Buổi sáng ngày hôm sau, vì đói mà Chung Hi đã tỉnh dậy rất sớm.
Cô cảm thấy lưỡi khô miệng đắng định uống ít nước trước nên đi thẳng vào hang động.
Thấy Giang Khác Chi vẫn đang dựa lưng vào mỏm đá trong hang động, cô nghĩ rằng anh vẫn chưa tỉnh dậy nên bước chân rất nhẹ nhàng, vừa đi qua vô tình nhìn về phía đó một cái liền đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh.
“Ơ, anh tỉnh rồi hả?” Chung Hi cầm lấy bình nước, khóe miệng cong cong cười lên với anh.
Khuôn mặt Giang Khác Chi lộ ra vẻ uể oải.
“Ừm.” Anh đứng dậy, cách chỗ Chung Hi đứng một mét chăm chú nhìn cô.
Sau khi Chung Hi rót nước xong thì vươn vai một cái, “Hôm qua anh ngủ ngon không? Tôi ngủ khá ngon, chỉ là bây giờ đói bụng thôi.”
Giang Khác Chi nhìn cô, xem ra tâm trạng cô rất tốt.
Không biết tại sao, nụ cười trên mặt của cô lại khiến anh cảm thấy hơi gai mắt.
Không phải Chung Hi không nhận ra ánh mắt của anh, cô cầm cốc rồi nhìn anh: “Phải rồi, vấn đề tôi hỏi anh tối qua chỉ đơn giản vì tôi chán quá thôi, chứ không có ý thăm dò chuyện riêng tư của anh đâu, anh sẽ không để trong lòng đấy chứ?”
Vẻ mặt cô rất tự nhiên, nhìn có vẻ giống như là đang tiện miệng tìm một chủ đề mà thôi.
Mặt Giang Khác Chi không cảm xúc mà gật gật đầu: “Tất nhiên là không rồi.”
Cả người Chung Hi nhìn có vẻ vô cùng thoải mái, hoàn toàn lật lại vấn đề đó, “Vậy thì tốt, vốn dĩ chỉ là cuộc nói chuyện đơn thuần giữa những người bạn tình thôi mà.”
Giang Khác Chi không tiếp lời nữa.
Chung Hi tỏ ý bảo anh uống nước, rồi nói: “Sáng nay chúng ta ăn cái gì? Nước uống cũng uống hết rồi, chúng ta còn phải đi lọc nước nữa.”
Giang Khác Chi nói: “Trên du thuyền vẫn còn một ít yến mạch, em có muốn ăn không?”
“Được, đợi tôi lấy cái túi rồi đi cùng anh.” Chung Hi định lên du thuyền rồi đánh răng rửa mặt một thể.
–
Yến mạch có hơi cứng, họ phải dùng nước đã lọc để ngâm một chút rồi ăn.
Chung Hi vừa ăn vừa nhìn ra ngoài thuyền:
“Thuyền đã cách bờ ngày càng gần rồi, anh có cảm thấy thế không?”
Hôm nay khi bọn họ chèo thuyền qua đây, cảm thấy chỉ tốn một nửa thời gian so với ngày đầu tiên.
Giang Khác Chi gật đầu.
Chung Hi suy tư hỏi: “Nếu như tối nay chúng ta ở lại đây mà nửa đêm có xảy ra chuyện thì chạy thoát cũng sẽ không quá khó đâu nhỉ?”
Giang Khác Chi nhai xong đồ trong miệng rồi nói, “Chắc vậy.”
“Vậy hôm nay chúng ta ngủ ở đây đi, ngột ngạt một chút cũng không sao đâu.” Chung Hi nói.
Cô ngủ trong lều vài ngày đã mỏi eo đau lưng, không tưởng tượng nổi Giang Khác Chi ngủ dựa trên hang đá là cảm giác gì.
Giang Khác Chi nhìn cô, “Nhiên liệu còn lại không nhiều, không thể mở đèn.”
“Tôi làm gì nhát gan như thế!” Chung Hi nghĩ, đã được rèn luyện mấy ngày rồi, cô đã không còn sợ tối như thế nữa, hơn nữa cô cũng không phải chỉ có một mình.
“Được.”
Giang Khác Chi đồng ý, Chung Hi vừa nghĩ đến tối nay có thể ngủ trên giường liền vui vẻ, sau khi ăn xong, thì đi đến phòng ngủ ngay bên cạnh nói: “Ở đây có giường này, mặc dù không rộng lắm, nhưng trước kia anh không ngủ ở đây mà lại chạy đến hang động ngủ, thật là khó hiểu.”
Giang Khác Chi nhìn bóng lưng của cô rồi cúi đầu thu lại ánh mắt, “Gì hả?”
Hồi lâu sau, anh cũng đang tự vấn, khi đó anh muốn làm gì đây?
–
“Giang Khác Chi, ở đây có đồ câu cá này!”
Sau khi nhận được sự cho phép của chủ nhân chiếc du thuyền, Chung Hi đang đi thăm quan khắp nơi, mặc dù chiếc du thuyền này không được tính là xa hoa, không gian có hạn, nhưng cô vẫn tìm được một vài thứ có thể dùng được.
Giang Khác Chi nghe thấy bèn nhìn qua, anh tìm thấy ở trong ngăn kéo một hộp ô liu vẫn chưa hết hạn sử dụng, và cả mỳ ý, dù là những thứ này anh đều không thích lắm.
Chung Hi vẫn hỏi ở bên kia: “Thế anh có thể dùng cái này để câu cá không ?
Giang Khác Chi không ngẩng đầu lên, “Có thể.”
Chung Hi vốn định là câu ở trên boong tàu, nhưng đương nhiên là bị Giang Khác Chi thẳng thắn từ chối. Anh nói ngồi đây rất nguy hiểm, dù sao trong miệng anh thì làm cái gì mà chẳng nguy hiểm.
Quay về bờ biển thì cần câu cá dùng chẳng tốt bằng cành cây, nhưng vì Chung Hi muốn giết thời gian nên sau cùng vẫn lựa chọn câu cá.
Cô cứ tưởng rằng lần này lại nhóm lửa nướng cá ở bờ biển, Giang Khác Chi ngăn cô lại rồi hai người quay trở lại thuyền một lần nữa.
Anh chỉ vào chiếc lò vi sóng, “Mỳ ý rất khó nấu chín, em dùng cái này đi.”
“Thế có tốn nhiều điện không?”
“Một lần thì cũng không sao.”
Chung Hi yên tâm làm một tô mì hải sản tươi ngon.
–
Sau khi ăn xong, Chung Hi nằm trên boong thuyền để tiêu hóa thức ăn. Cô không nhìn rõ bây giờ là mấy giờ, từng làn gió thổi đến, nằm phơi nắng cũng khá thoải mái, đến nỗi hai mắt sắp díp lại rồi.
Chưa đầy hai phút sau, cô cảm thấy nắng chiếu trên người bị che mất.
Mở mắt ra thì nhìn thấy Giang Khác Chi.
“Ở đây gió lớn, muốn ngủ thì vào giường ngủ.” Anh nhìn cô, nói bằng giọng điệu bình thản.
Chung Hi nheo mắt cười với anh, “Vậy anh che cho tôi là được rồi còn gì.”
Trêu đùa với Giang Khác Chi nghiễm nhiên trở thành một sở thích của cô. Cô nghĩ rằng Giang Khác Chi cũng chẳng phải thằng ngốc, nhất định đã quay đầu rời đi rồi, đang định nhắm mắt tận hưởng tiếp thì lại thấy Giang Khác Chi vẫn đứng đó.
“Sao anh không đi đi?” Chung Hi nhẹ nhàng hỏi.
Khoảng chừng vài phút trôi qua cô mới nghe thấy tiếng của Giang Khác Chi.
“Chẳng phải em bảo tôi chắn gió cho em à.” Giọng nói anh trầm thấp.
Vì ngược nắng nên cô không nhìn rõ lắm sắc mặt của anh. Tôi bảo anh thay thôi làm cái gì thì anh làm cái đó hay sao?
Chung Hi cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh như thế, bỗng nhiên phát ra một câu.
“Giang Khác Chi, anh làm vậy cứ như là bố tôi ấy.”
Giọng nói cô có chút rầu rĩ, nhưng vừa nói xong thì lại tự cười.
“Không đúng, tôi nói sai rồi, ông ấy sẽ chẳng vì lo tôi bị cảm mà che gió cho tôi đâu.”
Giang Khác Chi nhìn nụ cười trên mặt của cô, không hiểu sao lại cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể mình dường như bị bóp chặt. Anh muốn nụ cười tự giễu này biến mất mãi mãi.
“Tại sao ông ấy lại không làm điều đó?”
“Tại sao cái gì chứ, tôi cũng chẳng phải là con nít nữa.” Chung Hi nói một cách dửng dưng.
Giang Khác Chi nhìn cô, “Đừng có cười như vậy nữa.”
Chung Hi nghe xong có hơi ngạc nhiên, chỉ rất nhanh, rồi nụ cười trên mặt cô lại càng to hơn, “Anh bá đạo thật đấy, bây giờ đến cả chuyện tôi cười cũng muốn quản nữa à. Vả lại tôi cười khó coi lắm sao?”
Lại là dáng vẻ đùa cợt đó, Giang Khác Chi nhìn cô chăm chú, không nói câu gì.
“Nhìn tôi chằm chằm làm cái gì?” Chung Hi hỏi, cô duỗi thẳng chân mình ra, ngón chân vuốt ve mắt cá chân của anh, “Lại im rồi, nói đi, tôi có đẹp không?”
Giang Khác Chi cố gắng không chú ý đến sự tiếp xúc da thịt này, trầm giọng nói: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Cuối cùng Chung Hi cũng lộ ra một nụ cười thật lòng, hai chân cô quặp vào chân Giang Khác Chi.
“Tôi nghe ra rồi đấy, anh đang khen tôi xinh đẹp.”
Giang Khác Chi nhìn cô, thấy cô lại dáng vẻ hớn hở ấy rồi liền muốn đi.
Chung Hi lườm nhẹ một cái, “Con người của anh đùa một chút cũng không được, mỗi lần khiêu khích tôi xong thì liền muốn bỏ chạy.”
“Tôi đâu có khiêu khích cô.” Giang Khác Chi nói gằn từng chữ một, anh nghĩ thầm mình lui chân ra như thế hình như cũng không mạnh lắm mà. Bỗng giọng Chung Hi vang lên.
“Anh không được đi.” Cô vẫn đang nằm, hướng đôi mắt về phía Giang Khác Chi, nhắc nhở anh, “Quên rồi à? Hôm nay là thứ ba, anh phải nghe lời tôi.”