Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Giang Khác Chi ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
“Đây không phải là giám đốc Giang sao? Sao anh lại đứng bên ngoài không đi vào?”
Giang Khác Chi nhìn về hướng người vừa nói, là Chu Khải – con trai thứ hai của công ty bất động sản Ngự Lâm.
Giang Khác Chi không biết rõ tên này lắm, anh liếc mắt nhìn chai rượu trong tay anh ta, anh cũng không định cùng một tên say rượu nói chuyện nên chỉ gật đầu qua loa rồi rời đi.
Chu Khải đương nhiên không hiểu tình hình, rất muốn nhào vào bắt chuyện.
“Không ngờ có thể gặp được anh ở đây, cha tôi rất muốn được hợp tác với công ty anh nhiều hơn.”
Anh ta theo tầm mắt của Giang Khác Chi đang nhìn về phía Chung Hi ở bên trong, theo nguồn tin đáng tin cậy thì có vẻ hai người này không hòa hợp lắm. Vì vậy anh ta nghiêng đầu đến bên cạnh Giang Khác Chi, ra vẻ bí hiểm nói:
“Anh thấy cô ta chướng mắt là bình thường, con đàn bà này thực sự rất dâm, đúng không?”
Khoảnh khắc Chu Khải vừa mở miệng, Giang Khác Chi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh mím môi hỏi, “Cái gì?”
Chu Khải bật cười, không hiểu đàn ông với nhau lúc này còn ra vẻ chính nhân quân tử làm gì, anh ta ái muội nói:
“Là Chung Hi kia, tôi vừa thấy anh đã biết khẩu vị của anh khẳng định rất tao nhã, cảm thấy cô ta chướng mắt cũng là chuyện bình thường, ha ha ha nhưng tôi ý, thì vẫn thấp hơn anh một chút.”
Thấy Giang Khác Chi nhìn sang, anh ta nở nụ cười vô cùng hạ lưu.
“Tôi từng ngủ với cô ta rồi, đúng là cô ta rất ngon.”
Thấy Giang Khác Chi không nói lời nào, Chu Khải càng thêm phấn khích, hoàn toàn không chú ý tới gương mặt lạnh lùng và bàn tay nắm chặt thành đấm của đối phương.
“Vậy hả?” Giang Khác Chi nói.
“Đương nhiên! Này, anh đừng nhìn cô ta đen như thỏi socola, nhưng hai cái miệng trên dưới của cô ta đều rất sướng. Người phụ nữ này ngây ngốc ở nước ngoài nhiều năm chỉ được cái là cởi mở hơn nhiều. Bằng không làm sao cướp được nhiều hợp đồng ở công ty các anh như vậy? ”
Chu Khải cầm bình rượu bên tay trái, tay phải đưa lên vỗ vỗ vào vai Giang Khác Chi.
Giang Khác Chi cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, tóc mái ngổn ngang trên trán chặn lại ánh mắt của anh.
Sau khoảng vài giây, anh khẽ cười lên một tiếng, buông lỏng bàn tay, trầm giọng nói: “Anh vừa nói, muốn hợp tác với Giang thị đúng không?”
Chu Khải hiểu ý nở nụ cười, làm quen với đàn ông, đều bắt đầu từ phụ nữ là chuẩn nhất.
Bàn tay còn lại của anh ta đã khoác lên vai Giang Khác Chi.
Giang Khác Chi không có đẩy anh ta ra, anh liếc mắt nhìn Chung Hi trong hội trường, hình như cô đang nói chuyện cùng với cô gái phía sau, nụ cười trên khóe miệng rất chân thực, Giang Khác Chi thu hồi ánh mắt.
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Anh nói.
“Đi đi đi.” Chu Khải uống hơn nửa bình rượu, cũng cảm thấy muốn đi tiểu.
Khi vào phòng vệ sinh, Giang Khác Chi đã đóng cửa, Chu Khải thầm khen anh thật tinh tế.
Anh ta đang chuẩn bị vứt chai thủy tinh rỗng vào thùng rác, Giang Khác Chi đứng bên cạnh rất tự nhiên cầm lấy chai thủy tinh từ trong tay anh ta.
Chu Khải kéo khóa quần: “Cảm ơn.” Anh ta cầm dương vật của mình và chuẩn bị quay mặt vào buồng tiểu.
Đột nhiên sau đầu truyền đến một cơn đau dữ dội, Chu Khải gương mặt khó hiểu ôm đầu dựa vào tường.
Mùi rượu hòa với mùi máu chảy dọc từ đỉnh đầu xuống khóe miệng, mảnh chai thủy tinh bắn tung tóe khắp người, dương vật mềm nhũn ra vì đau. Anh ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một tiếng “Đệt” còn chưa mắng ra đã bị thọt cho một cú đấm vào bụng.
Chu Khải lau máu trên mặt, trong tầm nhìn mờ mịt chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khác Chi.
“Con mẹ nó mày bị bệnh thần kinh à! Đệt! Cho mày mặt mũi, mày dám đánh tao à?”
Anh ta giơ tay chỉ chỉ trước mặt Giang Khác Chi, men rượu trong người khiến động tác tên này lao chao, Giang Khác Chi đạp thêm cho anh ta thêm một cú nằm lăn trên sàn, tay không ngừng đấm vào bụng.
Chu Khải bị đánh nằm co quắp trên sàn, trong miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
“Mày bị điên rồi, mày có tin tao lập tức kêu người báo cảnh sát, mau thả tao ra, thằng chó không biết xấu hổ!”
Nhưng Giang Khác Chi vẫn không hề bị lay chuyển, giống như cái gì cũng không nghe được, lý trí đã chẳng còn sót tí nào, kỳ thực anh cũng không biết người đang dùng vũ lực ở nơi này là ai.
Mãi cho đến khi Chu Khải ngừng giãy dụa, Giang Khác Chi mới từ từ lấy lại tinh thần.
Chu Khải nằm trên sàn, từ trong miệng nhổ ra nửa chiếc răng gãy, anh ta vẫn muốn che đi bộ phận quan trọng kia, vì thoạt nhìn vết thương rất nghiêm trọng. Thực ra ngoại trừ vết thương trên đầu, dương vật cũng bị thương ngoài da một chút.
Giang Khác Chi lúc này mới cảm thấy trong lòng bàn tay truyền đến một trận đau nhức, anh nhìn lại hai bàn tay mình, lúc đánh hình như đã đụng phải mảnh thủy tinh vỡ của chai rượu, có vài mảnh vụn còn đang cắm vào lòng bàn tay, anh tỏ vẻ thờ ơ lấy mấy mảnh vụn ra ngoài.
Chu Khải trừng mắt nghĩ Giang Khác Chi bị điên rồi, nếu không sao đang vô duyên vô cớ ra tay với mình. Anh ta muốn thét lên kêu cứu lại sợ chọc giận anh, nên không thể làm gì khác hơn ngoài chịu đựng, nếu không việc này sẽ không thể dừng lại được.
Giang Khác Chi không nhìn anh ta nữa, anh đứng lên, đi tới bồn rửa tay trước mặt, nhìn vào gương, đem quần áo bị uốn nếp sửa thẳng lại.
Anh không chỉ muốn đánh người, anh còn muốn người phía sau mình phải chết đi.
Cả hai tay bởi vì dùng quá nhiều lực nên đã bị tê cứng, anh vô cảm duỗi tay đưa đến dưới vòi nước, khi dòng nước lạnh như băng chảy lên da, tay hơi run lên. Giang Khác Chi mở lòng bàn tay ra, màu máu đỏ tươi hòa với dòng nước pha loãng, Giang Khác Chi chăm chú nhìn cho đến khi màu đỏ trên lòng bàn tay dần biến thành màu hồng nhạt.
Màu đỏ luôn làm anh nhớ đến đôi môi của Chung Hi. Chung Hi, vừa nhớ tới khuôn mặt ấy anh đã cười, lúc này mới thấy tâm trạng bình tĩnh lại.
Sau khi rửa sạch vết máu trên tay, Giang Khác Chi dùng giấy lau sạch rồi bỏ vào thùng rác.
Quay đầu lại, Chu Khải đã đứng dậy và bắt đầu vén quần lên, thấy Giang Khác Chi đang bước tới, theo bản năng anh ta che mặt và bụng của mình lại.
Giang Khác Chi nhét danh thiếp vào túi áo của Chu Khải, mở miệng lần nữa khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước đây.
“Đây là thông tin liên lạc luật sư cá nhân của tôi, chỉ cần liên hệ anh ta có thể bồi thường cho anh.”
Chu Khải không nói gì, bây giờ anh ta đang xem mình đã động đến vảy ngược của Giang Khác Chi lúc nào, hình như trong cuộc nói chuyện vừa nãy chỉ nhắc tới một người.
Mà Giang Khác Chi vẫn đứng tại chỗ, đối mặt với tầm mắt của anh, ánh mắt lại lạnh lẽo như dao găm.
“Đừng để tôi nghe thấy tên cô ấy từ trong miệng anh một lần nữa.” Anh cảnh cáo, “Còn nữa, tránh xa cô ấy ra.”