Hồ Thành cảm thấy tần suất xem điện thoại của giám đốc Giang nhà mình gần đây ngày càng cao. Tình trạng của việc này không giống như cái hồi mà anh vừa phát hiện ra anh có gian tình với giám đốc Chung. Nói như thế này đi: Nếu điện thoại là cổ của một người thì bộ dạng anh xem điện thoại giống như là muốn bẻ gãy cổ của người ta vậy.
Có một lần, Hồ Thành vô tình liếc qua màn hình điện thoại của anh và phát hiện rằng hóa ra Giang Khác Chi đang ngắm ảnh của giám đốc Chung. Rốt cuộc là cái kiểu tình thú gì vậy trời, hơn nữa, hình như là giao diện của email thì phải? Cái gì, hàng ngày họ trò chuyện với nhau bằng email sao?
–
Đây là email thứ tư mà Giang Khác Chi nhận được trong tuần này, toàn là ảnh của Chung Hi. Trong hình chỉ là Chung Hi mỉm cười với người đối diện tại hội trường, hoặc là nghiêng đầu nói chuyện với ai đó.
Khi Giang Khác Chi nhận được bức thư đầu tiên, anh chỉ nhìn lướt qua và chặn liền người gửi thư mà chẳng cần nghĩ ngợi, nhưng ngay sau đó anh lại nhận được bức thư thứ hai.
Lần này, anh gọi đến nhân viên kỹ thuật nhưng bên kia rõ ràng đã có chuẩn bị trước. Cuối cùng họ chỉ tìm thấy địa chỉ IP giả của bên kia.
Anh không cần động não cũng biết là ai gửi các bức thư đó, nhưng có thể chụp được những bức ảnh này thì có nghĩa là không ít người đang ở bên cạnh Chung Hi. Bọn chúng đang theo dõi cô ấy, quấy rầy cô ấy. Nghĩ tới đây, Giang Khác Chi liền thấy hối hận về hành vi lỗ mãng của mình. Trong mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác ấy. Anh nghĩ nếu mình đã không giữ được bình tĩnh ra tay đánh Chu Khải rồi biết thế đánh chết anh ta luôn, tránh để bây giờ một con rãnh kéo theo nhiều ruồi nhặng đến bao quanh Chung Hi.
Nghĩ vậy, anh gửi một tin nhắn cho luật sư Khâu.
–
Số lần luật sư Khâu gặp được Giang Khác Chi trong tháng này còn nhiều hơn một năm trước.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu có chuyện gì à?” Luật sư Khâu vốn dĩ là muốn đùa tí cho vui, nhưng lần này sắc mặt của Giang Khác Chi càng trông khó coi hơn. Tính tình lúc trước của anh có thể khá lạnh lùng, nhưng giờ đây toàn thân u ám khó nói thành lời.
Giang Khác Chi điềm nhiên mỉm cười, thoắt cái lại nghiêm nghị trả lời: “Tôi không định bỏ qua chuyện hối lộ của Chu Khải đâu.”
“Nhưng lúc trước chúng ta đã thỏa thuận với bên kia rồi mà, sao đột nhiên… “
“Như tôi được biết, trong hai năm qua, Chu Khải đã đút lót cho các quan chức nhà nước khoảng hai trăm vạn. Theo điều 390 của luật hình sự thì nó cấu thành ‘Tội hối lộ’ mà trường hợp này rất nghiêm trọng. Mấy cái này chắc ông hiểu rõ hơn tôi nhỉ?”
Anh thờ ơ nói tiếp, “Tôi chỉ muốn làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của một công dân mà thôi.”
Luật sư Khâu thấy anh kiên quyết vậy nên cũng không định thuyết phục anh. Vẫn còn may. Trong thỏa thuận ban đầu, ông và Giang Khác Chi đã có tính toán, không trực tiếp nhắc đến bằng chứng hối lộ mà thay bằng ám hiệu “Món hàng A”, nếu không thì tội bao che như biết mà không báo chắc chắn cũng là một vấn đề đau đầu.
“OK, nhưng cậu ta vẫn đang ở Nhật Bản.”
Vẻ mặt của Giang Khác Chi vẫn bất biến giữa dòng đời vạn biến, “Cái này dễ thôi. Sau một thời gian nữa thì để bạn tôi lôi kéo anh ta về nước bàn chuyện hợp tác là được. Mấy chuyện còn lại thì đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với ông sau.”
Luật sư Khâu gật đầu nhưng nét mặt lại không hề thoải mái, “Còn có một rắc rối nữa, đó là khi đạt được thỏa thuận, chúng tôi đã đưa bằng chứng hối lộ của cậu ta cho bên kia mất rồi.”
Giang Khác Chi im lặng. Anh mở ngăn kéo lấy ra một xấp giấy tờ cùng một chiếc USB. Đối diện với ánh mắt hơi kinh ngạc của luật sư Khâu, Giang Khác Chi lên tiếng giải thích: “Do thói quen nên tôi sao lưu lại rồi.”
Luật sư Khâu gật đầu, “Đây là thói quen tốt đó, tiếp tục phát huy nhé.”
Giang Khác Chi miệng mỉm cười nhưng mắt thì không. Anh nhìn vào chữ ký rồng bay phượng múa của Chu Khải trên hợp đồng và nói nhỏ: “Anh ta năm nay 23 tuổi hả?”
Luật sư Khâu nghe xong vẫn không hiểu ý anh là gì. Khi tiễn ông ấy tới cửa, Giang Khác Chi vẫn nhìn theo ông. Luật sư Khâu lập tức cảm nhận được một luồng áp lực vô hình lúc đối diện với ánh nhìn của Giang Khác Chi .
“Tôi mong tên đó sẽ được đón sinh nhật 30 tuổi trong tù…” Ánh mắt Giang Khác Chi lạnh như băng, “Cố gắng lên nhé.”
–
Sau khi tiễn Luật sư Khâu đi, Giang Khác Chi nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông. Giang Khác Chi nhìn qua thì thấy là cuộc gọi của Chung Hi, anh bắt máy nhưng vài giây sau mới có kết nối.
“A lô, anh còn bận hả?”, Anh nghe thấy tiếng người lào xào bên cạnh cô.
Chung Hi đã bước sang một bên, “Em vừa kết thúc cuộc họp với bộ phận kế hoạch xong và sắp đi ăn trưa. Anh ăn cơm chưa?”
Giọng cô vẫn bình thường.
“Anh ăn rồi.” Giang Khác Chi ngập ngừng một tí rồi hỏi cô bằng giọng như thường, “Dạo này em vẫn khỏe chứ?
Vừa hỏi xong thì anh nghe thấy tiếng Chung Hi cười.
“Sao mà anh hỏi như thể chúng ta đã mấy ngày rồi không gặp nhau vậy? Hay là anh cố tình thăm dò em?” Cô vui vẻ hỏi anh.
Giang Khác Chi nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Chung Hi trong tấm ảnh, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến người xung quanh cô. Thật ra anh chả quan tâm đâu, Chu Khải đã tính sai rồi.
“Không có gì đâu, anh nhớ em thôi.” Anh nói.
Chung Hi im lặng rõ lâu, một lúc sau cô mới lên tiếng: “Nè, sao bỗng dưng anh… còn nữa nha, anh có thể nói chuyện với em bằng giọng lạnh nhạt hơn tí không?”
Giang Khác Chi không đáp lại, qua một lúc lâu anh mới hỏi tiếp, “Gần đây em vẫn thuận lợi chứ?”
“Xin người đó, em lúc nào mà chả suôn sẻ. Dạo gần đây, hình như em rất may mắn luôn. Ồ, đúng rồi, tối nay nè, em sẽ ra sân bay đón bạn cùng phòng hồi đại học. Chắc là em còn mời người ta đi ăn tối nữa nên nếu trễ quá thì có thể em sẽ về nhà em luôn”. Nhà em trong lời của Chung Hi là nhà của ba mẹ cô, rất gần với sân bay.
Giang Khác Chi “Ừm” một tiếng, “Em nói với anh rồi mà, có cần anh chở em đến đó không?”
“Không cần đâu, anh cứ lo chuyện của anh đi. Thứ bảy ngày mai là chúng ta có thể được ở bên nhau cả ngày rồi. Vui không anh?” Chung Hi hỏi. Cô luôn cảm thấy Giang Khác Chi gần đây vì công việc nên hình như không hào hứng lắm, vì vậy cô muốn tấu hài cho anh vui.
Giang Khác Chi cầm điện thoại nhưng không lên tiếng.
Chung Hi vẫn đang giục anh, “Mau trả lời em đi!”
“Vui.”
“Ha ha ha, anh thích em đến vậy sao?” Giọng Chung Hi nghe rất chi là sung sướng.
Giang Khác Chi không biết tại sao Chung Hi lại có thể dễ dàng nói ra những lời này. Anh đặt tay mình lên khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh, một ánh mắt si mê không rõ lý do.
“Có hả?” Anh nhẹ nhàng cười. Khi định nói tiếp thì nét mặt anh chuyển từ phức tạp sang mâu thuẫn, “Anh ghét em.” Anh thì thầm.
Chung Hi còn cười khoái chí hơn, cô cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Giang Khác Chi vẫn còn hài hước chán.