Lâm Dục Thư mơ thấy một giấc mộng hoang đường.
Theo từng động tác chập chùng nhấp nhô của hắn, tám múi cơ bụng kia dần dần rịn ra mồ hôi, không ngừng co thắt liên tục.
Vân vân…
Tống Khải Minh đang làm gì nha? Vì sao cơ bụng của hắn lại co thắt như thế???
Lâm Dục Thư phút chốc mở bừng mắt ra, thẳng tắp nhìn lên trần nhà.
Cơn đau nhức rã rời từ khắp toàn thân ập đến, như thể vừa mới leo núi xong vậy, muốn nhấc đầu ngón tay lên cũng không có sức. Làn da dính nhớp mồ hôi khiến y hết sức khó chịu.
Cảm giác rõ ràng nhất chính là đoạn từ eo trở xuống, hơi cựa quậy đã đủ khiến bắp đùi vô cùng đau đớn, như thể hai chân đã từng bị banh ra đến một góc rộng chưa từng có.
“Choang!” Hy vọng vỡ tan!
Lâm Dục Thư buộc mình phải trấn tĩnh lại, run rẩy hít sâu mấy cái.
Đã qua cái tuổi hễ gặp biến liền hốt hoảng, dù là sáng nay tỉnh dậy trong tình trạng như vậy quả thực cảm giác không khác nào trái đất bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, nhưng y vẫn nhất định phải giữ vững sự tỉnh táo, trước hết nghĩ xem xử lý như thế nào.
Không có gì, y không ngừng thôi miên chính mình, Tống Khải Minh vẫn chưa tỉnh lại, chuyện này vẫn còn có thể vãn hồi.
Y cũng không muốn mơ mơ hồ hồ cùng Tống Khải Minh xác nhận mối quan hệ, hiện tại xem ra, biện pháp tốt nhất là giả bộ say rượu xong không nhớ gì hết.
Dù sao chỉ cần y chết sống không chịu nhận, Tống Khải Minh có thể làm gì được chứ?
Trên thương trường y đã rèn luyện bản lĩnh giả ngu đến mức đỉnh cao, không ngờ lúc này cũng có thể phát huy. Nghĩ như vậy, y liền bình tĩnh lại.
May là áo ngủ ném ở ngay chỗ tủ đầu giường, càng đỡ phải đi tìm. Y vừa nhẫn nhịn chịu đựng đau buốt toàn thân, vừa rón rén định mặc vào, nhưng khi hai chân vừa mới chạm đất, ngay cả đầu gối cũng không có sực, cứ thế ngã quỳ xuống đất một tiếng “uỵch” thật lớn…
“Ừm…” Trên giường, Tống Khải Minh trở mình, bất mãn lầm bầm.
Trái tim Lâm Dục Thư lập tức vọt lên tận cổ họng, trong đầu đã tưởng tượng đến cảnh Tống Khải Minh ngồi dậy, sau đó trông thấy bộ dạng chật vật mất mặt này của y, sau đó chắc chắn sẽ chế giễu chuyện y muốn đánh bài chuồn.
Nhưng không, mấy giây sau, hơi thở của Tống Khải Minh lại dần dần bình ổn – hắn lại ngủ thiếp đi.
Nguy hiểm thật.
Lâm Dục Thư thở dài một hơi, đỡ eo bò dậy, cứ tập tễnh được ba bước lại dừng một chút, lò dò đi vào phòng vệ sinh.
Người trong gương quả thực rã rời không tưởng nổi, tóc rối tung như ổ chó, khóe mắt đầy tơ máu, dưới mắt là hai cái quầng thâm rõ ràng.
Đỏ thế này thì phải bóp mạnh cỡ nào?
Đáng ghét!
Mất công tính sổ nửa ngày, lúc ấy đầu óc rốt cuộc chập chỗ nào mà đã không đòi được món nợ lại còn bị thua thiệt thêm một khoản thế này???
Xem ra sau này không thể lại quá chén như tối hôm qua được, trí thông minh sẽ offline, thật không xong.
Vặn mở vòi sen, tiếng nước xả xuống làm dịu đi cảm giác ảo não của y.
Dù sao chuyện đã rồi, chỉ có thể đối mặt.
Y tin Tống Khải Minh là người hiểu chuyện, dù sao tối hôm qua hắn còn cố gắng giữ hình tượng như vậy, là tự y nhất định quấn lấy, không cho hắn đi.
Vừa nghĩ tới hành vi tối hôm qua của mình, Lâm Dục Thư lại bắt đầu ảo não.
Y vội lắc đầu xua hết đi những hình ảnh kia, tự mình làm bộ chưa có gì phát sinh.
Cởi xuống quần áo, trong lúc chờ nước ấm lên, Lâm Dục Thư nhàm chán nghĩ, có lẽ tối hôm qua phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế, kẻ tội đồ không phải là cồn, mà là chuyện y thăng chức.
Làm người quả nhiên không thể sống quá phiêu.
Lần trước y phiêu như vậy là khi đoạt cúp quán quân cuộc thi đầu tư kia, sự tự tin bỗng chốc tăng vọt khiến y mạnh bạo đi thổ lộ, kết quả mới thảm như vậy. Lần này y phiêu cũng là vì sự tự tin đột ngột thăng hoa, cảm thấy mình tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng, cũng đã đến lúc nên trải nghiệm chút chuyện vui vẻ của người trưởng thành.
Kết quả thì sao?
“Không phải sao?” Tống Khải Minh không hiểu nói, “Bố mẹ anh đều gọi nhau là babe mà.”
Có lẽ là do hắn đã quen với cách dùng từ trong tiếng Anh, một từ ngữ mà Lâm Dục Thư vừa nghe đã buồn nôn hết cả người nhưng rơi vào tai hắn lại thành hết sức bình thường.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề chính.
“Tống Khải Minh.” Lâm Dục Thư tắt vòi sen, kéo khăn tắm qua tạm thời che nửa người của mình lại, quyết định nói cho rõ, “Chuyện tối qua tôi không nhớ rõ, hi vọng anh chớ có hiểu lầm.”
Đôi mắt ngái ngủ của hắn lập tức trở nên tỉnh táo. Tống Khải Minh nhíu mày, giữa hàng lông mày ẩn ẩn áp suất thấp: “Hiểu lầm cái gì?”
Lâm Dục Thư lần đầu phải xử lý tình huống này, cũng không biết nên nói thẳng tới mức nào, lại sợ giải thích không rõ. Y chỉ có thể cố gắng nghiêm túc giải thích:
Vừa nói “không nhớ rõ”, rồi lại nhấn mạnh “không có ý nghĩa”, vậy chẳng phải là có nhớ rõ sao?
Y mím môi, che dấu vẻ chột dạ: “Không nhớ rõ.”
“Được thôi.” Tống Khải Minh thản nhiên mở vòi sen, sau đó bỗng nhiên túm Lâm Dục Thư kéo vào vị trí nước xối, “Để anh giúp em nhớ lại.”
Nước ấm sót lại đã chảy hết, vòi hoa sen liền bắt đầu xả nước lạnh. Khăn tắm từ bên hông trượt xuống, nước lạnh khiến Lâm Dục Thư không khỏi co rút bả vai.
“Tống Khải Minh! Ư…”
Lời phản kháng bị chặn ở trong miệng, Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức được, Tống Khải Minh đang trừng phạt y. Trừng phạt y vì giả bộ mất trí nhớ, trừng phạt y vì muốn mối quan hệ giữa bọn họ quay về như lúc trước.
Có điều, vẫn là Tống Khải Minh dính nước lạnh nhiều hơn. Dường như hắn muốn dùng nước lạnh để dập bớt lửa giận, để ép buộc bản thân tỉnh táo.
Lúc kết thúc cũng đã hơn chín rưỡi.
Lâm Dục Thư cả người ỉu xìu nằm bẹp trên giường, lúc này đến cả xương cũng mềm. Biết thế lúc mới tỉnh lại cứ chấp nhận số mệnh là tốt rồi, làm gì phải vòng vo rồi lại chịu tội…
Lúc đó y đã nghĩ thế nào?
—— chỉ cần y chết sống không chịu nhận, Tống Khải Minh có thể làm gì được chứ?
Hiện tại xem ra, y thật sự đã đánh giá quá cao mức độ văn minh của hắn, ở đâu ra cái kiểu nói chuyện đàng hoàng không chịu còn trực tiếp động thủ?
Lâm Dục Thư cũng không ngờ, mình vừa mới chết sống không chịu nhận, liền bị hành tới khi hắn thấy đủ mới thôi!
Quá thất sách!!!
Y thử chống lên nửa người trên, nói: “Được rồi, dọn dẹp đi còn đi làm.”
Vừa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng điện thoại réo inh ỏi. Lâm Dục Thư nhìn chung quanh một chút, cuối cùng Tống Khải Minh từ bên giường mò lên áo khoác của ý, đưa điện thoại qua.
“Thiệu Quang Kiệt?” Hắn nhìn lướt qua cái tên trên màn hình, nhíu mày.
Lâm Dục Thư đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Thiệu Quang Kiệt đã gọi tới số cá nhân thì chứng tỏ hắn đã gọi số bàn của văn phòng y, phát hiện y không đi làm.
Hắn kêu Tống Khải Minh “Đừng nói gì”, rồi ấn nút nghe: “Sếp Thiệu.”
“Quản lý Lâm,” Thiệu Quang Kiệt còn chưa sửa lại cách xưng hô, “Hôm nay không tới làm sao?”
Nói kẹt xe cũng không được, dù sao lúc này đã trễ hơn nửa giờ rồi.
Lâm Dục Thư quyết định ăn ngay nói thật: “Đêm qua liên hoan, không cẩn thận uống quá chén, sáng nay mệt mỏi nên tôi tới muộn một chút.”
Liên hoan là chuyện hẳn có thể thông cảm, còn lý do mệt mỏi thì không cần thiết phải nói rõ.
Thiệu Quang Kiệt lại hỏi: “Vậy cậu biết Tống Khải Minh đi đâu rồi không?”
—— hắn đang giở trò xấu xa với tôi đây.
Hô hấp còn có thể miễn cưỡng ổn định, nhưng y sợ lộ tẩy, tiếng tim đập vang tới mức y hoảng hốt.
Y quay đầu lại, trừng mắt cảnh cáo một chút, lại nói vào điện thoại: “Tôi không thân với anh ta, không rõ lắm.”
“Vậy được rồi.” Thiệu Quang Kiệt biết hỏi cũng không dò được gì, có chút mất hứng, “Cậu tới công ty đi, buổi chiều có buổi họp quan trọng.”
“Được rồi.” Lâm Dục Thư dùng một giọng đều đều nói vậy rồi cúp máy, vừa quay đầu liền rống lên, “Tống Khải Minh!”
Kẻ tội đồ vừa mới dính trên người y như keo 502 lập tức liền lui ra.
“Anh dắt Ốc Ốc đi ra ngoài đây.” Hắn lanh lẹ mặc quần áo, “Chắc nó sắp nhịn hết nổi rồi.”