Phải qua hai phút sau Chung Hi mới đi ra ngoài, cũng may không đụng mặt với ai.
Trở lại chỗ ngồi của mình, giấy tờ đã được Triệu Bình giải quyết xong, cô mặc áo khoác vào.
Sau khi lấy túi, cô đã thấy Giang Khác Chi đang nhìn về phía mình ở đằng xa, coi vẻ Chung Hi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, anh liền lập tức bước chân ra cửa lớn.
Chung Hi lẽo đẽo theo sau, hai người cách nhau khoảng ba mét. Sau khi ra khỏi nhà hàng, không khí ngoài trời lạnh buốt bao trùm lấy cơ thể cô, Chung Hi cúi đầu, cố gắn lấy khăn quàng cổ che mặt mình lại.
Nơi này gần công ty, đặc biệt hôm nay lại là lễ giáng sinh, Chung Hi không biết xung quanh có người quen hay không.
Tuyết rơi lây phây, từng bông tuyết bị gió nhẹ thổi rơi xuống. Chung Hi cảm nhận được có vài bông tuyết rơi bên tai mình, cô rùng mình vì lạnh, nhưng lại lười đưa tay ra khỏi túi để xua chúng đi.
Trên đường phố các cửa hàng được thắp sáng rực rỡ, trang trí lãng mạn, thơ mộng hơn năm ngoái.
Chung Hi nhìn Giang Khác Chi đi phía trước, trên người của anh vẫn chỉ có một chiếc áo khoác, bóng lưng thoạt nhìn có chút tiều tụy và cô đơn.
Cô không biết xe của anh đang đậu ở đâu, vì vậy cô đành phải đi theo bóng lưng mờ nhạt của Giang Khác Chi, chân đạp lên dấu chân của anh để lại trên tuyết, hai người cứ thế mà bước đi về phía trước.
Mãi cho đến khí bóng đen ấy dừng lại cô mới ngừng di chuyển.
Đây là tầng hai của toà nhà thương mại bên cạnh.
“Ở đây.” Bãi đậu xe trống không, phía xa chỉ có mấy người, Chung Hi nghe được giọng nói của Giang Khác Chi lập tức nghiêng đầu, anh chủ động mở cửa ghế phụ.
Cô không muốn gặp phải người quen ở nơi này nên vội bước nhanh đến chỗ anh rồi ngồi vào trong.
Sau đó Giang Khác Chi ngồi vào ghế điều khiển, anh lập tức mở hệ thống sưởi hơi trong xe.
“Chờ hai phút là sẽ ấm hơn.” Anh đưa mắt sang phía cô: “Thắt dây an toàn.”
Chung Hi ngồi thẳng người và chỉ vào eo mình: “Em đã thắt dây an toàn khi lên xe rồi.”
Giang Khác Hi thu lại ánh mắt, chờ cô nhập địa chỉ nhà vào hệ thống rồi khởi động xe, bánh xe khởi động lăn về phía trước.
Trong xe ánh sáng mờ ảo, Giang Khác Chi chỉ bật một bóng đèn.
Chung Hi xuyên qua cánh cửa kính chắn gió ngắm nhìn cảnh đêm dần lướt qua.
“Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn rồi.” Cô thản nhiên nói.
Giang Khác Chi luôn nhìn thẳng về phía trước, một lát sau mới nói: “Không lớn như đêm qua.”
Nhắc đến chuyện tối qua, Chung Hi không nói nữa, không khí trong xe lại trở nên im lặng lần thứ hai.
Thật ra, Chung Hi chỉ không biết phải nói gì, cô chưa bao giờ gặp tình huống như vậy với người khác. Chung Hi không nhắc về hình thức gặp mặt với Giang Khác Chi, rõ ràng vừa rồi trong phòng vệ sinh cô cũng cảm thấy sướng.
“Em vừa muốn nói gì?”
Giọng nói trầm thấp của Giang Khác Chi vọng đến bên tai cô, dường như cực kì quyến rũ trong đêm đen này.
“Cái gì vừa?” Chung Hi quay lại nhìn anh.
“Trong phòng vệ sinh.”
“Ồ.” Chung Hi tập trung nhìn vào sườn mặt đầy góc cạnh của anh, có chút ngẩn người, thật sự nhìn không ra anh ấy lại có râu, nếu không thì vừa rồi là cái gì cọ vào nơi đó của cô vậy? Cô thật sự muốn kiểm tra rõ ràng.
Hai tay Giang Khác Chi nắm chặt vô lăng, bởi vì tầm mắt của cô mà anh cảm thấy lo lắng.
“Đừng nhìn anh như vậy,” Anh nói nhỏ: “Anh đang lái xe.”
Chung Hi thu hồi ánh mắt: “Anh thật lắm chuyện.”
Sau khi ngồi ổn định trong vài giây, cô đặt cằm lên cánh tay, dường như đang suy nghĩ về điều gì.
“Anh nói, chúng ta sẽ như thế này, có phải là kết thúc quá đột ngột không? Rõ ràng là trước đó anh thấy em rất phiền…” Cũng không hiểu nổi tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại thích cô? Anh cũng không bị tâm thần phân liệt.
Giang Khác Chi nhếch môi, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói bối rối của cô tiếp tục vang lên.
“Em đang suy nghĩ, nếu chúng ta kết thúc không rõ ràng như vậy, hay cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên…”
Cô nói đến đây thì ngừng lại, nhìn anh lần nữa, bụng Giang Khác Chi như bị hai tay siết chặt.
“Thuận theo tự nhiên?” Anh trầm giọng lặp lại.
Chết tiệt, đêm nay sao lại nhiều đèn đỏ như vậy chứ. Anh quay đầu nhìn về phía Chung Hi.
Kết thúc một cách tự nhiên? Anh im lặng nhìn cô.
Chung Hi bắt gặp ánh mắt của anh, thế giới dường như tĩnh lặng, bản thân cô không biết mình đang lo lắng điều gì nữa.
Cô liếm liếm môi, rối rít hỏi: “Em muốn hỏi anh, hai ngày qua anh làm sao vậy, là muốn cùng em tiếp tục quan hệ trên đảo, hay là muốn…” Cô dừng lại một chút, khó khăn mở lời: “Anh và em, thử yêu nhau xem sao?”
Bỗng Giang Khác Chi cảm thấy tim đập lệch một nhịp, ánh mắt nhất thời nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt: “Hai.”
“Cái gì?” Chung Hi có chút phản ứng không kịp.
Đến khi đèn đỏ gần như kết thúc, cả người luôn trong trạng thái căng chặt của Giang Khác Chi cuối cùng cũng thả lỏng ra.
Xe phía trước bắt đầu chuyển động, Giang Khác Chi thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói.
“Anh chọn cái thứ hai.”
Chung Hi gật đầu, cũng ngồi về chỗ của mình.
“Vì vậy anh muốn yêu đương với em à?” Chung Hi nói, cô không ngờ anh lại trả lời nhanh như vậy.
“Ừ.” Giang Khác Chi nói mà không quay đầu lại, “Anh nghĩ vậy, còn em thì sao?”
Màn đêm như bức màn che dấu hết mọi lo lắng của anh.
Chung Hi đưa tay lên chiếc khăn quàng cổ, buổi tối thật sự không thích hợp để đưa ra quyết định, cô nghĩ, sáng mai ngủ dậy có thể sẽ hối hận, nhưng cô bình tĩnh lại nói: “Em…cũng có thể.”
Giang Khác Chi đặt ba chữ này vào trong lòng của mình mà vui vẻ vô cùng, ‘Cũng có thể’, khóe miệng anh lộ ra vài ý cười, vậy là đủ rồi.
Anh quyết định nói dứt khoát: “Vậy thì bây giờ chúng ta đang ở trong mối quan hệ yêu đương.”
Chung Hi vẫn còn mơ hồ. Trên thực tế, chuyện này đã vượt xa dự đoán ban đầu của cô, bởi vì chuyện Giang Khác Chi khẩu giao cô trong phòng vệ sinh công cộng cũng không hề nằm trong kế hoạch của cô.
Cô một bên gật đầu, một bên hỏi: “Chờ đã, nhanh như vậy? Nhưng chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng.”
Giang Khác Chi liếc nhìn cô một cái: “Thôi, loại chuyện này cũng không có gì để chuẩn bị, chỉ cần em nghĩ vậy là đủ rồi.”
Anh cho rằng, trong đời phải có chuyện gì đó không nằm trong kế hoạch của chính mình, nếu không… thì sẽ chẳng có gì thú vị cả.
Tiếp theo, cả hai ngừng nói chuyện, còn Chung Hi như đang bước vào cõi thần tiên.
Mãi cho tới khi xe dừng ở cổng chung cư, Giang Khác Chi và bảo vệ trao đổi một chút rồi lái xe tiến vào trong, đến tòa nhà của Chung Hi đang ở mới dừng lại.
“Đến rồi.” Giang Khác Chi quay đầu nhìn về phía cô.
Chung Hi cũng nhìn anh gật đầu, đưa tay ra trước cửa xe: “Được, em đi đây.”
Giang Khác Chi nghiêng người, nắm lấy bàn tay chuẩn bị mở cửa của cô.
“Chung Hi à.” Anh gọi tên cô.
Chung Hi quay đầu nhìn anh, cô cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của anh, mà lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng dần lên, rồi sau đó cô nghe được anh nói rằng.
“Chỉ cần em có bất cứ yêu cầu gì với anh, anh sẽ làm tất.”
Chung Hi không ngờ anh nhập vai nhanh như vậy, trong lòng cũng bị những lời nói này làm cho run lên.
Cô đã được nghe thấy rất nhiều lời nói yêu đương đường mật bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt cực kỳ chân thành của anh, cô lại thực sự tin anh.
Cô nhìn thấy Giang Khác Chi khẽ nhíu mày, lại nhanh chóng thả lỏng, nhưng sức mạnh trong lòng bàn tay đột nhiên tăng lên siết chặt lấy tay cô.
“Anh chỉ một lòng với em thôi.” Anh nói.
Chung Hi cũng vì vẻ mặt của anh mà tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Cũng có phải em bắt anh hái trăng cho em đâu.”
Giang Khác Chi nhìn nụ cười nở trên môi cô, anh cũng không nhịn mà lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Thật lâu sau, anh mới mở lời: “Chỉ mình anh.”
Nói xong, anh thu hồi ánh mắt, có chút ngượng ngùng.
“Được rồi anh về đi, khuya lắm rồi.”
Chung Hi đã bối rối trước yêu cầu của anh: “Anh là muốn nói chỉ một và một?”
“Đúng vậy, chỉ mình anh và em.” Anh sờ vào chìa khóa xe, cuối cùng cũng không làm gì, chỉ thờ ơ nói: “Anh không chấp nhận mối quan hệ mở.”
Chung Hi không nhịn được cười, ai lại đưa ra yêu cầu như vậy với đối phương vào ngày đầu tiên yêu nhau, Giang Khác Chi đúng là…
Tuy vậy cô vẫn giữ nét mặt tự nhiên: “Ừ, em hứa với anh.”
Thấy anh cũng không nói gì nữa, bàn tay còn lại của cô chạm lên từng gân xanh nổi trên mu bàn tay anh.
“Em đi đây nhé.”
Giang Khác Chi vẫn chẳng chịu buông tay cô ra, im lặng không nói gì.
“Sao vậy?” Chung Hi hỏi, cô cảm thấy nhịp tim mình đêm nay thật sự rất không bình thường.
Cuối cùng Giang Khác Chi cũng nhìn về phía cô, dưới ánh đèn đường đêm tối, đôi mắt sâu thẳm ấy cứ hệt như đang sáng lên soi rõ hình bóng cô.
“Em không nói Merry Christmas với anh à?” Anh hỏi.
Vẫn cứ giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Chung Hi nhìn anh phút chốc rồi nở nụ cười: “Đây là yêu cầu thứ hai sao?”
Cô cố kìm nén nhịp tim đang đập loạn, ghé sát tai anh thì thầm: “Giáng sinh vui vẻ.”