Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 62




Hôm sau là chủ nhật. Chạng vạng, tại một nhà hàng Trung Quốc, chiếc bàn đủ cho hơn mười người lại chỉ bày ba bộ chén đũa, có vẻ rộng rãi quá mức cần thiết.

Tống Khải Minh hẳn thấy kỳ lạ, vừa lật xem menu, vừa hỏi, “Chị dâu với cháu gái em không tới sao?”

“Không tới.” Lâm Dục Thư uống nước trà, chậm rì rì nói, “Anh hai tưởng là đi gặp gỡ xã giao.”

Tối hôm qua Lâm Dục Thư hẹn Lâm Dĩ Tắc ăn cơm, vốn là định cho Tống Khải Minh ra mắt.

Ai ngờ vừa nghe thấy “sếp mới của tập đoàn Vĩnh Tinh” muốn hẹn ăn cơm, Lâm Dĩ Tắc liền đặt luôn bàn ở đây.

“Tức là anh vợ còn chưa biết chuyện của chúng ta.” Tống Khải Minh khép lại menu, đưa cho người phục vụ.

“Đại khái thế.” Lâm Dục Thư nói, “Nhưng anh ấy biết anh là CEO mới.”

Vừa dứt lời, Lâm Dĩ Tắc từ ngoài cửa đi vào, tây trang thẳng thớm, cổ thắt khăn lụa trang trọng, khác hẳn kiểu ăn mặc tùy ý của hai người. Lâm Dục Thư biết chỉ có những dịp vô cùng trang trọng, anh y mới ăn mặc ra sức như vậy.

“Ngại quá, tôi tới muộn.” Lâm Dĩ Tắc thân thiện vươn tay phải, “Chào tổng giám đốc Tống.”

Thật ra chưa tới giờ hẹn, chỉ là Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh tới sớm hơn. Lâm Dĩ Tắc nói vậy là khách sáo mà thôi.

Lâm Dục Thư muốn kêu Lâm Dĩ Tắc đừng câu nệ như vậy, lại thấy Tống Khải Minh đứng dậy, bắt tay Lâm Dĩ Tắc, nói “Chào đại ca.”

Lâm Dĩ Tắc hoang mang ra mặt, khó hiểu nhìn Lâm Dục Thư: “Đại ca?”

Đã gọi Tống Khải Minh là tổng giám đốc Tống mà Tống Khải Minh còn gọi “đại ca” thì nghe thực quỷ dị.

“Tổng giám đốc Lâm chứ.” Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh, nhắc nhở hắn đổi cách xưng hô.

Thực ra kêu đại ca cũng không sai, nhưng Lâm Dĩ Tắc đã mở màn như vậy rồi, Lâm Dục Thư cũng chỉ có thể phối hợp trước đã.

“Tổng giám đốc Lâm.” Tống Khải Minh ngoan ngoãn sửa lại, kết quả Lâm Dĩ Tắc càng thêm hoang mang.

Ngẫm lại cũng đúng, Tống Khải Minh là cấp trên, sao có thể tới phiên Lâm Dục Thư dạy bảo hắn cách làm việc.

“Tiểu Thư, chú sao vậy?” Lâm Dĩ Tắc nhíu mày, “Tổng giám đốc Tống là lãnh đạo của chú, sao lại để người ta ngồi bên cạnh?”

Được rồi, hiện tại Lâm Dục Thư có thể chắc chắn, anh y thật sự là không hề biết mối quan hệ của hai người họ.

Tống Khải Minh đổi tới ngồi giữa, gần về phía Lâm Dĩ Tắc hơn.

Đồ ăn được bưng lên, Lâm Dĩ Tắc không ngừng giới thiệu những món chiêu bài của nhà hàng này, cứ như là sợ Tống Khải Minh cảm thấy chọn này không đủ tốt vậy.

Tống Khải Minh bắt đầu câu nệ theo, hẳn là không quen với việc Lâm Dĩ Tắc hạ mình như thế.

Một bữa cơm càng ăn càng kỳ quái, vài phút sau, Lâm Dục Thư rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Anh hai, hôm nay không phải tới bàn công việc, cứ coi hắn như bạn bè là được rồi.”

“Đúng vậy,” Tống Khải Minh gật đầu, “Em và Lâm Tiểu Thư là bạn bè.”

Xưng hô này vừa ra khỏi miệng, Lâm Dĩ Tắc tức thì thả lỏng, tư thế ngồi cũng giãn hẳn ra. Anh ta có chút kinh ngạc hỏi: “Các chú chơi với nhau từ khi nào?”

“Chuyện này dài lắm.” Lâm Dục Thư nhấp một ngụm trà, “Thi thoảng em tới chỗ Lư Tử Bác chơi xe. Anh ấy cũng thế.”

“Ra là thế.” Lâm Dĩ Tắc kéo xuống cái khăn lụa trên cổ, tay gắp đồ ăn cũng tốc độ hẳn lên, “Vậy chẳng phải là giấc mơ của chú trở thành sự thật sao?”

“Instagram.” Tống Khải Minh cười, nhìn Lâm Dục Thư hỏi, “Em còn âm thầm follow anh cơ à?”

“Chứ còn gì nữa.” Lâm Dĩ Tắc nói, “Ngay cả quần áo cũng mặc theo ch ——”

“Anh!” Lâm Dục Thư cau mày buông đũa, rõ ràng là y nói không bàn công việc, giờ lại lôi công việc ra nói, “Anh biết Tống Khải Minh là CEO mới, anh không hỏi xem về sau người ta tính toán phát triển Vĩnh Tinh như thế nào sao?”

“Ặc,” Lâm Dĩ Tắc bị Lâm Dục Thư làm cho hoang mang, lại đổi về cách xưng hô vừa rồi, “Vậy tổng giám đốc Tống có muốn chia sẻ chút không?”

“Trước mắt trọng tâm vẫn là S-power,” Tống Khải Minh thu lại ý cười, “Sau đó sẽ xây một trường đua cấp quốc tế.”

Lâm Dĩ Tắc gật đầu, “Nghe đồn vì tranh hạng mục này mà chú lật sếp Thiệu.”

“Ừm, ít nhiều là nhờ Tiểu Thư.” Tống Khải Minh nói, gắp một miếng sườn cho y.

Lâm Dĩ Tắc lại bắt đầu hoang mang, Lâm Dục Thư vội vàng hỏi: “Vậy… Anh hai, anh còn nghe nói chuyện gì khác không?”

“Quả thực có nghe được một chút,” Lâm Dĩ Tắc buông đũa, làm Lâm Dục Thư bỗng chốc bồn chồn cả người, “Có người nói chú đắc tội cụ Thiệu phải không?”

Ra là việc này.

Lâm Dục Thư gặm xương sườn, hỏi: “Anh nghe ai nói?”

“Trong công ty có người đồn đoán. Nhưng cũng không thấy chú bị gì.”

“Em bị giáng chức.”

“Thế thì còn ra cái gì nữa?” Lâm Dĩ Tắc nhíu mày, “Về nhà đi, đúng lúc năm nay công ty đang định thuê CEO, vậy cho chú làm càng yên tâm.”

CEO Tấn Tiệp sao?

Nghe có vẻ cũng không tồi.

Lâm Dục Thư gặm xương sườn nghĩ thầm.

“Từ từ.” Tống Khải Minh đột nhiên mở miệng, “Đấy chỉ là tạm thời, em sẽ mau chóng khôi phục vị trí CEO cho em ấy.”

“Nhưng tình cảnh chú ấy như thế có chút khó xử đấy.” Lâm Dĩ Tắc nãy giờ vẫn thực khách khí, lúc này đột nhiên khăng khăng nói, “Lúc trước hai vị sếp cũ sếp mới chỉ là ngầm tranh đấu, hiện tại chia phe phái rõ ràng rồi, kêu Tiểu Thư nhà chúng ta kẹp ở giữa thì còn ra thể thống gì?”

“Em ấy không bị kẹp ở giữa,” Tống Khải Minh không thoái nhượng, “Em âyd là người của em.”

“Vậy chắc chắn chú ấy sec bị phe kia gây khó dễ.”

“Em sẽ bảo vệ em ấy thật tốt, mặt khác, bản thân em ấy cũng rất có năng lực, sao không phải em ấy gây khó dễ cho bên kia?”

Lại nữa.

Tống Khải Minh giống như chưa bao giờ biết vận dụng truyền thống kính già yêu trẻ của Trung Quốc, chỉ cần không hài lòng liền cãi lộn với trưởng bối.

“Đây là em tôi. Đến Vĩnh Tinh chẳng qua chỉ là để rèn luyện năng lực, về nhà làm không phải là chuyện hiển nhiên sao?” Tuy rằng Lâm Dĩ Tắc vẫn nói chuyện từ tốn nhưng y biết anh y cũng đã có chút không vui.

“Em ấy vẫn là bảo b——”

“Làm ở đâu là chuyện của em.” Lâm Dục Thư vội cắt lời, lại nói với Lâm Dĩ Tắc, “Em suy xét đã, trước khi nghỉ tết sẽ trả lời anh.”

“Ok. Cứ nghĩ cho kỹ đi. Về nhà mình khỏi cần nhìn sắc mặt người khác.”

“Ở chỗ anh cũng không cần nhìn sắc mặt ai.” Tống Khải Minh nói tới đây, lại không thể không bổ sung nói, “Trừ ông ngoại anh.”

“Vậy chẳng phải là vẫn phải nhìn sắc mặt người khác sao?”

“Em ấy ít khi phải gặp ông ngoại.”

Hai người lại có xu hướng cãi cọ, đúng lúc này điện thoại Lâm Dục Thư đột nhiên rung. Đỗ Vũ Phi gọi tới.

Y đứng dậy, vỗ vỗ vai Tống Khải Minh, ngầm nhắc nhở hắn không nên nói lung tung: “Đây là anh của em.”

Nói đoạn y cầm điện thoại đi ra ngoài.