Đúng như dự đoán, phòng tập 404 không có người, có lẽ tối hôm trước đã có người sử dụng, rèm cửa dày được kéo vào, che đi ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Diệp Ngữ Thần đặt ba lô lên ghế, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, phòng tập lập tức sáng sủa.
Vũ Tu đi đến giữa phòng tập, nhìn xung quanh, nói: "Sau này, tôi mới biết phòng tập cần phải hẹn trước mới có thể sử dụng."
"Người khác là như thế," Diệp Ngữ Thần nói, "Nhưng tôi không cần."
"Đây được gọi là," Vũ Tu dừng một chút, giống như đang suy nghĩ, "Hoàng thân quốc thích?"
Trong giọng nói của hắn không có ý trào phúng, Diệp Ngữ Thần cũng biết hắn sẽ không có ác ý.
"Có hoàng thân quốc thích dẫn cậu đi ăn trực uống trực không tốt sao?" Diệp Ngữ Thần hỏi lại.
Vũ Tu mỉm cười: "Tốt chứ."
Hai người uống một ngụm nước trước, vận động cơ mặt một chút, rồi sau đó đứng đối diện nhau, mỗi người điều chỉnh tốt trạng thái biểu diễn.
Truyện Vũ Tu muốn viết là một tên trộm giả làm người của công ty khí đốt đến nhà kiểm tra, thật ra là đến nghiên cứu địa hình trước, nhưng chủ nhà đã bị giết hại, người tiếp đãi tên trộm thật ra là hung thủ.
Diệp Ngữ Thần vào vai hung thủ, anh cúi người, giả bộ hai tay đang kéo thi thể, nói với Vũ Tu: "Tôi là hung thủ, tôi vừa giết người, bây giờ đang chuẩn bị xử lý thi thể, cậu có thể tới gõ cửa."
Nhưng Vũ Tu vẫn đứng yên, hỏi: "Anh định xử lý thế nào?"
"Ừm..." Diệp Ngữ Thần lại đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, trầm ngâm nói, "Nếu tôi gặp phải nhân viên của công ty khí đốt đến nhà kiểm tra, còn có thể bình tĩnh giả vờ là chủ nhà, chứng tỏ tố chất tâm lý của tôi cực mạnh. Vì vậy, sau khi tôi giết người, tôi sẽ...hoặc là ngụy trang thành tự sát, hoặc là phân thây, làm cho thi thể biến mất."
Vũ Tu nhíu mày: "Anh thật là đáng sợ."
Diệp Ngữ Thần nói: "Khi viết kịch bản, không phải nên cân nhắc đến các loại khả năng sao?"
"Đúng thật." Vũ Tu gật đầu đồng ý, sau đó lại hỏi: "Vậy bây giờ anh định ngụy trang thành tự sát, hay là phân thây?"
Diệp Ngữ Thần nhìn thi thể không có thật bên chân, nói: "Nếu muốn ngụy trang thành tự sát, không phải treo cổ tự tử thì cũng là cắt cổ tay, hoặc là ngộ độc khí đốt, nói chung là trạng thái của người chết cũng không đáng sợ lắm, chờ lúc cậu phát hiện ra thi thể thì không đủ chấn động, cho nên tôi quyết định vẫn là phân thây."
Nói xong, Diệp Ngữ Thần lại cúi xuống, kéo thi thể sang chỗ khác: "Bây giờ, tôi đang muốn kéo thi thể vào nhà vệ sinh."
"King kong." Vũ Tu mô phỏng tiếng chuông cửa, "Xin chào, công ty khí đốt đến kiểm tra định kỳ."
Diệp Ngữ Thần nhập vai trong giây lát, động tác kéo thi thể dừng lại, phản ứng đầu tiên chính là giả vờ chủ nhà không có ở nhà.
"King kong." Vũ Tu lại bấm chuông cửa lần nữa, tăng âm lượng, "Không có ai ở nhà sao? Nếu không có thì..."
Hắn diễn như thật, cách tường nhìn Diệp Ngữ Thần nói: "Tôi chỉ đành đi vậy."
Diệp Ngữ Thần: "..."
Anh thả thi thể trong tay xuống, nói với Vũ Tu: "Cậu làm gì vậy? Cậu lúc này trông giống Harry Potter không đến Hogwarts, thế là hết truyện."
"Nhưng tôi là kẻ trộm, thăm dò được thời gian chủ nhà vắng nhà, cũng là động cơ của tôi." Vũ Tu nói, "Tôi không cần thiết phải gặp chủ nhà."
"Nhưng cậu như thế này thì câu chuyện không thể tiếp tục được." Diệp Ngữ Thần nói, "Tôi là hung thủ, tôi còn đang xử lý thi thể, tôi chắc chắn sẽ không đi mở cửa trừ khi không thể làm gì khác."
Vũ Tu dường như lâm vào thế khó: "Cứ thế này thì không có cách nào để hai nhân vật gặp nhau."
"Cậu là biên kịch nên cậu phải tạo điều kiện cho chúng xảy ra." Diệp Ngữ Thần giúp Vũ Tu phân tích, "Thông thường, bọn trộm sẽ không quang minh chính đại đi nghiên cứu địa hình, nhưng nếu cậu đã dám giả làm nhân viên của công ty khí đốt đến nhà kiểm tra, thì chứng tỏ cậu không phải là tên trộm bình thường."
"Cậu là người nhanh nhạy, bạo dạn, khéo nói lại còn hài hước, cũng có đủ tự tin với kỹ xảo của mình, cậu thậm chí còn tăng thêm đất diễn cho mình, cố ý cùng chủ nhà trò chuyện nhiều hơn, hiểu rõ tình hình kinh tế của chủ nhà."
Vũ Tu gật đầu: "Tôi có cảm giác rồi."
"Được." Diệp Ngữ Thần tiếp tục cúi người kéo thi thể, nói một câu, "Action."
"King kong." Vũ Tu lại bấm chuông cửa lần nữa, "Xin chào, công ty khí đốt đến kiểm tra định kỳ, đã hẹn trước với anh, làm phiền mở cửa."
Đầu óc Vũ Tu xoay chuyển rất nhanh, hắn cố ý thả mồi nhử ra ngoài, giả vờ đã liên lạc trước với chủ nhà, đương nhiên, đây chỉ là một tên trộm tự tin cho mình thêm đất diễn mà thôi, nhưng hung thủ trong phòng lại nghĩ, chủ nhà đã hẹn trước kiểm tra khí đốt, lại không đi mở cửa, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta hoài nghi.
Diệp Ngữ Thần kéo thi thể vào trong nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nghĩ đến chắc chắn có vết máu dính trên tường, anh đẩy một cái tủ tới chắn đi chỗ giết người.
Tất nhiên, tất cả đều là biểu diễn tượng trưng không có đồ vật thật.
Vũ Tu giả bộ hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Tôi giết người mà không chảy máu sao?" Diệp Ngữ Thần nói, "Tôi lấy tủ chắn."
"À." Vũ Tu lại bấm chuông cửa, "Kinh kong."
"Đến đây." Diệp Ngữ Thần giấu áo khoác dính đầy máu vào trong tủ, đi tới mở cửa, "Xin chào."
"Chào anh." Vũ Tu nở nụ cười thân thiện, "Kiểm tra khí đốt."
"Mời vào." Diệp Ngữ Thần tùy tiện hất cằm về một phía, "Nhà bếp ở bên kia."
"Được." Vũ Tu đeo bao giày, đi về phía Diệp Ngữ Thần chỉ, "Anh có thường nấu cơm ở nhà không?"
Diệp Ngữ Thần giả vờ liếc nhìn nồi niêu xoong chảo trong nhà bếp, nói: "Có."
"Nhìn ra được." Vũ Tu nói: "Trong nhà có mấy người thế, nhiều bát như vậy."
"Dừng lại." Diệp Ngữ Thần làm động tác tạm dừng, cắt ngang Vũ Tu, "Cậu cảm thấy trong nhà chủ nhà sẽ có nhiều người sao?"
Vũ Tu lùi ra sau, suy nghĩ một chút nói: "Hình như không đúng."
"Nếu có nhiều thành viên trong gia đình, không biết khi nào thì ai sẽ về, giết người như thế quá mạo hiểm." Diệp Ngữ Thần nói, "Nếu tôi đã lựa chọn giết anh ta rồi phân thây anh ta ở trong nhà, thì chứng tỏ anh ta có khả năng sống một mình."
"Đúng." Vũ Tu gật đầu, tiếp tục lời thoại vừa rồi, nhập vai biểu diễn tiếp, "Anh nấu nhiều hơn hay là vợ anh nấu nhiều hơn?"
Tên trộm đang tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của chủ nhà, nhưng hung thủ đương nhiên sẽ không cung cấp thông tin chính xác.
Diệp Ngữ Thần cố ý im lặng một lúc rồi nói: "Tôi nấu nhiều hơn."
"Vậy anh chắc chắn là một người đàn ông tốt biết chăm sóc gia đình."
Vũ Tu giả vờ lấy thiết bị kiểm tra chuyên nghiệp ra, là một tên trộm tự tin vào kỹ xảo của mình, anh ta chắc chắn phải chuẩn bị kỹ lưỡng những dụng cụ này.
Hắn tiếp tục trò chuyện với Diệp Ngữ Thần: "Bếp tích hợp nhà anh chắc không rẻ đâu nhỉ?"
Diệp Ngữ Thần nói: "Tàm tạm."
"Lò nướng bên dưới có dễ sử dụng không?"
"Dùng được."
"Ngày thường nấu ăn nhớ mở cửa sổ thông gió nhiều hơn."
"Được."
Sau khi kiểm tra xong, Vũ Tu lấy biên lai ra cho Diệp Ngữ Thần ký tên.
Diệp Ngữ Thần chần chờ một chút, cố ý tránh đầu ngón tay dễ lưu lại dấu vân tay, dùng gan bàn tay kẹp lấy cán bút ký hai nét.
Vũ Tu đương nhiên sẽ không để ý chữ ký này, cất hết dụng cụ đi, nói: "Có thể mượn dùng nhà vệ sinh một chút được không?"
Diệp Ngữ Thần đương nhiên trả lời: "Không tiện."
"Tôi thật sự không nhịn được." Vũ Tu lộ ra vẻ mặt cầu xin, "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm bẩn nhà anh."
Diệp Ngữ Thần mím môi, nói: "Thật sự là không tiện."
"Tôi chỉ mượn dùng một lúc thôi, một phút là xong." Vũ Tu ôm bụng, giả vờ sốt ruột, "Tôi sắp không nhịn được rồi."
Kịch bản tiến triển đến chỗ này, Diệp Ngữ Thần rút khỏi vai diễn, hỏi: "Vì sao cậu nhất định phải đi vệ sinh ở chỗ tôi?"
"Bởi vì tôi muốn xem trong nhà anh có đồ gì đáng giá." Vũ Tu cũng rút ra, nói, "Tốt nhất là có thể đi đến phòng ngủ, hiểu rõ bố cục nhà anh."
"Ừm, động cơ này hợp lý, tôi chỉ sợ cậu cố ý sắp đặt tình tiết như vậy là để cưỡng ép đụng phải thi thể."
"Vậy thì không có." Vũ Tu nói, "Dù sao một nhân viên bảo dưỡng cứ khăng khăng đòi đi vệ sinh ở nhà chủ hộ, cũng rất là kỳ lạ."
"Đúng vậy." Diệp Ngữ Thần búng tay, "Cho nên từ góc nhìn của người xem mà nói, bọn họ không biết cậu là tên trộm, cũng không biết trong nhà vệ sinh có thi thể, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy nhà vệ sinh là nơi riêng tư, tại sao cậu nhất định phải đi vệ sinh trong nhà người ta? Nếu không giải thích rõ ràng động cơ thì từ chỗ này người xem sẽ cảm thấy khó hiểu."
"Cho nên..." Vũ Tu dừng một chút, "Đây là thời điểm rất tốt để tiết lộ."
"Cho nên, cậu muốn hướng người xem phát hiện thật ra cậu là một tên trộm ở chỗ này."
Hai câu này gần như được hai người nói ra cùng một lúc.
Diệp Ngữ Thần không nghe rõ lời Vũ Tu nói cho lắm, khó hiểu hỏi: "Tiết lộ?"
Vũ Tu giải thích: "Đó là một thuật ngữ chuyên nghiệp, còn được gọi là tình tiết lớn, thường được sử dụng trong truyện trinh thám, nói một cách đơn giản là tiết lộ một số thông tin."
"Chính là đảo ngược đúng không?" Diệp Ngữ Thần nói, "Hiểu rồi."
Vũ Tu gật đầu, tiếp tục nói: "Cho nên ở đây tôi cần phải hướng người xem phát hiện thân phận thật sự của tôi là một tên trộm, tôi có thể dùng cách kéo thời gian trở lại, ví dụ như trước khi tôi đến nhà nghiên cứu địa hình, thì tôi đang thủ tiêu tang vật v.v."
"Có thể." Diệp Ngữ Thần nói, "Vậy người xem sẽ hiểu vì sao cậu nhất định phải đi nhà vệ sinh, bởi vì cậu muốn tìm hiểu tình hình trong nhà. Đồng thời người xem sẽ bắt đầu nghiêng về phía chủ nhà, hy vọng anh ta phát hiện cậu là tên trộm."
"Nhưng chủ nhà không thèm để ý." Vũ Tu nói tiếp, "Bởi vì khoảnh khắc tôi đòi đi vệ sinh, anh ta đã quyết định..."
"Anh ta muốn giết cậu." Diệp Ngữ Thần nói.
"Đúng vậy."
Hai người vỗ tay, Diệp Ngữ Thần hỏi: "Tiếp tục chứ?"
Không thể không nói, khi anh động não với Vũ Tu, vừa suy nghĩ kịch bản vừa diễn, thú vị hơn nhiều so với các hình thức giải trí khác.
"Đương nhiên." Vũ Tu nói xong, lại tiến vào trạng thái biểu diễn, đi tới nhà vệ sinh không tồn tại, "Nhà vệ sinh ở chỗ này sao?"
"Ừ." Diệp Ngữ Thần đứng sau lưng Vũ Tu, ánh mắt u ám, "Cậu từ từ mà dùng."
Lúc này, Vũ Tu đột nhiên cúi đầu nhìn xuống chân, có chút tiếc nuối nói: "A, thật ngại quá, rơi bút."
Hắn cúi xuống nhặt, tiến lên một bước, kết quả không cẩn thận đá bút xuống dưới tủ bên tường.
Khi nhìn thấy vết máu dưới tủ, sắc mặt Vũ Tu thay đổi, những cảm xúc kỳ lạ, nghi ngờ, v.v đồng loạt xuất hiện trên mặt hắn.
Hắn dùng ngón trỏ và ngón cái của mình nhặt bút lên, đồng thời giơ ba ngón còn lại lên để tránh bị dính chất màu đỏ trên cây bút.
"Đây là...?" Vũ Tu hỏi.
"Không phải cậu muốn đi vệ sinh sao?" Diệp Ngữ Thần thân thiết cười, dựa vào cửa nhà vệ sinh, mở ra một khe nhỏ, "Đi vào đi."
Chờ đợi Vũ Tu chính là thi thể trong nhà vệ sinh, thật ra kịch bản đến đây là có thể kết thúc, vừa vặn để lại khoảng trống có thể khiến người xem tự mình cảm nhận sự kinh hoàng này.
Nhưng hai người còn chưa hết hứng biểu diễn, Vũ Tu nhận ra có gì đó không đúng, vừa lui về phía cửa, vừa lo sợ nói: "Không...không, tôi không vào đâu."
"Đừng đi chứ." Diệp Ngữ Thần lấy một cái búa từ trong ngăn tủ, làm ra vẻ muốn gõ lên đầu Vũ Tu, "Đường lên thiên đường cậu không đi, địa ngục không có cửa cậu lại xông vào!"
Nội dung phía sau đương nhiên sẽ không xuất hiện trong kịch bản, vì vậy hai người đều buông thả bản thân.
Vũ Tu ôm lấy eo Diệp Ngữ Thần, đẩy anh về phía sau: "Anh đừng tưởng kẻ trộm dễ chọc!"
"Tôi chính là sát thủ, còn sợ tên trộm như cậu sao?"
Hai người đùa giỡn trong phòng tập, cậu truy tôi đuổi, từ bên này chạy sang bên kia, lại từ bên kia chạy về bên này, rất vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng ken két.
Vũ Tu trong nháy mắt thu lại ý cười, mặt lạnh nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, bên ngoài có một người đàn ông cầm máy ảnh chuyên nghiệp, vừa thấy Diệp Ngữ Thần đuổi theo mình, anh ta liền bỏ chạy.
Nhưng Diệp Ngữ Thần dù sao cũng còn trẻ, chạy nhanh hơn anh ta, chỉ trong vài bước đã giật lấy dây đeo máy ảnh của anh ta từ phía sau.
"Xóa ảnh đi!" Diệp Ngữ Thần đưa tay chộp lấy máy ảnh.
"Tôi cảnh báo cậu, đây là tài sản cá nhân!" Người đàn ông bảo vệ máy ảnh trong ngực: "Làm hỏng rồi bán cậu đi cũng không bồi thường nổi!"
"Mẹ nó, tôi có đập hư mười cái cũng có thể bồi thường được!"
Diệp Ngữ Thần dùng sức kéo, nhưng dây đeo máy ảnh dù sao cũng cố định ở trên cổ người kia, anh kéo một lúc cũng không kéo xuống được.
Lúc này, Vũ Tu đi tới, cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nói với người kia: "Xóa ảnh đi."
"Biết rồi, biết rồi!" Người kia không kiên nhẫn kéo máy ảnh trở về, thao tác hai lần rồi nói: "Xóa rồi."
"Cho tôi xem." Diệp Ngữ Thần nhíu mày nói.
"Đã bảo xóa rồi mà." Người kia giơ máy ảnh trước mặt Diệp Ngữ Thần qua loa hai lần.
Diệp Ngữ Thần không tin, đầu đụng vào chóp mũi người kia, tiến lại gần lật xem nội dung trong thẻ nhớ.
Kết quả không xem thì thôi, vừa xem liền phát hiện người này từ lúc Vũ Tu đi ra khỏi ký túc xá đã chụp lén.
Diệp Ngữ Thần rút thẻ nhớ ra: "Đi đi, đừng ép tôi gọi bảo vệ."
"Trả thẻ nhớ lại cho tôi!" Người kia hét lên vươn tay định cướp, "Tôi không nổi giận với cậu, cậu lại tưởng tôi dễ nói chuyện đúng không?"
Diệp Ngữ Thần bẻ thẻ nhớ thành hai mảnh, ném vào mặt người kia: "Cầm lấy, cút đi!"
"Cậu!"
Diệp Ngữ Thần lấy điện thoại ra, bấm số của phòng bảo vệ: "Không phải trường học không cho phép cẩu tử đi vào sao? Mau tới kéo người đi!"
Người kia thấy Diệp Ngữ Thần gọi bảo vệ, bỏ lại một câu Cậu đợi đấy rồi vội vàng bỏ chạy.
Diệp Ngữ Thần vẫn còn tức giận, cầm điện thoại chưa gọi đi: "Chụp lén còn đến tận trường chụp."
"Đừng tức giận," Vũ Tu nói, "Cẩu tử chính là như vậy, rất phiền."
"Sao có thể không tức giận cho được?" Diệp Ngữ Thần nói, "Anh ta đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác."
"Sau này, anh ra mắt cũng sẽ gặp phải loại tình huống này." Vũ Tu nói, "Bọn cẩu tử này không dễ chọc đâu, bọn họ còn có thể viết bài lung tung."
Diệp Ngữ Thần càng tức giận: "Anh ta dám viết!"
Có sinh viên ở trong phòng tập khác luôn chú ý đến mọi động tĩnh ngoài hành lang, Diệp Ngữ Thần không muốn bị bàn tán nên trở lại phòng tập 404 cùng Vũ Tu.
"Tôi chưa đánh anh ta đã là may rồi." Diệp Ngữ Thần đóng cửa phòng tập lại, uống một ngụm nước, "Anh ta lại còn nói tôi không bồi thường nổi máy ảnh rách của anh ta?"
Ban đầu Vũ Tu còn nói theo vài câu, nhưng bây giờ chỉ cười, không nói câu nào.
"Cậu còn cười được?" Diệp Ngữ Thần hỏi, "Cậu xem náo nhiệt sao?"
"Không, tôi chỉ là cảm thấy," Vũ Tu dừng lại, nói, "Anh có dáng vẻ của người làm anh đấy."
Diệp Ngữ Thần sửng sốt, rồi lại bắt đầu tranh cãi với Vũ Tu: "Nhóc con, sao tôi lại không giống anh trai hả? Mau gọi một tiếng anh cho tôi nghe xem nào!"