Giang Khác Chi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ còn nhớ người đàn ông kia khi ở Pháp, anh chỉ gặp mặt anh ta vài lần, nhưng khi nhìn thấy gương mặt trong tấm ảnh kia, Giang Khác Chi đã nhận ra ngay lập tức, tên anh ta là Carson.
Giang Khác Chi thậm chí còn nhớ rõ giọng nói của Chung Hi khi gọi tên của anh ta, rất êm tai.
Thời gian nhìn thấy bức ảnh, Giang Khác Chi đang lái xe, Hồ Thành đang ngồi ở ghế phụ sắp sếp lại tài liệu.
Bởi vì là cuối tuần, kẹt xe nghiêm trọng. Khi đang chờ đèn đỏ, chuông điện thoại vang lên, là âm thanh nhận được email mới. Giang Khác Chi hiện tại lại thấy âm thành này thật phiền phức, nhưng anh như trước không khống chế được tay của mình.
Nhìn hai người trong ảnh, Giang Khác Chi chưa bao giờ chán ghét cái trí nhớ dai như đỉa này của mình.
Có những bức ảnh được chụp từ tối hôm qua, còn có những bức ảnh chụp từ sáng nay.
Kì thực, bộ ảnh không có gì đặc biệt, thế nhưng sự thân thiết và gần gũi của hai người trong ảnh đã được bắt trọn.
Anh đặt điện thoại xuống không nói lời nào, đèn xanh bật sáng, anh lái xe đi về trước. Hết lần này đến lần khác có xe gần đó bóp còi vượt lên trước, Giang Khác Chi rốt cục nhịn không được chửi bậy.
“Mẹ nó!”
Đây là lần đầu tiên Hồ Thành nghe thấy mắng người. Cậu ấy dùng ánh mắt tò mò nhìn sang Giang Khác Chi cả người đều toát ra khí lạnh muốn đông chết người bên cạnh.
“Hiện tại có rất nhiều người ghen tị với tình yêu của anh, anh đừng so đo với bọn họ.” Cậu ấy ở bên cạnh nói, cố gắn trấn an ông chủ.
Nhưng sau khi Giang Khác Chi trút giận xong, trông không khác gì mọi khi, chẳng mấy chốc, anh đã lái xe dừng lại sang bên đường, nói với Hồ Thành: “Tôi còn chút chuyện, không thể tiễn cậu.”
Đó là một giọng nói trầm ấm vô cùng kìm nén.
Sau khi Hồ Thành xuống xe, Giang Khác Chi không biết chuyện gì đã khiến anh lái xe tới công ty, cảm xúc lẫn lộn trong lồng ngực khiến anh không thở nổi.
Đến cửa công ty, anh xuống xe, không khí lạnh làm máu chảy chậm lại. Khi thấy xe của Chung Hi ở xa, Giang Khác Chi cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Chỉ là, tiếp theo, anh đã làm một chuyện mà anh vô cùng khinh thường. Anh đi theo sau xe Chung Hi, cơ thể như mất kiểm soát của bản thân, anh đi theo cô.
Chung Hi và người đàn ông kia bước vào khách sạn, đó là thời gian đẹp nhất trong ngày.
Giang Khác Chi đỗ xe ở lối vào cửa hàng tiện lợi gần khách sạn, không có ý định xuống xe, anh quay qua mở cửa sổ xe xuống, gió vẫn rất lạnh, có chút hạt tuyết bay ào ào, nhưng anh thực sự không cảm nhận được nữa.
Ngồi trên xe được vài phút, Giang Khác Chi xuống xe đi đến của hàng tiện lợi mua bao thuốc lá.
Sau khi mua xong, anh tựa lưng vào cửa xe hút điếu thuốc đầu tiên, anh hít một hơi, lập tức hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào cơ quan nội tạng, nhưng nicotin không có bất cứ tác dụng gì.
Anh nhìn về phía của khách sạn, máu nóng khiến anh suy nghĩ nếu Chung Hi từ khách sạn đi ra nhìn thấy anh, sẽ có thái độ như thế nào?
Cô kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ tức giận, nói không chừng còn phát lửa giận với anh, Giang Khác Chi nghĩ, lộ ra nụ cười tự giễu. Anh phát hiện mình cũng không bài xích việc Chung Hi phát hỏa với mình, anh nhìn thẳng vào bản thân trong gương, càng nhìn càng thấy mình giống như một thằng bệnh hoạn.
Chỉ tiếc, Chung Hi không có cho anh cơ hội này, sau khi điếu thuốc thứ ba đuộc hút gần hết, Giang Khác Chi quay trở lại xe.
Nhiệt độ trong xe cũng không thay đổi được nhiệt trong tim anh, anh không gọi điện thoại cho cô, châm một điếu thuốc, chỉ là cầm ở trong tay, cũng không hút.
Trong chiếc xe ấm áp này, giọng ai nối tiếp văng vẳng bên tai anh, Chung Hi đã hứa với anh, anh đoán rằng họ là bạn cũ lâu không gặp nên cùng nhau đến khách sạn ăn trưa, nhưng giống như buổi tối kia ở Pháp giọng nói vui vẻ và đắm đuối của cô đều như vậy, đường hầm thời gian lần thứ hai lại quay trở lại tâm trí anh.
Giang Khác Chi cuối cùng cũng phải thừa nhận, tức giận và ghen tuông khiến anh muốn phát điên, sự nghi ngờ tự ti khiến anh gần như tự hành hạ bản thân để tưởng tượng lúc này bọn họ đang làm gì, trên giường khách sạn sao? Sẽ mãnh liệt như buổi tối kia sao?
Dòng xe cộ tấp nập lướt qua anh, ánh nắng cũng không lọt được vào xe, Giang Khác Chi vẫn im lìm trong bóng đen này.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại, thật ra chuyện này không đáng tin, anh biết điều đó.
Ngay khi tàn thuốc thứ năm rơi vào tay, Giang Khác Chi cảm thấy ngón tay đau nhói, lái ô tô rời đi.
Anh lái xe không có mục đích trên đường cao tốc, trên đường cũng rất ít xe, bởi vì trên mặt đường phủ đầy tuyết trắng, tốc độ bị hạn chế.
Giang Khác Chi lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy hối hận.
–
Khi gặp lại Chung Hi ở Trung Quốc, Giang Khác Chi đã đối xử với Chung Hi hờ hững hơn ở Pháp, thực ra chính anh cũng không biết vì sao mình phải như vậy.
Anh đã tìm được vô số lý do, anh chán ghét khinh bạc cô, anh đã gặp cô trong bộ dạng chân thực nhất. Lý do vừa đầy đủ vừa chính đáng như thế nên sau đó, anh cố gắng phân chia giới hạn với cô.
Nếu như không phải trên đảo, cô chủ động tiếp cận hết lần này đến lần khác, Giang Khác Chi tin chắc, anh sẽ không bao giờ đến gần cô, nhẫn nhịn im lặng là thứ anh giỏi nhất.
Anh đã cố gắng để chống lại cô, nhưng thời gian ngắn ngủi chỉ có hai người trên đảo như nước biển đã nhấn chìm bức tường cao mà anh xây dựng.
Trong thời gian đó, anh chợt nhận ra rằng chấp nhận là cách duy nhất để chống lại Chung Hi.
Anh không biết tại sao có những thứ mà chỉ có Chung Hi mới có thể cho anh, anh cố gắng phân tích nó một cách hợp lý, là hiệu ứng chim non* sao? Cô chính là có thể kích thích anh đến không tỉnh táo, người như vậy rất nguy hiểm, nếu như anh cũng đủ thông minh, hẳn là đúng lúc bức ra.
*Những người mắc hội chứng này được gọi là “chim non” và sẽ không có bất kỳ dấu hiệu nào của căn bệnh này cho đến khi nó gặp được “chim mẹ”.Nó giống như tình yêu sét đánh, nhưng người bệnh lại mang tâm lý ỷ lại của tình thân xen lẫn không rõ với tình yêu đôi lứa.
Nhưng từ trước đến nay chưa có khát vọng nào đi từ tim đến máu của toàn bộ cơ thể.
Lần đầu tiên Giang Khác Chi cảm thấy quan hệ huyết thống là một chuyện rất tế nhị.
Khi ở đất nước Anh, sống với ông bà nội, anh luôn nghe bà của mình luôn dùng một giọng nói tiếc nuối nói rằng anh thật sự giống bố của mình.
Giang Khác Chi từ trước đến nay không cảm giác được, thậm chí cực kì phản câu nói này, anh luôn cảm thấy bố anh là một người hèn hạ.
Giang Khác Chi mất cha mẹ khi mới tám tuổi, gần như là cũng trong lúc đó. Mẹ của anh qua đời sau một vụ tai nạn máy bay, mà bố anh sau khi biết tin tức này, trên đường từ sân bay trở về đã chủ động vượt lên đường cao tốc tử vong.
Giang Khác Chi vẫn cảm thấy trên đời có thể mất đi mọi thứ, nhưng có một khoảnh khoắc, anh muốn bắt lấy cô.
Có thể là có chút cô độc, anh muốn có bạn đi cùng với mình, mà Chung Hi luôn rất ồn ào, rất náo nhiệt.
Không ai nói cho anh biết câu trả lời chính xác, nhưng Giang Khác Chi lần này muốn thử một chút. Anh muốn biết tình yêu có phải là cách duy nhất để bảo vệ Chung Hi hay không, tuy rằng anh đến nay vẫn không biết tại sao mình lại yêu cô.
Thế nhưng, ở bên nhau thôi vẫn chưa đủ, Chung Hi luôn thích nhìn anh bằng ánh mắt như một quý ông. Nhưng anh biết, anh căn bản không phải như cô tưởng tượng.
Đối với cô mà nói, anh thường có những suy nghĩ cực kỳ đen tối, khi ân ái với cô, anh luôn muốn bắn tinh dịch lên khắp cơ thể cô, muốn lưu lại trên cơ thể cô vô số vết tích, tựa như một dã thú vô văn hóa.
Đôi khi anh chăm chú nhìn cô, sẽ cảm thấy cô rất đáng ghét, nếu cô là ánh sáng, vì sao không thể chỉ chiếu vào một mình anh.
Anh bắt đầu suy nghĩ xấu xa hơn: Nếu không có ai bên cạnh Chung Hi, trừ anh ra, không có bất kỳ người nào yêu cô, vậy thì tốt rồi.
Nhưng buổi tối đêm giao thừa kia, cách cô nói về mẹ khiến anh chạnh lòng.
Anh nghĩ, Chung Hi khi cười lên sẽ rất xinh đẹp, khi không cười trông cô không đẹp bằng.
Nếu như hỏi anh tiếc nuối duy nhất là cái gì, có lẽ là đêm giao thừa, anh cũng nên nói với cô điều gì đó. Có thể, đêm đó, thử cố gắng chia sẻ với cô một mảnh ghép nhỏ từ quá khứ càn cỗi của anh, có thề ngày hôm nay bọn họ đã khác.
Giang Khác Chi không biết mình đang đợi câu trả lời nào khi nói về chuyện chia tay, nhưng dù sao câu trả lời cũng không quan trọng, quan trọng là… cuộc thử nghiệm của anh hình như đã thất bại.
Việc xem lần này như một thử nghiệm chống lại Chung Hi dường như khiến thất bại của anh trông bớt ảm đạm hơn.
Nhìn bóng lưng Chung Hi đang rời đi, anh thừa nhận rằng mình vẫn muốn đuổi theo, nhưng không giống như khi từ đảo trở về anh sẽ mê đắm và tiếp cận cô, lần này đây, anh đã kiềm chế thành công.
Giang Khác Chi nghĩ rằng, chia tay thật sự tốt, ngày đầu tiên ở bên cạnh cô anh đã rất lo lắng, hiện tại, rốt cục anh đã không cần lo lắng cô sẽ rời bỏ anh nữa.
A.
Cốt truyện sau khi chia tay sẽ tiếp tục sau.
Béo: Thương anh Giang ghê, mong mọi ngừi đừng ném đá Chung cô nương, hãy thấu hiểu hai nhân vật này….