âm nói chuyện ngựa do nàng lo, nghe nói có mua một ít hoa quả đang vào mùa. Chỉ có điều hiện giờ đêm đã khuya, không biết đi mua chỗ nào, rất may là ở Tả gia mỗi ngày đều có mua hoa trái này, nên nàng trực tiếp về nhà lấy.
Mạnh Thiên Sở còn mang rương pháp y của mình theo, vì đó là bảo bối của hắn, nói không chừng sẽ có lúc dùng tới. Hai người cởi ngựa rồi khỏi nội nha, trở về Tả gia trước.
Tả Giai Âm lệnh cho người hầu chọn những trái cây đang mùa ngon nhất dùng băng đá bỏ đầy vào thùng đặt lên lưng ngựa. Còn nàng thì đi thu thập hành lý giản đơn, trở vào hậu đường nói với hai mẹ rằng có chuyện gấp cần phải đến kinh thành, sau đó gọi sư phụ Kim Linh đạo trưởng của nàng sang một bên, đem sự tình thuật lại, nhờ sư phụ nghĩ biện pháp giùm.
Kim Linh đạo trưởng bất lực thở dài: "Không phải là sư phụ không chịu giúp, sư phụ trước đây là một đạo nhân sơn dã, nhất mực vân du tứ hải, được sự ủy thác của cha con mới định cư ở hàng châu dạy con võ công, chiếu cố cho mẹ con con. Luyện kim đơn cũng là vì trị bệnh của cha con mà vừa khéo phối chế ra được, cũng vì thế mà được một danh hiệu thiên sư, chứ không có đi lại gì với bọn quan hoạn ở kinh thành, muốn giúp cũng không biết giúp từ đâu."
Tả Giai Âm và Mạnh Thiên Sở đều lộ vẻ thất vọng.
Kim Linh đạo trưởng thấy thần tình của họ ủ rũ như vậy, liền phẫy phẫy tay nói với Mạnh Thiên Sở: "Mạnh gia, chuyện đến nước này chỉ còn có một biện pháp."
"Biện pháp gì?" Mạnh Thiên Sở vội hỏi.
"Lúc nãy lão đạo có nói ngươi chế tác công cụ hút khói này không phải là kim đan, hoàng thượng chưa chắc đã xem trọng.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩa của lão đạo, dù gì lão đạo không dùng qua loại kim đan này, không biết ống hút khói và kim đan có kết hợp tăng cao hiệu dụng hay không. Nếu như có thể khiến kim đan phát sinh biến hóa về chất, biết đâu sẽ được hoàng thượng hoan hỉ. Lúc đó sắc phong Mạnh gia làm thiên sư chưa chắc là chuyện không thể."
Mạnh Thiên Sở cười khổ nói: "Bỉ nhân trước đó đã nói rồi, không muốn làm thiên sư gì, cho nên không cần phải đề cập nữa."
"Lúc này khác lúc nãy, nếu như ngươi có thể đứng vào hàng ngũ thiên sư, muốn cứu nhạc phụ của ngươi thì có hi vọng rồi."
Lòng Mạnh Thiên Sở chợt động: "Lời này là sao?"
"Thiên Sư có thể tùy lúc tiến cung diện thánh, có thể trực tiếp đề xuất yêu cầu với hoàng thượng. Lúc đó, ngươi cầu hoàng thượng tha tính mệnh cho nhạc phụ ngươi chẳng phải là chuyện khó gì. Giai Âm làm thiên sư đến lúc đó cũng sẽ trợ giúp thêm."
"Đúng a!" Mạnh Thiên Sở cao hứng reo lên, "Không biết hoàng thượng có xem trọng cái dọc tẩu này không."
"Chúng ta chỉ có thể trông cậy vào vận khí thôi. Lão đạo sẽ lập tức viết một phong thư cho vị Hạo linh đạo trưởng tiến cử cho ta khi xưa, nói là ngươi là đệ tử ký danh của ta, để ông ta tiến cử ngươi."
Chủ ý này quá tuyệt! Mạnh Thiên Sở mừng rơn, khom người làm lễ: "Đa tạ đạo trưởng!"
Kim Linh đạo trưởng lập tức lấy giấy bút viết một phong thư tiến cử, kèm theo đó là cái ống điếu đã được bọc kỹ giao cho hai người. Do thời gian khẩn cấp, có thể là đến lúc đó không có cách gì tìm thợ thủ công làm một bộ hút mới, cho nên hai người đã dùng cái dọc tẩu vừa làm để chữa cho Tả lão gia tử khi nãy. Rất may là thợ thủ công của Tả gia đã nắm được phương pháp chế tác ống hút này rồi, sẽ lập tức chế thêm một bộ cho Tả lão gia tử và mẹ ruột của Tả Giai Âm dùng.
Mạnh Thiên Sở nhận lấy thư và ống điếu, Tả Giai Âm cũng mang theo một số dược hoàn nha phiến để đến lúc đó tiến cống tăng thêm hiệu quả.
Hai người rời khỏi Tả phủ, vừa định đánh ngựa rời khỏi thành, Tả Giai Âm liền nói: "Không cần vội, ngựa của chúng ta quá thường, một là chạy không nhanh, hai là chỉ dựa vào hai thớt ngựa này chỉ sợ chưa tới kinh thành đã mệt chết rồi, phải nghĩ biện pháp khác."
"Có biện pháp nào?"
"Chúng ta dọc đường sẽ đổi ngựa mà đi!"
"Chỉ có thể thế, nhưng e rằng khi ngựa mệt rồi mà chúng ta không tìm được chỗ bán ngựa."
"Có chỗ có thể cung cấp ngựa cho chúng ta đó!"
Một lời liền làm tỉnh mộng chúng nhân, Mạnh Thiên Sở vui mừng: "Ý của cô là dùng ngựa của dịch trạm?"
Tả Giai Âm lắc đầu: "Ngựa của dịch trạm không thể coi là quá tốt, chúng ta dùng ngựa của bát bách lý gia cấp của cẩm y vệ!"
"Cái đó... cái đó được không vậy?"
"Sao lại không được, theo ta đi!" Tả Giai Âm dẫn Mạnh Thiên Sở giục ngựa đến thiên hộ sở của cẩm y vệ ở Hàng châu, đưa ngọc bài Thiên sư của nàng ra, nói là có chuyện khẩn cấp cần đến kinh thành. Trực ban của cẩm y vệ không dám chậm trễ, lập tức ra giấy đi đường, dẫn hai thớt ngựa chuyên dùng cho việc truyền tin trong bát bách lý gia cấp, đều là thần câu cho hai người cưỡi nhanh về kinh thành.
Trong tình huống bình thường, một đôi nam nữ vừa ý đẹp lòng nhau cùng đi thì tự nhiên sẽ phong quang vô hạn, nhưng rất tiếc lần này hai người vội đi đường, dọc đường cứ quất ngựa chạy như điên, chẳng còn thời gian đâu mà nói chuyện.
Bát bách lý gia cấp là phương thức truyền tin nhanh nhất thời bấy giờ, chỉ có điều đó chỉ là về mặt ý nghịa, chứ mỗi khi đến một tram ngoại trừ đổi ngựa còn phải đổi người. Trong khi đó, hai người họ chỉ có thể đổi ngựa chứ không đổi người, đến khi mệt nhọc cực kỳ mới dừng lại ở dịch trạm của cẩm y vệ chợp mắt một chút, sau đó tiếp tục chạy như điên. Tuy tốc độ vì thế mà bị ảnh hưởng, nhưng vẫn rất nhanh rồi, đến ngày thứ ba thì hai người đã kịp đến kinh thành. (
Khi đến kinh thành, trời đã về chiều. Vào đến Hạ phủ, hai người gác đang ủ rũ ngồi ở cửa, thấy Mạnh Thiên Sở người đầy bụi phong trần mệt nhọc cùng cực về đến, suýt chút nữa nhận không ra, sau đó mới vội mời hai người vào.
Mạnh Thiên Sở phóng người xuống ngựa, hỏi rõ Hạ phu nhân đang ở phòng khách, liền dẫn Tả Giai Âm tiến nhanh vào.
Lúc này, Hạ phu nhân đang vừa khóc lóc vừa thương lượng cách với Thôi quan của Thuận Thiên phủ là Địch đại nhân. Nói là thương lượng, kỳ thật là Địch thôi quan an ủi bà ta mà thôi.
Mạnh Thiên Sở chạy nhanh vào phòng khách, khom người thi lễ với Hạ phụ nhân: "Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế về đến rồi, tình huống hiện giờ thế nào?"
Hạ phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở về đến, vừa kinh vừa mừng, bước tới nắm tay hắn, không để ý khách sáo gì, buồn bã nói: "Giờ ngọ ngày mai nhạc phụ của con sẽ cùng các đại thần cuối cùng bị đình trượng... trong hai ngày nay, đã có hơn mười đại thần bị đánh chết rồi..." Lời nói của bà ta kinh khủng vô cùng, đến đó nghẹn ngào không thể nào tiếp được nữa.
Chú thích:
(*) Bát bách lý gia cấp: Đây là một phương thức truyền tin với tốc độ nhanh nhất thời cổ. Thời cổ các văn kiện được truyền thông qua dịch trạm, thường mỗi 20 dặm có một dịch trạm, một khi trên công văn có ghi rõ là "Mã thượng phi đệ" (Lập tức truyền đi) thì phải án theo quy định mỗi ngày truyền đi ít nhất là 300 dặm. Nếu như gặp tình huống khẩn cấp, tốc độ truyền có thể đạt đến 400 dặm, 600 dặm, và nhanh nhất là 800 dặm. Khi truyền những văn kiện khẩn cấp, các dịch trạm đều dùng ngựa nhanh, như vậy tuy không phải là thiên lý mã nhưng mỗi thớt ngựa đều cố sức chạy, một ngày có thể gần nghìn dặm. Sau này, cách nói "lục bách lý gia cấp", "Bát bách lý gia cấp" là dùng để biểu kỳ trong tình huống khẩn cấp truyền tin đi cho thật nhanh.
Cái gọi là "truyền tin nhanh tám trăm dặm" ấy tương đương với tin mật và khẩn ở thời hiện đại. Do thời đó không có máy bay, địên tín hay điện thoại, mà chủ yếu dựa vào dịch trạm. Tin tức truyền qua dịch trạm được phân thành hai trăm dặm, 400 dặm, 600 dặm, 800 dặm. Cấp bậc khác nhau sẽ dùng ngựa chạy khác nhau, có thay ngựa hay không, nguời ăn trên lưng ngựa... Đến cấp 800 dặm thì thường ngựa chạy đến chết luôn, người yếu sức cũng cực nhọc quá độ mà mất, cho nên cấp độ này chỉ dành cho biên quan cấp báo hay tạo phản đại quy mô mới dùng. Thời Minh thì các tổ chức đặc vụ được dành nhiều quyền ưu tiên, dĩ nhiên có thể dùng cách này.