Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 56




Châm chọc xong rồi, Lâm Dục Thư đứng dậy, lại bồi thêm một câu: “Chẳng lẽ không được gọi con trai của ông xã là bảo bối?”

Câu nói này nói có chút vòng quanh, lão già Đức không có lập tức nghe thủng… Nhưng khi kịp phản ứng được đây là y đang gọi mình hai tiếng “ông xã”, ánh mắt hắn liền tức thì trầm xuống, bế bổng Lâm Dục Thư cấp tốc chạy vào nhà, khóa luôn Ốc Ốc lẫn hành lý ở bên ngoài phòng.

—— đương nhiên, khi nghe tiếng Ốc đại gia tru tréo phản đối, hắn lại mở cửa phòng, tống cả con trai lẫn hành lý vào trong.

Tống Khải Minh đúng là rất biết nắm thóp Lâm Dục Thư, nhưng ngược lại y cũng vậy, không phải sao? “Bảo bối” không chịu gọi, lại gọi một tiếng “ông xã”, vậy là có thể khiến Tống Khải Minh tước vũ khí đầu hàng.

Trước ngày họp hội đồng quản trị, Lâm Dục Thư theo lệ cũ đi resort thỉnh an cụ Thiệu. Thiệu Chấn Bang cũng không lấy làm lạ, chắc hẳn đã có mấy người tìm tới đây vì chuyện này.

Gần đây, sức khỏe của Thiệu Chấn Bang ngày càng kém. Thời tiết giá rét, ông cụ đã lâu không ra ngoài hóng gió, phần lớn thời gian chỉ nằm trên giường. Lâm Dục Thư ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hô: “Ông à.”

Thiệu Chấn Bang chậm rãi mở mắt, bờ môi giật giật: “Đến rồi sao.”

Dù ngay cả giương mắt lên cũng đã thật chật vật, nhưng ánh mắt cụ Thiệu vẫn sắc bén như ưng, như có thể nhìn thấu tâm tư bất luận kẻ nào.

Lâm Dục Thư ổn định tinh thần, nói: “Vâng, có một số việc cháu cần xin chỉ thị của ông.”

“Chuyện hội đồng quản trị phải không?” Thiệu Chấn Bang từ tốn nói, “Bọn họ đều đã tới tìm ông.”

Lâm Dục Thư biết hôm qua Tống Khải Minh tới đây, Thiệu Chấn Bang đã đồng ý không nhúng tay. Chuyện này nằm trong dự liệu của họ, dù sao bản thân Thiệu Quang Kiệt đã có phần thắng lớn, Thiệu Chấn Bang cũng không cần nhúng tay làm gì.

Nhưng cái Lâm Dục Thư cần Thiệu Chấn Bang không nhúng tay vào lại là một chuyện khác. Y nói: “Trước mắt có 7 ghế đồng ý bãi miễn sếp Thiệu, cũng đồng ý dùng khu đất trũng kia để xây đường đua.”

“Ông biết.” Thiệu Chấn Bang đều đều nói, “Đám người này đã sớm không vừa mắt Quang Kiệt.”

Lâm Dục Thư im lặng, muốn nói lại thôi. Thiệu Chấn Bang nhìn y, hỏi: “Cháu nghĩ thế nào?”

“Thật ra gốc gác chuyện này là ở chỗ, mảnh đất kia rốt cuộc muốn lấy ra để hợp tác với Nam An hay là để xây dựng trường đua.”

“Cháu ủng hộ xây trường đua.” Thiệu Chấn Bang không do dự khẳng định.

Lâm Dục Thư thầm giật mình, còn chưa kịp vòng vo đã bị Thiệu Chấn Bang nói trúng tim đen. Xem ra Thiệu Quang Kiệt đã cáo trạng trước rồi.

“Quang Kiệt nói gần đây cháu và Khải Minh rất thân.” Thiệu Chấn Bang vẫn đều đều nói, không tỏ thái độ gì, “Cháu cũng xem trọng Khải Minh hơn sao?”

“… Vâng.” Lâm Dục Thư vốn định nói tốt cho Tống Khải Minh, nhưng Thiệu Chấn Bang đã cắt hết đường vòng vo của y.

“Xây trường đua cũng không tệ, có thể giúp tăng sức ảnh hưởng của Vĩnh Tinh.” Thiệu Chấn Bang thở dài một hơi, nói, “Cùng Nam An hợp tác đương nhiên cũng không tệ, dù sao người ta có thực lực hùng hậu.”

Tỏ thái độ kiểu này thì tỏ cũng như không.

“Gần đây ông cũng để ý giá cổ phiếu, ” Thiệu Chấn Bang tiếp tục nói, “Khải Minh đúng là biểu hiện rất tốt.”

Từ khi S-power bị thu mua, cổ phiếu vẫn tăng giá với biên độ nhỏ. Sau khi tuyên bố ra mắt, giá cổ phiếu đã tăng trở về ngang mức đầu năm ngoái. Xét cho cùng, tất cả là nhờ lòng tin của thị trường vốn đối với Tống Khải Minh. Thiệu Chấn Bang ắt hiểu rõ điểm này.

“Nhưng, ” ông cụ nói, “Kể cả như vậy cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện hai anh em nó đồng tâm hiệp lực phát triển công ty.”

… Vậy là muốn Tống Khải Minh phò tá cho Thiệu Quang Kiệt.

“Quá có dã tâm không phải chuyện tốt, cháu khuyên nó một chút.”

Miệng nói là khuyên Tống Khải Minh, thực chất không phải chính là đang gõ đầu Lâm Dục Thư. Dù sao y vừa mới thừa nhận mình xem trọng Tống Khải Minh hơn. Nhưng Thiệu Chấn Bang vẫn kêu y đi khuyên, chứng tỏ trong mắt ông cụ, Lâm Dục Thư vẫn hiểu rõ mình phải đứng ở đâu.

Nghĩ vậy, Lâm Dục Thư nhẹ nhàng thở phào một hơi, rốt cục nói tới chính sự: “Vậy hội đồng quản trị ngày mai, cháu vẫn giải quyết việc chung sao?”

“Giải quyết việc chung?”

“Vậy được rồi, kêu hắn tránh mặt đi.” Thiệu Chấn Bang không để ý lắm, nói, “Dù sao cũng không có ảnh hưởng gì tới kết quả.”

Tống Khải Minh cần 8 phiếu mới có thể thành công. Nếu 4 ghế của phe Thiệu đều bỏ phiếu, phe Tống cũng chỉ có thể có 7 phiếu, không cách nào đạt tới tỷ lệ 2/3 tỉ lệ. Thiệu Chấn Bang hoàn toàn không lo lắng – bởi vì phe Thiệu thêm hay bớt một người bỏ phiếu cũng chẳng sao cả.

Chỉ là ——

Cụ Thiệu hẳn không nghĩ đến, Lâm Dục Thư còn lưu lại một nước cờ.

Sau khi được Thiệu Chấn Bang cho phép, thần kinh căng thẳng suốt mấy ngày nay của y rốt cục bắt đầu được thả lỏng.

Tống Khải Minh đã bắt đầu tìm vé bay khứ hồi tới Đức trong dịp tết, mà Lâm Dục Thư đêm nay vẫn không ngủ ngon, chỉ sợ ngày mai họp hội đồng quản trị xảy ra vấn đề.