Hình Danh Sư Gia

Chương 108: Nguyên tắc làm người




Viên chủ bạc hạ giọng nói: "Sư gia, án của khuyển tử phiền ngài phí tâm nhiều. Tận mắt chứng kiến ngài mang thương thẩm án, ti chức vô cùng kính bội. Lần này sư gia bị thương rất nặng, ti chức vốn muốn mua gà hầm đến biếu sư gia bồi bổ thân thể, nhưng sợ mua không trúng ý, cho nên mới gửi chút ngân lượng này để sư gia cho người dưới đi mua gà mua cá gì đó tẩm bổ thân thể. Ngân lượng không nhiều, một chít tâm ý đây thỉnh sư gia cười mà nhận cho."

Mạnh Thiên Sở quét mắt nhìn hộp chứa bạc, đều là đĩnh bạc mười lượng xếp chỉnh tề đầy cả hộp. Chỉ cần quét mắt là hắn biết số đó ít nhất hai trăm lượng!

Hà, hai trăm lượng để mua thịt gà thịt vịt, vậy tổng cộng được bao nhiêu cả cà? Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, lão tiểu tử này thật là biết nói chuyện, mỉm cười cung tay nói: "Viên đại nhân, ngài quá khách khí rồi, nhưng mà số bạc này bỉ nhân không thể thu. Án của lệnh lang bỉ nhân sẽ nghiêm chỉnh chấp pháp, đề xuất ra ý kiến xử lý cụ thể. Cuối cùng phán thế nào, còn phải chờ đại nhân định, bỉ nhân cũng không làm chủ."

Viên chủ bạc gấp lên, khẽ nói: "Sư gia, chúng ta đều là người minh bạch, không nói vòng vo nữa. Sự vụ liên quan đến hình dành tri huyện đại lão gia không biết gì mấy, chẳng phải là dựa hết vào ý kiến của ngài hay sao? Hơn nữa, trưa nay tri huyện lão gia đã nói rồi, chuyện này do ngài hoàn toàn quyết định, do đó xử lý thế nào chẳng phải một câu của ngài là xong hay sao?"

Nói đến đây, Viên chủ bạc lại thở dài, lắc lắc đầu, "Ai! Ti chức chỉ có một đứa con trai, vừa mới thành hôn mà đã xảy ra chuyện này, còn chưa kịp lưu lại hậu nhân cho chúng tôi, nếu mà... nếu mà con tội bị xử tử... thì ... ai! Đáng thương cho Viên gia từ đây tuyệt hầu rồi... sau này khi ti chức chết, ngay cả người mang bài vị ngắn ngủn cũng không có a..."

Viên chủ bạc nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, lệ già ức ra, đưa tay áo lau khóe mắt, sụt sịt mấy tiếng nói tiếp: "Viên mỗ biết sư gia ngài rất khó xử, không dám mong mỏi gì, chỉ có thể lưu lại một mạng của con tôi là đủ mừng rồi..."

Hình phạt ở Minh triều chia ra làm năm loại: si (đánh roi, bằng bàn vã), trượng (đánh hèo, bằng cây to), đồ (bắt giam hoặc làm khổ sai), lưu (đi đày), tử (bắt cho chết, gồm nhiều hình thức xử chết khác nhau). Ngoại trừ tử hình, lưu hình nặng nhất cũng chỉ là bối tỉnh li hương, đến chỗ đi đày làm phục dịch trong một kỳ hạn nhất định thường là ba đến sáu năm. Sau khi mãn hạn thì có thể trở về cố hương, tương đương với hình thức tù chung thân ở thời hiện đại thì ngoài chuyện tước đoạt sự tự do, kỳ hạn ngắn hơn nhiều, còn có hy vọng trở về làm lại từ đầu. Do đó, Viên chủ bạc yêu cầu ít nhất là giữ lại mạng cho con, sau đó bỏ ra chút tiền để mua chuộc công sai áp giải và quan viên sở tại, sau mấy năm thì có thể trở về.

Mạnh Thiên Sở thở dài: "Viên chủ bạc không cần bi thương, nếu như ngài đã lo cho án của lệnh lang, dù sao thì ngài cũng là quan phó trong nha môn, cũng có thể nói thẳng với ngài rằng, sau khi thông qua sự thẩm tra của bỉ nhân, từ các chủng chứng cứ biểu hiện, lệnh lang thuộc về tội ngộ sát, trong lúc say rượu không biết gì đã đè chết Lâm Tư, do đó, chỉ cần giao tiền chuộc là có thể thả người."

Viên chủ bạc mừng quá đổi đứng dậy vái dài: "Đa tạ... đa ta ân cứu mạng của sư gia...."

Mạnh Thiên Sở không có sức ở eo, không đứng dậy trả lễ được, xua tay nói: "Viên đại nhân nặng lời rồi, đó là sự thật của án này, cho dù Viên đại nhân không đến tống lễ thì bỉ nhân cũng viết phán từ như thế mà thôi. Do đó, số ngân lượng này Viên đại nhân mang về đi."

Viên chủ bạc đã vui đến các nếp nhăn trên mặt đều kéo lại với nhau, nghĩ Mạnh Thiên Sở đưa ra phán quyết này đương nhiên là có chút công lao của rương ngân lượng này, và lời của Mạnh Thiên Sở nói trả ngân lượng chẳng qua là cho có vẻ chí công vô tư mà thôi, liền xua tay liên tục: "Không không, tiên sinh, đó chỉ là chút lòng thành của bỉ nhân, tuyệt không có ý gì cả, ngài nhất định phải giữ lại. Không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của sư gia nữa, Viên mỗ xin cáo từ." Ông ta đứng dậy xá một lễ nữa, rồi sợ Mạnh Thiên Sở kéo trả lại lễ, vội vã bỏ đi.

Mạnh Thiên Sở thở dài: "Viên đại nhân, nếu ngài không mang số lễ kim này đi, bỉ nhân không quản chuyện này nữa, để tri huyện đại nhân tự định đoạt vậy."

Viên chủ bạc sợ quá vội dừng lại, quay người, thần tình bối rối: "Sư gia, ngài đây là...., Viên mỗ chỉ là muốn tỏ chút thành ý, tuyệt không có..."

"Bỉ nhân hiện giờ đích xác là có điểm khuyết tiền, nhưng quân tử ái tài thủ chi hữu đạo (quân tử dù thích tiền những cũng phải giữ đạo lý), nếu như số tiền này liên quan đến chức vụ của bỉ nhân, là đó là tiền hối lộ, dù là nhận hối lộ mà không gây ra chuyện phạm pháp cũng không được. Do đó, thỉnh Viên đại nhân thu lại đi."

Viên chủ bạc thấy Mạnh Thiên Sở nói mấy lời này một cách chém đinh chặt sắt, cảm kích vô cùng, vừa định giải thích một chút rồi thu bạc lại, thì ngoài cửa truyền vào tiếng thưa của bà giữ cửa Hàn thị: "Thiếu gia! Lâm chưởng quỹ đến thăm."
Viên chủ bạc giật mình a lên một tiếng, hơi hoảng loạn, nhìn bốn phía định trốn. Mạnh Thiên Sở chỉ vào rương nhỏ chứa đầy bạc trên bàn, rồi chỉ vào bình phong bên cạnh. Viên chủ bạc hội ý, vội ôm hộp vạc tiến vào sau bình phong trốn.

Chờ y ẩn đi rồi, Mạnh Thiên Sở mới nói: "Thỉnh ông ta vào!"

Lát sau, bà gác cửa Hàn thị dẫn theo Lâm chưởng quỹ chậm bước tiến vào, vài dài một lễ. Mạnh Thiên Sở mời ngồi, Lâm chưởng quỹ ngồi xuống ghế dành cho khách, hàn huyên vài câu, Phi Yến ra dâng trà, lui vào đóng cửa lại xong, ông ta mới hạ giọng nói: "Sư gia, tại hạ mạo muội đến bái phỏng, biết sư gia ngày trước thụ thương, không dám ở lâu, hay là nói thẳng vào đề vậy. Tại hạ đặc biệt đến đây biểu thị sự cảm tạ." Nói xong, móc từ trong người ra một tờ giấy, đặt xuống bàn.

Điểm này Mạnh Thiên Sở đã đoán trước được, vì hắn giúp chủ tra ra chân hung gây án giết con gái ông ta, Lâm chưởng quỹ này là đại thương nhân số một số hai ở Hàng châu, để biểu hiện chút lòng cảm tạ là chuyện hợp tình. Chỉ có điều, đây chỉ sợ không phải là mục đích chủ yếu của ông ta, mà là vì Viên Thiết Hà mà đến. Con gái bảo bối của ông ta bị Viên Thiết Hà giết chết, trừ khi Viên Thiết Hà đền mạng cho con gái, oán khí trong lòng ông ta không thể nào tiêu. Do đó phần lễ vật này nhất định là đến mua mạng của Viên Thiết Hà!

Điều Mạnh Thiên Sở đang hiếu kỳ chính là Lâm chưởng quỹ chuẩn bị ra cái giá bao nhiêu để mua mạng của Lâm Thiết Hà? Viên chủ bạ ra gia hai trăm lượng bạc, Lâm chưởng quỹ đưa tờ giấy này ra là gì? Là ngân phiếu? Hay là giấy tờ nhà đất? Chưa mở ra, hắn không thể biết chính xác được.

Lâm chưởng quỹ dùng tay vỗ vỗ lên tờ giấy đó, nói: "Sư gia, đây là giấy tờ một quán rượu nhỏ ở Hàng châu này của tại hạ, ở bên cạnh Tây hồ, sinh ý cũng được, xin tặng sư gia coi nhà là một chút tâm ý của tại hạ, mong sư gia cười mà nhận cho. Ngày mai tại hạ sẽ bảo trướng phòng đến phủ lo thủ tục bàn giao."

Ha ha, tặng lễ mà tặng luôn cả một tòa tửu lâu, thật là li kỳ! Hắn chuyển niệm tưởng, bản thân hiện giờ thiếu nhất là tiền mặt, tặng một hai trăm lượng thì cuối cùng cũng tiêu sạch. Có tòa tửu lâu này xem ra cũng có nguồn thu nhập, sau này không sợ không có tiền nữa. Chỉ có điều, loại tiền này chỉ sợ không dễ lấy a.

Mạnh Thiên Sở cũng không điểm phá dụng ý của ông ta, chỉ cười điềm đạm, chấp quyền nói: "Lâm chưởng quỹ, bỉ nhân trinh phá án kiện đều là làm theo phận sự, sao lại có thể thu lễ của ngài chứ, hơn nữa còn quý trọng như vậy."

Lâm chưởng quỹ khẽ đáp: "Sư gia nói vậy là xa cách quá rồi. Án của tiểu nữ nhọc tiên sinh phí tâm. Đây chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, sau này còn có nhiều chuyện mong nhờ ở sư gia a."

Nói đến chính đề rồi! Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, Lâm chưởng quỹ này giàu có một phương, tửu lâu mà ông ta tống tặng chỉ sợ không phải là tửu quán nhỏ nhoi gì, mà là một tòa tửu điếm năm sao rồi. Chỉ có điều, đối với loại đại phú thương như ông ta, một tòa tửu điếm năm sao thì như thế nào? Chẳng qua là một chút lông nhỏ nhoi bề ngoài mà thôi.

Mạnh Thiên Sở khẽ đẩy lại tờ giấy, lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị chân chính, cười lạnh hỏi: "Lâm chưởng quỹ, ngài tặng bỉ nhân một tòa tử lâu có phải là muốn mạng của Viên Thiết Hà? Hà hà, mua một nhân mạng thì một tòa tửu lâu còn ít quá, cho dù cộng thêm mọi gia sản của Lâm gia cũng không đủ đâu..."

Thần tình của Lâm chưởng quỹ có vẻ lang bái, chen lời: "Sư gia, ngài..."

Sự từ chối vụ hối lộ trị giá khách sạn năm sao khiến cho Mạnh Thiên Sở cảm thấy trong ngực hào khí bốc trời, ngữ khí càng lạnh hơn, xua tay nói: "Nếu như dùng toàn bộ gia sản của ông, cộng thêm cái đầu của ông cũng sợ không thể mua được mạng của Viên Thiết Hà - giết người thường mạng, ông giết Viên Thiết Hà, bỉ nhân giết ông, một mạng đổi một mạng, thế nào?"

Lâm chưởng quỹ đỏ hồng mặt, nhất thời không biết nói sao cho phải.

Mạnh Thiên Sở tiếp tục lạnh lùng nói: "Nếu như đã nói đến chuyện này, bỉ nhân không sợ nói thẳng, bỉ nhân đã tra rõ ràng, lệnh ái bị Viên Thiết Hà ngộ sát, tội của Viên Thiết Hà theo luận chỉ cần nạp thục là miễn hình. Do đó, nếu như ông tính toán làm vậy chỉ sợ là vô ích thôi."

Lâm chưởng quỹ vội hỏi: "Lời này là thật?"

"Hừ! Bỉ nhân trước giờ không nói chơi." Hắn móc từ trong người ra lời phán đã được Mộ Dung Huýnh Tuyết viết sẵn, đưa tay ra: "Bỉ nhân đã nghĩ sẵn lời phán rồi. Bỉ nhân đã nói qua là nhất định sẽ chí công vô tư xử án này."

Mạnh Thiên Sở nhìn Lâm chưởng quỹ chầm chầm, muốn nhìn vẻ bối rối và thất vọng của ông ta, không ngờ Lâm chưởng quỹ lại tỏ vẻ vui mừng, thưa: "Sư gia, ngài hiểu lầm rồi, bỉ nhân tuyệt không muốn yêu cầu ngài giết Thiết Hà báo thù cho tiểu nữ, đối với tiểu tế Thiết Hà, nếu như xảy ra tình huống như sư gia nói vậy, thì tại hạ đã an tâm rồi. Ai... tại hạ trung niên mà mất con gái, đích xác là rất bi thương. Chỉ có điều đây nếu như là cái chết ngoài ý muốn, cũng không thể trách người khác được, đều là cái mệnh của tiểu nữ nó như vậy a..."

Mạnh Thiên Sở hơi bất ngờ: "Ông... ông tặng ta tửu lâu đó không phải là để ta phán Viên Thiết Hà tử tội, để báo thù cho con gái của ông hay sao?"

Lâm chưởng quỹ lắc đầu: "Phần lễ vật này tại hạ thật sự cảm kích sư gia đã phá án này, muốn tỏ lòng cảm tạ và thân cận với sư gia thêm một chút, tuyệt không có dụng ý gì khác. Còn về Thiết Hà, ai, ta và cha của nó giao tình nhiều năm, mới đầu nghe con gái bị giết chết, tại hạ quả thật là đau không muốn sống, nhận định là Thiết Hà làm. Lúc đó nghĩ cho dù có tán tận gia tài cũng phải lội tặc nhân ra trừng trị băm vằm, thế con gái tôi báo cừu, để giải cái hận trong lòng. Nhưng sau vài ngày suy nghĩ, tại hạ từ từ tưởng thông. Sinh tử có mạng, phú quý tại trời. Cho dù là tiểu nữ có thật bị Thiết Hà giết, tôi cũng không sắp bày hối lộ để khép nó vào tử tội đâu."

Đến lúc này thì đằng sau bình phong có tiếng a nhỏ, xem ra là Viên chủ bạc khi nghe lời của Lâm chưởng quỹ, tâm tình kích động nên nhịn không được phát thành lời.

Lâm chưởng quỹ không chú ý gì, thở dài một cái nói tiếp: "Vào chiều nay khi nghe sư gia giải thích, tại hạ có chủng cảm giác là Thiết hà trong lúc say rượu ngủ say vô tình đè chết tiểu nữ. Tại hạ với cha hắn giao tình nhiều năm, Thiết Hà lớn lên dưới mắt của tại hạ, đừng xem hắn mập mạp thổ lỗ, kỳ thật tâm địa thiện lương, đối với người hòa thiện. Tối hôm đó hắn đánh tiểu nữ, chẳng qua là Lâm gia tôi sai trước, không nên ẩn giấu chuyện này, cho nên, ai..., hiện giờ tra rõ rồi là tốt rồi. Nếu như đây là chuyện ngoài ý muốn, tại hạ càng không trách tội Thiết Hà. Tại hạ đêm nay mạo muội đến bái phỏng sư gia cũng là muốn đem ý này trình cho sư gia rõ..."

Nói đến đây, Lâm chưởng quỹ đứng dậy, thần tình buồn thui, cung tay xá xá: "Sư gia, tại hạ xin cáo từ."

"Lâm chưởng quỹ! Khế ước của tửu lâu này ngài hãy mang về đi."

Lâm chưởng quỹ thần tình thê lương, vái thêm một lễ dài nữa: "Con gái tại hạ chết rồi, cần nhiều tài sản nữa để làm gì? Sư gia, ngài hãy thu giữ đi. Ngài mang thương phá án, giúp cho tại hạ hiểu được chân tướng tiểu nữ bị hại. Tại hạ vô cùng cảm kích, chỉ muốn biểu đạt chút lòng thành, không có ý gì khác."

Mạnh Thiên Sở thấy ông ta đáng thương, thầm nghĩ ông ta không cầu gì ở mình, thuần túy là cảm kích. Tửu lâu này như vậy không thể gọi là hối lộ, trong khi đó hắn đang cần dùng tiền, chi bằng thu lại vậy: "Vậy thì được, xin đa tạ Lâm chưởng quỹ vậy, mong ông bớt đau buồn chấp nhận sự thật thôi."

Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở lớn tiếng gọi Hàn thị tiến vào, tiễn Lâm chưởng quỹ ra khỏi nội nha.

Lâm chưởng quỹ đi rồi, Viên chủ bạc ôm rương bạc nhỏ từ từ bước ra sau bình phong, đứng giữa phòng nhìn ra ngoài cửa, ngẩn ngơ không biết nghĩ gì. Thật lâu sau, ông ta mới từ từ quay đầu lại, đặt rương bạc xuống bàn, lời có hơi khàn khàn: 'Sư gia, Viên mỗ... Viên mỗ vô cùng hổ thẹn... chút tâm ý này những mong sư gia lưu lại..."

Mạnh Thiên Sở kiên định lắc đầu: "Làm người phải có nguyên tắc, nguyên tắc của ta là cái gì không nên lấy thì kiên quyết không lấy (Đương nhiên, nên lấy thì không khách khí rồi). Ông tặng bạc với mục đích là cầu tình cho con trai ông, do đó bạc ấy là hối lộ, ta không thể lấy. Nhưng mà ông an tâm, ta không phải vì chuyện này mà loạn phán, vẫn y như cũ chí công chấp pháp, đề nghị lên để tri huyện lão gia quyết định cuối cùng."

Lời này khiến Viên chủ bạc càng hổ thẹn hơn, vái dài: "Đa tạ sư gia, vậy Viên mỗ xin cáo từ, sau này có điều gì cần dùng đến Viên mỗ, phó thang đạo hỏa quyết không chối từ."

Tiễn Viên chủ bạc xong, Mạnh Thiên Sở rất vui. Án này xem ra không uổng công phá, kiếm được một tòa tửu lâu a, hà hà, thật sướng! Hắn gọi Hạ Phượng Nghi, Phi Yến và Mộ Dunh Huýnh Tuyết ra, kể lại chuyện này, ba người đều cao hứng cho hắn, nhất là Hạ Phượng Nghi.

Lại nói chuyện một hồi, Mộ Dung Huýnh Tuyết cáo từ ra về.