Hiệu Ứng Cầu Treo - Pháp Lạp Lật

Chương 66




Chín giờ đêm, bóng đèn ngoài hành lang nửa tối nửa sáng, một đôi nam nữ dính chặt lấy nhau bước ra thang máy.

Thân thể bọn họ cứ như hai cục nam châm vậy, dính chặt chẳng tách rời, hai cặp môi không ngừng trao đổi nước miếng.

Chung Hi đến lúc này đã quên sạch tại sao hai người bọn họ lại dính lấy nhau như sam rồi.

Mười phút trước, ngay khi cô và Giang Khác Chi vừa nói xong câu Giáng Sinh vui vẻ, cô đã định quay người rời đi.

Vốn dĩ mọi chuyện sẽ như vậy.

Thế nhưng vừa đối diện mới mắt của anh, cô lại không nói ra câu “Em đi đây” mà lại biến thành “Anh có muốn lên lấy áo khoác của mình không?”

Nên sau đó, cô bị Giang Khác Chi đè lên ghế hôn gần năm phút. Trời mới biết, thời gian nụ hôn này của cô còn nhiều hơn cả thời gian cô hôn trong hai mươi năm qua cộng lại nữa.

Chính là khoảng khắc này, âm thanh ướt át của môi và lưỡi dường như thật gợi cảm trong hành lang trống trải này, Chung Hi ôm lấy cổ Giang Khác Chi. Một tay anh ôm chặt lấy eo của cô, còn tay kia thì nâng khuôn mặt của cô lên, hai con người vừa đứng tựa vào tường vừa men theo đó mà di chuyển, lại vừa giống như đói khát hôn tới tấp cho đến khi đến trước cửa nhà Chung Hi.

Chung Hi dựa lưng vào cửa, cánh tay phía sau lưng mò mẫm nhưng lại chẳng mò trúng thứ gì nên thiết nghĩ muốn cắt ngang một chút để tìm nơi khóa vân tay, nhưng ngay lúc cô muốn rụt đầu lưỡi lại, muốn quay đầu nhìn liền bị Giang Khác Chi kéo lại.

Chung Hi theo bản năng đưa môi lên đáp lại nụ hôn đó của anh.

Nhưng rất nhanh sau đó lại mở mắt ra mơ hồ nói: “Để em mở cửa trước đã.”

Cô cảm giác được thân thể Giang Khác Chi phút chốc cứng lên trông thấy, chỉ là anh vẫn chưa buông cô ra, vẫn khư khư giữ chặt môi dưới của cô, chỉ là nắm chặt tay của cô hướng về phía mở khóa vân tay mà đặt lên.

Cửa lớn mở ra, hai người họ tay chân luống cuống bước vào, vấp phải giày mang trong nhà, xém chút nữa là ngã xuống rồi.

Không một ai nhớ việc phải mở đèn, cũng không một ai nhớ đến việc phải lấy quần áo cả.

Hai con người tĩnh lặng trong đêm tối, Chung Hi thở hổn hển nhìn về phía Giang Khác Chi, sau khi bốn mắt nhìn nhau liền ngầm hiểu ý mà tự cởi quần áo của mình.

Bởi vì hai người là từ tình dục mà bắt đầu nên so với việc lên tiếng họ dường như càng quen với việc dùng thân thể để diễn tả tất cả tâm tình của mình. Thứ bọn họ cần ở hiện tại chính là một trận làm tình khiến mối quan hệ của họ càng thêm gắn chặt hơn, một trận phong ba trong phòng vệ sinh đó mãi mãi không đủ với bọn họ.



Sau khi Chung Hi tự cởi chiếc áo len bên ngoài ra, dưới ánh đèn mập mờ cô có thể cảm nhận được ánh mắt Giang Khác Chi đang nhìn chằm vào bầu ngực của cô, mùa hè cô thường dùng miếng dán nhũ hoa còn mùa đông ăn mặc có phần dày dặn nên miếng nhũ cũng không cần thiết. Không biết là vì máy điều hòa chưa đủ ấm hay là vì tầm mắt của Giang Khác Chi, mà hai đầu nhũ của cô lập tức dựng dứng hẳn lên.

“Anh nhìn cái gì?” Chung Hi cố kiềm nén chút ngại ngùng, thật kỳ lạ, rõ ràng lúc trước bị anh nhìn thấy mình trần như nhộng rất nhiều lần rồi cô cũng chưa từng mắc cỡ qua. Cuối cùng Giang Khác Chi cũng thôi không nhìn nữa, bắt đầu cởi thắt lưng của mình.

Chờ sau khi Chung Hi mang quần áo bỏ vào máy giặt đồ xong, thông qua ánh trăng mờ nhạt cô nhìn thấy Giang Khác Chi từ trên xuống dưới không một mảnh vải che thân lại còn đang cởi chiếc quần lót ra.

Trong khoảnh khắc chờ đợi đó, ánh mắt cô một lượt từ trên ngực săn chắc của anh nhìn xuống phía dưới, không hề có chút mỡ nào trên khuôn bụng rắn chắc của anh. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo như vậy nhưng vẫn có thể nhìn rõ những đường gân trên cơ bụng của anh, Chung Hi liếm môi tiếp tục dọc theo bụng nhìn xuống phần dưới, dương vật của anh đã cương đến mức nào rồi.

Cô lại chằm chằm nhìn vào khuôn mặt của Giang Khác Chi, có chút khó hiểu, anh vừa rồi vội vã hôn cô như vậy nhưng giờ đây động tác cởi quần áo đó lại chậm rãi vô cùng.

“Đừng nhìn nữa.” Anh bước về phía cô: “Quần áo để đâu?”

Trông dáng vẻ anh sẽ rất tự nhiên, nếu không có đôi tai đỏ bừng như ong đốt kia.

Cuối cùng Chung Hi cũng cảm thấy mãn nguyện trong lòng, cô nhận lấy bộ quần áo của anh, sau đó ném chúng theo một vòng parabol bay lên ghế: “Để đó là được rồi.”

Vừa nói xong, cô không màn đến biểu cảm của Giang Khác Chi liền nắm tay anh kéo đi: “Sao anh cứ thích xuất hiện trước mặt em vậy hả? Phòng tắm bên này, chúng ta đi tắm trước đi.”

Giang Khác Chi vừa bị kéo đi vừa nhăn nhó trả lời: “Anh không có cố ý.”

“Anh có.” Chung Hi cười ngắt ngang lời anh.

Cô vốn dĩ không hề biết rằng đấu khẩu với Giang Khác Chi lại khiến cô vui vẻ đến như vậy.

Sau khi bước vào nhà tắm, cô buông tay Giang Khác Chi ra, đứng trước gương cột tóc lên, hình như cô không hề có ý định muốn gội đầu.

“Anh trước, hay là, cùng nhau?” Đôi mắt cô đảo sang ám hiệu anh vào bồn tắm trước đi.

Giang Khác Chi không nói lời nào cũng không nhúc nhích, anh vòng từ phía sau ôm lấy cô, cúi mặt xuống hõm vai, đặt cằm của mình lên cổ của cô.

Hơi thở của Giang Khác Chi có chút nóng, hai tay cứ như vậy nhẹ nhàng ôm chặt trước bụng của cô, Chung Hi theo phản xạ tự nhiên mà hóp bụng lại.

Sau khi hít một hơi, bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc, trong nháy mắt bàn tay của Giang Khác Chi đã cảm nhận được rồi cười mỉm ôm cô càng chặt hơn, gò má nhẹ nhàng dụi dụi vào mặt cô..



Anh cười chẳng hề phát ra âm thanh gì, Chung Hi nhìn qua gương mới phát hiện được.

Chưa từng có ai dùng tư thế này để ôm lấy Chung Hi, cơ thể cô có chút cứng ngắt cố che giấu đi khuôn mặt đang nóng bừng lên bằng cách dùng cùi chỏ đẩy về phía sau, không dùng lực mạnh lắm: “Anh đang cười gì vậy hả, tại tối hôm nay em chỉ ăn hơi no một chút thôi.”

Cô cũng không biết vì sao cô lại để ý hình tượng trước mặt anh như vậy, lồng ngực của anh thật căng cứng, Chung Hi nhìn Giang Khác Chi qua gương, thật ra cho đến tận bây giờ cô vẫn đang rất mơ hồ về những chuyện xảy ra tối hôm nay.

Cô và Giang Khác Chi trở thành người yêu của nhau, Chung Hi nhìn người đàn ông xuất hiện trong nhà mình qua gương, hai cơ thể trần truồng sát bên nhau, một lúc nữa thôi, bọn họ làm tình.

Phía sau khe mông kia là một thứ cô không thể bỏ qua được, nó khiến cô hoàn hồn trở lại, chiếc gậy to dài cương cứng từ phần háng kia đang đâm vào cô.

Mãi mê tưởng tượng đến chuyện sẽ xảy ra sắp tới làm cho Chung Hi chẳng màng để ý đến Giang Khác Chi đã không còn cười nữa.

Anh bắt đầu cúi người từng bước hôn từ tấm lưng trần đến sau tai: “Bữa ăn tối hôm nay có ngon không?”

Giọng nói anh trầm xuống và khàn khàn.

Chung Hi cảm giác phần thịt của vành tai cô đã bị anh nuốt chửng rồi, thân thể mềm nhũn như sắp thành một vũng nước. Cô đứng không vững, thuận tiễn ngã vào lòng người phía sau, tay hướng về phía lưng sờ soạn lung tung.

Nếu là người khác, cô nhất định sẽ nghĩ rằng câu nói này là đang nói đùa, nhưng Giang Khác Chi chắc chắn không phải vậy, cô dùng hết sự tỉnh táo cuối cùng đáp trả: “Ửm, không phải anh càng ngon hơn sao?”

Cô vừa nói cái gì vậy chứ !

Bóng đèn trong phòng tắm phát ra một màu vàng ấm ấp, Giang Khác Chi nghe câu nói ấy cũng không phản ứng thêm gì, liền xoay người cô lại tựa vào bồn rửa mặt.

Bề mặt lạnh như băng khiến Chung Hi run lên một cái, “Chúng ta lại làm trên bồn rửa tay à, em từ chối.”

Giang Khác Chi không lên tiếng, cúi đầu hôn lấy đầu vú bên trái của cô, cứ liếm lấy liếm để mãi cho đến khi nó ướt mèm mới chịu buông tha.

“Không, đổi chổ khác đi.”

Vừa nói xong, anh liền ôm lấy cô bước vào bồn tắm, hai con người ma sát đầu vú với nhau, Chung Hi đã bắt đầu muốn rên rỉ rồi.