Kim Linh lão đạo cũng vô cùng hiếu kỳ, cầm cái tẩu hút đó nhìn đi nhìn lại, mắt sáng rực lên, nói: "Sư gia, cậu lại cái bảo bối hút nha phiến này rất tuyệt! Nếu mà tiến cống cho hoàng thượng thì nhất định sẽ đạt được sự hỉ ái của hoàng thượng. Thật đúng là bảo bối a!"
Tả Giai Âm càng cao hứng hơn, nói: "Sư phụ, Mạnh gia chế tác bảo bối này, hoàng thượng nhất định là sẽ rất thích, thỉnh sư phụ bảo đảm và tiến cử Mạnh gia, để cấp cho huynh ấy một thân phận Thiên sư đi."
Kim Linh đạo tưởng lắc đầu: "Tuy hoàng thượng đang chiêu nạp rộng nhân tài tu đạo, Mạnh gia chế tác bảo bối này càng có thể phát huy diệu dụng của kim đan chúng ta chế tác, nhưng dù gì nó cũng chỉ là một công cụ chứ không phải là kim đan, chỉ sợ hoàng thượng sẽ không xem trọng thái quá. Thiên sư chỉ phong cấp cho người tu đạo, nhưng mà, thấy sư gia nắm rõ nha phiến như trong lòng bàn tay, không biết sư gia có còn nghiên cứu nào khác không. Nếu như có thể luyện ra kim đan tốt hơn, thì vậy tốt quá rồi. Chuyện có làm đạo sĩ tu hành hay không cũng không khó thương lượng, giống như Giai Âm vậy, làm một tục gia ký danh đạo sĩ cũng không sao cả..."
Muốn tạo ra đơn dược tốt hơn từ nha phiến thì đối với một bác sĩ pháp y từ xã hội hiện đại xuyên việt đến đây như Mạnh Thiên Sở chẳng khó khăn gì. Hắn nghĩ thầm: "Kim đan của các người chẳng qua là nha phiến bỏ thêm xuân dược, có gì đây mà kỳ". Nếu như hắn tinh luyện nha phiến rút tạo ra heroin là độc phẩm cao và thuần độ, thì khẳng định sẽ một mạch đoạt luôn chức vị hàng đầu của chúng thiên sư!
Chỉ có điều, trong lòng người Trung Quốc, nha phiến và chuyện mất chủ quyền và nhục quốc thường gắn liền với nhau. Tuy từ lịch sử mà xét, thời nha phiến hoành hành ở Trung quốc là vào thời kỳ Thanh mạt, ở Minh triều chưa thành vấn đề xã hội hay pháp luật, nhưng nếu như hắn đem phương pháp này truyền bá ra, chẳng đảm bảo sẽ không cải biến lịch sử, để rồi cái mũ "Đông á bệnh phu" (Thằng hèn đông á) sẽ chụp lên đầu người Trung Quốc sớm hơn cả mấy trăm năm. Do đó, Mạnh Thiên Sở không hề muốn dùng phương pháp này mà thăng quan phát tài.
Và thế là hắn cười nói: "Đạo trưởng không cần phải khó xử, bỉ nhân thật ra không hề nghĩ sẽ làm đạo sĩ tu hành, cũng không biết luyện đơn vẽ bùa, tự hỏi không phải là người phù hợp chuyện này. Cái tẩu hút này nếu như phải tiến cống, thì cứ coi như là phát minh của Tả cô nương đi."
Tả Giai Âm vội xua tay: "Ta không dám giành cái tốt của người đâu!" Xong quay sang nói với Kim Linh đạo trưởng: "Sư phụ, Mạnh sư gia làm cái ống hút này, con thấy có thể phát huy hiệu dụng của kim đan chúng ta lên gấp mấy lần, giá trị của nó không thua gì bản thân của kim đan đâu, nhất định sẽ lấy được lòng của hoàng thượng. Sư phụ hãy giúp huynh ấy, lấy cái phong hiệu thiên sư từ chỗ hoàng thượng đi!"
Không chờ Kim Linh đạo trưởng lên tiếng, Mạnh Thiên Sở đã giành nói trước: "Không không, Tả cô nương không được làm khó đạo trưởng. Nói cho đúng thì Mạnh mỗ cũng không muốn làm thiên sư gì, nếu như làm thiên sư thật, hoàng thượng bảo ta đi luyện đan, ta luyện không ra chẳng phải là mắt mặt chết được hay sao?"
Kim Linh đạo trưởng cười nói: "Sư gia hiểu rõ về nha phiến như vậy, nếu như hết lòng luyện đan chưa chắc đã luyện không ra. Nếu như Mạnh gia có hứng thứ, chúng ta có thể cùng nghiên cứu chế tạo đơn dược, nếu có thể tìm được thuốc trường sinh bất lão thì quả là công đức vô lượng a!"
Trường sinh bất lão? Hắc hắc, ngay cả các khoa học gia trong thời đại gen di truyền còn chưa làm được, lão đạo sĩ mũi trâu các người làm sao thực hiện được a, thật đúng là trò cười!
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Luyện đan bỉ nhân chẳng có nghiên cứu gì, cũng không có mấy hứng thú, hay là một lòng làm sư gia cho tốt, chuyện này coi như gác lại vậy." Hắn quay sang Tả Giai Âm: "Cô đáp ứng ta, là cây dọc tẩu này ngoài trừ để lệnh tôn đại nhân dùng, thi nghiêm cấm truyền ra ngoài, được không?"
Tả Giai Âm gật đầu: "Yên tâm đi Mạnh gia, ta biết sự lợi hại chỗ nào mà."
Mạnh Thiên Sở cáo từ li khai, Tả Giai Âm thấy phụ thân đã ổn định, liền đi cùng ra. Hai người sánh vai chậm bước qua hoa viên u tĩnh, Tả Giai Âm nói: "Đa tạ huynh đã cứu phụ thân ta."
Mạnh Thiên Sở cười khổ lắc đầu, bản thân hắn đã cứu ông ta hay là hại ông ta đây? Nói sao cũng không rõ: "Lệnh tôn trúng độc đã nặng, nếu tiếp tục hút độc, sớm muộn gì cũng sẽ..."
"Cái đó ta biết," Tả Gia Âm thở dài, "Nhưng còn biết làm sao bây giờ, thấy cha đau đầu phát tác như vậy, kêu gào thảm thiết như vậy, không cho người dùng nha phiến thì có thể làm sao?"
Đây quả là lựa chọn khó cả đôi đường. Mạnh Thiên Sở không có biện pháp nào, đành hỏi: "Xem tình hình vừa rồi, quan hệ giữ sư phụ cô và cha cô không tệ a."
"Hai người họ có giao tình mấy chục năm rồi, ta lúc nhỏ người yếu nhiều bệnh, sư phụ ta được cha ta nhờ vã, thu ta làm đồ đệ, nhưng cho ta ở nhà tu hành."
"Do đó cô cũng biết luyện đan, nên mới làm được thiên sư?" Mạnh Thiên Sở hơi nở nụ cười, nữ đạo cô tu tại gia, thật là có ý tứ a.
Tả Giai Âm cũng cười: "Tuy ta là thiên sư, nhưng không biết luyện đan gì. Kim đan này kỳ thật là sư phụ ta luyện ra, nhưng sư phụ vì để chúng ta có hậu thuẫn mạnh để chiếu ứng, liền nói thành ta và người cùng nghiên chế ra. Do đó, hoàng thượng mới phong ta và sư phụ cùng là thiên sư. Lần này nếu như sư phụ có thể bảo đảm tiến cử huynh làm thiên sư, như vậy thì hay biết mấy."
"Ha ha, vậy hai chúng ta chẳng phải là thành một đôi đạo sĩ rồi hay sao?"
Tả Giai Âm e thẹn nhìn Mạnh Thiên Sở, trong sắc trời mông lung, đôi mắt như sao băng của nàng quả thật mê người.
Mạnh Thiên Sở phát giác lời vừa rồi của mình có điểm không ổn, vội cười ha hả chuyển đổi đề tài, hỏi: "Tả cô nương vì sao lại đem nhiều sự tình như vậy cho ta hay? Kỳ thật, nếu như cô không nói ra thì ta không thể nào biết được."
Tả Giai Âm đứng lại sau khi nghe lời nói "trớt quớt" của hắn, dựa vào cây cột ở hành lang, đưa mắt nhìn tứ phía, sau đó hạ giọng nói: "Nhân vì ta biết huynh rất có tài phá án, ta muốn huynh gia nhập Đông hán."
Mạnh Thiên Sở giật nãy người, cảm giác như có tổ chức đặc vụ đang chiêu sinh mình, hỏi: "Cô để ta gia nhập Đông hán, chẳng lẽ cô là người của Đông hán?"
Tả Giai Âm lắc đầu: "Ta là thiên sư, làm sao phải làm việc cho Đông hán chứ, ta lại không biết phá án."
"Vậy sao cô lại bảo ta gia nhập Đông hán vậy?"
"Ta nghe kể về mấy vụ án huynh phá trước đây, cảm thấy một thân bản lãnh của huynh không nên để bị mai một, nếu như có thể gia nhập Đông hán thì có thể phát huy tài năng của huynh hơn."
"Đáp án này dường như không thể giải thích nguyên do vì sao cô muốn ta gia nhập vào Đông hán a."
Tả Giai Âm cười, nấm tay đấm dứ: "Mạnh gia, dường như huynh còn không hiểu rõ lắm về bản lãnh của thiên sư. Thiên sư muốn tiến cử một người gia nhập Đông hán thì đó chẳng phải là sự tình dễ dàng lắm hay sao."
"Điểm này thì ta biết, điều ta muốn hỏi chính là cô muốn ta gia nhập Đông hán, đối với cô có chỗ lợi gì?"
"Vì sao nhất định phải có lợi mới làm?" Thần tình của Tả Giai Âm hơi có chút kỳ quái, "Ta chỉ cảm thấy với bản lãnh của huynh như vậy, chỉ phá những hình án bình thường sẽ mai một tài năng của huynh. Còn nói đến chỗ lợi, huynh có bản lãnh như vậy lại có chỗ thi triển, ta cảm thấy cao hứng rồi, đó là cái lợi của ta."
"Vậy à? Như vậy thì xinh đa tạ lòng yêu kẻ sĩ của Tả công nương rồi."
"Thế nào? Nếu huynh vừa lòng, ngày mai ta sẽ tiến cử huynh với Đông hán, có chịu không? Ít nhất thì làm một dịch trưởng trước, chờ sau này phá án lập công rồi, sẽ nhanh chóng được thăng chức thôi." Trong lời nói của Tả Giai Âm mang sự hưng phấn không thể ức chế.
Đông hán? Đông hán là đặc vụ, là cơ quan trọng yếu để bảo vệ hoàng quyền, là thứ mà hoàng đế dùng để bài trừ những kẻ không hợp với mình. Đem thân ở trong hoàn cảnh thế này, suốt ngày sẽ phải đối phó với chuyện tranh đấu lọc lừa ngươi ngu ta trá, rất nhiều sự tình phải làm trái với lương tâm, không làm là hay nhất. Tuy có thể như tên Tiếu dịch trưởng vậy thì rất uy phong, nhưng loại uy phong đó không phải là điều mà Mạnh Thiên Sở hi vọng, liền lắc đầu nói: "Đa tạ Tả cô nương, Mạnh mỗ lòng không đại chí, chỉ muốn làm một tiểu sư gia kiếm cơm qua ngày là được. Còn vụ Đông hán này hả, Mạnh mỗ làm cái gì chứ không làm cho Đông hán này."
Tả Giai Âm vô cùng thất vọng, hỏi dồn: "Vì sao?"
"Không vì sao cả, Mạnh mỗ tự cho mình trong sạch, không muốn ô hợp với những kẻ như tên Tiếu Chấn hay đồng bọn."
"À, ta hiểu rồi, huynh ngày đó tấy Tiếu dịch trưởng khi phụ bá tánh, do đó dẫn tới không thích Đông hán luôn, đúng không? Kỳ thật trong Đông hán cũng có người tốt đó."
"Ta biết. Nhưng từ tình huống ngày đó mà xét, chỉ sợ đại bộ phận trong số họ chẳng phải là người tốt gì."
Tả Giai Âm không còn lời gì có thể nói, Mạnh Thiên Sở nói đây là thật tình, nên nàng ngẫm nghĩ một hồi, lên tiếng: "Mạnh gia có thể cải biến a, huynh vào Đôn hán làm đầu mục thì có thể ảnh hưởng người khác, cải biến người khác a."
"Ha ha, châu chấu mà đi đá xe hay sao? Ta không có ngu như vậy, có câu nói cô đã nghe qua chưa? "Ngươi không lên xe thì đừng ngán đường người khác lên xe", thấy Đông hán làm chuyện đen như mỏm chó rồi thì quản vào chỉ sợ bản thân xui xẻo, không quản thì trong lòng không yên ổn, chi bằng không tham gia, để tiêu diêu tự tại sống trong khoái lạc."
"Nhưng một thân bản lĩnh của huynh...."
"Tả cô nương, Mạnh mỗ đích xác là giỏi về nghề phá an. Nhưng mà, teho như ta thấy, Đông hán cần cái gọi là nhân tài phần lớn không phải là nhân tài phá án, mà là giỏi về trò vu khống hãm hại, từ không nói có, lổ trống cho lùa gió vào, chó đâu chó sủa không không để theo gió mà bắt bóng... để tiện bài trừ những kẻ không hợp phục vụ cho kẻ nào đó..."
Tả Giai Âm vội đưa tay bịt miệng Mạnh Thiên Sở: "Đừng! Mạnh gia! Coi chừng tai vách mạch rừng....!"
Môi Mạnh Thiên Sở chạm vào bàn tay thon mềm của Tả Giai Âm, ngửi được mùi u hương trên người nàng, không nhịn được có một cổ nhiệt khí từ đan điền thăng lên đỉnh đầu, bất giác hôn một cái vào lòng bàn tay nàng.
Tả Giai Âm a lên một tiếng, vội rút tay về, run giọng nói: "Mạnh gia... huynh..."
Mạnh Thiên Sở chỉ xung động nhất thời, làm xong rồi hơi có chút hối hận, vội khom người thi lễ: "Tả cô nương, xin lỗi, Mạnh mỗ quả là hoang đường!"
Tả Giai Âm cúi đầu, giọng nói hơi phát run, nhưng ẩn chứa chút e thẹn và ngọt ngào: "Cái đó... cái đó cũng không có gì?"
Không có gì là không có gì? Mạnh Thiên Sở hơi ngẩn người, tiếp đó vui mừng, Tả Giai Âm không giận sự lỗ mãng của hắn khi nãy, hơn nữa lời này còn như khích lệ hắn tiến hành thêm bước nữa.
Mạnh Thiên Sở tâm tình kích động, đưa tay định túm lấy bờ eo nhỏ của Tả Giai Âm. Tả Giai Âm lại như con bướm lượn bay đi, vén tóc lòa xòa trên trán, cười khanh khách: "Mạnh gia, huynh định làm gì?"
"Cô nói đi!" Mạnh Thiên Sở nhân trời tối, cái gan càng lớn hơn, đuổi theo hai bước định ôm chầm Tả Giai Âm.
Tả Giai Âm lại nhanh như thiểm điện né đi, đôi mắt sáng ngời tràn đầy niềm vui: "Huynh định giở trò xấu, ta không thèm nữa!" Xong lắc người, di chuyển ra ngoài thêm mấy bước.
Con gái là như vậy, rõ ràng là mê tít nhà ngươi, nhưng mà cứ làm ra vẻ chợt đến chợt đi, nắng mưa sớm chiều. Mạnh Thiên Sở vừa định đuổi theo, chợt nghe ở xa có người lớn tiếng gọi: "Mạnh sư gia...! Mạnh sư gia...!"
Tả Giai Âm và Mạnh Thiên Sở đều đứng dậy, chuyển người nhìn về phía có âm thanh, dường như là một gia nô của Tả gia đang đứng ở cửa hoa viên nhìn ngó lớn tiếng gọi. Mạnh Thiên Sở mắng thầm hắn một câu, vì giờ nào không tìm lại tìm đúng giờ linh này! Hắn bực bội lên tiếng đáp trả.
Tên gia nô đó hoảng hốt chạy lại, Tả Giai Âm nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao lại hoảng hốt làm vậy?"
Tên gia nô khom người đáp: "Hồ bẩm cô nương, sai dịch của nha môn Nhân Hòa huyện đến nói, Mạnh phu nhân nhờ gọi Mạnh gia về ngay, nói là có chuyện gấp."
"Chuyện gì gấp?" Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm gần như cùng lên tiếng hỏi.
"Tiểu nhân... tiểu nhân không biết, chỉ là nói nhờ nhắn Mạnh gia phải nhanh chóng trở về."
Mạnh Thiên Sở chợt thắt lòng lại: Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Hạ Phượng Nghi và mọi người ở trong nội nha, phương diện an toàn xem ra không thành vấn đề, chẳng lẽ là sanh bệnh? Không kịp nghĩ kỹ thêm, hắn cung tay chào: "Tả cô nương, Mạnh mỗ xin cáo từ."
Tả Giai Âm đáp: "Mạnh gia, Giai Âm sẽ theo huynh đến phủ xem, hoặc có thể là giúp được chuyện gì đó."
"Nếu thế thì xin đa tạ rồi!" Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, với thân phận Thiên sư của Tả Giai Âm, nếu luân về trợ giúp thì quả là không còn gì hơn nữa.
Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm vội đến cửa. Vương bộ đầu đã phái huynh đệ áp giải Lý Nhữ Hàn về đại lao ở nha môn giam lại, còn mình thì cùng các bộ khoái mặc đồ thường chờ ở cửa, đang đứng cùng một chỗ với sai dịch đến từ nha môn. Tên sai dịch đó nhìn thấy Mạnh Thiên Sở ra, liền vội bước tới cung thân thi lễ: "Sư gia, phu nhân gọi ngài mau về."
Mạnh Thiên Sở cũng không hỏi gì nhiều, Vương bộ đầu lúc theo dõi người đã chuẩn bị ngựa, hai người liền leo lên ngựa giục chạy về nha môn huyện Nhân Hòa. Vương bộ đầu và Tống Tường Vũ cũng cưỡi ngựa bám theo sau.
Mạnh Thiên Sở dẫn Tả Giai Âm, Vương bộ đầu cùng mọi người đến tiểu viện trong nội nha của mình, tiến vào phòng thấy trong đó không có mấy người, xem ra thì chẳng phải Hạ Phượng Nghi hay ai đó sinh bệnh, lòng hắn liền hơi an tâm. Phi Yến nghe động vội chạy ra đón.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mạnh Thiên Sở nhìn một cái là thấy Phi Yến đã khóc hai mắt sưng húp, không khỏi co thắt cả cõi lòng.
Phi Yến nhìn Hàn mụ gác cửa đứng xa xa, liền đi sát lại gần hắn hơn hạ giọng nói: "Mợ chủ vủa nhân được thư từ nhà cha mẹ ở kinh thành, nói... nói lão thái gia đã xảy ra chuyện rồi...!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Lão thái gia bị... bị bắt rồi...!"
"A? Chuyện là thế nào?" Mạnh Thiên Sở vội hỏi.
"Em... em cũng không thể nói rõ, thiếu gia người mau vào trong, mợ chủ khóc không còn biết gì nữa rồi."
Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm vội chạy vào phòng, thấy Hạ Phượng Nghi đang ngồi trên ghế nước mắt ràng rụa, trên trà kỷ bên cạnh có đặt một phong thư đã mở.
Thấy Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm tiến vào, Hạ Phượng Nghi đứng lên mắt nhòe lệ gật đầu chào Tả Giai Âm, sau đó nói với Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, phụ thân người..."
Mạnh Thiên Sở cầm phong thư lên xem qua một lượt, bấy giờ mới biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.