Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 16: Chương 16





Trong kỳ nghỉ đông, Từ Dư cùng bố mẹ về Anh Quốc, đi xem trường học ở đó, lúc sau lại đi gặp đối tác hay lui tới có chuyện muốn bàn với gia đình cậu, Từ Dư miễn cưỡng đi theo, đến nơi rồi liền cúi đầu chơi game, không có ý nói chuyện.

Cậu ngồi trên sô pha, bố mẹ cậu ngồi trong phòng tiếp khách trò chuyện cùng mọi người, Từ Dư chơi xong một vòng, vừa mới buông di động, ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái đứng trước mặt chính mình, cậu ngẩn người, sau đó nói: "Có việc gì sao?"
Cô gái kia cười khanh khách giới thiệu bản thân, cô gái tên Uông Doanh, cũng học cao trung, là lớp trưởng của một lớp, thành tích khá tốt, có thể coi là hoa khôi giảng đường cấp bậc học sinh, nhưng quá ngoan, không cùng lớp với Từ Dư, Từ Dư căn bản cũng không biết nàng.

Lúc này nghe nàng tự giới thiệu, mới biết được, cô gái nhỏ này là cô gái của đối tác kinh doanh của gia đình cậu, sau này sẽ học với cậu ở Anh.

Từ Dư lập tức liền hiểu được, ba mẹ cậu muốn cậu tới Anh một vòng là có mục đích thật, trong lòng cảm thấy phiền chán, nhưng nhìn đối phương không rành thế sự, lộ ra gương mặt tươi cười, Từ Dư đột nhiên nghĩ tới thầy Chu.

Chu thỏ con cũng sẽ như vậy không nhìn kỹ người, mới có thể bị cậu lừa.

Từ Dư có chút xuất thần, Uông Doanh ngồi vào bên cạnh cậu, dùng tay chọc chọc mu bàn tay cậu, có chút thẹn thùng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Từ Dư, cậu đang chơi trò gì vậy? Có thể cho tớ xem được không?"
Từ Dư đột nhiên giật tay lại, động tác quá mạnh, khiến Uông Doanh hoảng sợ.

Từ Dư đè nặng âm thanh, nói xin lỗi, Uông Doanh lắc đầu, Từ Dư liền nói: "Thực xin lỗi, tôi không quen khi bị người khác đụng chạm."
Uông Doanh dừng lại, Từ Dư nhìn mặt nàng, thấy hốc mắt này ửng đỏ, trong lòng có chút bực bội, cậu đứng lên, cất điện thoại vào trong túi, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, "Ở trong phòng buồn chán lắm, tôi đi ra ngoài nhìn một lát."
Bên ngoài căn nhà, tuyết rơi dày đặc, tuyết ở nơi này với tuyết ở Thâm Quyến có chút không giống nhau, bông tuyết giống lông ngỗng, nhẹ nhàng rơi xuống, dễ dàng đọng lại trên mặt đất, rơi xuống thành một lớp dày vững chắc.

Từ Dư nhìn bông tuyết đầy khắp đất trời, nhớ tới trước tết Nguyên Đán, ở nhà thầy Chu ăn lẩu, ngắm tuyết rơi.

Chu Bùi giống như một đứa trẻ, nhìn thấy bông tuyết, liền hoan thiên hỉ địa, khẩu vị cũng rất trẻ con, thích ăn đồ ngọt, thích ăn bánh kem.


Anh nói bởi vì thích ăn đồ ngọt, răng bị sâu vài cái, trám vài lần, nhưng vẫn không nhớ lâu, thích ăn đồ ngọt.

Từ Dư hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến điều này, rõ ràng là cậu đã chia tay với thầy Chu, cậu chơi cũng chơi đủ rồi, cũng nên trở về quỹ đạo, nhưng tâm trí cậu luôn mất kiểm soát.

"Từ Dư, bố cậu gọi cậu qua."
Lúc này, Uông Doanh từ trong nhà đi ra, nàng đi đến bên cạnh Từ Dư nhỏ giọng nói, Từ Dư gật đầu, đi theo cô vào nhà.

Trong phòng khách, ba mẹ Từ Dư và ba mẹ Uông Doanh thấy hai người sóng vai đi tới, liền lộ ra biểu tình hài lòng.

Bọn họ đang thảo luận chuyện du học của hai người trong tương lai.

Gia đình Uông Doanh định cư ở bên này, Từ Dư có thể tới thăm Uông gia thường xuyên.

Uông Doanh nghe xong, liếc nhìn Từ Dư với biểu tình thẹn thùng, Từ Dư không có biểu cảm gì, nhìn hoa văn trên thảm phát ngốc.

Từ Uông gia đi ra, bọn họ ngồi vào trong xe, ba của Từ Dư hỏi cậu, "Dư Dư, con cảm thấy Uông Doanh như thế nào? Con có thích không?"
Từ Dư sửng sốt, cậu còn không biết nên trả lời thế nào thì mẹ cậu đã lên tiếng trước, "Mẹ cảm thấy Uông Doanh là một cô gái khá tốt, nhìn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lớn lên cũng rất xinh đẹp, chờ hai đứa tốt nghiệp rồi sang bên đây du học, có thể cân nhắc tiếp."
Từ Dư nghe lời nói của mẹ, chậm rãi nhíu mày, cậu ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua cảnh tuyết ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt Chu Bùi thoảng qua trong đầu, cùng với tiếng khóc tuyệt vọng của Chu Bùi vọng lại, cậu đột nhiên không kịp phòng bị, tim lỡ một nhịp.

Mẹ cậu gọi cậu hai lần, còn đang nói về chuyện của Uông Doanh, Từ Dư nghe, cách một lát, cậu đột nhiên cười, đây là lần đầu tiên biểu tình không chút để ý, không để bụng đó xuất hiện trước mặt bố mẹ cậu.


Cậu dựa vào trong xe, lông mi rũ xuống, ánh tuyết ngoài cửa xe dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của cậu, cậu nói: "Cân nhắc cái gì? Tại sao hai người lại cảm thấy, con sẽ thích con gái?"
Mẹ Từ trong nháy mắt sửng sốt, giây tiếp theo, bà giơ tay lên, tát vào mặt Từ Dư một cái.

Mặt Từ Dư bị đánh lệch sang một bên, mũi đập vào cửa kính, cậu che lại cái mũi, máu đỏ tươi từ xoang mũi chảy xuống, cậu nắm chặt nắm tay, cười thành tiếng, chậm rãi ngồi thẳng người.

Cha Từ ngồi ở ghế phụ, liếc mắt nhìn tài xế, yêu cầu anh ta trước dừng xe lại.

Sau khi xe dừng lại, cha Từ cũng không có quay đầu, thanh âm của ông từ trước truyền đến, lạnh như băng, không có độ ấm.

"Mắng mày không được, đánh cũng không xong, đi xuống xe."
Mẹ Từ đã muốn khóc, Từ Dư nghe được lời của cha cậu, nhếch miệng, cầm lấy ba lô của mình, đeo lên vai, mở cửa xe, không nói một lời đi xuống xe.

Cậu đóng cửa lại, cha Từ nhắc nhở tài xế lái xe, rồi bỏ mặc con trai dưới đường phố mênh mang trời tuyết ở nơi nào đó của Anh quốc.

"Ông làm gì vậy? Cứ để nó đi như vậy?"
Sau khi Từ Dư xuống xe, mẹ Từ liền nhịn không được khóc lên, cha Từ nghe tiếng khóc của bà, có chút phiền chán, ông nói: "Từ Dư đã lớn như vậy rồi, sẽ không đi lạc được đâu, hơn nữa nó cũng nên chịu trách nhiệm về những gì nó đã nói."
Trước kia ông không thèm quản Từ Dư, là do cảm thấy đứa nhỏ này dù có bướng bỉnh, có lầm lì cũng sẽ không có vấn đề cơ bản gì lớn cả.

Cậu chơi đùa đủ, rồi vẫn sẽ quay trở lại vòng tròn này, sống cuộc sống đã được thiết lập cho cậu.

Nhưng không nghĩ tới, lá gan Từ Dư có thể lớn như vậy.


Không thích con gái? Chẳng lẽ còn có thể thích con trai?
Thật đáng xấu hổ......!
Từ Dư sớm biết mình sẽ bị ném xuống xe, cũng không lấy làm ngạc nhiên, dùng chân đá tuyết, giày da từ màu nâu chuyển sang màu caramen, mũi chân phát đau.

Quần áo trên người cậu cũng không dày, gió thổi ở trên mặt, quất cậu đến phát đau, cậu siết chặt cổ áo, tìm một tòa cao ốc để tránh gió, Từ Dư lấy di động ra, định gọi người đến đón.

Ngón tay quẹt lên màn hình, ánh mắt ngừng ở hình một con thỏ, ghi chú cậu cấp cho thầy Chu là một con thỏ con màu hồng nhạt, nhìn đáng yêu, ôm đáng yêu, nói chuyện cũng đáng yêu.

Từ Dư cũng không biết là mình nghĩ gì, ma xui quỷ khiến gọi cho số điện thoại kia, cậu đã đổi số điện thoại sau khi đến đây, danh bạ còn giữ lại trong điện thoại, nhưng đối phương thấy được dãy số này, chỉ nghĩ là một cuộc gọi lạ, quả nhiên, điện thoại vang lên vài tiếng, không nhận, trực tiếp cúp máy.

Từ Dư nhìn màn hình tối đen, cũng không có suy nghĩ sẽ gọi lại, tay chân cậu gần như đông cứng, gọi người lại đây đón mình.

Tới đón cậu là một người Trung, cậu quen biết khi sang đây chơi, tuổi tác chênh lệch không lớn, con nhà giàu, Từ Dư quen hắn ở trong hộp đêm, gia hỏa này uống đến say khướt, bên cạnh có người đang sờ ví tiền hắn, một đống thẻ cùng tiền bị móc ra hết, hắn cũng hồn nhiên không biết.

Từ Dư ở ngay bên cạnh, cũng không tính là chuyện gì lớn, thuận tay giúp một phen, sau khi người này tỉnh lại, nhiệt tình quá mức, định là làm bằng hữu với Từ Dư, nói là bằng hữu của Từ Dư ở bên này, có chuyện gấp đến mấy hắn nhất định sẽ giúp.

Từ Dư không trông cậy người khác có thể giúp chính mình, nhưng lúc này, ở nơi này, chỉ có thể trông cậy vào người này thôi.

Điện thoại thông, đầu bên kia có chút ồn ào, đối phương hỏi cậu là ai, Từ Dư trả lời, đầu bên kia sửng sốt, sau đó lập tức an tĩnh, Từ Dư chậm rãi ngồi xổm xuống, dựa vào góc tường, đối phương hỏi cậu ở nơi nào? Từ Dư mắt nhìn bốn phía, nói một cái địa chỉ.

Cúp điện thoại, Từ Dư đợi khoảng mười phút, cậu nhìn từng bông tuyết rơi xuống trước mắt, lại bắt đầu nhớ tới Chu Bùi, cậu cảm thấy đầu óc mình hỏng rồi.

Một chiếc xe thể thao ngừng trước mặt cậu, một nam nhân mang giày da, một thân trang phục Punk từ trong xe ra tới, Từ Dư ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy một khuôn mặt mèo to lớn, hoảng sợ, mông ngã xuống đất, rồi sau đó cậu bị người nọ túm lên.


Đối phương có mái tóc ổ gà đủ mọi màu sắc, kẻ mắt đen đậm nhìn chằm chằm Từ Dư, đôi môi đỏ thẫm mở ra, một giọng nam trầm thấp truyền đến, "Từ Dư, sao cậu lại biến thành dáng vẻ này?"
Từ Dư mím môi, cậu phủi bông tuyết ở trên người, nghĩ thầm, bộ dáng cậu như thế này, còn không biết xấu hổ hỏi bộ dáng này của tôi?
Bất quá mang ơn người tới đón mình, lời này rốt cuộc là không dám nói, cậu thở dài, theo người nọ lên xe, dựa vào trong xe, Từ Dư thổi máy sưởi, chậm rãi phun ra một ngụm khí trắng, cậu nói: "Tôi vừa rồi xuất quỹ với người nhà, và bố tôi liền ném ở nơi này."
"Ba cậu cũng quá cổ hủ rồi đi, ở đây đồng tính đều có thể kết hôn."
Từ Dư cười cười không đáp, cách một lát cậu nói: "Hứa Tây, giúp tôi lái xe đến sân bay, tôi phải về rồi."
"Về đâu?"
"Còn có thể về đâu? Quay về tìm người tôi đã xuất quỹ, cầu xin ông tha thứ."
Hứa Tây nhướng mày, nhìn về phía Từ Dư, Từ thiếu gia che mắt lại, "Đừng dùng gương mặt này nhìn tôi, quá khiếp người."
"Ha ha ha, thực xin lỗi, tôi mới vừa diễn xong sân khấu kịch, không nhớ tới lau đi."
"Vở kịch của cậu thật là có ý tứ."
Hứa Tây lái xe vượt gió và tuyết, cuối cùng dừng lại bên ngoài sân bay, Từ Dư xuống xe, cũng may hôm nay cậu có mang theo hộ chiếu, bằng không muốn đi cũng không thể đi.

Cậu dùng di động mua vé máy bay, phất tay với Hứa Tây nói lời cảm tạ, Hứa Tây gật đầu với cậu, "Về sau nếu còn tới Anh thì tìm tôi."
"Nhất định."
Từ Dư nói, liền xoay người, đi vào trong sân bay.

Không phải đầu óc cậu nóng lên, nhất thời xúc động, từ sau khi nhận được cuộc gọi của Chu Bùi, cậu vẫn luôn suy nghĩ, chính mình đến tột cùng là đã làm cái gì?
Từ Dư không tim, không phổi quen thói, trước nay đã làm sai chuyện gì đều không nhận, cho nên tới hiện tại, thói quen nhận sai cũng không hoàn thiện, so với người khác chậm nửa nhịp.

Cậu suy nghĩ thật lâu, thẳng đến khi tới Anh, mới từ từ nghĩ thông suốt, cậu sai rồi, cậu đem trái tim người khác thưởng thức niết ở trong tay, lại còn vọng tưởng toàn thân mà lui.

Cậu xem nhẹ Chu Bùi, đánh giá cao chính mình.

Vì thế, vị Từ thiếu gia làm trời làm đất, rốt cuộc cũng đem tâm mình bỏ vào..