Hình Chiến - Đạm Nguyệt

Chương 1: C1: Phù dẫn




Bên trong tấm màn lụa lay động, có hai cơ thể trần trụi đang quấn chặt lấy nhau trên giường.

Tư Yến rong ruổi trên người Hình Chiến, hai tay cường tráng chống bên tai nàng, thắt lưng nhấp mạnh xuống từng nhịp khiến nàng cau mày thở dốc. Nhìn mỹ nhân lạnh lùng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có dưới sự tấn công của mình, hắn lại càng ra sức đẩy mạnh hơn, làm đóa hoa mềm mại kia liên tiếp phun ra mật dịch, giúp cho hắn càng thêm thuận lợi ra vào.

Hình Chiến nhẹ nhàng nhắm mắt, khuôn mặt ửng đỏ vì sinh lý, hai tay nàng khoanh lại đặt lên ngực, tùy ý để người đàn ông đùa nghịch thân thể mình, mặc hắn thỏa sức giải tỏa dục vọng.

Tư Yến, tự Vu Phi, là chủ nhân của nàng và cũng là Nhiếp Chính Vương của đất nước này.


Địa vị tôn quý, dưới một người trên vạn người, ngay cả Hoàng đế cũng phải nể mặt hắn ba phần. Tuổi trẻ anh tuấn, can đảm thận trọng, giỏi thao túng quyền lực, cả triều văn võ không ai không kính sợ hắn.

Về phần Hình Chiến, mọi người trong vương phủ đều biết, nàng vì hắn mà tồn tại.

Hình Chiến, tự Phù Dẫn. Từ nhỏ nàng đã nhận được sự giáo dục và rèn luyện khắc nghiệt nhất chỉ để bảo vệ Tư Yến, ngay cả khi phải trả giá bằng cả tính mạng.

... Nếu ngay cả mạng cũng có thể bỏ, vậy thì đêm đầu tiên, thứ quý giá nhất đối với một người phụ nữ cũng có thể đem đi dâng hiến.

Mười hai tuổi, Hình Chiến được sắp xếp đi theo Tư Yến, mười sáu tuổi, nàng trở thành người phụ nữ của Tư Yến. Năm nay là năm thứ mười của nàng với tư cách hộ vệ, giữa bọn họ gần như đã có những ăn ý ngầm, chỉ cần một ánh mắt của hắn là nàng biết mình nên làm gì.

Chẳng hạn như vừa rồi nàng chỉ tới để báo cáo công chuyện, nhưng khi thấy ánh mắt hắn lướt qua bát thuốc tránh thai trên đầu giường, nàng biết mình nên cởi quần áo, chủ động nằm xuống giường.

Tư Yến không phải người có kiên nhẫn khi ở trên giường, hắn sẽ không tốn thời gian để chờ nàng ướt át, bình thường đều là nhéo âm đế rồi trực tiếp vọt vào, thành ra dạo đầu lúc nào cũng hơi đau. Nhưng Hình Chiến không sợ đau, cũng không oán hận gì về sự thô lỗ của hắn, bởi Tư Yến là chủ nhân của nàng, mà chủ nhân thì làm gì cũng đúng.


Sau một lúc lâu, Tư Yến mới thở hổn hển rời khỏi cơ thể Hình Chiến, một tay vuốt ve côn th*t thô dài, bắn tinh dịch trắng đục lên chiếc bụng phẳng lì của nàng.

Đôi mắt đầy dục vọng của Hình Chiến chớp chớp vài lần lấy lại sự tỉnh táo. Nàng nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy bát thuốc trên đầu giường, mày cũng không nhăn uống một hơi cạn sạch.

Tư Yến thong thả lau người, ánh mắt sắc bén nhìn vào bên mặt hoàn mỹ của nàng. Từ đầu tới cuối Hình Chiến chỉ cụp mắt, nàng chỉnh trang lại dung mạo, mặc bộ đồ màu đen tiện hành động, cuối cùng là đeo lên chiếc mặt nạ màu xám bạc che đi nửa dưới khuôn mặt dưới cái nhìn chăm chú của hắn.

Thấy nàng chỉ để lộ ra đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, Tư Yến mới vừa lòng thu hồi tầm mắt. Thật ra từ trước khi Hình Chiến mười bốn tuổi, hắn đã sai người chế tác mặt nạ, nhưng thực sự hạ lệnh bắt nàng đeo lên lại là năm nàng mười sáu tuổi.

Dù sao Hình Chiến đi đến đâu cũng sẽ gây náo loạn đến đấy, mà hắn thì thích yên tĩnh, chỉ thấy những lời cảm thán đó thật phiền phức, vậy nên đơn giản mà che giấu khuôn mặt của nàng lại. Hơn nữa, nếu đã là người phụ nữ của hắn, cho dù không có danh phận thì cũng không thể để người ngoài thích nhìn thì nhìn, rất kỳ cục.


Xuống giường mặc quần áo xong xuôi, bọn họ từ quan hệ bạn giường lại trở về với quan hệ chủ nhân và hộ vệ.

Hình Chiến đứng yên trước mặt người đàn ông đang khỏa thân, nhìn nha hoàn đi vào sau khi được Tư Yến gọi, thay hắn chải tóc đội mũ, mặc quần áo vớ. Nàng chưa bao giờ phải bưng trà rót nước, tắm gội thay quần áo cho hắn, mấy chuyện chăm sóc rườm rà đó không liên quan đến nàng.

Nàng chỉ cần cầm chắc kiếm trong tay, đặt sinh tử của bản thân lên để bảo vệ hắn. Hoặc có thể nói, Hình Chiến từ lâu đã coi mình như một thanh kiếm.

Khắp thiên hạ chỉ có duy nhất Tư Yến mới có thể sử dụng thanh kiếm mang tên Hình Chiến.