Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 62: C62: Rời khỏi đây




Buổi sáng lúc tỉnh lại, bên cạnh Diệp Ngữ Thần trống không.

Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, cũng không biết Vũ Tu đã đi đâu.

Tối hôm qua, không có túng dục quá độ, sáng nay hơn tám giờ anh liền tự tỉnh giấc, cảm giác ngủ ngon khác thường, mệt mỏi mấy ngày qua đều bị cuốn đi, toàn thân sảng khoái.

Nhưng nếu nhất định phải nói anh cảm thấy khó chịu chỗ nào, Diệp Ngữ Thần lắc lắc cổ tay phải, quả nhiên vẫn còn có chút đau nhức.

Tối hôm qua, Diệp Ngữ Thần đã ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, anh cảm giác được bên tai mình hơi thở nóng rực, mở mắt ra liền phát hiện người nào đó đang làm chuyện xấu với mình.

Theo lời Vũ Tu nói, hắn đây là đang tự thưởng cho mình học tập một ngày, Diệp Ngữ Thần thật sự bất đắc dĩ, chủ động đưa tay giúp Vũ Tu, kết quả chính là tay anh suýt chút nữa thì phế.

Sau khi rửa mặt, Diệp Ngữ Thần đi tới phòng ăn ở tầng một, không ngoài ý muốn nhìn thấy Vũ Tu mặc tạp dề, đang hỏi dì cách chiên trứng.

Vũ Tu nói nửa đời sau sẽ chăm sóc anh thật tốt, trước mắt xem ra, hình như không phải thuận miệng nói.

"Chào buổi sáng." Diệp Ngữ Thần đi tới bên cạnh Vũ Tu, nhìn trứng chiên trong chảo, cười nói: "Bề ngoài được đấy."

Vũ Tu đương nhiên nghe ra Diệp Ngữ Thần đang trào phúng, hắn cau mày, đặt đũa xuống, xoay người bế Diệp Ngữ Thần lên: "Anh ngồi đi."

"Ôi chao." Dì ở một bên đỏ mặt, "Chỉ đi mấy bước thôi, còn cần bế sao?"

"Một bước cũng cần." Vũ Tu nói, "Anh ấy phải ít đi bộ lại."

"Nào có khoa trương như vậy." Diệp Ngữ Thần nói.

Nói như thế, Diệp Ngữ Thần vẫn yên tâm thoải mái để Vũ Tu bế đến phòng ăn ngồi xuống.

Bữa sáng vẫn giống như bữa sáng dì thường làm, nhưng hình thức trông rất khác.

Hành trong cháo cắt không đều, bánh chẻo một số không được chiên đều, một số lại chiên cháy, vừa nhìn đã biết là của người nào đó làm.

"Nếu không thì về sau bữa sáng vẫn là để dì làm đi?" Diệp Ngữ Thần cắn một miếng bánh chẻo, hỏi.

"Dì đồng ý." Dì tích cực phụ họa nói, "Cậu à, đây không phải là đang cướp công việc của dì sao?"

"Làm ít việc mà vẫn nhận mức lương như nhau, không tốt sao?" Vũ Tu đặt thứ gần như có thể coi là trứng chiên vào đ ĩa rồi đưa cho Diệp Ngữ Thần: "Nếm thử đi."

Diệp Ngữ Thần cầm đũa, có chút do dự không nhúc nhích.

Vũ Tu lập tức lộ ra biểu cảm thương tâm: "Anh chê em làm không ngon à."

Cho dù có là như vậy thì cũng không thể biểu hiện ra được.

"Không." Diệp Ngữ Thần gắp một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, lúc này anh bị mặn đến nhíu mày, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Ngon."


"Vậy thì tốt." Vũ Tu gần như trong nháy mắt liền thu hồi sự thương tâm của hắn, "Em còn tưởng mình bỏ quá nhiều muối, không ngờ bà xã của em lại có có khẩu vị đậm đà, đã ngon vậy thì anh nhất định phải ăn hết."

Diệp Ngữ Thần: "..."

Anh biết rõ hơn ai hết kỹ năng diễn xuất của Vũ Tu tốt đến mức nào, cũng biết vị ảnh đế này thỉnh thoảng sẽ diễn xuất, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn khó lòng phòng bị.

Vừa rồi, Vũ Tu rõ ràng là đang giả bộ thương tâm, vậy mà anh lại không nhìn ra, cũng chỉ có thể trách hắn hai ngày nay biểu hiện quá tốt, khiến anh buông lỏng cảnh giác.

Trứng chiên ăn cùng với cháo thì cũng không đến nỗi khó nuốt.

Dì ngồi trên xe điện nhỏ đi xuống núi, bóng dáng vừa biến mất, Vũ Tu liền từ đối diện bàn vòng đến bên cạnh Diệp Ngữ Thần ngồi xuống, vỗ vỗ đùi mình, nói: "Bà xã, lại đây ngồi."

Diệp Ngữ Thần ngồi không nhúc nhích: "Làm gì?"

Vũ Tu nói: "Em đút anh."

Vũ Tu nói một cách tự nhiên đến nỗi Diệp Ngữ Thần nhất thời nghi ngờ liệu mình có thật sự đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, cần Vũ Tu đút cho ăn hay không.

"Anh còn chưa tàn phế được chứ?" Diệp Ngữ Thần nói.

"Anh đương nhiên là không có tàn phế." Vũ Tu nói, "Nhân vật bây giờ của anh là người vợ mới cưới, hận không thể một ngày hai mươi tư giờ đều dính lấy chồng."

"?" Diệp Ngữ Thần đầu đầy dấu chấm hỏi, "Ai dính ai?"

"Vợ dính chồng." Vũ Tu vừa nói vừa vòng tay qua eo Diệp Ngữ Thần, kéo anh về phía mình, "Có phải anh không diễn được thể loại nhân vật có tính khiêu chiến như này không?"

Diệp Ngữ Thần dù sao cũng đã ba mươi tuổi, cũng không ngu ngốc như trước, sao có thể còn ăn chiêu khích tướng này?

Nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầu hào hứng của Vũ Tu, anh vẫn bỏ đũa xuống, ngồi vào lòng hắn.

"Đạo diễn Vũ, diễn thế nào?" Diệp Ngữ Thần hỏi.

"Trước tiên, gọi một tiếng ông xã nghe một chút."

Diệp Ngữ Thần phối hợp ôm cổ Vũ Tu, ở bên tai hắn nhẹ giọng gọi một tiếng: "Ông xã."

Kết quả là vở kịch vừa mới bắt đầu, người nào đó liền thất bại.

Diệp Ngữ Thần có chút buồn cười lui về phía sau, cảm nhận được v@t cứng nhô lên dưới mông, hỏi: "Hóa ra, vở kịch này là đi theo hướng như vậy?"

"Không phải." Vũ Tu có chút tức giận nhíu mày, "Bình thường, em sẽ không thiếu chuyên nghiệp như vậy, lúc quay cảnh cuồng nhiệt với Kỷ Lộ, em cũng sẽ không như vậy."

Diệp Ngữ Thần thờ ơ Ồ một tiếng, dùng ngón trỏ nhéo cằm Vũ Tu, hỏi: "Cho nên, bây giờ em muốn đi theo hướng nào?"

Vũ Tu nhìn chằm chằm Diệp Ngữ Thần hai giây, sau đó đột nhiên dùng hai tay ôm lấy eo anh, làm bộ muốn đứng lên, đặt anh ở trên bàn mạnh mẽ làm.


Nhưng ngay sau đó, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, do dự một lát, hắn hít sâu một hơi, đè nén ngọn lửa tà ác trong lòng, nói: "Ăn cơm."

Diệp Ngữ Thần có chút chán nản ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Trong đầu anh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, có lẽ trong lòng anh cũng có chút bi3n thái, Vũ Tu càng ức hiếp anh, anh lại càng hưng phấn.

Nhưng tình trạng thắt lưng cũng phải cân nhắc.

Ở một mức độ nào đó, Diệp Ngữ Thần cảm thấy Vũ Tu càng phải kiềm chế hơn anh.

Anh vẫn luôn biết eo mình có vấn đề, nhưng anh lại không có cách nào từ chối Vũ Tu, mà sau khi hắn biết chuyện này, rõ ràng trở nên thanh tâm quả dục hơn.

Lều dựng lên thì dễ nhưng hạ xuống thì khó.

Vũ Tu không nói một lời ăn sáng, không nhìn anh, cũng không nói chuyện với anh nữa.

Chiêu này dường như rất hữu dụng, không bao lâu sau, chỗ nào đó liền sụp xuống, mắt thường có thể thấy được.

Thấy Vũ Tu đã hoàn toàn bình phục, Diệp Ngữ Thần hỏi chuyện vừa rồi anh muốn hỏi: "Lâu không làm việc, em không cảm thấy quá nhàn rỗi sao?"

Vũ Tu không muốn làm diễn viên, phần lớn là vì không thích bị người khác chú ý.

Về phần diễn kịch, hắn không kháng cự, hơn nữa đây cũng là chuyện hắn am hiểu.

Giống như tình cảnh vừa rồi Vũ Tu tạo dựng, Diệp Ngữ Thần nhìn ra được, hắn rõ ràng là đang nhàm chán.

Có lẽ kế hoạch chuyển nghề làm biên kịch cũng nên đưa vào lịch trình, chỉ là bản thân sáng tác cũng khô khan, không biết Vũ Tu có thể thích ứng với cuộc sống mới như vậy hay không.

"Vẫn được." Vũ Tu nói: "Bây giờ, em cần phải học vật lý trị liệu, sẽ không nhàn rỗi lắm đâu."

Sau đó thì sao? Diệp Ngữ Thần không nhịn được nghĩ thầm

Lúc này, điện thoại của Vũ Tu đột nhiên vang lên, thấy hắn nhận điện thoại và kêu một tiếng Chú Đổng, Diệp Ngữ Thần không khỏi vểnh tai lên, chậm rãi ăn cháo.

Nhưng mà, đối thoại của Vũ Tu cực kỳ đơn giản, không phải Ừ thì cũng là Được, lúc nhiều chữ cũng chỉ có một câu Cháu biết rồi, hoàn toàn không biết hắn và Đổng Vưu đang nói về chuyện gì.

Một lát sau, Vũ Tu cúp điện thoại.

Diệp Ngữ Thần nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Tu, nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý muốn tán gẫu về cuộc điện thoại kia.

Thông thường, sau khi cúp máy, phát hiện có người đang nhìn mình, ít nhiều cũng sẽ nói về nội dung cuộc điện thoại chứ?

Huống chi, Diệp Ngữ Thần còn ngồi ở bên cạnh Vũ Tu, trong mắt anh ý tứ rất rõ ràng, đang chờ hắn chủ động nhắc tới.


Nhưng Vũ Tu lại không đề cập tới, hắn không để ý đến ánh mắt của anh mà tập trung ăn sáng.

Diệp Ngữ Thần chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng, Vũ Tu không muốn nói với anh về cuộc điện thoại này.

Nhưng anh vừa nghĩ tới đây, Vũ Tu liền đột nhiên mở miệng nói: "Bà xã."

Tiếng bà xã này giống như là làm nền cho chuyện chính, Diệp Ngữ Thần đặt thìa trong tay xuống: "Sao vậy?"

"Anh không muốn rời khỏi nơi này," Vũ Tu hỏi, "Là sợ ánh mắt của người khác sao?"

Kết hợp với Đổng Vưu vừa gọi điện thoại tới, trong lòng Diệp Ngữ Thần có một dự cảm không tốt.

Từ trước đến nay anh không thích người khác nói về chuyện rời khỏi nơi này với anh, vì vậy giọng điệu của anh có phần lạnh nhạt: "Không phải."

Không đợi Vũ Tu tiếp lời, anh lại nói: "Đừng hỏi nữa, anh không có ý định chuyển nhà."

"Em không có ý bảo anh chuyển nhà, anh muốn ở lại đây, em sẽ ở cùng anh." Giọng điệu Vũ Tu rất bình tĩnh, cũng không có bởi vì Diệp Ngữ Thần lạnh nhạt mà thay đổi, "Em chỉ muốn biết, là chuyện gì quấy nhiễu anh."

Vũ Tu rất biết nói chuyện, hắn cũng không có hỏi thẳng tại sao Diệp Ngữ Thần lại để ý như vậy, bệnh này cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, mà là hỏi vòng vo, anh để ý điểm nào.

Mặc dù cả hai đều có cùng ý nghĩa, nhưng nghe có vẻ không chói tai chút nào.

Vũ Tu là người đặc biệt đối với Diệp Ngữ Thần, đổi lại là người khác hỏi, cho dù người này hỏi rất lễ phép, anh cũng sẽ không mở lòng, nhưng đối mặt với Vũ Tu, anh vẫn dỡ xuống phòng bị.

"Anh không muốn đi xã giao." Diệp Ngữ Thần thở dài một hơi nói, "Người khác sẽ thảo luận sau lưng anh."

Sao con có thể chắc chắn rằng người khác sẽ thảo luận sau lưng con?

Cho dù thật sự có người thảo luận sau lưng, thì cũng không phải là ở trước mặt con, có gì mà phải bận tâm?

Mọi người đều rất bận rộn, không ai để ý đến chuyện của con đâu.

Đây đều là những lời cha mẹ Diệp Ngữ Thần nói, đạo lý là đạo lý, Diệp Ngữ Thần cũng hiểu, nhưng có một số chuyện không phải cứ nói không thèm để ý là có thể không thèm để ý.

"Em hiểu rồi." Vũ Tu gật đầu, "Em cũng không thích người khác quá để ý tới em."

Được Vũ Tu tán đồng, Diệp Ngữ Thần không khỏi bắt đầu tán gẫu: "Người khác nhất định sẽ để ý, bản tính con người chính là thích buôn chuyện. Chuyện càng riêng tư thì bọn họ càng tò mò, giống như anh, người khác sẽ chỉ có thể thảo luận sau lưng cuộc sống của anh có bao nhiêu tiếc nuối."

Diệp Ngữ Thần nói càng lúc càng nhanh, khi nói về những chuyện mà anh đã kìm nén bấy lâu, anh vẫn mất đi phong thái điềm tĩnh thường ngày.

Vũ Tu nắm chặt tay Diệp Ngữ Thần, nhẹ giọng an ủi: "Bà xã, không sao đâu, em sẽ ở đây cùng anh."

"Bây giờ, em cảm thấy không sao." Diệp Ngữ Thần nói ra suy nghĩ âm u trong lòng mình, "Lâu dần, em vẫn sẽ cảm thấy nhàm chán, đến lúc đó em sẽ khuyên anh cùng em chuyển về."

Diệp Ngữ Thần đối với mọi chuyện vẫn là thái độ tiêu cực, có lẽ sự xuất hiện của Vũ Tu làm cho tâm tính của anh hướng về phía trước 30%, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh đối với cuộc sống tràn ngập chờ mong.

"Anh nghĩ về em như vậy," Vũ Tu dừng một chút, "Chẳng phải không công bằng lắm sao?"

Diệp Ngữ Thần hơi nhíu mày: "Công bằng?"

"Sau này, em có nhàm chán hay không, ngay cả chính em còn không thể nào xác định được. Nếu em nói không, anh nhất định sẽ nói có, vậy dựa vào cái gì ý nghĩ của anh là đúng đắn?"


Bằng kinh nghiệm.

Ở đây ngoại trừ dân bản địa ra, người đến làm việc không bao lâu sau cũng sẽ rời đi.

Nhưng lúc này đưa ra kinh nghiệm này cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Ngữ Thần thở ra một hơi, nói: "Được rồi, chuyện sau này để sau này rồi nói đi."

Vũ Tu nghiêng đầu, có chút kỳ quái nói: "Sao chúng ta đột nhiên lại nói chuyện này?"

"Em hỏi anh tại sao không muốn rời đi." Diệp Ngữ Thần nói, "Không phải là muốn anh sau này cùng em chuyển về sao?"

"Em nào có." Vũ Tu không hiểu ra sao, "Em chỉ muốn hỏi anh trong hoàn cảnh nào anh nguyện ý cùng em đi ra ngoài, bởi vì lúc đi bệnh viện, nhìn anh hình như cũng không có phản kháng cho lắm."

"Bởi vì bệnh viện tương đối đặc thù." Diệp Ngữ Thần nói tới đây, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, "Em hỏi như vậy, không phải là không muốn ở lại đây sao?"

"Không có." Vũ Tu nói, "Trên tay em quả thật có chút việc, một là phải cùng đạo diễn Trần ăn bữa cơm, mấy năm nay chú ấy rất chiếu cố em, hai là tròn một năm ngày giỗ của mẹ em, em phải đi, còn có chính là vừa rồi chú Đổng nói cho em biết..."

Vũ Tu cố ý dừng lại như trêu chọc, mà Diệp Ngữ Thần quả thật rất quan tâm chuyện này, theo bản năng hỏi: "Chuyện gì?"

"Nhân vật Sống có gì vui của em lọt vào danh sách nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Oscar, anh muốn đi cùng em không?"

Diệp Ngữ Thần ngẩn người, giải Oscar là giải thưởng nặng ký ở cấp quốc tế, quan trọng đến mức một khi Vũ Tu giành giải, lệnh phong sát của nhà họ Thiệu sẽ vô cùng nực cười, bởi vì sẽ không có thương hiệu nào vì nể mặt nhà họ Thiệu, mà lựa chọn không hợp tác với Vũ Tu.

Đương nhiên, bản thân Vũ Tu cũng đã quyết định giải nghệ, nếu thật sự đoạt được giải thưởng, vậy thì chuyện này cũng sẽ trở nên có chút nực cười.

Chờ đã, đây không phải là trọng tâm.

Trong ba chuyện Vũ Tu nhắc tới, cũng chỉ có chuyện thứ hai, ngày giỗ của Vũ Mẫn, thuộc trường hợp đặc biệt mà Diệp Ngữ Thần có thể rời đảo.

Còn hai chuyện còn lại, đều cần phải cùng người khác giao tiếp, cho nên Diệp Ngữ Thần không muốn đi cho lắm.

"...Thôi quên đi." Diệp Ngữ Thần nói.

Mặc dù, anh cũng rất muốn đến dự lễ trao giải độc nhất của giải Oscar, nhưng...

Nếu danh tính của anh bị lộ thì chắc chắn bệnh tình của anh cũng sẽ bị lộ theo.

Cho dù, có thể bỏ tiền ra khống chế hướng đi của dư luận, nhưng mức độ thảo luận về sự kiện trọng đại như Lễ trao giải Oscar này nhất định sẽ rất cao, ở nơi mà tiền không thể kiểm soát được, ví dụ như một số cộng đồng chat hay là truyền thông nước ngoài, chắc chắn vẫn sẽ thảo luận về chuyện của anh.

Nghĩ theo hướng xấu nhất – tuy nói kết quả của chuyện này không nhất định sẽ tệ lắm, nhưng Diệp Ngữ Thần chính là không thể không nghĩ như vậy – có thể sẽ có người nói anh không xứng với Vũ Tu, thậm chí thay Vũ Tu cảm thấy tiếc hận...

Lúc này, đầu óc Diệp Ngữ Thần rất rối loạn.

Được đề cử giải thưởng có trọng lượng, chuyện này đối với anh, đối với Vũ Tu, đều vô cùng đặc biệt.

Cũng chính vì vậy mà, khi Sống có gì vui được đề cử Kịch bản xuất sắc nhất giải Kim Lan cách đây không lâu, Diệp Ngữ Thần không tiện tham dự, nhưng vẫn nhờ Chu Tuyền thay anh đi góp mặt, như vậy mới không có gì để tiếc nuối.

Mà bây giờ Vũ Tu được đề cử giải Oscar, mặc dù không phải là Diệp Ngữ Thần được đề cử, nhưng tốt xấu gì cũng là kịch bản anh viết...

Nghĩ tới đây, Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhận được cuộc gọi từ thư ký của Diệp Bính Khôn.

"Tiểu Diệp tổng, bên tôi vừa nhận được một tin, nói là Sống có gì vui của cậu được đề cử Kịch bản xuất sắc nhất cho giải Oscar." Thư ký nói, "Cậu vẫn là để cô Chu đi thay cậu sao?"

Diệp Ngữ Thần: "...Cái gì?"